← Ch.0717 | Ch.0719 → |
Ngồi xổm xuống, Hàn Thạc đưa tay đặt vào lưng người nọ, rồi âm thầm điều tra tình huống thân thể. Việc hai ngày trước hắn cứu trị cho Tạp Mai Lệ Tháp đã sớm truyền khắp Ám Ảnh thành, bằng không Cách Lỗ Tây cũng không dám tùy ý cho hắn dính vào.
Lòng bàn tay Hàn Thạc đặt vào lưng người nọ, tuy Cách Lỗ Tây nhìn chằm chằm hắn, căn bản khó có thể nhìn rõ ràng Hàn Thạc làm cái gì.
Ma Nguyên lực như từng con rắn nhỏ vô ảnh vô hình chậm rãi luồn vào trong cơ thể người nọ, cố gắng tìm kiếm nguyên do tình hình rối loạn trong cơ thể hắn. Hàn Thạc hiểu rất rõ việc tạo thành và dược hiệu của Tuyền Cơ đan như thế nào, thêm nữa với sự thần kỳ của Ma Nguyên lực, hắn biết rõ tình huống rất nhanh.
- Không đúng rồi!
Hàn Thạc cau mày, quát khẽ:
- Cái chính thức tạo thành tình trạng co giật trong cơ thể hắn chính là một thành phần thuốc khác. Ta dám cam đoan Tuyền Cơ đan ta luyện chế không có thành phần thuốc này. Có phải hắn uống thuốc khác không?
- Không... ta không có... - Người nọ cố gắng mở miệng một cách khó khăn, thanh âm rất suy yếu.
- Tiểu tử ngươi không phải trốn tránh trách nhiệm đó chứ? - Cách Lỗ Tây vừa thấy cháu mình khẳng định, lập tức quát lớn. Rất hiển nhiên hắn tin cháu hắn hơn nhiều.
- Không có khả năng!
Hàn Thạc quát lạnh:
- Trong thuốc của ta tuyệt không có khả năng có một thành phần thuốc như thế này. Nhất định có chuyện!
- Đại... Đại nhân! - Trong lúc này, một tên Thần Vệ khẩn cấp vọt tới.
- Việc gì? - Cách Lỗ Tây đang nộ hỏa ngút trời, thấy tên Thần Vệ đó nói lắp bắp, không nhịn được tát hắn một cái, làm cả người hắn lảo đảo đứng không vững.
Đợi khi hắn vất vả lắm mới ổn định thân thể, khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn nói vội vàng:
- Một Thần Vệ trong tu luyện tràng không bị thương đã phục dụng Hồi Nguyên đan của biểu thiếu gia Cách Lực Cao. Thương thế chẳng những không ổn định mà lại chết ngay lập tức!
Hàn Thạc nghe thế lập tức biến sắc.
Cách Lỗ Tây lúc này vô cùng bạo nộ, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Còn nói không phải thuốc của ngươi có vấn đề! Một lần thì thôi, hai lần xuất hiện tình huống như vậy còn dám nói gì nữa. Bắt hắn cho ta!
- Cách Lỗ Tây đại nhân! - An Ni Tháp lo lắng, lập tức quát khẽ, định nhắc nhở Hàn Thạc được Hắc Thiên và An Đức Liệt bảo vệ.
- Không cần phải nói nữa! Cho dù là Hắc Thiên và An Đức Liệt ở đây ta cũng phải truy cứu vấn đề này. Có trách nhiệm gì ta sẽ gánh chịu. Lập tức bắt ngay tiểu tử này cho ta, trước hết đánh gẫy tay chân hắn, đợi lát nữa ta tự mình tìm Hắc Thiên và An Đức Liệt nói lại sau. Ta muốn xem họ làm sao có thể ủng hộ một tên đại lừa đảo như thế này! - Cách Lỗ Tây lạnh mặt, thật sự đã nổi giận rồi.
Thần Vệ đội sáu nghe Cách Lỗ Tây vừa nói như vậy, rốt cuộc không hề do dự nữa, lập tức vây chặt Hàn Thạc. Vài tên Thần Vệ trong tay vung thần khí lên, cùng chém vào hắn.
Vừa nghe Cách Lỗ Tây nói trước hết đánh gẫy tay chân, Hàn Thạc cũng nổi giận. Chuyện này rõ ràng có vấn đề, Cách Lỗ Tây không nghe mình giải thích mà trực tiếp nhận định mình là một thày thuốc lừa đảo. Loại hành vi này đã không đúng với những qui định ở Ám Ảnh thành.
Hàn Thạc thật ra không sợ Cách Lỗ Tây đánh gẫy tay chân mình. Với năng lực phục hồi biến thái của thân thể hắn, cho dù là lục phủ ngũ tạng bị hủy cũng có thể sống lại rất nhanh. Huống chi chỉ là đứt xương gãy tay. Hơn nữa Hàn Thạc tin rằng một khi mình thi triển Thiên Ma Bất Diệt Thể, hắn rất hoài nghi về công kích của mấy Trung vị thần này có hiệu quả gì không?
Hàn Thạc chỉ không cam lòng nhận loại khuất nhục này, lập tức âm thầm điều động sức mạnh trong cơ thể, chuẩn bị một khi đám Thần Vệ này động thủ là lập tức phản kháng. Lúc đó thì đến cả gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không che chở được. Nếu gặp phải chuyện lớn thì rời Ám Ảnh thành. Hàn Thạc không tin mình rời Ám Ảnh thành mà không hay. Nhiều nhất chỉ là mất thêm một thời gian thôi.
Nhưng không đợi Hàn Thạc động thủ, An Đức Lệ Na vẫn lạnh như băng đột nhiên hành động. Một đạo hào quang sáng chói vòng quanh Hàn Thạc một vòng. Chỉ nghe những thanh âm lạo xạo, tất cả những thần khí chỉ vào Hàn Thạc đột nhiên nổ toác ra, thần khí đội sáu Thần Vệ cái nào cũng bị ném tung ra ngoài.
An Đức Lệ Na lạnh lẽo như hàn băng, ngạo nghễ đứng trước mặt Hàn Thạc, hai mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Cách Lỗ Tây, không nói một lời.
- Ặc...
An Ni Tháp còn đang chuẩn bị khuyên bảo không nên vọng động can qua, vừa thấy xuất hiện biến cố như thế, thoáng cái sững sờ giữa đương trường, không biết phải làm như thế nào.
- Ngươi... Ngươi là ai? Dám động thủ thương tổn Thần Vệ đội sáu của ta, phản rồi phản rồi. Ngươi muốn đối địch với Ám Ảnh thành à! - Cách Lỗ Tây làm Thần Vệ trưởng đội sáu Ám Ảnh thành, tự nhiên không phải nhân vật dễ dàng đối phó. Hắn đầu tiên vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc một chút về thực lực An Đức Lệ Na, sau đó lập tức phản ứng ngay, thuần thục đổ cho An Đức Lệ Na một tội danh lớn.
- Việc này... - Hàn Thạc đang chuẩn bị động thủ, cũng sửng sốt, liếc mắt nhìn An Đức Lệ Na đang che chở cho mình, nhất thời không biết phải làm như thế nào.
- Ngươi dám thương tổn hắn, ta sẽ giết ngươi! - An Đức Lệ Na lạnh lùng nhìn Cách Lỗ Tây, thanh âm lạnh thấu xương.
Cách Lỗ Tây đang chuẩn bị ra tay, trong nháy mắt cảm giác được mình bị một loại từ trường cổ quái ảnh hưởng, sau một khắc một loại nguy cơ mãnh liệt làm hắn muốn lui ra phía sau vài bước. Nhìn lại An Đức Lệ Na đối diện lên tiếng uy hiếp, Cách Lỗ Tây không tự chủ phát lạnh trong lòng, đánh giá thực lực khó lường của tiểu hài tử này.
- Chúng ta đi!
Trầm mặc một chút, Hàn Thạc đột nhiên mở miệng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Cách Lỗ Tây lúc này đang do dự không quyết, hắn nói:
- Cho ta một thời gian. Ta sẽ làm rõ chuyện này! Thuốc của ta tuyệt không có vấn đề gì. Điểm ấy ta dám cam đoan!
- Không cho phép đi. Hắn thương tổn nhiều Thần Vệ như vậy! - Một đệ tử gia tộc Cơ Tát không biết từ đâu xông ra, đứng xa xa hô lớn.
Không ai đi quản tên đang lớn tiếng la hét đó, Thần Vệ đội sáu ai nấy nhìn chằm chằm vào Cách Lỗ Tây, đợi quyết định của hắn.
Lúc này, Hàn Thạc dẫn An Đức Lệ Na đã bắt đầu đi ra ngoài, nhưng lúc nào cũng thận trọng, tùy thời chuẩn bị ứng phó với công kích của gia tộc Cơ Tát.
Cách Lỗ Tây nhìn chằm chằm vào An Đức Lệ Na trầm mặc hồi lâu, đột nhiên như một con mãnh thú lao về phía nàng. Cách Lỗ Tây khác hẳn với những tên gia hỏa bị An Đức Lệ Na giết chết ở đầm Thanh Hỏa. Hắn có thực lực Thượng vị thần sơ kì, tu luyện sức mạnh Tử Vong.
Cách Lỗ Tây người đang ở giữa không trung, gương mặt đột nhiên trắng nhợt như tờ giấy, cả thân thể co rụt lại, thoáng cái gầy đi đáng kể, một khúc xương lân quang lóe lên đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Sau đó Thần chi lĩnh vực Tử Vong mãnh liệt bao trùm khắp nơi, khúc xương đó tạo thành một đạo u quang bắn về phía An Đức Lệ Na.
An Đức Lệ Na che chở Hàn Thạc, trong mắt hàn quang xuất hiện, dường như thấy Cách Lỗ Tây không thấy mình đã nương tay. Chỉ thấy thân thể nàng thoáng cái như một tinh thạch, biến thành trong suốt. Đến cả gương mặt búp bê cũng sáng bóng lên, sau đó tất cả mọi người không thể nhìn rõ chuyện gì. Thân thể nàng đột nhiên bộc phát ra một luồng năng lượng dao động mãnh liệt, giống như một vòng xoáy đột nhiên bắn ra khỏi cơ thể nàng, ầm ầm đánh vào Cách Lỗ Tây đột nhiên ra tay.
"Bùng..."
Trong hào quang chói mắt truyền đến một tiếng nổ kinh người.
Cách Lỗ Tây lao tới cực nhanh, nhưng lui lại còn nhanh hơn, thoáng cái trở về vị trí cũ. Trên mặt đầy vẻ kinh dị.
Nhìn lại An Đức Lệ Na, hàn quang trong mắt càng đậm, nhìn chằm chằm vào Cách Lỗ Tây đang thở hổn hển, sau đó trong cơ thể hào quang đẹp mắt lóe lên, cả người lại bắn mạnh về phía Cách Lỗ Tây.
An Đức Lệ Na ra tay quá nhanh, lúc này Hàn Thạc muốn cố tình ngăn cản cũng không có lực. Mắt nhìn cái chết không thể tránh khỏi, hắn đã âm thầm quyết định có nên thừa dịp kêu A Khắc Lợi sớm rời Ám Ảnh thành đầy thị phi này.
Hai cái bóng không biết từ chỗ nào đột nhiên bắn ra, thoáng cái đáp xuống bên cạnh Cách Lỗ Tây.
Tiếng ầm ầm thật lớn từ trong bóng đêm dày đặc truyền đến...
Đợi cho bóng đêm tan đi, trước người Cách Lỗ Tây có thêm hai người. An Đức Liệt mà Hàn Thạc đã quá quen thuộc, nhưng cái làm cho hắn bất ngờ chính là tại sao An Đức Liệt lại xuất hiện lúc này. Người kia là một nam nhân mặc khải giáp hắc sắc, vừa tới đã hô lên:
- Thật là lợi hại. Tiểu cô nương này rốt cuộc là ai?
Vừa nói, nam nhân đó vừa kinh hãi nhìn An Đức Lệ Na.
An Đức Lệ Na thở mạnh một hơi, trong nháy mắt lùi lại đến bên cạnh Hàn Thạc, vươn tay nắm lấy hắn, thấp giọng nói:
- Ba người, thương thế ta chưa hoàn toàn khôi phục, không phải đối thủ của chúng!
- Không có việc gì đâu, họ sẽ không làm gì cả đâu!
Hàn Thạc trấn an một câu, rồi khom người làm một lễ nói:
- Chào An Đức Liệt đại nhân, chào Hắc Thiên đại nhân!
Tên nam tử âm nhu này vừa lên tiếng, Hàn Thạc đã đoán ra thân phận của hắn. Lúc trước Hàn Thạc bị Bố La Tư Đặc vây khốn đã từng nghe thanh âm của Hắc Thiên. Đối với loại người có thực lực cường đại như thế này hắn vẫn rất lưu ý. Do đó Hắc Thiên vừa lên tiếng, Hàn Thạc lập tức bằng vào giọng nói mà đoán ra thân phận của hắn.
Hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên đều đang kinh hãi đánh giá An Đức Lệ Na. Đến khi nghe Hàn Thạc xa xa chào hỏi, mới tỉnh táo lại. Gật đầu chào Hàn Thạc. Hắc Thiên cũng cười cười rất thân thiện, gương mặt âm nhu đầy tiếu ý thú vị, khẽ gật đầu chào hắn rồi nói:
- Cám ơn thuốc của ngươi. Thật sự là rất thần kỳ đó!
- Thuốc chó má đó mà thần kỳ gì. Gia tộc chúng ta đã có hai người bị hại. Hắc Thiên, An Đức Liệt đại nhân, cho dù tiểu tử này được các ngươi chiếu cố, cũng phải cho ta một công đạo! - Cách Lỗ Tây thở hổn hển, xem ra lúc giao thủ với An Đức Lệ Na hắn đã bị thất thế, lúc này hậm hực nói.
- Bố Lai Ân, rốt cuộc là chuyện gì? - An Đức Liệt có ấn tượng rất tốt với Hàn Thạc. Nhất là vừa phát hiện tiểu cô nương bên cạnh Hàn Thạc lại là một cường giả thần bí khó lường, lập tức đề cao tầm quan trọng của hắn lên một tầng.
- Gia tộc Cơ Tát có hai người phục dụng thuốc của ta, đã xảy ra chút chuyện. Ta chỉ nhìn qua là đã phát hiện trong cơ thể hắn có một loại thuốc khác. Ta dám khẳng định không phải Tuyền Cơ đan của ta. Không đợi ta nói rõ ràng tình huống lại có một thêm một người khác có chuyện. Cách Lỗ Tây hoàn toàn nói là có liên quan tới thuốc của ta, không chịu nghe ta giải thích đã chuẩn bị trước hết đánh gẫy tay chân ta... - Hàn Thạc giải thích một chút.
Đợi cho Hàn Thạc nói xong, An Đức Liệt và Hắc Thiên, kể cả Cách Lỗ Tây và Thần Vệ gia tộc Cơ Tát, hoặc vô tình hoặc cố ý đưa ánh mắt nhìn An Đức Lệ Na đang được Hàn Thạc nắm cứng tay lại.
Một lát sau, An Đức Liệt ho nhẹ một tiếng, rồi nói với Cách Lỗ Tây đang vô cùng phẫn nộ:
- Chuyện này có chút bí ẩn, ta nghĩ có thể không liên quan gì tới Bố Lai Ân. Ở Ám Ảnh thành có nhiều người phục dụng thuốc mà chưa từng có chuyện gì, gia tộc Tái Nhân Đặc và thủ hạ Thần Vệ của Hắc Thiên cũng đều bình yên vô sự. Điểm ấy chúng ta có thể chứng minh. Từ phương diện này, có lẽ thật sự là trên người hai người gia tộc các ngươi có chút vấn đề đó.
- Làm sao có thể như vậy được? - Cách Lỗ Tây hét lớn, nhưng hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên vừa mới ra tay cứu hắn, hơn nữa thực lực của gia tộc Tái Nhân Đặc rất lớn, khi hắn nói những lời này rõ ràng có chút không tự tin lắm. Bây giờ Cách Lỗ Tây thấy Hàn Thạc và An Đức Liệt đưa mắt trao đổi nhau, đột nhiên phát hiện ra mình lầm lẫn một việc. Vốn hắn cho rằng Hàn Thạc và gia tộc Tái Nhân Đặc giao tình cũng đơn giản, với hai người An Đức Liệt và Hắc Thiên thì tuyệt sẽ không vì một Hạ vị thần nho nhỏ mà không nể mặt hắn. Nhưng nhìn tình huống trước mắt thì thái độ hai người này ủng hộ Hàn Thạc rất rõ ràng, khiến cho Cách Lỗ Tây không thể không tính toán lại.
- Ta thấy nên biết rõ tình huống trước rồi nói sau. - Hắc Thiên đột nhiên mở miệng.
- Bố Lai Ân. Ngươi nói là thành phần thuốc trên người này không phải là từ Tuyền Cơ đan của ngươi phải không? - An Đức Liệt cũng nhìn thấy chỗ yếu của Cách Lỗ Tây, mỉm cười nhìn Hàn Thạc hỏi.
- Khẳng định không phải. Bây giờ ta dám khẳng định Tuyền Cơ đan mà người này phục dụng đã bị người động tay chân rồi, nếu không thì hắn nói dối, đã cố tình uống một loại thuốc khác! - Hàn Thạc khẳng định.
- Không phải còn có một người nữa mà? Trước hết xem tình hình người đó cái đã? - An Đức Liệt tin Hàn Thạc, thấy hắn khẳng định như vậy, lập tức quay đầu nhìn Cách Lỗ Tây.
- Mang thi thể của hắn tới đây! - Dưới ánh mắt của An Đức Liệt, Cách Lỗ Tây không thể không phân phó.
Chẳng mấy chốc, một thi thể được Thần Vệ đội sáu mang tới. Hàn Thạc đi về phía trước cẩn thận dò xét, rồi nói vẻ khẳng định:
- Trong cơ thể người này cũng có thành phần thuốc khác, thuốc này khẳng định cũng không phải là thành phần của Hồi Nguyên đan!
- Nè, ngươi nói thử xem, nhớ lại đi. Thuốc trong tay ngươi có từng cho ai sờ vào không? - Tướng mạo Hắc Thiên rất âm nhu, đột nhiên nhìn chằm chằm vào tên cả người co quắp, lạnh lùng nhìn hắn dò hỏi.
Cháu của Cách Lỗ Tây dưới ánh mắt lom lom của Hắc Thiên xem ra có chút hoảng loạn, thân thể liên tục run rẩy, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, nói:
- Cách Lực Cao. Cách Lực Cao dùng Tuyền Cơ đan này đổi lấy Hồi Nguyên đan của ta. Ta nghe thúc thúc nói Tuyền Cơ đan quí hơn Hồi Nguyên đan nhiều, do đó chẳng nghĩ ngợi gì mà đổi ngay!
- Dường như Thần Vệ vừa chết này cũng phục dụng Hồi Nguyên đan, cũng là do cái tên gọi là Cách Lực Cao cấp phải không? - Hàn Thạc cười lạnh, đột nhiên hỏi.
- Cái tên gọi là Cách Lực Cao đâu rồi? - Hắc Thiên đứng dậy, nhìn Cách Lỗ Tây hỏi.
- Hắn vừa mới hét lên một tiếng, bảo chúng ta ngăn họ lại mà. Người đâu?
Cách Lỗ Tây quay đầu sang bên cạnh nghi hoặc nhìn mấy tên Thần Vệ, rồi truyền lệnh:
- Đi tìm hắn đi rồi gọi tới đây. Hẳn là không có quan hệ gì với hắn cả. Đã là người của gia tộc Cơ Tát chúng ta, sẽ không xảy ra vấn đề đâu.
Trong khi Cách Lỗ Tây nói những lời này, trong lòng hắn cũng hơi bấn loạn, xem ra dấu hiệu trước mắt tựa hồ đã nói lên điều gì đó.
- Chưa chắc đâu...
Hắc Thiên cười khà khà, liếc liếc mắt nhìn sang An Đức Lệ Na bên cạnh Hàn Thạc:
- Tiểu cô nương này thật là lợi hại há...
Hơn mười phút sau, vài tên Thần Vệ sắc mặt khó coi chạy vội tới, người đi đầu vội nói:
- Đại nhân, Cách Lực Cao biến mất rồi, hắn cũng đem theo toàn bộ tinh tệ trong phòng rồi!
Cách Lỗ Tây không phải người ngu dốt, sắc mặt lập tức rất khó coi, phẫn nộ nói:
- Cách Lực Cao làm gì thế. Là người của gia tộc Cơ Tát, làm sao hắn lại làm loạn trong lúc này. Mau tìm hắn về đây cho ta!
- Cách Lỗ Tây. Ta nghĩ gia tộc Cơ Tát của ngươi có vấn đề đó! - An Đức Liệt sắc mặt lạnh lùng, hừ nhẹ một tiếng nói.
- Việc này... việc này...
Sự đã đến nước này, Cách Lỗ Tây sao lại không hiểu tình huống chứ. Trong lòng cả kinh, lập tức làm mặt xấu hổ, quay sang nói với Hàn Thạc đứng bên cạnh:
- Việc này... việc này... Bố Lai Ân... xin lỗi... vô cùng xin lỗi...
- Không sao cả!
Hàn Thạc mỉm cười, dường như không để tâm việc này chút nào, đứng dậy chào An Đức Liệt và Hắc Thiên một lễ, rồi nói dứt khoát:
- Từ hôm nay trở đi, Thiên Cơ dược tề không làm ăn với gia tộc Cơ Tát các ngươi nữa!
Nói xong, Hàn Thạc lôi An Đức Lệ Na đi ra ngoài.
- A... - Cách Lỗ Tây thấy quặn cả ruột lên, nhìn Hàn Thạc dứt khoát bỏ đi, hắn biết lần này mình sai lầm rồi, hơn nữa sai lầm rất nghiêm trọng!
← Ch. 0717 | Ch. 0719 → |