← Ch.0630 | Ch.0632 → |
Chẳng những Hàn Thạc, đến cả Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt đứng ở cách đó không xa cũng nhìn ra vẻ mặt Tộc Vương sáu sừng khác hẳn lúc trước. Hai người lòng đầy nghi hoặc, không rõ mấy hòn đá lòe loẹt trong lòng bàn tay Hàn Thạc tại sao lại làm cho tên Tộc Vương luôn luôn không có cảm tình phải dao động, đột nhiên trở nên kích động như vậy.
Cười tủm tỉm nhìn Tộc Vương sáu sừng đôi mắt lóe sáng, Hàn Thạc cảm thấy lúc này rất thú vị về thái độ hưng phấn rõ ràng của hắn.
- Thế nào? Ngươi có lấy không? - Hàn Thạc cười cười, vẻ mặt chế diễu.
- Có!
Tộc Vương sáu sừng trả lời đơn giản, những lời này vừa nói xong, khó khăn lắm hắn mới dời tầm mắt khỏi tay Hàn Thạc, nhìn thẳng vào Hàn Thạc trầm mặc một lát, rồi mở miệng hỏi:
- Ngươi... Ngươi vừa mới nói là thật à?
- Nói cái gì? - Hàn Thạc biết rõ còn cố hỏi lại.
- Là ngươi trả lại cho ta đó! - Tộc Vương sáu sừng nghiêm trang đánh giá Hàn Thạc, thanh âm hơi dồn dập, khác hẳn với biểu hiện lúc nãy.
- Đương nhiên, ngươi cảm thấy thích mấy hòn đá này, có thể lấy một viên bồi thường tổn thất?
Mấy viên đá trong tay đều đến từ Thâm Uyên. Hàn Thạc biết vài viên, còn có vài viên thì hắn cũng chẳng rõ ràng rốt cuộc có tác dụng gì. Nhưng đã có thể phát hiện bên trong Thâm Uyên, như vậy có thể nói khẳng định là những thứ mà các vị Thần lưu lại trước khi tử vong. Những thứ Thần tùy thân mang theo hẳn là không quá kém, điểm này Hàn Thạc có thể khẳng định.
Tộc Vương sáu sừng luôn luôn phản ứng mau lẹ. Khi Hàn Thạc vừa nói xong những lời này, chỉ thấy con ngươi hắn dừng lại trong lòng bàn tay Hàn Thạc, mắt không ngừng lóe ra, dường như đang suy nghĩ một vấn đề trọng đại nào đó. Chỉ từ biểu hiện này, Hàn Thạc có thể xác định vài hòn đá trong bàn tay mình đích xác có lực hấp dẫn cực lớn với Tộc Vương sáu sừng.
Phía sau Tộc Vương sáu sừng, hai tộc nhân năm sừng vẫn không nhúc nhích, cũng lâm vào trạng thái ngây dại, ánh mắt cũng dán vào tay Hàn Thạc, xem ra chấn động còn lớn hơn. Qua hồi lâu, Tộc Vương sáu sừng rốt cục hạ quyết tâm, đưa tay chỉ vào một viên đá lớn bằng trứng ngỗng, lóng lánh hào quang màu xanh đùng đục trong lòng bàn tay Hàn Thạc, nói khẳng định:
- Vậy, ta lấy một khối này!
Hàn Thạc sửng sốt. Thuận thế đánh giá viên đá màu xanh đùng đục này, trong số những viên đá trong lòng bàn tay hắn, Hàn Thạc có thể cảm ứng được bên trong mỗi viên đều có năng lượng dao động. Nhưng viên đá màu xanh đùng đục được Tộc Vương sáu sừng chọn thì Hàn Thạc cũng không rõ công dụng cụ thể của nó. Thấy Tộc Vương sáu sừng chỉ vào viên đá đó, xem ra có vẻ rất kích động, hắn cũng hơi suy nghĩ.
- Nếu ngươi có thể nói ra tác dụng của viên đá này, ta sẽ cho ngươi. - Trầm ngâm một chút, Hàn Thạc đột nhiên mở miệng.
- Hải Lộ Lục Tinh, đối với bộ tộc chúng ta thì nó có thể tăng cường việc kéo dài linh hồn lực của chúng ta, rất quý giá! - Tộc Vương sáu sừng do dự một chút, rồi trả lời.
- Giữ lấy nó đi, những gì trước kia giữa chúng ta coi như xóa bỏ, đừng có kêu loạn tiểu tặc nữa. Ta mà nghe ngươi kêu tiểu tặc nữa, ta sẽ rất vui vẻ đánh cho ngươi đo đất đó!
Hải Lộ Lục Tinh, Hàn Thạc nhớ kỹ tên loại đá này. Viên đá này chẳng có tác dụng gì lớn với hắn, nên hắn sảng khoái nhét vào tay Tộc Vương sáu sừng.
Tộc Vương sáu sừng run rẩy lấy cục đá màu xanh đục trong tay Hàn Thạc. Nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, rồi mở mắt lập tức cam đoan với Hàn Thạc:
- Được, ta sẽ không nhắc lại sự kiện đó nữa!
Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt bên cạnh vẫn luôn luôn có vẻ khẩn trương, tới lúc này rốt cục thở phào một hơi. Chỉ cần Hàn Thạc và Tộc Vương sáu sừng không phát sinh xung đột, Giáo hoàng Thiên Tai giáo hội sẽ không trách tội họ. Họ phụ trách việc làm Hàn Thạc thoải mái, bây giờ thấy hai người trước mặt có vẻ sẽ không phát sinh xung đột nữa, tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
- Được rồi, sự kiện đó không cần bàn lại nữa. Nói cho ta biết tại sao năm đó bị ta khiêu khích mà ngươi không tìm kiếm ta? - Đó là việc mà Hàn Thạc vẫn đau đáu thắc mắc, nên bây giờ có cơ hội là hỏi ngay.
- Khi đó ta đi qua chỗ này, bị người ở nơi này công kích, cho nên mới mất thời gian. - Tộc Vương sáu sừng giải thích, xác định suy đoán của Hàn Thạc.
- Quả nhiên là như thế. - Khẽ gật đầu, Hàn Thạc ra vẻ hiểu rõ.
Theo Hàn Thạc biết từ những gì Tộc Vương sáu sừng nói, sau khi tên này qua đây, nhất định đã đạt thành hiệp nghị gì đó với Thiên Tai giáo hội. Lần này đến Thiên Tai giáo hội, quả cũng đạt được một mục đích của mình. Trong mắt Hàn Thạc bây giờ, Tộc Vương sáu sừng chỉ là một nhân vật mặc cho hắn giết mổ, chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cả.
- Đi, đưa ta về nghỉ ngơi thôi. - Vặn lưng một cái, Hàn Thạc liếc Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt vô cùng cung kính bên cạnh, nói khẽ.
Hai người sợ Hàn Thạc lưu lại đây nữa còn có thể lại sinh chuyện với Tộc Vương sáu sừng, chỉ muốn hắn rời đi càng sớm càng tốt, nghe hắn nói thế, vội vàng khom lưng dẫn đường cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc không hề muốn tìm hiểu rõ mọi bố cục tại Thiên Tai giáo hội, theo sự hướng dẫn của Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt đi tới một mật thất cách Tộc Vương sáu sừng không xa nghỉ ngơi. So với sự giản dị của nơi ở Tộc Vương sáu sừng, chỗ này được bố trí tất cả những gì cần cho cuộc sống, rất xứng với hai chữ 'xa hoa', làm Hàn Thạc có loại ảo giác mình rơi vào một cung điện huy hoàng.
Vẫy tay ra hiệu cho hai người Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt lui ra, Hàn Thạc không hề hưởng thụ hoàn cảnh sung sướng ở đây, ngồi xuống trên giường, tiện tay bố trí một kết giới cách li năng lượng, móc Chén Thánh của Quang Minh Giáo Hoàng ra.
- Ngươi rốt cục nhớ tới việc tìm ta hả. - Chén Thánh vừa lọt vào tay Hàn Thạc, tên gia hỏa xui xẻo tu luyện Thời Không pháp tắc bên trong liền truyền tin tới Hàn Thạc ngay.
- À, gần đây có chút bận rộn, cũng quên mất sự tồn tại của ngươi.
Hàn Thạc đầu tiên xin lỗi một câu, rồi đi thẳng vào chủ đề:
- Ngươi có biết việc Hủy Diệt chủ thần và Tử Vong hệ chủ thần liên thủ?
- Đương nhiên, hai chủ thần đó vì muốn thu được thần lực thật nhiều, phát động thủ hạ tới các vị diện tiến hành đại hủy diệt. Một mạch chưa hề đình chỉ. Sự tình này ai cũng biết rõ ràng. Ngươi hỏi việc này làm gì? - Linh hồn bên trong Chén Thánh kinh ngạc nói.
- Những việc về hai chủ thần Hủy Diệt hệ Tử Vong hệ thì ngươi có rõ không? - Hàn Thạc không trả lời vấn đề của hắn, hỏi tiếp.
Linh hồn bên trong Chén Thánh trầm mặc trong chốc lát, rồi truyền tấn nói:
- Đối với chủ thần thì ta không thể dùng cảm giác của ta để đánh giá được. Loại cấp bậc này, chúng ta cũng không thể giải thích được. Căn cứ vào lời đồn, hai đại chủ thần này vô cùng điên cuồng, cũng rất ích kỉ. Vì ích lợi của mình không hề cố kỵ, hơn nữa còn thù dai cực kỳ, ở mọi vị diện đều có sức mạnh rất lớn. Ngoại trừ vài chủ thần lớn khác, không có ai dám trêu chọc họ.
Nghe hắn nói thế, trong lòng Hàn Thạc nghĩ ngợi một chút, cuối cùng hạ quyết tâm nói với hắn tình huống trước mắt. Linh hồn này ở trong Chén Thánh, Hàn Thạc tin hắn không thể làm ra việc gì khác. Hắn thân là một vị Thần tu luyện Thời Không pháp tắc, lưu lạc khắp các vị diện lớn, hẳn là có ánh mắt bất phàm. Hàn Thạc muốn nghe xem hắn có ý kiến gì không.
Trầm mặc trong chốc lát, Hàn Thạc đem tình cảnh của mình nói với linh hồn trong Chén Thánh. Hắn vừa nói xong, người bên trong Chén Thánh không nói một lời, tựa hồ đang cố tiêu hóa những gì Hàn Thạc vừa nói. Một lát sau, mới truyền lại tin tức:
- Chiếu theo ngươi nói, ngươi căn bản không có đường khác để lựa chọn. Ngươi tích oán với các đại chủ thần, do đó ở các vị diện cao cấp cũng không yên ổn gì. Với thực lực ngươi bây giờ, chỉ dựa vào sức mạnh của chính mình thì không thể bảo vệ được đại lục này, thậm chí bản thân mình cũng có nguy hiểm rất lớn. Ừm, quyết định của ngươi xem như sáng suốt, trước khi mình không có đủ thực lực, tạm thời dựa vào một phương thế lực, đích thật là một biện pháp. Mặt khác, hai chủ thần Tử Vong Hủy Diệt cũng nổi tiếng là bảo vệ người mình, chỉ cần ngươi có thể thu được sự tín nhiệm của họ và họ vui, chẳng những được đảm bảo an toàn, nói không chừng còn có thể tìm được rất nhiều ích lợi!
- Theo ngươi nói, cách làm của ta không có chuyện gì chứ? - Hàn Thạc hỏi.
- Cách làm thì không có vấn đề gì, nhưng có một điểm ngươi nhất định phải chú ý. Hai đại chủ thần đó mặc dù rất bảo vệ thủ hạ, nhưng chỉ áp dụng với những thủ hạ có năng lực và tiềm lực. Những thủ hạ của họ cũng là loại cường giả có tư duy và tác phong làm việc như vậy. Mặc kệ ngươi đạt thành hiệp nghị với ai, nhất định phải trong thời gian ngắn thể hiện giá trị của mình, để cho họ thấy ngươi đáng cho họ che chở. Nếu để cho họ nhận thấy ngươi căn bản không có giá trị gì, họ sẽ không quản ngươi nữa. Vậy thì ngươi chỉ có thể trở thành vật hy sinh thôi. - Dừng một chút, linh hồn bên trong Chén Thánh nhắc nhở Hàn Thạc, làm cho hắn hiểu được tác phong làm việc của đám Thần này.
Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc khẽ gật đầu vẻ trầm trọng. Sau khi ngẫm nghĩ những lời hắn nói, một lát sau mới mỉm cười, truyền tấn nói:
- Ta nghĩ ta hiểu ý của ngươi rồi, à, được rồi, biết nhau lâu như vậy rồi mà còn chưa biết ngươi tên là gì?
- Mạch Kim Lợi. - Người bên trong Chén Thánh trầm mặc trong chốc lát, rồi trả lời rất ngắn gọn.
- Ừm, ta gọi là Hàn Thạc. Được rồi, ta cần có thời gian suy nghĩ những lời ngươi vừa nói. Tạm biệt trước, có việc ta sẽ tìm ngươi. - Truyền tấn xong, Hàn Thạc không chờ Mạch Kim Lợi đáp lời, đã thu hồi Chén Thánh, bỏ thời gian khá lâu trăn trở về quyết định của mình.
Ngầm dưới đại mạc, giống với Tử Vong Mộ Địa cũng không thấy nhật nguyệt, không có khái niệm thời gian. Hàn Thạc không biết mình suy nghĩ bao lâu rồi, chợt thấy Ốc Úc Phu và Bá Đặc Tề Lợi tới mời đi.
- Giáo hoàng đại nhân báo tin ngài đến đây cho các đại nguyên lão rồi. Giáo hoàng đại nhân và các nguyên lão đều ở trong đại điện đợi ngài, chúng ta tới đưa ngài tới đó.
Ốc Úc Phu vừa đi vừa nói chuyện, dừng một chút, hắn thấy bốn bề vắng lặng, do dự một chút, cẩn thận nhắc nhở:
- Bên trong giáo hội có một nguyên lão lâu đời nhất trong số năm nguyên lão tựa hồ không thích ngài. Hắn là nhân vật duy nhất trong giáo hội có thực lực bằng với Giáo hoàng đại nhân, cũng tu luyện Vong Linh ma pháp. Hắn chủ trương buộc ngài giao ra Khô Lâu pháp trượng, nói rằng thành tựu của ngài toàn bộ đều là dựa vào vũ khí này, hô hào phải thu hồi Khô Lâu pháp trượng của ngài.
- À, quả thật là thú vị, ta thật muốn có thêm kiến văn rộng rãi!
Thực lực tương đương, nhưng là một Cơ Thần Vong Linh hệ, Hàn Thạc cười lạnh, thầm tính toán một chút.
← Ch. 0630 | Ch. 0632 → |