← Ch.0347 | Ch.0349 → |
Qua năm ngày, Phú Tân Ân cùng đoàn thương nhân lại quay lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cùng với số lượng vật tư vượt xa lần trước. Đã hưởng được một lần lợi lộc, các thương nhân này biểu lộ sự nhiệt tình ngoài sự dự liệu của Hàn Thạc.
Lần này, mỗi thương nhân mang theo cả một thương đội. Còn có hai Địa long kéo theo xe ngựa, trên người Địa long đeo rất nhiều các loại túi to nhỏ khác nhau. Bên trong túi là địa tinh tạc đạn cùng một số lượng lớn mũi tên.
Trên xe ngựa phía sau là vật tư, được che kín bởi vải bạt màu xám. Bất quá xem từ hình dạng cao cao nhô ra thì cũng biết đó là chiến xa hỏa lực kinh nhân. Hai con Địa long thân thể to lớn chậm chạp kéo phía sau một cỗ xe ngựa có chiều rộng năm thước, chiều dài mười mấy thước. Loại xe ngựa lớn như vậy có thể chứa tới mười chiến xa hoặc máy ném đá.
Như vậy trên hai chiếc xe ngựa do hai Địa long kéo ít nhất cũng có tới hai mươi chiếc chiến xa. Phía sau còn có hai mươi bảy xe ngựa loại nhỏ, đều do chiến mã kéo. Hai mươi bảy chiếc xe ngựa này tuy không lớn như loại do Địa long kéo, nhưng mỗi chiếc ít nhất cũng có thể chứa ba chiếc chiến xa.
Đi sau những chiếc xe này là mấy con đôn vân thú. Loài này cũng có năng lực chuyên chở phi phàm như Địa long, nhưng di chuyển chậm hơn. Loài đôn vân thú lớn gấp đôi chiến mã. Bốn chân chúng to như chân voi, trên lưng thồ rất nhiều túi đựng lương thực cùng vật phẩm sinh hoạt, có thể bổ sung vào kho dự trữ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
So với lần trước thì số lượng thương nhân lần này tối thiểu phải tăng lên gấp đôi. Nét mặt bọn họ đều tươi cười hoan hỉ, vừa đi đường vừa bàn tán xem lần này sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận.
Trên đường từ thành Hải Lam đến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tuyệt đối không hề thấy qua một thi thể nào. Cũng không thấy qua vết tích của cường đạo. Có chuyện này là do Đa Khắc Tư sớm đã càn quét, nhóm cường đạo nào cứng đầu thì lập tức tận diệt, nhóm nào quy phục thì sai đi dọn dẹp hết các thi thể thối rữa.
Những phát hiện tinh tế này đã làm cho các thương nhân dần yên tâm. Đến khi bọn họ đến được thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, đích thân quan tài vụ Kiệt Khắc của thành kiểm kê hàng hóa từng nhóm xong thì lập tức trao tiền tận tay thương nhân.
Bọn thương nhân thấy đường xá không quá xa xôi mà lại có được thù lao hậu hĩnh thì phát sốt cả lên. Cũng không vội rời đi ngay khỏi thành mà bám lấy Kiệt Khắc, cố gắng mở cửa hàng tại đây.
- Kiệt Khắc, thương hội Bố Tư Đặc giờ định mở phân hội ở đây. Ngươi bố trí cho chúng ta một vị trí thích hợp nhé. - Phú Tân Ân nói với Kiệt Khắc.
- Biết rồi, phân hội của thương hội Bố Tư Đặc nhất định sẽ được bố trí đầu tiên.
Kiệt Khắc cười toét miệng đáp ứng, cũng không để ý đến các thương nhân đứng quanh đang bất mãn, kéo Phú Tân Ân sang một bên thì thầm:
- Những người này thật sự nghĩ thông suốt rồi sao, định mở cửa hàng tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này à?
- Ừ, do chúng ta đã tận lực tuyên truyền lần bốn nhóm cường đạo lớn kia đại bại nên thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã trở thành miếng đất làm ăn màu mỡ với các thương nhân. Nói thật nhé, các mỏ quặng chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đều có rất nhiều khoáng sản, chỉ cần có đủ công tượng, hoàn toàn có thể dùng số khoáng sản này luyện thành binh khí.
- Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lại gần quan khẩu của bảy đại công quốc nhất. Đồ sứ cùng các loại y phục hoa lệ của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đối với bảy đại công quốc là đồ xa xỉ. Bọn họ đều vui lòng trả giá cao để mua. Ngược lại, chiến mã dũng mãnh mà nước họ sản sinh, cùng với vỏ cây, bảo thạch lại là những thứ mà đế quốc cần.
Nếu không phải do ở đây an toàn không được bảo đảm thì thành Bố Lôi Đặc Nhĩ quả thực là một nơi sinh lợi tuyệt vời, đã sớm thành nơi cho các thương nhân đãi vàng rồi. Bây giờ chúng ta đã lan truyền tin tức thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đại thắng bốn nhóm cường đạo lớn nhất, lại còn sửa sang các chướng ngại trên đường tới, lập tức có rất nhiều thương hội hợp tác với Bố Tư Đặc chủ động yêu cầu tới đây.
- Ngươi cũng đã thấy rồi đấy, đây mới chỉ là nhóm đầu tiên. Chỉ cần thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thực sự an toàn để các thương nhân có thể yên tâm, thì bọn họ sẽ đổ xô đến đây để tìm kiếm lợi lộc. Ta nghĩ lúc đó thì thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không muốn náo nhiệt cũng không được rồi. - Phú Tân Ân giải thích cho Kiệt Khắc.
- Xem bộ lựa chọn của ta quả nhiên là sáng suốt.
Tiểu Kiệt Khắc mập vừa nghe Phú Tân Ân nói vậy thì cười híp cả mắt, sau đó nói với hắn:
- Bố Lai Ân vừa đi thế giới dưới lòng đất về, thúc thúc có biết hắn đem về những thứ đáng giá bao nhiêu tiền không. Ha ha, thúc thúc, trong tay cháu giờ có hơn hai trăm vạn kim tệ có thể sử dụng, còn có pha lê cùng vàng bạc châu báu. Từ trước đến giờ, cháu quả thực không bao giờ dám tưởng tượng có thể nắm trong tay số tiền lớn như vậy.
Kiệt Khắc vừa nói xong, Phú Tân Ân lập tức lộ vẻ kinh hãi, sau đó cảm thán:
- Tiểu tử nhà người cố gắng đi theo Bố Lai Ân đi, hắn có thể giao số tiền lớn cho ngươi như vậy, chứng tỏ rằng rất tín nhiệm ngươi. Ngươi chỉ cần tại thành Bố Lôi Đăc Nhĩ này cố gắng, từ nay về sau trở thành một quý tộc căn bản không phải là việc khó.
- Yên tâm đi thúc thúc. Ta biết phải làm thế nào. Số pha lê và vàng bạc châu báu còn cần phải thông qua thương hội để bán ra ngoài. Chỉ cần có đủ kim tệ, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nhất định sẽ trở thành một pháo đài tường đồng vách sắt. - Kiệt Khắc trả lời.
- Giờ đã có sẵn thương nhân rồi. Ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với những đồ vật trong tay ngươi. Ngươi có thể tìm thẳng bọn họ để giao dịch.
Phú Tân Ân cười ha hả, sau đó nói:
- Ta còn muốn đi gặp Bố Lai Ân. Phỉ Bích tiểu thư bảo ta đưa cho hắn một ít đồ.
- Thúc thúc đi đi, hắn đang chờ thúc đó. - Kiệt Khắc trả lời.
Chia tay Kiệt Khắc, Phú Tân Ân tìm tới phòng của Hàn Thạc. Biết Phú Tân Ân tới, Hàn Thạc đã sớm chờ ở đó. Vừa nghe tiếng bước chân của y, hắn lập tức tươi cười ra nghênh đón:
- Phú Tân Ân tiên sinh, Phỉ Bích có nhờ ngươi đưa cho ta vật gì không?
- Đương nhiên, trong cái không gian giới chỉ này có cái ngươi cần đấy. - Phú Tân Ân cười đáp rồi đưa cái không gian giới chỉ cho Hàn Thạc. Hắn cầm nó, quán nhập tinh thần lực vào đó, lập tức nở nụ cười.
- Thay ta giao thanh kiếm này cho Phỉ Bích. Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể để giữa đường xảy ra rắc rối.
Hàn Thạc lấy thanh thần khí Tinh Không ra, cẩn trọng đưa tận tay Phú Tân Ân, dặn thêm:
- Đây là thần khí Tinh Không trong tay Tử Kinh kỵ sĩ đoàn trưởng Tái Nhĩ Đăc. Ngươi hẳn là có thể tưởng tượng ra giá trị của nó chứ.
Vừa nghe nói xong, Phú Tân Ân lập tức ngưng trọng nhận lấy thanh thần khí cất vào không gian giới chỉ của y, cam đoan:
- Yên tâm đi, ta nhất định có thể giao nó đến tận tay Phỉ Bích tiểu thư.
- Những thứ trên danh sách này, ngươi nói Phỉ Bích tiếp tục thay ta thu thập nhé. - Hàn Thạc lại lấy thêm ra một danh sách đưa cho Phú Tân Ân.
- Được, ta biết làm thế nào rồi. - Phú Tân Ân cầm danh sách rồi đứng lên tiếp tục cam đoan.
Sau khi Phú Tân Ân rời đi, Hàn Thạc tìm Thiết Tư Đặc phân phó một vài công chuyện rồi quay lại Tử Vong Mộ Địa.
Tử Vong Mộ Địa quanh năm bao trùm tử khí. Giữa đống xương cốt trắng hếu có một cái địa huyệt hình tròn rất lớn, chung quanh có mười hai lá cờ đủ mọi màu sắc. Mỗi lá cờ cao tới mười thước. Tuy trong Tử Vong Mộ Địa không có gió nhưng chúng vẫn bay phần phật, trên mỗi lá đều vẽ một bức tranh có họa tiết kỳ dị.
Trong địa huyệt cắm đầy các thanh cốt thứ rất lớn sắc nhọn. Những thanh cốt thứ này, một phần là do Hàn Thạc lấy từ con Lục long đã chết của Tái Nhĩ Đặc, phần khác là lấy từ xương đầu của một số siêu giai ma thú đã chết chỗ cấm kỵ chi địa.
Hàn Thạc đổ từng thùng dịch thể màu đen vào giữa địa huyệt. Đến khi toàn bộ dịch thể này đã dốc ngược ra hết thì hắn lấy thêm từ không gian giới chỉ rất nhiều dịch thể đổ hết vào địa huyệt. Một luồng ý thức cũng được quán nhập vào trong đó
Lượng dịch thể này hoặc là máu tươi tanh hôi hoặc là chất uế tạp. Có đủ các loại màu sắc, mùi vị cũng không phải là dễ chịu, tổng cộng có mấy chục thùng được đổ vào địa huyệt. Hàn Thạc lấy thanh chủy thủ cứa vào cổ tay, trích từng giọt máu tươi vào đó.
Giọt máu tươi của Hàn Thạc vừa nhỏ vào giữa vũng dịch thể thì đột nhiên bốc lên một làn khói nhẹ màu hồng. Từng giọt máu của hắn cũng không lập tức tan ra ngay mà ngược lại như từng viên hồng mã não* nổi lên. Vũng dịch thể vốn đang bình lặng giờ có những giọt máu này nhỏ vào thì không ngừng sôi trào ùng ục.
Hàn Thạc ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng lảnh lót như rồng ngâm, thanh âm sung mãn ẩn chứa sát khí âm sâm, Lục Ma Phong sau gáy bắn vụt ra. Từng đoàn lệ hồn vặn vẹo trên bề mặt của nó không một tiếng kêu, giống như một con rắn chui vào mười hai lá cờ lớn kia. Sau khi có gần một trăm lệ hồn đồng thời chui vào, những lá cờ lớn này đột nhiên bắn ra sát khí ngất trời.
Sát khí này sau khi phiêu dật thoát ra từ mười hai lá cờ lớn thì dường như bị hấp dẫn bởi dịch thể trong địa huyệt. Mắt thường cũng có thể thấy nó di chuyển với tốc độ cao tới trên bề mặt dịch thể. Máu tươi của Hàn Thạc vốn vẫn tụ lại như những viên hồng mã não không chịu tan lúc này từ từ tan biến vào dịch thể, trong chốc lát đã biến mất.
Hít sâu một hơi, tâm niệm Hàn Thạc vừa động thì Ma Nguyên lực lưu chuyển tới cổ tay chỗ bị rạch. Chỉ thấy miệng vết thương do bị chủy thủ rạch ra liền rất nhanh khép lại.
Hàn Thạc lấy cây Khô Lâu pháp trương ra rồi rất nhanh ngâm xướng một tràng ma pháp chú ngữ. Trên mặt đất trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện ba Tà Ác kỵ sĩ. Khô lâu pháp trượng trong tay hắn chỉ chỉ vào địa huyệt. Cả ba kỵ sĩ bị lực lượng khế ước liền dẫn dắt đi về phía đó.
Khi kỵ sĩ thứ nhất bao gồm cả chiến mã vừa rơi xuống địa huyệt, đột nhiên cả người lẫn ngựa vô thanh vô tức cùng nhau vùng vẫy. Chỉ thấy y cùng chiến mã ngẩng mặt lên trời tru lên không thôi. Khôi giáp màu nâu sẫm cùng chiến mã bị dịch thể trong địa huyệt phủ lên lập tức sôi lên sùng sục. Từng luồng khói nhẹ từ thân thể cả hai cùng với dịch thể không ngừng bay ra.
Tà Ác kỵ sĩ cùng chiến mã dường như đang phải chịu đựng một nỗi thống khổ vô cùng vô tận, vốn y tuyệt đối không dám phản kháng giờ lại đột nhiên quay lại chống lại lực lượng khế ước. Thân hình không ngừng giãy dụa vặn vẹo muốn thoát khỏi cái địa huyệt đang làm y thống khổ kia.
Tà Ác kỵ sĩ không giống như khô lâu chiến sĩ có đẳng cấp thấp, tại Vong Linh thời không có lực chiến đấu cực mạnh, cũng chính thức được coi là có trí tuệ. Vì có thực lực cường đại nên mặc dù chịu trói buộc của lực lượng khế ước, nhưng loại khế ước này không thể hoàn toàn tiêu tán được các thống khổ phát sinh. Theo đó lúc này y đang giãy dụa theo bản năng.
Hàn Thạc nắm chắc cây Khô Lâu pháp trượng, thấp giọng mắng:
- Không trải qua đau đớn thống khổ kinh nhân, ngươi làm sao có thể tái sinh. Đúng là chẳng biết tốt xấu, chờ sau khi rèn luyện xong thân thể ngươi sẽ càng thêm vững chắc thì mới biết sự thống khổ bây giờ sẽ đem lại cho ngươi cái gì. Vật liệu để lập nên Thập nhị Dục ma toái hồn trận này lên tới mười vạn kim tệ, không biết hay sao mà còn giãy dụa!
Vừa mắng hắn vừa gia tăng tinh thần lực áp chế gã Tà Ác kỵ sĩ đang phản kháng. Đồng thời dùng tinh thần lực cưỡng bức luôn hai gã kia vào địa huyệt.
Cũng giống như kẻ đầu tiên, hai gã Tà Ác kỵ sĩ sau khi bị tinh thần lực mạnh mẽ của Hàn Thạc dẫn nhập vào Thập nhị Dục ma toái hồn trận thì cả hai cũng không chịu được thống khổ, cố gắng vùng vẫy chống lại lực lượng khế ước của hắn để thoát ra.
Với một gã thì Hàn Thạc còn có thể ung dung đối phó, nhưng cả ba cộng thêm chiến mã phun lửa cùng lúc phản kháng thì đòi hỏi hắn phải xuất toàn lực. Bất đắc dĩ hắn phải thúc động toàn bộ tinh thần lực mạnh mẽ áp chế cả ba cùng tọa kỵ
- Dục ma cửu chuyển, toái hồn quy vị, phá! Vừa dùng tinh thần lực áp chế cả ba, Hàn Thạc vừa phân tâm thao túng đại trận vận hành.
Chú ngữ vừa dứt, sát khí trên mười hai lá cờ càng nồng đậm. Trên các đồ án quỷ dị của các lá cờ, được từng luồng lệ hồn chú nhập liền từ từ hiện ra mười hai cái mặt quỷ đáng sợ. Mỗi cái tuy có dung mạo khác nhau nhưng đều khiến cho người ta hoảng sợ.
Mười hai cái mặt quỷ dữ tợn này cũng giống như mới mười hai ma đầu tiến nhập vào cơ thể Hàn Thạc lúc hắn vừa bước vào cảnh giới Phân Ma. Lúc này mười hai ma đầu kia từ từ hiện ra từ trong cơ thể Hàn Thạc, từng cái một phân biệt chiếm cứ các lá cờ tương ứng.
Trong lúc đó, sát khí ngập trời trên các lá cờ hội tụ vào chính giữa địa huyệt. Linh hồn ấn ký của ba Tà Ác kỵ sĩ cùng chiến mã bị liệt hỏa đốt cháy không ngừng rít gào mãnh liệt, điên cuồng công kích lực lượng khế ước.
Hàn Thạc cũng không cử động, hắn chỉ giơ Khô Lâu pháp trượng lên, nhắm mắt nhắm chỗ ba Tà Ác kỵ sĩ, toàn lực thúc động tinh thần lực trấn áp. Ba gã Tà Ác kỵ sĩ nắm chặt các thanh cốt thứ cực lớn trong tay, huy vũ trên đầu kẻ tà ác đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bổ thẳng vào đầu Hàn Thạc.
← Ch. 0347 | Ch. 0349 → |