← Ch.0800 | Ch.0802 → |
Thắng lợi của Hàn Thạc nằm ngoài dự kiến của mọi người, ánh mắt chúng nhân hướng vào khi hắn từ khu vực thi đấu trở về khu trung tâm đầy kính sợ. Ngoại trừ Hoa Lai Sĩ đã sớm biết kết quả ra, toàn bộ ánh mắt của tộc trưởng ba đại gia tộc, năm Thần Vệ trưởng, thành viên hạch tâm của các đại gia tộc đều dán lên người hắn.
Rất vừa lòng với việc này, Hàn Thạc tin tưởng không bao lâu nữa, tin tức mình chiến thắng Lạp Nhĩ Phu, rồi thủ hạ giành được hạng nhất sẽ truyền khắp cả thành Ám Ảnh.
Đến lúc đó, còn cần phải lo lắng không có người nương nhờ dưới trướng Hàn gia, dốc sức gia nhập đội Năm sao?
- Bố Lai Ân, ngươi thực sự đánh bại Lạp Nhĩ Phu rồi sao? - Mãi đến bây giờ Tạp Mai Lệ Tháp vẫn không dám tin lắm. Thần Vệ trưởng đội Hai Lạp Nhĩ Phu, biểu hiện thu hút của thành Ám Ảnh đã chính thức thất bại thảm hại. Đội Hai kiêu ngạo của hắn, rồi bản thân hắn cứ như thế bị Hàn Thạc vừa mới bộc lộ tài năng đánh bại hoàn toàn.
Đây là biến động quan trọng chưa từng có trong nhiều năm qua ở thành Ám Ảnh.
Kể từ sau ngày hôm nay, Lạp Nhĩ Phu đã mất đi năng lực kiêu ngạo vốn có! Thành Ám Ảnh cũng sẽ không còn là chỗ cho hắn có thể ngang ngược nữa rồi! Bởi vì hắn đã mất tất cả trong tay Hàn Thạc.
Cười lạnh nhạt, Hàn Thạc trừng mắt nhìn, chỉ chỉ vào mặt sa bàn:
- Các ngươi không phải đã nhìn thấy toàn bộ rồi sao?
Tạp Mai Lệ Tháp kinh ngạc, chợt có chút tức giận:
- Cái gì chứ? Cả quá trình chả thấy được gì! Tại sao ngươi lại tạo ra một đám sương mù, che phủ cảnh giao chiến lại?
- Quá trình cũng không quan trọng, chủ yếu là kết quả!
Hàn Thạc vẻ mặt cười khả ố.
- Tóm lại, trận chiến này ta đã thắng, như vậy là đủ rồi!
- Không sai, quá trình không quan trọng, chủ yếu là kết quả! Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy Bố Lai Ân dùng kiếm chĩa vào yết hầu của Lạp Nhĩ Phu, toàn bộ chúng ta đều là nhân chứng, Bố Lai Ân đã thắng, Lạp Nhĩ Phu thất bại hoàn toàn, đơn giản như vậy đó! - Tạp Tư Phách định nghĩa xong, mỉm cười nhìn thành chủ Hoa Lai Sĩ.
Mãi cho tới nay, đội Một, đội Hai, đội Ba do gia tộc Tái Nhân Đặc nắm giữ bất luận là trên phương diện thi đấu đồng đội hay thi đấu năng lực cá nhân Thần Vệ trưởng, đều áp đảo ba đại gia tộc một cách triệt để. Đấu tới đấu lui, ba Thần Vệ trưởng dẫn đầu, ba đội dẫn đầu cũng do gia tộc Tái Nhân Đặc vững vàng chiếm giữ, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.
Nhưng mà, bắt đầu từ hôm nay tình thế đã không giống vậy nữa rồi!
Thản nhiên gật gật đầu, Hoa Lai Sĩ trầm giọng nói:
- Được rồi. Trận này Bố Lai Ân chiến thắng. Không có dị nghị gì chứ?
Còn ai có dị nghị nữa? Sự thật bày ra trước mắt, chỉ cần không phải là người mù, đều có thể nhìn ra!
Tạp Tư Phách và tộc trưởng hai đại gia tộc kia trao đổi với nhau một ánh mắt đầy thâm ý sâu xa. Mặc dù ở vào quan hệ đối địch nhưng giờ phút này họ lại đặc biệt ăn ý. Trong lòng đang có suy nghĩ gì chỉ có bản thân bọn họ mới hiểu.
Trước khi gia tộc Lai Phất Tư chưa rời đi, thành Ám Ảnh tổng cộng có năm đại gia tộc, nói là năm đại gia tộc nhưng tất cả mọi người đều biết gia tộc Tái Nhân Đặc áp đảo phía trên tất cả. Ngoài ra bốn đại gia tộc luôn luôn bị gia tộc Tái Nhân Đặc ràng buộc. Nó tựa như một nhân vật khổng lồ nắm chặt thành Ám Ảnh trong lòng bàn tay, không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh giành quyền lực của nó.
Gia tộc khác lẽ nào thật sự không có suy nghĩ gì sao?
Đáp án chắc chắn là có! Bất luận là gia tộc Kim Sâm, gia tộc Cơ Tát, gia tộc Bố Lặc thậm chí là mấy gia tộc nhỏ thuộc tầng lớp thấp hơn cũng thèm nhỏ dãi vị trí đứng đầu thành Ám Ảnh này.
Lãnh địa và tài nguyên của thành Ám Ảnh dù nhiều như vậy, nhưng đã sớm bị các gia tộc lớn nhỏ chia cắt không còn. Sự nổi lên của một gia tộc mới nhất định cần phải có lãnh thổ và tài nguyên các loại, cũng tức là nói chỉ có các gia tộc khác chắp tay nhường lợi ích của mình ra thì mới có thể hình thành một gia tộc mới.
Sự ra đời và phát triển của một đại gia tộc thường thường đi đôi với sự suy sụp của một đại gia tộc khác, đây là sự thật không đổi từ xưa đến nay. Sự nổi dậy của Hàn gia ở thành Ám Ảnh chính là một sự thật bình thường hiển nhiên. Gia tộc Lai Phất Tư bị trục xuất, Hàn gia dựa vào cái gì mà lên ngôi nhanh như vậy? Còn không phải là do chiếm cứ lãnh địa của gia tộc Lai Phất Tư, lấy được trang viên to lớn của gia tộc này mới chính thức leo lên địa vị quyền lực cao quý của thành Ám Ảnh sao.
Gia tộc Tái Nhân Đặc lúc mới khởi nghiệp lập gia, cũng chỉ là một gia tộc nhỏ của thành Ám Ảnh giống như ba gia tộc Kim Sâm, Bố Lặc, Cơ Tát. Sở dĩ có thể có được tất cả như hôm nay cũng là do chủ nhân cũ của thành là gia tộc Thiên La, trong trận chiến giữa hai đại thần vực Quang Minh, Sinh Mệnh đã tổn thất nặng nề, qua đó mới bị gia tộc Tái Nhân Đặc liên hợp với ba gia tộc kia diệt môn thay thế.
Nếu như có một ngày gia tộc Tái Nhân Đặc xuống dốc, vậy thì gia tộc Kim Sâm, Bố Lặc, Cơ Tát thì cũng có khả năng thay thế, thành người cầm quyền mới ở thành Ám Ảnh, có được tất cả những gì gia tộc Tái Nhân Đặc đã có, thậm chí càng nhiều hơn.
Điều hấp dẫn này, có bao nhiêu người có thể chống lại được?
Ba đại gia tộc lúc trước không dám có tư tưởng phản kháng, là bởi vì gia tộc Tái Nhân Đặc ở các phương diện đều áp đảo hoàn toàn họ, còn có bản thân Hoa Lai Sĩ thực lực khủng bố chấn nhiếp. Mà hôm nay, sau khi Hàn Thạc qua loa dùng ưu thế tuyệt đối mà đánh bại Lạp Nhĩ Phu, gia tộc Tái Nhân Đặc - nhân vật to lớn cứ mãi sừng sững không đổ ở thành Ám Ảnh này hình như khẽ lay động một chút.
Chỉ là lay động một chút nhưng cũng đã đủ rồi!
Tộc trưởng ba đại gia tộc trao đổi ánh mắt, mặc dù không nói một lời nào nhưng lại hiểu rõ trong lòng nhau đang nghĩ cái gì.
Hoa Lai Sĩ quá mạnh, nếu thật sự phải tranh đấu lâu dài với gia tộc Tái Nhân Đặc, nhất thiết phải có người có thể đối phó được hắn! Tộc trưởng ba đại gia tộc đều hiểu rõ điểm này, bọn họ tự biết thực lực bản thân cũng sàn sàn cỡ Lạp Nhĩ Phu, đều là cảnh giới Thượng vị thần trung kỳ, ba người tuyệt đối tin rằng mình giao chiến với Lạp Nhĩ Phu, cho dù thắng cũng không thể vậy được.
"Bố Lai Ân này có thể thắng được Hoa Lai Sĩ hay không?"
Trong lòng tộc trưởng ba đại gia tộc bất giác cùng lúc nổi lên một nghi vấn như vậy. Nghĩ như vậy, bọn họ đầu đang cúi xuống trầm tư suy nghĩ một lần nữa lại ngẩng lên, ánh mắt lại tập trung lên người Hàn Thạc. Hay là lại chờ đợi xem sao, nếu hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại Thanh Lâm, thì gần như có thể khẳng định hắn có thực lực chống lại Hoa Lai Sĩ, ba người đa mưu túc trí thầm nghĩ.
- Trận sau, Hắc Thiên và Tạp Mễ Lạp! - Tiếng của Hoa Lai Sĩ lại vang lên một lần nữa.
- Ta đi đây! - Hắc Thiên đang cười nói với Hàn Thạc, nghe Hoa Lai Sĩ kêu đến tên mình, rời đi một cách bình tĩnh.
Bởi vì Hàn Thạc hiểu rõ Hắc Thiên, nên hắn tin tưởng trận chiến này đối với Hắc Thiên mà nói sẽ không có khó khăn gì.
Kết quả đích thực cũng không ngoài dự kiến của Hàn Thạc, Hắc Thiên mất nửa ngày đã thành công đánh bại Tạp Mễ Lạp. Tiếp theo là giao chiến của Ba Đằng và Cách Lỗ Tây, trận này hơi bất ngờ, Ba Đằng - người xếp hạng cuối, vào trận này dốc hết toàn lực, chiến thắng Cách Lỗ Tây, người đã đánh bại hắn lần trước. Bảng xếp hạng Thần Vệ trưởng lại xảy ra một chút thay đổi nhỏ.
Người chiến thắng sẽ tiếp tục tranh danh hiệu xếp hạng cao hơn, mà người thất bại cuối cùng sẽ tranh các hạng còn lại. Những người chiến thắng là Hàn Thạc, Hắc Thiên, Ba Đằng còn có Thanh Lâm rút được thăm trắng, lại rút thăm một lần nữa.
- Ba Đằng, nếu đấu với Bố Lai Ân thì bỏ cuộc luôn đi! - Còn chưa chính thức bốc thăm mà tộc trưởng Lao Lôi Nhĩ của gia tộc Bố Lạc đã dặn dò nhỏ Ba Đằng.
Ba Đằng vẻ mặt cười khổ:
- Tộc trưởng đại nhân, người không tin tưởng tôi như vậy sao?
Lao Lôi Nhĩ cười hắc hắc nói:
- Ba Đằng, chẳng lẽ ngươi có lòng tin sao?
Ba Đằng là người của gia tộc Bố Lặc, Lao Lôi Nhĩ thân là tộc trưởng nên đối với thực lực của hắn nắm rõ như lòng bàn tay, ông ta cũng không cho rằng Ba Đằng có thể chiến thắng Hàn Thạc.
- Không, không hề có lòng tin!
Ba Đằng lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Thật sự trước kia tôi không thấy Bố Lai Ân ra tay, cho dù muốn thua cũng phải làm rõ thực lực thật sự của hắn chứ?
Lao Lôi Nhĩ sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười gật đầu nói:
- Không sai, dù là tỷ đấu, nhưng đã chiến thì phải xong mới thôi.
Kết quả bốc thăm đã nhanh chóng xuất hiện, như lời của Lao Lôi Nhĩ, Hắc Thiên đấu với Thanh Lâm, Ba Đằng đấu với Hàn Thạc.
- Ta bỏ cuộc!
Không đợi Hoa Lai Sĩ tuyên bố gì, Hắc Thiên lập tức tỏ thái độ. Không một chút ngượng ngùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nhún vai nói:
- Ta với Thanh Lâm về mặt cá nhân đã giao đấu nhiều lắm rồi, ta không phải là đối thủ của cô ấy, đây là sự thực, cũng không nên lãng phí thời gian của mọi người!
Nghe Hắc Thiên nói như vậy, mọi người bất giác mỉm cười. Chuyện hắn khốn khổ đeo đuổi Thanh Lâm người người đều biết rõ, mặc dù thực lực của Hắc Thiên không bằng nàng, nhưng mà thái độ biểu hiện thành thật như vậy vẫn khiến người ta hiểu sai, ánh mắt nhìn hắn và Thanh Lâm không khỏi có mấy phần ám muội.
- Ai cho ngươi bỏ cuộc, tại sao không đánh một trận? - Thanh Lâm trừng mắt dựng mày, không ngờ Hắc Thiên thật sự dứt khoát buông tay, không có một chút cốt cách nào.
- Ta đánh không lại nàng, cũng không lãng phí tinh lực của nàng và thời gian của mọi người nữa! - Hắc Thiên cười hắc hắc.
- Được rồi, Hắc Thiên đã chủ động bỏ cuộc, cứ như vậy đi! - Hoa Lai Sĩ nhíu nhíu chân mày, cảm thấy hai thủ hạ này hỏng bét, cũng không biết nên nói quan hệ của bọn họ tốt hay hồ đồ nữa.
Hắc Thiên và Thanh Lâm không đấu, đương nhiên hai người Hàn Thạc và Ba Đằng lần nữa lại đi vào khu vực thi đấu. Trận chiến này cũng chả có gì hồi hộp, đám sương mù đã tan biến kia lại xông ra một cách kỳ lạ, che khuất hoàn toàn cảnh tỷ thí của khu vực giao chiến, làm cho những người muốn nhìn rõ thực lực của Hàn Thạc hận đến nghiến răng.
Cuối cùng đợi đến khi sương mù đã tan đi, tình cảnh của khu vực thi đấu một lần nữa lại lọt vào trong mắt của mọi người. Ba Đằng toàn thân suy nhược bị Hàn Thạc cầm kiếm chỉ vào, cũng không khác biệt mấy với trận chiến của Lạp Nhĩ Phu và Hàn Thạc. Chỉ là thời gian của trận này ngắn hơn, Ba Đằng cũng không giống Lạp Nhĩ Phu, ngay cả sức lực bước đi cũng không có.
Ba Đằng không hiểu ra sao bị Hàn Thạc kéo.
- Ba Đằng đại nhân, mạo phạm rồi! - Hàn Thạc biết người ở chỗ sa bàn đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên này, thò tay kéo Ba Đằng dậy, chân thành xin lỗi.
- Đây là thi đấu, ngươi không cần khách khí! - Tóm lại vẫn là thua, Ba Đằng vẫn không thể giống như Hàn Thạc vẻ mặt mỉm cười làm như không có chuyện gì, hờ hững gật đầu với hắn, trầm lặng rời khỏi khu vực thi đấu.
Bởi vì trận sau phải đấu với Thanh Lâm, nên Hàn Thạc không có rời khỏi khu vực thi đấu, tiếp tục chân thành xin lỗi đối với hình dáng cô đơn của Ba Đặc, người vẫn lưu lại khi vực thi đấu.
- Thế nào? - Ba Đằng vừa quay về, Lao Lôi Nhĩ đã vội vàng hỏi khẽ.
- Tôi giống như bị kéo vào một không gian, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Bố Lai Ân ra tay lần nào! Đến khi hắn xuất hiện, tôi đã thua rồi! Giống với tình cảnh mà mọi người đã nhìn thấy thông qua sa bàn. - Vẻ mặt Ba Đằng uất ức, giận không phải vì kết quả này, thua không hề đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là ngay cả tại sao thua hắn cũng không biết!
Ba Đằng càng nghĩ càng thấy oan ức, tức giận nói:
- Sớm biết như thế, ta đầu hàng cho xong, còn kiên quyết chiến đấu cái gì chứ?
Lao Lôi Nhĩ ngạc nhiên, không biết từ lúc nào vẻ mặt tộc trưởng hai đại gia tộc trưởng khác bên cạnh cũng quái dị.
"Tên Bố Lai Ân này, rốt cuộc mạnh đến đâu?"
← Ch. 0800 | Ch. 0802 → |