← Ch.0353 | Ch.0355 → |
Cột đá vĩ đại chỗ chính giữa Kim tuyệt chi địa tỏa quang mang kim sắc bình hòa. Xem ra chỗ này cũng là nơi mà Kim chi nguyên lực dày đặc nhất.
Trong Ngũ tuyệt chi địa thì Kim tuyệt là chỗ khó sản sinh ra nhất. Bởi vì ở bất cứ địa phương nào thì nhân loại đối với việc khai thác khoáng thạch đều rất nhiệt tình siêng năng. Bất luận dù là chỗ núi cao hay đồng bằng, chỉ cần ở đó phát hiện ra khoáng sản phong phú là nhân loại kéo đến đông đúc như ruồi nhặng đào đào bới bới để chiếm hữu.
Để tạo nên một chỗ Kim tuyệt chi địa cần hơn mười vạn năm mới có thể từ từ hình thành. Trong quá trình này nếu khoáng thạch bị khai thác mà phá hủy mô hình thì rất khó khôi phục lại như thiên nhiên ban đầu. Ngũ tuyệt chi địa đều là do địa thế đặc thù cộng với lực lượng tự nhiên tạo nên. Ngay cả Sở Thương Lan tu luyện ma công tới cảnh giới Cửu Biến cũng vô pháp dùng nhân lực cải biến ngũ tuyệt chi địa hoặc khôi phục chúng khi đã bị phá hoại.
Ngũ tuyệt chi địa toàn bộ đều là do tự nhiên qua trăm ngàn vạn năm lắng tụ mà thành. Nhân lực căn bản không thể có năng lực xoay chuyển. Xem chỗ Kim tuyệt chi địa này cũng như Hỏa tuyệt chi địa đã trải qua không biết bao nhiên tuế nguyệt rồi. Cột đá vĩ đại ở chính giữa kia hẳn là Kim hệ chí bảo mà Kim tuyệt chi địa thai nghén nên.
Tại thế giới cũ của Hàn Thạc từng có một truyền thuyết về Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không bất diệt. Ngài vốn là một con khỉ đá, trong tay cầm Định hải thần châm Kim cô bổng tìm được dưới Long cung. Theo truyền thuyết đó là Kim hệ chí bảo thai nghén từ Kim tuyệt chi địa đã trải qua ngàn vạn năm.
Do khỉ đá tu thành Tề Thiên đại thánh, bản thân đã có tính kim loại thần kỳ nên mới có thể thuần thục sử dụng lực lượng của Kim hệ chí bảo trong tay. Từ đó trở thành một tồn tại thần thoại cường đại vĩnh viễn bất diệt nơi địa cầu của Hàn Thạc.
Xem ra cây thạch trụ tỏa kim quang bình hòa ở chỗ chính giữa đích xác là Kim hệ chí bảo mà Kim tuyệt chi địa thai nghén nên. Còn nó có lực lượng thần kỳ giống cây Kim cô bổng không thì Hàn Thạc không rõ.
Nhưng hắn có muốn biết rõ ràng thì cũng phải đợi đến khi Kim Giáp Thi xuất thế. Nó là do Kim tuyệt chi địa luyện chế mà thành nên mới có khả năng làm chủ Kim bảo, cũng tương tự như là Hỏa hệ chí bảo là Hỏa liên hoa phải do Hỏa Giáp Thi làm chủ. Vì thế Hàn Thạc không dám khinh suất cây Kim hệ chí bảo kia, e rằng sẽ phá hỏng sự chuyển vận tự nhiên của Kim tuyệt chi địa.
Đi tới bên cạnh cây thạch trụ vĩ đại, Hàn Thạc khẽ đưa ngón tay chạm vào nó. Âm thanh phát ra kêu keng keng, đúng là tiếng kêu của kim loại. Từng luồng Kim chi nguyên lực chậm rãi từ cây thạch trụ cuồn cuộn đổ vào ngón tay hắn, làm thân thể trở nên có phần cứng đờ.
Quả nhiên là Kim hệ chí bảo, xem ra Kim Giáp Thi có phúc khí rồi! - Hàn Thạc khẽ cảm thán. Dạo quanh Kim tuyệt chi địa một vòng, xem chỗ nào cũng đầy rẫy các loại khoáng thạch cực hiếm lấp lánh tỏa sáng, lòng hắn tràn ngập sung sướng.
Tuy nhiên hắn không hề di chuyển một loại khoáng thạch nào ở đây. Trước khi gom góp đủ vật liệu luyện chế Kim Giáp Thi, hắn tuyệt đối không dám khinh suất. Tránh cho việc cải biến bố cục thiên nhiên của Kim tuyệt chi địa, tạo thành tổn thất khó có thể vãn hồi.
- Kim Giáp Thi à Kim Giáp Thi, bây giờ còn chỉ còn thiếu ngươi thôi. Vũ khí thì cũng đã thai nghén ra rồi đó.
Hàn Thạc thì thào rồi hữu thủ xòe ra, phát tán tám điểm tinh quang linh hồn vào Kim tuyệt chi địa rồi ra lệnh:
- Bảo vệ tốt nơi này. Chẳng những là thợ mỏ mà bất luận kẻ nào nếu cố gắng tới đây cũng giết sạch cho ta.
- Biết rồi, chúng ta sẽ không để bất cứ ai phá hủy nơi này đâu. - Tám linh hồn kia truyền ra tin tức hồi đáp.
Hàn Thạc giờ nóng ruột như có lửa đốt, muốn ngay lập tức gom đủ các loại vật liệu thiết yếu để luyện chế Kim Giáp Thi nên lập tức quay ra theo đường cũ. Tới chỗ ngã ba, hắn dùng Lục Ma Phong bạt ra một khối đá cực lớn lấp các động huyệt lại, chỉ để một lối đi bằng cánh tay cho các linh hồn ra vào.
Ra khỏi Lăng La sơn, hắn thấy Địch Lỵ Á và mấy người thợ mỏ kia vẫn đang đợi nơi cửa động, còn có cả người phụ trách khai khoáng chung - lão giả A Đức Mạn.
- Xử lý mọi chuyện tốt rồi chứ? - Địch Lỵ Á vừa thấy Hàn Thạc ra thì cặp mắt sáng rực lên, cuống quýt hỏi.
Hàn Thạc gật đầu, nhếch miệng cười tươi tắn:
- Ổn rồi, từ nay về sau mấy thạch đầu nhân kia chẳng những không công kích các thợ mỏ mà còn mỗi tháng cung cấp cho một ít khoáng thạch.
Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói tiếp với Địch Lỵ Á và A Đức Mạn:
- Chỉ có điều các ngươi nhớ kỹ, ba khu vực mà một số lớn thạch đầu nhân cư ngụ đó thì ai trong các ngươi cũng không được tiến vào. Nếu chết trong tay các thạch đầu nhân đó thì ta sẽ không quản tới đâu.
A Đức Mạn vội vàng cam đoan:
- Thành chủ đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ quản chế tốt các thợ mỏ, không để bọn họ tiến vào khu vực đó.
- Đại nhân yên tâm đi, ta nghĩ bọn họ cũng không dám tiến vào đâu. Dẫu sao cũng có đại nhân mới có thể đối phó đám thạch đầu nhân đó. Mấy thợ mỏ đó sao có thể là đối thủ của bọn chúng chứ. - Cặp mắt sáng ngời của Địch Lỵ Á vẫn dán chặt trên người Hàn Thạc, cười khẽ.
Nghe Địch Lỵ Á nói vậy, Hàn Thạc cũng nghĩ ra là thạch đầu nhân thân thể cương ngạnh không sợ ma pháp. Ở không gian chật hẹp bên trong đó cho dù là Cao cấp kiếm sĩ đi vào mà đối mặt với thạch đầu nhân thì cũng chỉ tìm đường chết. Sơn nhân mặc dù thân thể cường tráng nhưng thực lực còn xa mới theo kịp thạch đầu nhân, tự nhiên là sẽ không ngu ngốc đi chịu chết.
- Tốt rồi, các người cứ một tháng tới chỗ tập kết khoáng thạch bên trong đó là được. Các thạch đầu nhân đã đáp ứng với ta rồi, bọn họ giỏi việc khai thác khoáng thạch hơn các ngươi nhiều. Chỉ cần các ngươi không ảnh hưởng đến sinh hoạt của bọn họ thì họ sẽ trợ giúp các ngươi khai khoáng. - Hàn Thạc trả lời.
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân! - A Đức Mạn cực kỳ cảm kích Hàn Thạc, khom người hành lễ.
- Lão nhân gia không nên khách khí. Thân là thành chủ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, đây đều là việc là ta phải làm. - Hàn Thạc đỡ lão dậy, nói vẻ chân thành.
Nguy cơ thạch đầu nhân ở Lăng La sơn đã được giải trừ, Hàn Thạc cũng không lưu lại nữa. Mấy người bao gồm A Đức Mạn và thủ hạ của lão vốn ở Lăng La sơn nên giờ cũng không quay lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Trên đường về lúc này chỉ còn Hàn Thạc và Địch Lỵ Á.
Đang nóng ruột như lửa đốt nên Hàn Thạc vốn định mặc kệ Địch Lỵ Á mà về luôn thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Bất quá nghĩ kỹ lại thì hắn thấy làm vậy tựa hồ có chút thất lễ với nàng nên cùng nhau từ từ đi bộ cùng một đoạn sơn lộ gập ghềnh ra đến đường chính.
Vì đã bị bắt quả tang lần nhìn trộm trong hầm mỏ nên Hàn Thạc giờ đối mặt với Địch Lỵ Á trong lúc lòng đang có quỷ nên cũng không chủ động bắt chuyện với nàng. Bất quá Địch Lỵ Á từ sau khi ở hầm mỏ lại nhìn hắn với ánh mắt có phần khác lạ. Trên đường, một thân y phục nóng bỏng của nàng cũng không hề có chút khép nép. Ngược lại còn cố ý ưỡn cao bộ ngực.
Hàn Thạc mặc dù cũng không phải là chính nhân quân tử gì, thế nhưng lần trước liếc trộm đã bị Địch Lỵ Á bắt gặp. Lúc này hai người đang xuống núi nên có chút nghiêm chỉnh. Mặt khác, đang lo nghĩ đến việc tìm vật liệu cho Kim Giáp Thi mà sắc tâm của hắn không giống như ngày thường. Dọc đường cũng không liếc bộ ngực của Địch Lỵ Á lần nào.
Biểu hiện như vậy của hắn lại bị Địch Lỵ Á thầm mắng là dối trá. Thân là sơn nhân đệ nhất mỹ nữ, thực lực nàng lại cao siêu. Bởi vậy nên cặp mắt nàng để tận trên đầu, nhiều năm như vậy giữa các thanh niên của sơn nhân chưa chấm trúng một ai. Chỉ luôn bỡn cợt đám thanh niên hâm mộ nàng..
Thân thể nàng cao tới một thước bảy, so với nữ nhân thông thường là rất cao. Đối với nam nhân tại đây thì chiều cao đó cũng đủ tiền vốn để cho nàng ngạo mạn. Nhưng mà đối mặt với thân hình cao quá một thước chín của Hàn Thạc thì Địch Lỵ Á không còn chút ngạo nghễ nào. Vừa rồi trong hầm mỏ nàng lại chứng kiến thủ đoạn sét đánh của hắn oanh kích mấy thạch đầu nhân thành mảnh vụn càng thêm bị chấn nhiếp, một lòng ngưỡng mộ cường giả. Nên bất luận ở phương diện nào thì hắn cũng là mục tiêu xứng đáng của nàng.
Đột nhiên Địch Lỵ Á nhảy chắn trước mặt Hàn Thạc, cặp mắt sáng nóng bỏng nhìn sững vào hắn, bộ ngực sữa cao vút phập phồng.
Đang cắm cúi vừa bước vừa suy nghĩ, Hàn Thạc không kịp đề phòng thiếu chút nữa thì va vào bộ ngực cao vút của nàng. Hắn lập tức dừng phắt lại, bất giác thối lui một bước, hơi khó hiểu nhìn Địch Lỵ Á:
- Có chuyện gì vậy?
- Thành chủ đại nhân, ngài mới thực là một nam nhân chân chính, ta thích ngài! - Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, ánh mắt nóng bỏng của Địch Lị nhìn xoáy vào hắn, lớn mật thổ lộ chân tình.
Nữ tử của sơn nhân tính cách vốn cực kỳ hào sảng, Địch Lỵ Á lại càng nổi bật trong số đó. Tính cách bộc trực, dám yêu dám hận. Các nữ nhân thông thường của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc không có được lá gan lớn như vậy.
Thấy nàng đột nhiên biểu lộ như vậy, Hàn Thạc há hốc mồm kinh ngạc, nheo mắt nhìn Địch Lỵ Á từ trên xuống dưới. Dường như muốn nhìn lại nàng thật rõ ràng.
Lúc ánh mắt của hắn du ngoạn trên người nàng, Địch Lỵ Á theo bản năng có chút ngượng ngùng, nhất là khi ánh mắt của hắn dừng lại ở song phong cao vút căng đầy. Một số bộ vị mẫn cảm khác chỗ vòng eo cũng được ánh mắt hắn táo tợn ve vuốt làm Địch Lỵ Á hơi xấu hổ.
Thế nhưng, Địch Lỵ Á cũng không nhát gan như các nữ nhân thông thường. Đã xác định lấy Hàn Thạc làm mục tiêu, nàng mặc dù có hơi e thẹn nhưng lại không lui bước, ngược lại còn ưỡn cao song phong lên. Xem chừng rất tự tin với vóc dáng của bản thân.
- Ngươi, khá lắm. - Một lúc sau, Hàn Thạc đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
Địch Lỵ Á lại nở một nụ cười nồng cháy, lớn mật hỏi thẳng:
- Thành chủ đại nhân, vậy là ngài thích ta có phải không?
Hàn Thạc lắc đầu:
- Xin lỗi, ta đã có nữ nhân rồi. Với lại ta rất thích nữ nhân của ta.
Địch Lỵ Á nghe vậy thì vẻ mặt buồn bã, cúi đầu trầm mặc trong chốc lát rồi lại ngẩng mặt lên, quật cường nói:
- Địch Lỵ Á ta từ trước đến giờ chưa bao giờ xem trúng nam nhân nào. Chỉ có cường đại như ngài mới thực sự làm ta không thể kiềm chế. Cho dù ngài có nữ nhân hay chưa, ta đều muốn trở thành nữ nhân của ngài.
Hàn Thạc tức cười nhìn vẻ mặt quật cường dường như chưa bao giờ biết đến thất bại của nàng, thầm nghĩ nữ nhân này hoặc là đã bị ánh mắt hâm mộ của các nam nhân sơn nhân quá lâu rồi, hoặc có lẽ là mắt để trên đầu. Xem chừng khá cố chấp.
Bản thân hắn cũng không phải là loại chính nhân quân tử mà mỹ nữ ngồi trong lòng cũng không loạn. Bằng không sẽ không có hai nàng Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích, còn có tình cũ không dứt với Phạm Ny. Đương nhiên, Hàn Thạc cũng không phải là ngựa giống chỉ muốn thượng lên nữ nhân. Tu ma giả như Hàn Thạc sẽ không cố kỵ ước thúc của thế tục. Chỉ cần đối với một nữ nhân thực sự có ý thì sẽ không quản đến quy tắc đạo đức.
Vóc người Địch Lỵ Á cực kỳ mê người, tướng mạo cũng rất mỹ lệ. Hàn Thạc không phủ nhận đối với nàng có sắc dục. Song cũng vẻn vẹn, chỉ là có sắc dục mà thôi. Nếu không phải chịu trách nhiệm thì chắc chắn sẽ không chút do dự lập tức chiếm hữu nàng.
Chỉ có điều bất luận chuyện gì cũng phải có mức độ. Nếu Địch Lỵ Á một lòng dan díu với hắn. Hắn lại ở trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đùa giỡn rồi vứt bỏ nàng đi thì phỏng chừng ba vạn sơn nhân ở đây sẽ không nguyện ý. Hàn Thạc cũng không muốn chọc phải loại phiền phức khó bỏ này.
- À, à. Ta quả thực là đã có nữ nhân rồi, mà còn không chỉ là một.
Hàn Thạc đầu tiên là giải thích rồi nói thêm:
- Trung thực mà nói, ta đối với ngươi quả có chút hứng thú, thế nhưng đó chỉ là hứng thú của nam nhân đối với thân thể mỹ nữ, cũng không phải theo cách hiểu của ngươi. Ta nói thẳng như vậy, ngươi biết ý tứ của ta rồi chứ?
- Cái gì! Ngài không chỉ có một nữ nhân? - Lại vẫn ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Địch Lỵ Á đối với lời nói của hắn cũng không quá để ý. Chỉ là kinh ngạc hỏi thêm ý tứ trong câu nói trước đó.
Hàn Thạc gật đầu, thầm nghĩ chắc là Địch Lỵ Á sẽ không nói linh tinh chứ? Bất quá hắn nghĩ, sự tình này sớm muộn gì cũng không che dấu được, cũng không phủ nhận đáp ngay:
- Ừ, chính xác là vậy đấy, rồi sao?
- Nếu ngài đã không ngại nói ra thì nhiều cũng tốt. Ta tình nguyện làm một trong số các nữ nhân của ngài, còn hơn lấy một nam nhân tầm thường vô vị làm ý trung nhân.
Cặp mắt sáng của nàng khá hưng phấn, nói tiếp:
- Ta biết mà, nam nhân như ngài dám chắc không chỉ có một nữ nhân được. Tăng thêm một người như ta hẳn là không vấn đề gì chứ?
Hàn Thạc há hốc mồm, thầm nghĩ nữ nhân của sơn nhân quả nhiên hào phóng sảng khoái. Đối với thái độ này của nàng, hắn cho dù từ trước đến giờ luôn tùy tâm sở dục cũng có chút nuốt không trôi.
Thấy Địch Lỵ Á còn muốn thảo luận vấn đề này, trong lúc hắn vừa còn nghĩ đến vật liệu luyện chế Kim Giáp Thi, vừa không biết đáp lại nàng thế nào, liền nói luôn:
- Chuyện này chúng ta bàn sau nhé. Trước mắt ta còn chưa có hứng thú với ngươi, chờ ta có hứng thú sẽ cân nhắc đề nghị của ngươi. Tốt rồi, ta có chút chuyện nên đi trước đây.
Nói xong, hắn vọt thẳng lên trời ngay trước mặt Địch Lỵ Á. Ma công vận chuyển lộ ra một khí tức xem thiên hạ bằng nửa con mắt không thể nghi ngờ, chuyển thành một đạo hắc sắc quang mang nhập vào tầng mây không thấy tung tích.
Địch Lỵ Á si mê nhìn Hàn Thạc chao liệng rồi dần xa phía chân trời, lộ một nụ cười kiên định rồi gật mạnh đầu, tự nhủ:
- Ta nhất định sẽ làm ngài thích ta! Thành chủ đại nhân, khách khách. Cũng chỉ có nam nhân như ngài mới có thể khiến cho ta thành tâm thần phục.
Câu nói này của Địch Lỵ Á thì dĩ nhiên là Hàn Thạc đang trên đường phi hành không thể biết được. Trở về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, Hàn Thạc tìm thẳng tiểu Kiệt Khắc mập rồi đưa cho gã bản danh sách liệt kê vật liệu luyện chế Kim Giáp Thi rồi nói:
- Tìm nhanh cho ta mấy loại vật liệu này. Lợi dụng thương hội Bố Tư Đặc hay thương hội nào cũng được. Tóm lại, trong thời gian ngắn nhất tìm được các loại vật liệu này cho ta.
- Không thành vấn đề.
Trên tay cầm một số lượng khổng lồ kim tệ nên Kiệt Khắc nói năng rất dõng dạc, lộ ra khí thế bất phàm. Ngừng một lát liền nói thêm:
- A, đúng rồi, Địch Khắc đi tìm ngươi đấy.
Vừa nghe nói là Địch Khắc tìm mình, Hàn Thạc liền tạm biệt Kiệt Khắc rồi đi tới cứ điểm của Ám Mạc tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Thông thường Địch Khắc sẽ ở đây.
Tới nơi, quả nhiên hắn tìm được Địch Khắc, thấy y đang xử lý một số tin tức của thủ hạ từ bảy đại công quốc trình báo về.
Thấy Hàn Thạc đột nhiên tiến vào, Địch Khắc kinh ngạc đứng lên hành lễ. Sau đó mời hắn ngồi xuống liền cười hỏi:
- Đại nhân, người tới có việc gì vậy?
- Nghe Kiệt Khắc nói ngươi đi tìm ta, có phải là có sự tình gì à? - Sau khi ngồi xuống thì Hàn Thạc hỏi luôn.
Tại cứ điểm bí mật này, nhân số bao gồm cả Địch Khắc tổng cộng chỉ có sáu người. Bất quá, Hàn Thạc biết số thành viên ở đây tuyệt đối không chỉ là sáu người. Chỉ là những người đó bình thường đều phân tán trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hoặc là tại bảy đại công quốc. Đều là thám thính hoặc chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Nếu không có tình huống đặc thù thì bọn họ sẽ không tới đây. Chỉ khi thu được tin tức tình báo chuẩn xác hoặc hoàn thành nhiệm vụ thì mới tới để báo cáo với Địch Khắc. Vốn ở đây Địch Khắc cũng không đủ nhân thủ, nhưng khi Hàn Thạc đến đây thì Khảm Địch Đạt đã bố trí thêm một ít thành viên tiến nhập vào thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, trực tiếp nghe hiệu lệnh của Hàn Thạc.
Tất cả hoạt động bí mật của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đều do một tay Khảm Địch Đạt phụ trách. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tuy nằm ở cực đông của đế quốc nhưng cũng do lão chi phối. Hàn Thạc bây giờ thân là đệ nhất hồng nhân bên cạnh Khảm Địch Đạt nên vừa là thành chủ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vừa có quyền chưởng quản hết thảy mọi thay đổi nhân sự của Ám mạc tại đây. Địch Khắc tự nhiên cũng thuộc phạm vi quản hạt của hắn.
- Đại nhân, ta tìm người bởi vì mới thu được một số tin tức. Chỉ là lúc ấy người lại không có mặt trong phủ, không nghĩ đại nhân lại chủ động tới tìm ta, tiểu nhân thật sự là được sủng ái mà lo sợ đấy. - Địch Khắc cũng ngồi xuống rồi mới giải thích cho Hàn Thạc.
- Được rồi, được rồi, bớt nói nhảm đi cho ta nhờ, rốt cuộc là có chuyện gì? - Theo lý mà nói, Hàn Thạc và bọn Địch Khắc vẫn là quan hệ giữa chủ và tớ không thể bỏ được, liền hỏi.
Địch Khắc khẽ cười rồi nghiêm sắc mặt nói:
- Lần này chúng ta phỏng chừng có phiền toái lớn rồi. Toàn bộ bảy công quốc đã ngưng chiến. Căn cứ theo tin tức mà người của chúng ta ở bên đó truyền về thì các công tước của bảy công quốc sẽ tụ họp tại một sơn cốc bí mật. Nội dung cuộc họp của bọn chúng thì chúng ta không có cách nào biết được, nhưng dám chắc là muốn đối phó chúng ta.
Bọn chúng khi không có sự uy hiếp của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì vẫn tưng bừng tranh đấu không biết mỏi mệt. Song trước mắt thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã triển lộ hung khí bức nhân. Đối với bảy đại công quốc mà nói, nó nghiễm nhiên đã trở thành mối uy hiếp trọng yếu nhất.
Bảy công quốc vốn đều là từ người trong hoàng triều tách ra. Bởi vì trăm năm trước lúc vương tử đoạt quyền, người trong hoàng triều tranh đấu lẫn nhau rồi phân thành bảy công quốc. Về sau dần dần hình thành ra bảy đại công quốc bây giờ. Lúc không có ngoại địch thì bọn họ vui với việc xâm lược các công quốc khác để thu hoạch thêm nhiều lợi ích. Bất quá về bản chất, bọn chúng coi như là người một nhà, một khi có địch nhân xuất hiện thì lập tức gắn kết lại thành một khối.
Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc do lần trước không rõ ràng tình huống này nên mạo muội tiến đánh bọn chúng. Cuối cùng bị bảy đại công quốc khẩn cấp liên hợp đại quân đánh cho rút lui. Từ đó đến nay, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vẫn chưa gượng dậy nổi, lâm mãi vào thế yếu.
- Xem ra bảy đại công quốc đã xem thành Bố Lôi Đặc Nhĩ là mối uy hiếp mới rồi. Ha ha, chúng ta nên tự hào mới đúng. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ với mười vạn thành dân chẳng so được về bất cứ phương diện gì với bọn chúng. Nào ngờ bọn chúng lại để mắt tới chúng ta chứ. - Hàn Thạc cười lạnh với Địch Khắc.
- Đại nhân, đối với bảy đại công quốc ngàn vạn lần không thể xem thường. Bọn chúng không giống như các nhóm cường đạo thông thường, đó là quân đội chính thức. Chẳng những chúng có khí tài công thành hoàn chỉnh, mà còn do bảy đại công quốc chiến loạn không ngừng nên tố chất binh lính cũng rất cao. So với quân đội thông thường của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc còn mạnh hơn một bậc.
Địch Khắc cười khổ giải thích cho Hàn Thạc:
- Mặt khác, mỗi công quốc ít nhất cũng có ba bốn vạn quân thường trực. Còn không ít tư binh của một số quý tộc địa phương, người thử tính xem nếu huy động số binh lính này thì sẽ có bao nhiêu người. Nếu liên quân bảy đại công quốc thật sự tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thì có lẽ binh lực của chúng còn nhiều gấp đôi dân cư chúng ta ấy chứ. Ngàn vạn lần không thể xem nhẹ a!
- Yên tâm đi! Việc này ta đã sớm có kế hoạch rồi. Sẽ để cho liên quân của bọn chúng không thể tới đây được. - Hàn Thạc cười hắc hắc âm hiểm.
← Ch. 0353 | Ch. 0355 → |