← Ch.0648 | Ch.0650 → |
Hàn Thạc tĩnh tọa đã lâu, vừa thấy cự hình vị diện truyền tống trận bên cạnh tỏa ra bạch quang chói mắt, đột nhiên đứng bật dậy, tập trung tinh thần đánh giá vị diện truyền tống trận.
Hàn Thạc chờ đợi thời khắc này đã rất lâu, thấy vị diện truyền tống trận bạch quang lóe ra, trong lòng hiểu ngay những cường giả vị diện khác sắp hiện ra tại đây.
- Ủa... - Một tiếng kêu khẽ vang lên trong vị diện truyền tống trận. Trong ánh hào quang tản ra, hai nữ ba nam từ trong đi ra.
Đi trước là một mỹ phụ kiều mỵ, mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu xanh, mắt ngọc mày ngài, mặt như tỏa sáng, cả người tràn đầy Hắc Ám nguyên tố nồng đậm. Hàn Thạc cảm ứng được trên người nàng sức mạnh cực kỳ kinh khủng, tuyệt đối là một cường giả Trung vị thần, lòng cũng thầm cả kinh.
Phía sau mỹ phụ này là một ông già gầy trơ xương, cả người không có lấy vài miếng thịt, tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, đại khái có thực lực Hạ vị thần mạt kỳ. Phía sau lão đầu là hai thanh niên tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, đều có tướng mạo đường đường, đại khái cũng là cường giả thực lực Hạ vị thần mạt kỳ.
Cuối cùng một thiếu nữ mặc áo ngắn màu tím, cánh tay ngọc trắng như tuyết, vẻ mặt thanh tú, nhưng ánh mắt lại giảo hoạt vô cùng, tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, cũng cảnh giới Hạ vị thần mạt kỳ.
Nhóm năm người, một mỹ phụ, một thiếu nữ, một lão đầu, hai thanh niên. Ngoại trừ mỹ phụ thực lực không lường được, bốn người còn lại toàn bộ đều có thực lực Hạ vị thần mạt kỳ, làm cho Hàn Thạc cảm thấy trầm xuống.
- Tên kia, ngươi là người tiếp ứng chúng ta à? Hắc, sao ngơ ngác thế! - Thiếu nữ liếc mắt lườm nhẹ, con ngươi linh động dán vào người Hàn Thạc, không khách khí cười rộ lên.
- Lệ Vi, ăn nói cho đàng hoàng!
Mỹ phụ mặt sáng trưng kia cười cười, rồi khẽ quát thiếu nữ một chút, sau đó nhẹ nhàng từ tốn đi ra khỏi vị diện truyền tống trận, liếc mắt nhìn bốn phía, nói với Hàn Thạc:
- Lệ Vi hơi bộp chộp, ngươi đừng để ý.
Lúc này Hàn Thạc đã trấn định lại, mở miệng cười, nói vẻ thoải mái:
- Hoan nghênh tới đại lục Kì Áo!
- Một vị diện cấp thấp, khẳng định chẳng có gì thú vị!
Lệ Vi cau mũi, uốn uốn eo lưng, hai mắt hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ tìm kiếm xem gì có thể làm cho nàng có hứng thú.
- Lệ Vi, hay là ta đưa ngươi đi chơi nhé. Trước hết xem vị diện cấp thấp này có cái gì chơi vui không. - Một thanh niên tu luyện Hủy Diệt pháp tắc đề nghị.
- Hay lắm, chúng ta đi ra ngoài đi. - Lệ Vi vui vẻ, vội vàng đáp ứng.
- Trước khi không rõ sự tình, không được một mình hành động. - Mỹ phụ nhướng mày, mở miệng nói.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Lệ Vi bất lực hướng về phía thanh niên kia xòe hai tay ra, rồi vênh vênh nói:
- Biết rồi, Đường Na đại tỷ, ngươi quản nghiêm quá à!
Mỹ phụ Đường Na hơi cười cười, bất lực nói:
- Chúng ta lần này tới đây không phải là du ngoạn. Mấy tên gia hỏa kia nói không chừng sớm đã tới rồi. Ở đại lục xa lạ này, một khi một mình đối đầu với họ, nhất định sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta cần biết rõ tình huống đại lục này trước, sau đó mới quyết định phương sách hành động như thế nào.
Đánh giá năm người trong chốc lát, nghe họ nói vài câu, đại khái nhận ra cô mỹ phụ gọi là Đường Na đó hẳn là thủ lĩnh đoàn người này. Lão đầu cũng tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong chỉ trầm mặc không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía Lệ Vi tràn ngập kính ý, tựa hồ là người hầu của nàng. Hai thanh niên tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, một tên thích nói chuyện với Lệ Vi, một tên trầm mặc ít nói.
- Đối với tình hình cụ thể trên đại lục này, chúng ta không hiểu rõ lắm. Ngươi trước hết giới thiệu cho chúng ta một chút, được không? - Đường Na ra hiệu cho mấy người kia đừng nhiều lời, sau đó mỉm cười hỏi Hàn Thạc.
Bốn người vừa nghe Đường Na bắt đầu bàn vào chính sự, cũng không còn ồn ào đòi du ngoạn nữa, ánh mắt cùng tập trung vào người Hàn Thạc, lặng lẽ đánh giá quan sát hắn.
Đối mặt với ánh mắt năm người, Hàn Thạc chỉ lạnh nhạt cười, thong thả nói:
- Tình thế đại lục không có đặc biệt mà phải giới thiệu, ta phỏng chừng các ngươi cũng không có hứng thú bao nhiêu đâu. Ừm, ta bây giờ mang những việc có liên quan tới nhiệm vụ các ngươi nói đại khái với các ngươi một chút. Cửa vào thế giới dưới đất ở một khu rừng rậm, lối đi thông xuống sâu nhất do Hắc Long tộc nắm giữ. Hắc Long tộc có quan hệ thân mật với ta, muốn tìm được đường cũng không phải vấn đề quá lớn.
- Đối phương của các ngươi đã tới đại lục này trước một bước, ta vì phải bảo vệ vị diện truyền tống trận này, nên tạm thời không rõ vị trí và hành động của họ, chỉ biết là một trong số đó hẳn là đến từ Băng Tuyết thần điện, cảnh giới Trung vị thần...
Lướt qua một vài việc không trọng yếu, Hàn Thạc giới thiệu sơ qua về một vài tình huống cơ bản nhất ở đại lục Kì Áo, cũng nói về những gì hắn biết về những người kia.
- Ừm, nói rất tốt, không tệ.
Đường Na cười gật đầu, sau đó sực nhớ ra, chợt hỏi:
- Được rồi, ngươi tên là gì?
- Bố Lai Ân. - Hàn Thạc trả lời.
- À, Bố Lai Ân, ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Đường Na vừa nói vừa xoay người lại, chỉ vào thiếu nữ phía sau, cười nói:
- Lệ Vi, Hạ vị thần mạt kỳ Tử Vong hệ, đến từ Cát Á Lan gia tộc, lão nhân kia là người hầu của nàng, cũng là Hạ vị thần mạt kì như nàng, tên là Khảo Bá Đặc. Phía sau là hai huynh đệ tu luyện Hủy Diệt pháp tắc, lần lượt là Ba Đốn và Ba Văn, đến từ Bố Lỗ Khắc gia tộc, ta là Đường Na, sau này sẽ làm phiền ngươi nhiều ở vị diện này.
Đường Na giới thiệu từng người một, họ đều gật đầu chào Hàn Thạc, nhưng hắn nhìn ra được, nhóm năm người này kỳ thật đều không chính thức xem Hàn Thạc ra gì, chỉ là lịch sự chào thôi, không phải phát ra từ đáy lòng.
Trong mắt họ, Hàn Thạc chỉ là tiểu Thần ở vị diện cấp thấp, hẳn là thuộc loại không có phân lượng gì, chỉ có thể làm người chỉ dẫn mà thôi. Họ không tôn kính gì hắn cũng là việc đương nhiên thôi.
Sau khi Đường Na giới thiệu bốn người của hai gia tộc, nhưng không hề nói về lai lịch tại sao họ tới, làm Hàn Thạc có chút nghi hoặc. Căn cứ vào những gì hắn biết từ Bối Hi Ma Tư và chủ nhân cũ của Khô Lâu pháp trượng, biết chủ thần Tử Vong, Hủy Diệt có quan hệ thân mật, Lệ Vi và Ba Đốn cùng tới đây thì cũng là việc đương nhiên.
Chỉ là, Đường Na rõ ràng tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám hệ, lần này lại là người cầm đầu, thật ra làm Hàn Thạc có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ không phải chủ thần Hắc Ám hệ đã kết hợp với hai đại Tà Thần kia rồi sao?
Trong khi Hàn Thạc đang kinh ngạc, Lệ Vi kêu khẽ vui mừng, đột nhiên tới bình thủy tinh giam con Đại hải quái, hứng thú nhìn nó đang ngúc ngoắc không ngừng bên trong, cười hì hì hỏi:
- Hắc, con cá nhỏ xấu xí thế, hay quá!
Lệ Vi vừa nói xong đã muốn phá vỡ kết giới của Hàn Thạc bày ra, cố gắng móc con tiểu chương ngư ra ngoài đùa giỡn, không hề cố kỵ gì.
- Đừng có động đến hắn. Hắn không phải sủng vật! - Hàn Thạc nhướng mày, khẽ hô.
Hắn mặc dù không để ý đến chết sống của con Đại hải quái, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì đây cũng là địa bàn của mình, coi như là vật của mình. Lệ Vi không được sự đồng ý của hắn, dám vọng động phá đồ đạc của hắn, có vẻ hơi làm càn, làm Hàn Thạc đương nhiên cũng không vui.
- Một con tiểu ngư xấu xí mà thôi, quý giá cái gì? Cho ta chơi chút đi mà! - Lệ Vi tựa hồ không nghe lời Hàn Thạc, chuẩn bị phá kết giới, lấy con bạch tuộc ra chơi đùa.
Một nhân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt tới bên cạnh Lệ Vi, không đợi Lệ Vi kịp phản ứng, bình thủy tinh đã lọt vào tay Hàn Thạc. Chỉ thấy Hàn Thạc vung tay lên, kết giới Tử Vong Mộ Địa chủ động vỡ ra một khe hở, bình thủy tinh bị ném bay ra ngoài, trong lúc bình thủy tinh vừa vỡ ra, con Đại hải quái chật vật chạy trốn ra biển rộng.
- Xấu quá, đây là mấy thứ gia hỏa gì thế! Sao... sao đáng sợ như vậy! - Đại hải quái kinh ngạc run sợ, hắn cảm ứng được áp lực kinh người từ bọn người Lệ Vi, sợ hết hồn hết vía. Tất cả xúc tu đều ngo ngoe rất nhanh, rồi nhảy tùm xuống biển, bơi thẳng ra xa.
- Cút đi, càng xa càng tốt, nếu không muốn chết thì tốt nhất vĩnh viễn rời khỏi hải vực này. - Hàn Thạc truyền tấn cho con Đại hải quái.
Hàn Thạc hứa là tha cho con Đại hải quái này một mạng, không muốn vì Lệ Vi mà thất ước, nhất là khi Lệ Vi bất chấp việc hắn là chủ nhân nơi này.
- Ngươi... ngươi đoạt của ta à? - Lệ Vi nhất thời chưa có phản ứng, nhìn Hàn Thạc vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm.
- Đồ vật đó vốn là của ta, ta thả hắn ra không quan hệ gì với ngươi. - Hàn Thạc hờ hững nói.
Lệ Vi còn chưa nói gì, ánh mắt âm trầm của lão đầu gầy trơ xương đã lườm Hàn Thạc, thần sắc có vẻ không vui.
Đường Na đánh giá Hàn Thạc vẻ hơi kinh ngạc, trong lòng có chút ngạc nhiên. Vừa rồi tốc độ của Hàn Thạc rất nhanh, làm nàng nhất thời cũng không phản ứng kịp. Cái làm Đường Na giật mình nhất là - Nàng không cảm giác được Hàn Thạc sử dụng sức mạnh Tử Vong hệ hoặc Hủy Diệt!
Đột nhiên, Đường Na cảm thấy tò mò về Hàn Thạc. Mắt thấy Khảo Bá Đặc thần sắc âm trầm, vội cười xí xóa nói:
- Một con cá nhỏ thôi mà, thả ra hay giữ lại thì có gì khác nhau chứ. Lệ Vi, chúng ta là khách nhân, phải biết phân tấc, đừng quá đường đột!
- Tên gia hỏa hẹp hòi, có gì đặc biệt hơn người chứ?! - Lệ Vi vốn tâm tình rất khó chịu, nghe Đường Na nói như vậy, đôi mắt xanh nhạt linh động đảo qua, hừ một tiếng rồi lại cười hì hì, giống như chưa hề xảy ra gì cả.
Lệ Vi vừa nói như vậy, Khảo Bá Đặc một lần nữa cúi đầu nheo mắt, vẫn một bộ tử khí trầm trầm.
- Không ngờ người ở một vị diện cấp thấp lại khá như vậy, hắc hắc! - Ba Đốn cười quái dị, thì thào tự nói.
- Các vị nếu không ngại, chúng ta có thể xuất phát tới thế giới dưới đất ngay. - Hàn Thạc thần sắc tự tại, giống như không nghe thấy mấy lời bình luận của những người này, không hề thấy sự khinh thường trong mắt họ.
- Như vậy là tốt nhất. - Đường Na vui vẻ đồng ý.
- Ta dẫn đường.
Trong lòng Hàn Thạc cũng có phần không thoải mái, nên không dùng truyền tống trận ở giữa Tử Vong Mộ Địa, trước tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, rồi truyền tống từ đây tới thành Ngõa Luân, rồi tới U Ám sâm lâm, mà trực tiếp xuyên qua Tử Vong Mộ Địa, trèo đèo lội suối, băng qua biển rộng mênh mông mà đi.
Đoàn người Đường Na đương nhiên không rõ Hàn Thạc có một con đường tắt nhanh hơn rất nhiều, do đó không nói thêm gì nữa, đều đi theo hắn tới U Ám sâm lâm.
- À, được rồi, làm sao ngươi biết được người của Băng Tuyết thần điện là một Trung vị thần? - Trên những tầng mây trên đường bay tới U Ám Sâm Lâm, Đường Na có vẻ có một chút hứng thú với Hàn Thạc, đánh giá hắn trong chốc lát, cảm thấy Hàn Thạc có chút cổ quái, ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi.
- Ta đã gặp! - Hàn Thạc cũng coi như khách khí với Đường Na, quay đầu cười trả lời.
- Nói khoác mà không biết ngượng, nếu đối phương là một Trung vị thần, ngươi đã gặp hắn mà còn có thể còn sống à? Nhất là đối phương biết ngươi nắm giữ vị diện truyền tống trận! - Lệ Vi khinh thường cười khẩy, dường như muốn trả thù hành động của Hàn Thạc vừa rồi đột nhiên đoạt Đại hải quái trong tay nàng.
Lúc trước Lệ Vi mặc dù không kịp đề phòng, nhưng Hàn Thạc có thể giật được Đại hải quái trong tay nàng, cũng làm cho Lệ Vi có chút phẫn nộ bất bình. Nhưng Lệ Vi cũng không lỗ mãng như bề ngoài, hơn nữa cũng nể mặt Đường Na, nên lúc đó cũng không đương trường phát tác, mà là ngấm ngầm để bụng.
Nhưng, Hàn Thạc ngay trước mặt họ, không ngờ dám nói đã gặp tên Trung vị thần, thì đúng là quá khoác loác rồi.
- Tin hay không tùy ngươi! - Hàn Thạc cười lắc lắc đầu, không muốn đấu khẩu thêm với thiếu nữ hậm hực đầy bụng này.
Đường Na cũng kinh ngạc, nhưng không mở miệng hỏi Hàn Thạc, mà là xoay qua một hướng khác hỏi:
- Ngươi nhìn thấy hắn ở đâu, việc xảy ra như thế nào?
- Sau khi ta giết tên thủ hộ vị diện này, cũng hủy đi vị diện truyền tống trận, chuẩn bị rời khỏi kết giới đó thì bị hắn ngăn lại. Sau khi ra khỏi kết giới, ta đã bị trọng thương thiếu chút nữa chết mất, đáng tiếc ta đã chậm một bước. Nếu sớm vài hôm, nói không chừng chúng cũng không thể tới được! - Hàn Thạc nói vẻ ân hận.
- Hả, cái gì? Ngươi đã giết thủ hộ giả vị diện này, hơn nữa hủy vị diện truyền tống trận của hắn? - Vừa nghe thế, đến cả thủ lĩnh đoàn người Đường Na vốn không hiện rõ buồn vui, cũng không nhịn được phải bật thốt lên, đánh giá Hàn Thạc vẻ cổ quái.
- Hắc, trong kết giới của một Trung vị thần mà ngươi còn có thể trốn ra được, bằng hữu, ngươi nói khoác giỏi thật, bội phục bội phục! - Ba Đốn cười ha ha, nói với giọng chế giiễu.
Hàn Thạc nhếch miệng cười khổ lắc lắc đầu, không có gì giải thích.
- Bố Lai Ân, ngươi nói ngươi thật đã hủy đi vị diện truyền tống trận à?
Đường Na vẻ mặt ngưng trọng, chính sắc dò hỏi:
- Ngươi dám khẳng định?
- Đương nhiên!
Hàn Thạc bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi không tin, có thể sai một người trong số họ tới đó xem cũng được mà.
- Mặc kệ ngươi hủy vị diện truyền tống trận đó như thế nào, nếu việc này là thật, trận này chúng ta có thể chiếm thế chủ động rồi. Ừm, công lao này ta sẽ nhớ kỹ, ngươi yên tâm đi, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Đường Na thấy Hàn Thạc khẳng định thì quá mừng, không ngờ vừa mới tới đại lục này đã nghe được tin tức tốt như vậy.
Vị diện truyền tống trận của bên kia bị hủy đi, có nghĩa là một khi người bên này bị tổn thương, có thể mau chóng về nhà, hơn nữa có thể dùng vị diện truyền tống trận triệu tập thêm cao thủ tới trợ giúp. Như vậy sẽ chiếm được tiện nghi rất lớn. Bên kia, chẳng những không thể bổ sung người, mà có thể cuối cùng đến cả lộ trình trở về cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Nhún vai, Hàn Thạc thản nhiên cười, không hề kể công, cũng không có vẻ gì nịnh nọt, có vẻ rất bình thường.
Đường Na âm thầm gật đầu, lập tức nhìn Hàn Thạc cao hơn vài phần, cảm thấy hắn mặc dù thực lực có thể không cao, nhưng tâm chí và khí độ lại quả thật bất phàm. Vừa nghĩ như vậy, nàng lại có thêm vài phần hảo cảm với Hàn Thạc, đôi mắt tuyệt đẹp liếc lão đầu Khảo Bá Đặc bên cạnh Lệ Vi, khẽ cau mày.
Đường Na biết Lệ Vi mặc dù làm việc hoang đường, nhưng không phải loại người so đo, song Khảo Bá Đặc người hầu của nàng thì không rộng lượng như vậy. Với thực lực Khảo Bá Đặc, nếu có tâm làm Hàn Thạc chịu đau khổ, Đường Na cảm thấy hắn nhất định khó thoát, do đó trong lòng để tâm.
← Ch. 0648 | Ch. 0650 → |