Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0428

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0428: Kết cục đã định
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


- Chiêm Khoa Tư đại nhân, Chiêm Khoa Tư đại nhân! - Một bạch y tế tự tới gần Chiêm Khoa Tư rồi bỗng nhiên hét lên một tiếng.

- Đại nhân đã chết, Chiêm Khoa Tư đại nhân chết rồi! - Một thần điện kỵ sĩ bên ngoài cũng hô lớn thất thanh, tiếng hét sợ hãi vang đi rất xa.

Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc vừa nghe thấy vậy thì quỵ hẳn, một bụm máu tươi dồn ở yết hầu không chịu nổi phun ra. Áo giáp sáng chói sắc vàng trên thân lão giờ nứt nẻ như mai rùa, xem chừng đã bị thương nặng ở lần công kích trước rồi.

- Bình tĩnh, tất cả bình tĩnh lại đi, mau đưa Khải Kỳ Lục cho ta! - Bố Lãng Đặc hô to ở đằng xa.

Từng đạo kiếm quang, làn tên đỏ như máu vẫn vèo vèo bắn xuống. Tầng mây máu dày đặc vẫn bao phủ xung quanh Hàn Thạc giờ cũng theo làn kiếm quang hạ xuống để trợ lực. Tất cả tạo thành hung khí lấy mạng các giáo đồ của Quang minh giáo hội ở phía dưới.

Tiếng gào thê thảm vang lên. Dưới tầng tầng ánh máu bắn xuống, số giáo đồ còn sót lại chớp mắt đã bị chết hơn nửa. Một số còn bị phanh thây trông rất đáng sợ, ngay cả áo giáp rắn chắc trên người thần điện kỵ sĩ cũng căn bản vô pháp chống lại ánh máu xuyên thấu, tất cả đều gục ngã trong vũng máu.

Bố Lãng Đặc thét lớn rồi cố gắng vùng dậy. Lão thấy một gã bạch y tế tự đã lấy được thần khí Khải Kỳ Lục thì vung thanh trường thương màu vàng trong tay lên ngăn cản một làn ánh máu đang bắn tới. Nhìn Hàn Thạc với cặp mắt đỏ ngầu đang đứng sừng sững trên trời cao, trong lòng lão dâng lên một nỗi cừu hận vô biên. Sau khi mưa máu lặng xuống, giáo đồ chung quanh Bố Lãng Đặc còn lại chưa tới ba mấy người. Hành động lần này nhằm vào đế quốc Lan Tư Lạc Đặc bây giờ rốt cuộc đã hoàn toàn thất bại. Ngay cả người phụ trách giáo hội tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc là Hồng y Đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư cũng bị giết tại chỗ, tổn thất to lớn vượt quá tưởng tượng của Bố Lãng Đặc.

Tầng mây máu dày đặc quanh thân Hàn Thạc đã hoàn toàn biến mất. Cặp mắt đỏ sọc, vẻ mặt hưng tợn giờ đã khôi phục vẻ bình thường. Hắn lãnh khốc nhìn cảnh tang thương ở phía dưới, cũng chưa có hành động gì tiếp theo.

Thanh vũ khí trong tay hắn vẫn lập lòe ánh đỏ như máu tươi. Từ trong chuôi của nó, sát khí trùng thiên tựa như máu tươi đã trải qua ngàn vạn năm từ từ tỏa ra, làm cho người ta có một cảm giác kinh tâm vỡ mật.

- Bố Lãng Đặc, ngươi không ngờ sao? Hắc hắc, đây là cái giá đắt giành cho Quang Minh giáo hội các ngươi. Từ đầu đến cuối đều do các ngươi giống như lũ chó điên công kích ta, ta chỉ tự vệ mà thôi.

Hàn Thạc cười nhạt nhìn Bố Lãng Đặc, nói tiếp:

- Chỉ có điều từ nay về sau, ta sẽ không bị động chờ các ngươi tới công kích mà sẽ từng bước phá hủy toàn bộ các thế lực mà Quang Minh giáo hội sở hữu. Chỉ là ngươi chưa chắc đã có thể sống mà nhìn thấy rồi.

- Dị đoan tà ác, Quang Minh thần sẽ không cho phép ngươi tồn tại trên vị diện này, ta bảo đảm ngươi sẽ chết rất nhanh thôi. - Bố Lãng Đặc ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc sừng sững trên bầu trời, nghiến răng.

Hàn Thạc cười quái dị, khẽ lắc đầu cầm Lục Ma Phong bay vụt tới Bố Lãng Đặc, dường như muốn chém chết lão tại chỗ.

Thế nhưng không chờ Hàn Thạc tới gần, Bố Lãng Đặc đã nhanh như điện chụp lấy thần khí Khải Kỳ Lục trước mặt một tên giáo đồ. Áo giáp màu vàng trên người lão chợt bắn ra ánh vàng chói lọi. Một luồng lực lượng thần thánh bao trùm lên người lão rồi nâng lão lên cao, giống như một đạo kim quang vút về phía chân trời xa.

- Chạy rồi, Thánh kỵ sĩ vậy mà đã bỏ trốn rồi! - Tắc Tây Lị Á đang quan sát thủy tinh cầu ở phía xa, hét lên vẻ khó tin.

- Bố Lãng Đặc đã bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ, xem ra Bố Lai Ân đã lưu lại cho lão ấn tượng suốt đời không quên. - Kiếm Thánh Tạp La Lạp khẳng định.

- Tại Quang Minh giáo hội, xem ra cũng chỉ có loại cấp bậc Thánh kỵ sĩ trong thần điện như Bố Lãng Đặc mới có thể đào tẩu, vì Quang Minh giáo hội tuyệt không dung những kẻ thất bại. Bố Lãng Đặc nếu muốn thì có thể đi ngay từ đầu, chỉ là lão vẫn một mực muốn bảo vệ Chiêm Khoa Tư và đám giáo đồ, tự tin có thể chặn Bố Lai Ân rồi mới ra tình cảnh này.

- Đáng tiếc lão đã thất bại, lúc cuối cùng còn bị trọng thương. Chỉ có điều từ nay về sau, đế quốc Lan Tư Lạc Đặc của chúng ta đã kết thành cừu hận với Quang Minh giáo hội rồi. Chuyện phiền toái xem ra sau này càng nhiều. Tại đế quốc Áo Đăng mạnh nhất đại lục, Quang Minh giáo hội có ảnh hưởng cực lớn. Xem ra rất có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với sự uy hiếp của đế quốc này. - Tát Bác Tạp Tư nhẹ giọng thở dài, dường như bắt đầu lo lắng cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc trong thời gian tới.

- Ha ha, điều này cũng chưa chắc mà. Phu nhân Cát Thụy Ti chẳng phải đã tiên đoán chỉ cần Bố Lai Ân ở tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc thì chúng ta sẽ mãi mãi trường thịnh không suy yếu sao. Sự việc hôm nay chính là diễn biến theo sự suy đoán của phu nhân. Ngươi xem tình thế hiện tại của đế quốc có phải là vì hắn mà phát sinh đại biến không?

- Nói không chừng, Bố Lai Ân cũng tựa như bán thần A Nhĩ Mai Lý Khắc Kha Đốn, có thể gầy dựng mấy trăm năm phồn vinh cho đế quốc. Ha ha, biết đâu đấy, thật ra ta rất xem trọng hắn. Ngoài ra, đế quốc Áo Đăng cách chúng ta rất xa, ta không tin bọn họ có thể từ ngàn dặm xa xôi tấn công đến đây. - Kiếm Thánh Tạp La Lạp xem ra tâm tình rất tốt, cười nói với Tát Bác Tạp Tư.

- Sợ cái gì, nếu quân đội của đế quốc Áo Đăng tới thì sao nào? Hừ, ta còn muốn xem quân đội mạnh nhất đại lục rốt cuộc có cái gì lợi hại chứ! - Lão Phạm Lôi Trạch vốn là kẻ cuồng chiến tranh, ngược lại còn có vẻ hăm hở, rõ ràng chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn.

Nghe cả hai nói vậy, Tát Bác Tạp Tư ngẫm lại thì thấy quả thực khoảng cách giữa hai đế quốc rất xa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mười ngón tay của lão khẽ điều khiển, quả thủy tinh cầu xoay xoay một hồi rồi mờ dần, các hình ảnh trong đó cũng từ từ biến mất.

Lúc này Hàn Thạc kinh ngạc nhìn Bố Lãng Đặc đã chạy xa tít, thở phào hú vía.

Sự thực không phải như Bố Lãng Đặc tưởng tượng. Hàn Thạc giờ chỉ là một con cọp giấy mà thôi. Lúc trước là hắn lợi dụng lực lượng của mây máu và lực lượng mặt trái của Lục Ma Phong để giương oai. Bây giờ thì mây máu dày đặc quanh hắn đã biến mất, lực lượng mặt trái của Lục Ma Phong cũng đã bắt đầu thu lại.

Bởi vậy, Hàn Thạc giờ thực sự không có lực lượng nào để trợ giúp cả. Lần trước đánh lén Bố Lãng Đặc thì còn có thể. Còn nếu lão không sợ mà ở lại quyết chiến thì chưa chắc đã bại trong tay hắn.

Chỉ tiếc là biểu hiện vừa rồi của Hàn Thạc quá ư khoa trương. Bố Lãng Đặc đã thụ thương nên lòng tin cũng không còn, cũng bất kể sống chết của đám giáo đồ còn sót lại. Lão vội vội vàng vàng dùng lực lượng thần thánh thúc đẩy tác dụng kỳ diệu của áo giáp chuồn thẳng một mạch.

Bố Lãng Đặc vừa đi, Hàn Thạc thở dài một hơi, không do dự nhìn vào đám giáo đồ còn sót lại. Những người này thấy Chiêm Khoa Tư thì bị giết, Bố Lãng Đặc đào tẩu, lại bị khí thế vừa rồi của hắn dọa cho chết khiếp. Tất cả mặt xám như tro tàn, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Trải qua kinh nghiệm lần Thổ Giáp Thi bị thương, Hàn Thạc cũng không còn chút nhân từ nào với Quang Minh giáo hội. Hắn hiểu rõ rằng bản thân đối với Quang Minh giáo hội đã kết thành cừu hận không chết không ngớt. Chỉ có san bằng giáo phái này thì hắn mới có thể có ngày sống bình an. Đối với đám tín đồ cuồng tín này cũng chỉ có biện pháp giết sạch là xong chuyện.

Sau khi Bố Lãng Đặc bỏ chạy thì sót lại đều là một số lính tôm tướng cua. Với thực lực chân chính của hắn dĩ nhiên là dễ dàng đối phó. Hắn cười lạnh nhìn xuống đang định nói câu gì đó thì bỗng nhìn thấy một gã bạch y tế tự đang lên tiếng ca tụng Quang Minh thần.

Sau khi tụng niệm xong, gã bi thương kêu lớn:

- Quang Minh thần nhất định sẽ tịnh hóa linh hồn của chúng ta, báo thù khuất nhục hôm nay.

Nói xong, bắt đầu từ gã, cả đám giáo đồ từng người từng người một liên tiếp tự sát.

- Thực sự là một đám đầu óc đầy phân, tín ngưỡng tôn giáo quả thực rất hại người mà! - Hàn Thạc thấy đám giáo đồ biết không thể chạy trốn đều tự sát trước mặt hắn, bất giác cảm thán.

Ngẩng đầu nhìn trời, Hàn Thạc có thể cảm ứng được sát khí trùng thiên đang bao phủ toàn thành Áo Sâm. Tuy rằng hắn đã động thủ hấp thụ một bộ phận nhưng sát khí vẫn nồng nặc, làm hắn vô cùng sảng khoái.

Hiện tại, hai loại lực lượng trong Lục Ma Phong vào lúc hắn nhập ma phát tiết đã khôi phục thần kỳ. Ngoài số cặn bã bị tống ra ngoài, số còn lại biến thành lực lượng tinh thuần, như dòng chảy nhỏ giọt tiến vào Lục Ma Phong. Lục Ma Phong lại một lần nữa trở về bình thường, cùng hợp nhất với tâm thần của Hàn Thạc.

Còn trong cơ thể hắn, lực lượng nhờ vào cơn xoáy khổng lồ lúc trước hấp thu đã tụ lại ở Ma Anh, chỉ là chưa được hấp thu một cách triệt để. Thế nhưng nói tóm lại để phóng số lực lượng hỗn loạn này ra cũng không phải là việc dễ dàng. Nhưng thần trí của hắn giờ đã khôi phục nên tạm thời cũng không quá lo lắng Lục Ma Phong làm loạn lần nữa.

Ý nghĩ vừa thanh tỉnh, Hàn Thạc thông qua Huyền Ma lập tức thấy rõ tình thế. Bại cục của đám người Á Hi Bá Ân ở khu thành bắc đã quá rõ ràng, ngay cả Á Hi Bá Ân và đại vương tử Tra Lý Tư cũng đều biết là hôm nay chỉ có tìm cách rút lui mà thôi.

Ở mấy khu vực xa hơn, dưới sự chỉ huy của Phạm Lôi Trạch và sự phối hợp của hai vương tử cũng đã giành được thắng lợi. Xem ra cuộc chính biến đột ngột của Á Hi Bá Ân và Tra Lý Tư rốt cuộc đã thất bại hoàn toàn.

Một Huyền Ma lượn lờ quanh thành bảo làm Hàn Thạc đã phát hiện chỗ mọi người đang tụ họp cùng một chỗ để bàn tán. Mà đối tượng bàn tán chính là hắn, điều này làm cho Hàn Thạc nghĩ không biết nên khóc hay cười. Bởi vì hắn nghe ra trong cuộc bàn luận thì địa vị của hắn đã được đề cao khủng khiếp.

Trên gác chuông, Bác Lan Tư đang run rẩy toàn thân, giống như sắp phát cuồng. Gương mặt lão ửng đỏ, dường như không thể khống chế thân thể, trong mắt bắn ra sát ý điên cuồng.

Hàn Thạc ngẩn người rồi chợt có phản ứng. Hắn thầm mắng một câu trách Bác Lan Tư quá lỗ mãng rồi lao vút về phía lão.

Một hình cầu vồng đỏ như máu rạch ngang bầu trời. Trong tiếng rít điếc tai, Hàn Thạc đã xuất hiện trước mặt Bác Lan Tư. Tay trái của hắn đè mạnh vào ngực lão, chợt đẩy một cái. Thân thể lão đang run rẩy bỗng khôi phục bình thường.

"Khụ khụ..."

Đang như sắp hôn mê thình lình có thể thở dốc, Bác Lan Tư sắc mặt đỏ ửng ho khan một hồi dữ dội, sát ý trong cặp mắt từ từ rút đi.

Tay trái lại đặt lên hậu tâm của Bác Lan Tư, Hàn Thạc không để cho lão kịp phản ứng, hút ra một phần sát khí đang hỗn loạn trong người lão rồi vỗ vỗ bàn tay vào hậu tâm lão.

Bác Lan Tư rên lên một tiếng rồi ngã vật ra. Sau đó tròng mắt của lão khôi phục như thường, sắc mặt tái nhợt quỳ sát dưới chân Hàn Thạc:

- Sư huynh, cảm tạ ngươi!

Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc cả giận:

- Lúc ta đi chẳng phải đã nói cho ngươi rồi sao, thân thể của ngươi tuyệt đối không thể tiếp nhận quá nhiều sát khí, nếu không nó sẽ ngăn cản việc vận chuyện của vòng xoáy trong cơ thể ngươi. Vậy mà ngươi cứ một mực không nghe, nếu như vừa rồi không phải ta phát hiện kịp chỉ sợ thân thể của ngươi đã nát vụn ra rồi.

- Xin lỗi sư huynh, ta sai rồi!

Bác Lan Tư sợ hãi xin lỗi rối rít:

- Là ta quá tham lam, ta chưa từng nghĩ đến có thể thu nạp loại sát khí này để đề cao thực lực của bản thân. Vất vả mãi mới gặp được cơ hôi, ta thực sự hưng phấn quá mức. Vẫn nói chỉ cần hấp thụ một chút là dừng lại nhưng lại vẫn không muốn ngừng. Đến khi cảm thấy thân thể muốn nổ ra thì đã không thể khống chế được nữa rồi.

Loại lực lượng đột biến này quả thực có sức mê hoặc cực lớn, khiến cho Bác Lan Tư căn bản vô pháp chống lại. Lại thêm đây là lần đầu tiên lão hấp thụ loại này lực lượng, lửa tham nổi lên không thể đừng được mới tạo nên hậu quả này.

- Quên đi, cũng do ta không thận trọng nhắc nhở ngươi. Ta thấy ngươi cũng nhiều tuổi rồi nên sẽ biết chừng mực chứ. Ài, ngươi phải nhớ kỹ, vũ kỹ và đấu khí mà chúng ta tu luyện có chút bất đồng. Đối với thân thể có yêu cầu rất cao, nếu còn yếu ớt quyết không thể liều lĩnh hấp thụ năng lượng quá sức. - Hàn Thạc thở dài dặn.

- Sư huynh, ta biết sai rồi, từ nay về sau không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa. - Bác Lan Tư lúc này mới thực sự hiểu được, quỳ mọp dưới chân Hàn Thạc hối lỗi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)