← Ch.0696 | Ch.0698 → |
Tạp Mai Lệ Tháp dắt Hàn Thạc đi thẳng ra khỏi văn phòng của Thần Vệ, vừa ra ngoài, hắn lập tức thấy trên bầu trời đang có một con phi bức (dơi bay) thật lớn đang lơ lửng, trên đó lờ mờ thấy có một nhóm hơn mười người đang đứng, họ mặt trang phục của Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc, toàn bộ có thực lực Trung vị thần.
Không nói không rằng, Tạp Mai Lệ Tháp mang Hàn Thạc bay thẳng lên con phi bức trên bầu trời. Hai người vừa lên phi bức, Tạp Mai Lệ Tháp lập tức ra lệnh cho đám Thần Vệ của gia tộc Tái Nhân Đặc đang cung kính chờ đợi:
- Nạp đủ năng lượng tinh thạch, xuất phát thôi!
Phi bức là một loại phương tiện giao thông thường dùng ở Chúng Thần đại lục. Nó là công cụ phi hành khổng lồ, được người ta dùng luyện kim thuật để chế tạo, dùng năng lượng tinh thạch làm nguyên liệu bay. Con phi bức này dài trăm thước, trên đó có vô số những ghế ngồi mềm, những Thần Vệ của gia tộc Tái Nhân Đặc đều đang ngồi trên nó.
- Tiểu thư, tiểu tử này là ai? - Một mụ mập độc nhãn không có lông mày, đánh giá Hàn Thạc vẻ quái dị.
- Hắc Thiên không có ở văn phòng Thần Vệ, nghe nói đang đuổi giết Bố La Tư Đặc, hai thủ hạ hắn sở trường việc truy tung khẳng định cũng bị hắn mang đi theo rồi.
Tạp Mai Lệ Tháp thở hổn hển, mắt tam giác liếc nhìn Hàn Thạc, nói:
- Người này tên là Bố Lai Ân, đến từ một vị diện cấp thấp, lần trước ta nghe Đường Na nói hắn rất giỏi về quan sát, có lực phán đoán cực kỳ nhạy cảm và hành động nhanh chóng, Đường Na không phải loại người ăn không nói có, cô ấy nói là có thể tin được. Đã không thể mượn người của Hắc Thiên, vậy ta mượn tiểu tử này xài đỡ, hy vọng những gì Đường Na đánh giá về hắn đều là thật.
- Việc này, việc này... - Mụ mập độc nhãn sửng sốt, lo lắng muốn khuyên bảo Tạp Mai Lệ Tháp đừng dùng Hàn Thạc.
- Cái gì mà cái này cái kia, có hắn hay không có hắn thì có gì khác nhau chứ, ngươi nghĩ rằng chúng ta không thể tìm được mấy tên trộm lẻn vào khu vực Ám Ảnh thành chúng ta à? - Tạp Mai Lệ Tháp không nhịn được, trừng mắt nhìn mụ mập.
Nàng có uy thế rất lớn trong gia tộc Tái Nhân Đặc, mụ mập mặc dù bực mình nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ thở dài vài tiếng, hoài nghi quan sát Hàn Thạc.
- Nghỉ ngơi một chút, ta cần ngươi giúp ta tìm kiếm vài người, tới chỗ đó ta tự nhiên sẽ thông báo cho ngươi. Yên tâm đi, ta và Đường Na còn có vài phần giao tình, sẽ không bắt ngươi làm gì quá đáng đâu. - Tạp Mai Lệ Tháp phẩy tay, một mình tới hàng ghế đầu của phi bức, tới một cái ghế dành riêng cho nàng rồi im lặng ngồi xuống.
Hàn Thạc ngạc nhiên, nhìn hơn mười Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc thần sắc lãnh lệ bên cạnh, lại nhìn sang mụ mập vẻ hậm hực, rồi không nói thêm gì nữa, ngồi xuống một cái ghế trên phi bức.
Diện tích Chúng Thần đại lục vô bờ khôn cùng, một quả núi nho nhỏ đều bằng với lãnh thổ đế quốc Lan Tư Lạc Đặc. Ở đây cho dù là một Thượng vị thần, Thần hồn cũng không có khả năng bao trùm quá xa, nhất là khi có người còn cố ý tiềm ẩn khí tức, lúc đó thì càng khó tra ra được.
"Đoàn người Tạp Mai Lệ Tháp hẳn là đang truy tìm người nào đó. Nàng cần một nhân tài phải hiểu được cách lợi dụng địa hình và một vài mánh khóe lặt vặt khác để phán đoán những tình huống đặc thù, cho nên mới tới văn phòng Thần Vệ tìm Hắc Thiên mượn người, đáng tiếc Hắc Thiên vắng mặt. Vì vậy mới lấy ngựa chết biến thành ngựa sống kéo mình vào vụ này." - Hàn Thạc suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ hơn đường đi nước bước.
Trên phi bức, ai nấy đều trầm mặc tu luyện. Hàn Thạc vốn quen cô đơn và tịch mịch cũng không lấy làm lạ, chỉ âm thầm quan sát trạng thái tu luyện của đám cao thủ thực lực Trung vị thần này, tìm kiếm những chỗ để mình có thể học tập.
Thời gian trôi nhanh. Nửa tháng đảo mắt đã qua. Hôm nay Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra tốc độ phi bức đột nhiên giảm xuống, hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra phi bức bay tới một dãy núi có chướng khí đủ mọi màu sắc bao phủ khắp các ngõ ngách. Lớp chướng khí này có pha chút mùi hôi hôi chua chua, hẳn là có mang theo độc tố.
Phi bức dần dần dừng lại trên dãy núi. Tạp Mai Lệ Tháp một mạch trầm mặc tu luyện lúc này rốt cục cũng đứng lên ở ghế trước phi bức, nàng cúi đầu nhìn lớp chướng khí trên từng tấc đất ở dãy núi, hô khẽ:
- Được rồi, rốt cục tới dãy Chướng Vân rồi, mọi người chuẩn bị một chút, lập tức toàn bộ xuống dưới, căn cứ vào tin tức thì những tên gia hỏa này ở trong dãy Chướng Vân, cẩn thận một chút cho ta. Dãy Chướng Vân này có chướng khí kỳ lạ rất phiền phức đó, chẳng những có đủ các loại độc tính, còn có thể làm cho sức quan sát Thần hồn các ngươi giảm xuống.
- Yên tâm đi tiểu thư, họ sớm có chuẩn bị rồi! - Mụ mập mỉm cười, lấy ra một bình thuốc nhỏ rất xinh, dốc ra một chút thuốc nước bôi vào người mình. Loại thuốc nước này hình thành một tầng bao phủ nhàn nhạt, trùm kín cả thân thể mập mạp của mụ.
Những Thần Vệ trên phi bức cũng làm theo như vậy, trên người mỗi người đều hình thành một lớp phủ rất mỏng dưới tác dụng của thuốc nước, chỉ có Tạp Mai Lệ Tháp không làm như vậy, trên người nàng tự nhiên hình thành một trường lực Hủy Diệt mà mắt thường khó gặp, tạo thành những dao động liên tục ngăn cản bất kỳ loại khí nào gần người.
- Cho Bố Lai Ân một bình, nếu không hắn còn chưa đi được vài bước đã bị chướng khí độc này kéo ngã gục rồi. - Trước khi Tạp Mai Lệ Tháp bay xuống dãy Chướng Vân, người còn ở giữa không trung mới nhớ tới Hàn Thạc, thuận miệng dặn.
Đợi cho thân ảnh màu tím của Tạp Mai Lệ Tháp chìm vào lớp chướng khí phía dưới, mụ mập hậm hực nhưng vẫn ném cho Hàn Thạc một bình thuốc, nói:
- Bôi thuốc đều khắp người là được, một bình thuốc này trị giá mười hắc tinh tệ, thật là tiện nghi cho ngươi mà.
- Đa tạ. - Hàn Thạc mỉm cười, đưa tay ra, bình thuốc đang bay tới đã bị hắn hút vào tay, dốc bình ra ít thuốc nước bôi vào người trong chốc lát, trên người hắn cũng có một lớp phủ rất nhạt, hình thành một loại kết giới đặc thù phủ kín thân thể hắn.
Cho dù không cần dùng Thiên Ma Bất Diệt Thể, Hàn Thạc vẫn không sợ chướng khí độc ở chỗ này xâm nhập. Ma thể tu luyện tới bước này, hắn chỉ cần tâm thần vừa động là những lỗ chân lông toàn thân đều có thể phong bế, chướng khí đừng hòng xâm nhập vào. Cho dù Hàn Thạc hít thở, cũng có thể lợi dụng những lỗ chân lông này tống chướng khí độc ra ngoài cơ thể, sở dĩ dùng bình thuốc chỉ là không muốn khiến cho mụ mập chú ý thôi.
- Ta không biết tiểu thư làm sao lại mang một Hạ vị thần như ngươi tới, tóm lại chúng ta sẽ không quản việc chết sống của ngươi đâu, một khi gặp phải nguy hiểm gì, ngươi tốt nhất chạy xa được bao nhiêu thì chạy, đừng nghĩ chúng ta sẽ giúp cho ngươi! - Mụ mập bất mãn lầm bầm, rồi là người thứ hai nhảy xuống dãy Chướng Vân. Mụ này tu luyện sức mạnh Hắc Ám, có thực lực Trung vị thần mạt kì, nên coi thường Hàn Thạc chỉ là một Hạ vị thần nho nhỏ cũng là việc đương nhiên thôi.
Những Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc khác đều theo Tạp Mai Lệ Tháp và mụ mập tới tấp nhảy vào dãy Chướng Vân. Chẳng mấy chốc, phi bức dưới sự điều khiển của một Thần Vệ cũng dần dần thu nhỏ lại.
Hàn Thạc khẽ cười, xem ra rất hứng thú với tình huống dãy Chướng Vân phía dưới. Trước khi tên Thần Vệ thu hồi phi bức cũng nhảy xuống, xuống tới phía dưới Hàn Thạc phát hiện ra nhóm Thần Vệ này đang căng thẳng đi theo sau Tạp Mai Lệ Tháp, ai nấy thần sắc thận trọng, vô cùng cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh.
Vì ở đây không chỗ nào không có chướng khí, tầm nhìn ở chỗ này rất có hạn, cho dù tầm mắt có tốt hơn cũng chỉ có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng chung quanh trăm thước. Nếu nhìn xa một chút cũng rất khó thấy rõ. Hàn Thạc tu luyện ma công nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng sự vật trong vòng ba trăm thước chung quanh, xa hơn một chút là trở nên mơ hồ.
- Tiểu tử, bây giờ đã đến lúc cần dùng tới ngươi rồi, ngươi có thể tìm được dấu vết những tên gia hỏa này không? - Mụ mập lạnh lùng liếc nhìn Hàn Thạc, có vẻ không tin hắn một chút nào.
Hàn Thạc hờ hững lắc lắc đầu, nói:
- Chung quanh không có bất kỳ dấu vết nhân loại nào đã đi qua. Được rồi, các ngươi rốt cuộc tìm người nào, những người này tu luyện sức mạnh gì, có đặc thù gì? Ta cần phải biết những tình huống mới nói được.
Hàn Thạc cũng không nhìn mụ mập, mà hỏi thủ lĩnh đoàn người Tạp Mai Lệ Tháp.
- Là vài người đến từ Thần Vực sinh mạng. Họ là tử địch của chúng ta, dựa theo quy tắc bất thành văn, bất kỳ người nào tu luyện sức mạnh Sinh Mạng và sức mạnh Quang hệ, một khi đi tới Thần Vực Hắc Ám chúng ta chỉ cần bị phát hiện là phải giết không tha. Họ dám đến khu vực của Ám Ảnh thành chúng ta, nhất định có những bí mật không thể nói ra, chúng ta phải biết rõ mục đích của họ, rồi giết sạch đám người này, bằng không nếu bị những Thần Vực Hắc Ám khác biết được, nhất định sẽ cười nhạo Ám Ảnh thành chúng ta vô năng! - Tạp Mai Lệ Tháp gằn giọng giải thích cho Hàn Thạc.
Song phương chính là tử địch. Không có nguyên nhân đặc thù đối phương nhất định không dám mạo hiểm tiến vào Thần Vực Hắc Ám. Cũng khó trách Tạp Mai Lệ Tháp kéo đàn kéo lũ đuổi giết những người tu luyện Sinh Mạng pháp tắc này.
Biết được lai lịch đối phương, trong lòng Hàn Thạc coi như cũng có một chút căn cứ. Người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng có liên lạc kỳ diệu với tự nhiên, một khi tiến vào nơi có những cây cổ thụ và đại lượng thực vật, họ trở thành đám người rất khó tìm ra, cũng không trách Tạp Mai Lệ Tháp muốn mượn người của Hắc Thiên.
Người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng, chẳng những giỏi về việc dựa vào tự nhiên ẩn giấu khí tức của mình, mà còn không phá hỏng bất kỳ hoàn cảnh tự nhiên nào. Như vậy, họ sẽ lưu lại rất ít tung tích bên trong dãy núi này, dãy núi này lại bị chướng khí bao trùm, cho dù là Hàn Thạc muốn tìm kiếm được vị trí của họ, cũng không phải một việc dễ dàng gì.
Trước khi nhảy xuống, vì sợ Tạp Mai Lệ Tháp phát hiện, Hàn Thạc đã thông qua Đỉnh Linh phóng thích mười con ma đầu xuống trước rồi. Lúc này đám ma đầu đang không ngừng hướng mở rộng ra bốn phương tám hướng, quan sát cẩn thật từng chỗ dị thường trong dãy Chướng Vân.
Đột nhiên, một ma đầu bên phải phía trước cách Hàn Thạc ba mươi dặm phát hiện ra vài dấu vết ma thú quyết đấu. Chỗ đó có vài đoạn cây cối bị xé rách, rồi được người ra dùng sức mạnh nào đó gắn lại, rất rõ ràng, đó là do tác dụng của nhân loại. Người đó còn nguyện ý lãng phí thời gian để hàn gắn lại những thực vật, ngoại trừ người tu luyện Sinh Mạng pháp tắc, còn có thể có ai nữa chứ?
- Theo ta đi.
Hàn Thạc quát khẽ, quay đầu bay về phía phương hướng đó. Mới đi ra ba mươi thước, Hàn Thạc lập tức ngừng lại, quay đầu lại nhìn đám Thần Vệ ai nấy sắc mặt mờ mịt, lại nhìn nhìn cô gái xấu xí Tạp Mai Lệ Tháp sắc mặt đầy nghi hoặc, cười nói:
- Sao, không tin ta à?
- Hứ... chẳng lẽ ngươi thật sự có phát hiện gì? Không có khả năng, cho dù hai vị thủ hạ của Hắc Thiên cũng không có khả năng dễ dàng phát hiện ra dấu vết người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng trong sơn mạch này, ngươi làm sao có thể làm được chứ? - Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp hào quang lấp lánh, kêu khẽ vẻ hơi hoài nghi.
- Tiểu thư, tiểu tử này nhất định là cố tình làm ra vẻ thần bí, hắn chỉ là một Hạ vị thần nho nhỏ, làm sao có thể được phát hiện ra tung tích họ nhanh như vậy? - Mụ mập hiển nhiên càng không tin Hàn Thạc.
- Nếu việc truy tung có liên quan tới cảnh giới, Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư chắc sẽ không mời ta đến đây, ngươi đừng tự tác thông minh được không? - Hàn Thạc thản nhiên cười, căn bản không vứt coi mụ mập vào đâu.
- Xú tiểu tử.. ngươi... Ngươi dám nói với ta như vậy à! Ngươi tin ta động một ngón tay là có thể cho ngươi vĩnh viễn biến mất không?! - Mụ mập giận dữ.
- Câm mồm, Tạp Lâm Na!
Tạp Mai Lệ Tháp quát lớn vẻ không vui, sau đó cau hàng lông mi thưa thớt của nàng, hỏi Hàn Thạc vẻ hoài nghi:
- Ngươi tìm được dấu vết thật à?
- Cũng cách khoảng ba mươi dặm, đi một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian, ngươi không tin thì đến xem. - Hàn Thạc nhún vai, không nói thêm gì nữa, đi trước hướng về phía dấu vết lạ thường.
Đợi cho Hàn Thạc sắp biến mất trước mắt họ, Tạp Mai Lệ Tháp mới khẽ hô một câu:
- Đi, đuổi theo xem, ta nghĩ người này không có can đảm lừa gạt ta đâu! Nếu hắn dám làm như vậy thật, cho dù là bằng hữu của Đường Na, ta cũng sẽ cho hắn biết lễ độ!
Nàng vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều theo sau Hàn Thạc, mụ mập Tạp Lâm Na hậm hực nhìn theo hình bóng Hàn Thạc chăm chăm, không biết phát tiết như thế nào.
Chẳng mấy chốc, họ theo sau Hàn Thạc đi tới khu vực đó. Lúc này hắn đang ở chỗ đó giả vờ giả vịt quan sát cái gì đó. Đợi cho Tạp Mai Lệ Tháp đi tới bên cạnh hắn, làm vẻ mặt thong dong đứng lên, chỉ chỉ vào mấy cây cổ thụ được người ta gắn lại, nói:
- Ngoại trừ người tu luyện sức mạnh Sinh Mạng, ta nghĩ không ra còn có ai lại lưu ý tới những cây đại thụ này như vậy, các ngươi thấy thế nào?
Tạp Mai Lệ Tháp chỉ liếc mắt nhìn cây đại thụ này, là lập tức hô lên:
- Quả nhiên có dấu vết của sức mạnh Sinh Mạng, không sai, những tên kia khẳng định đã tới nơi này!
Sự thật xảy ra trước mặt, vốn mụ mập Tạp Lâm Na định cho Hàn Thạc bẽ mặt, cũng kêu khẽ, lại quay sang nhìn hắn, ánh mắt lúc này hoàn toàn bất đồng. Trước mặt Tạp Mai Lệ Tháp, mụ do dự trong chốc lát, rồi nói vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi, đích thật là ta nhìn lầm, xem ra ngươi thật sự không phải là một gánh nặng!
Nữ nhân này có một nói một, vô cùng thẳng thắn, mặc dù trước giờ không nể mặt người khác, nhưng khi phát hiện mình sai lầm lại dũng cảm thừa nhận ngay, điểm này quả rất khó làm được. Hàn Thạc chú ý quan sát một chút, phát hiện ra Tạp Lâm Na tựa hồ đích xác thật tâm xin lỗi, hắn biết mụ mập này nhân phẩm không kém, thầm khẽ gật đầu, nói:
- Thôi, ta sẽ không để bụng đâu.
Đám Thần Vệ gia tộc Tái Nhân Đặc đi theo Tạp Mai Lệ Tháp cùng đến, cũng tới tấp tặc lưỡi lấy làm kỳ, lại nhìn Hàn Thạc, ánh mắt có thêm vài phần tôn kính.
- Tiểu tử ngươi quả nhiên có chút môn đạo, ha ha, ta biết Đường Na khẳng định sẽ không nói bậy mà! Tốt lắm, lần này nếu có thể tìm được mấy tên gia hỏa này rồi giết chết, ta sẽ cho ngươi một chút ích lợi, mọi người ở Ám Ảnh thành đều biết ta hào sảng nhất! - Tạp Mai Lệ Tháp rất cao hứng, tán dương Hàn Thạc.
- Được, trước khi tìm được những người đó, chúng ta tạm thời nghe lời ngươi! Ừm, bây giờ chúng ta đi như thế nào? - Tạp Mai Lệ Tháp hỏi tiếp.
Hàn Thạc sửng sốt, trong lòng cười khổ không thôi. Trước mắt thông qua đám ma đầu, hắn cũng vẻn vẹn chỉ tìm được đầu mối này, căn bản không biết những người kia rốt cuộc ở địa phương nào. Gặp phải sự tín nhiệm vô bờ của Tạp Mai Lệ Tháp, Hàn Thạc ngược lại không biết phải làm gì cho đúng.
← Ch. 0696 | Ch. 0698 → |