← Ch.0805 | Ch.0807 → |
Từ Hắc Ám thần vực đến Vùng Đất Hỗn Loạn phải qua Tử Vong thần vực, có thể dùng Lôi điện truyền tống trận pháp.
Đó cũng là một hành trình dài dằng dặc, Hàn Thạc phải mất ba tháng mới vượt qua Ảo Ảnh thành, Hắc Thủy thành, đi tới biên giới của Thôn Vân thành.
Trong thời gian này, Hàn Thạc và La Ti cố gắng tránh vào các thành thị lớn. Khi qua Ảo Ảnh thành và Hắc Thủy thành thì cũng chỉ tạt qua một số thành trấn cứ điểm, không hề bước vào chủ thành, cuối cùng hôm nay cũng đến lãnh địa của Thôn Vân thành là thành thị hùng mạnh nhất trong Hắc Ám thần vực.
Khác với cách đi thông thường, Hàn Thạc lại không dẫn La Ti tiếp tục đi theo đường mòn hẻo lánh mà tiến thẳng về phía Thôn Vân thành.
- Ơ, sao lần này lại không tránh nữa?
La Ti thấy Hàn Thạc dường như thay đổi chủ ý, có vẻ bị bất ngờ, hỏi:
- Ngươi dự định tiến vào Thôn Vân thành ư?
Ba tháng qua chỉ có hai người Hàn Thạc và La Ti ở bên nhau, La Ti dường như có tâm tình không tệ, không còn giữ vẻ lạnh lùng ít nói, trò chuyện nhiều hơn so với khi ở Hàn gia tại Ám Ảnh Thành. Xem ra nàng quả thật không thích chỗ đông ngươi.
Kẻ chủ mưu trận tập kích lần trước ở dãy núi Phi Vân là Phỉ Nhĩ Đức, nhưng thật sự ra tay lại là Lạp Khắc Lý Sâm của gia tộc Bố La Đức Hách Tư Đặc. Gia tộc này chính là gia tộc hùng mạnh nhất Thôn Vân thành và Tộc trưởng Da Lỗ Tư là thành chủ Thôn Vân thành. Lạp Khắc Lý Sâm tập kích chẳng những không được như nguyện mà gia tộc Bố La Đức Hách Tư Đặc còn bị Hàn Thạc đánh chết mất ba người.
Hàn Thạc không tin Lạp Khắc Lý Sâm có thể bỏ qua mối thù này!
Đã qua đây, hắn nghĩ cũng nên biết rõ tình hình của Thôn Vân thành, nếu có thể thì hắn còn dự định mạo hiểm diệt trừ Lạp Khắc Lý Sâm luôn, vì Hàn gia của mình mà xóa bỏ một mối họa trong lòng.
- Không sai, ta muốn biết thực lực của Thôn Vân thành như thế nào. - Hàn Thạc gật đầu.
La Ti không biết thân phận kẻ tập kích lần trước nên mới nghi hoặc về quyết định của Hàn Thạc:
- Thôn Vân thành là thành thị hùng mạnh nhất trong Hắc Ám thần vực, thực lực tổng thể vượt xa Ám Ảnh thành, Bố La Đức Hách Tư Đặc cũng là gia tộc cổ xưa nhất của Hắc Ám thần vực, bên trong thành cường giả như mây, lại vô cùng đoàn kết!
- Sau khi gia tộc Lai Phất Tư rời khỏi Ám Ảnh thành thì di chuyển đến Thôn Vân thành. Ha ha, chúng ta chiếm đoạt cơ nghiệp của gia tộc Lai Phất Tư ở Ám Ảnh thành, dù nói thế nào thì họ cũng sẽ ghi hận trong lòng. Cũng không biết tình thế của gia tộc Lai Phất Tư ở Thôn Vân thành như thế nào?
Hàn Thạc mỉm cười, nói:
- Đi nào. Chúng ta đi Thôn Vân thành xem thế nào!
La Ti vẫn luôn nghe lời Hàn Thạc, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Nửa tháng sau, hai người Hàn Thạc và La Ti đã xuất hiện ở trước cổng Thôn Vân thành. Cổng thành trang nghiêm hùng vĩ xây bằng đá tảng màu đen bóng loáng cao ngút tầng mây. Những Thần Vệ trước cửa có vẻ mặt âm trầm, khí độ bất phàm.
Trên cổng thành có vài khẩu năng lượng tinh pháo vĩ đại giương cao chĩa về phía trước, nòng pháo sáng lấp lánh trông có vẻ vô cùng khủng bố.
- Mấy khẩu năng lượng tinh pháo dựa vào năng lượng từ những tháp năng lượng ở phía sau để bắn. Loại trình độ công kích này thì ngay cả như Thượng vị thần cũng không chịu nổi. Hạ vị thần mà bị bắn trúng thì tan xác ngay lập tức! - La Ti thấy Hàn Thạc không rời mắt khỏi những khẩu năng lượng tinh pháo bèn giải thích.
- Thôn Vân thành đích thực không tầm thường. Đi thôi. Chúng ta vào thành xem. - Hàn Thạc ở ngoài thành quan sát một lát rồi cũng La Ti nộp lệ phí đi vào Thôn Vân thành.
Sau khi vào thành, hắn dẫn La Ti đi loanh quanh một lúc, phát hiện sức phòng ngự của Thôn Vân thành mạnh hơn nhiều so với Ám Ảnh thành. Ở đây có rất nhiều các loại tháp phòng ngự và năng lượng tinh pháo hoạt đông dựa vào năng lượng tinh thạch, thỉnh thoảng lại có một đội Thần Vệ vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng đi qua.
La Ti che đi mái tóc màu bạc, Hàn Thạc hơi thay đổi hình dáng, tin rằng không có người ở Thôn Vân thành nhận ra được, sau đó mới hỏi một đội Thần Vệ qua đường:
- Xin hỏi, gia tộc Lai Phất Tư ở hướng nào?
- Gia tộc Lai Phất Tư?
Một Thần Vệ của Thôn Vân thành ngẩn người, nhìn vào những hắc tinh tệ trong tay Hàn Thạc rồi hỏi Thần Vệ bên cạnh:
- Trong thành có gia tộc tên là Lai Phất Tư sao?
- Có đó. Thời gian trước vừa mới có một gia tộc tên là Lai Phất Tư đến từ Ám Ảnh thành, nghe nói gia tộc đó có một người con gái tên là Đường Na mấy hôm nữa sẽ gả cho thiếu gia của Lạp Khắc Lý Sâm đại nhân đó. Hắc hắc, điều này cũng có nghĩa là gia tộc Lai Phất Tư đó sẽ trở thành một gia tộc phụ thuộc vào gia tộc Bố La Đức Hách Tư Đặc rồi!
Một gã Thần Vệ khác xen vào, nói với Hàn Thạc:
- Gia tộc Lai Phất Tư ở thành nam!
- Xin đa tạ! - Hàn Thạc và La Ti rời đi.
Xa cách không bao lâu, Hàn Thạc không ngờ rằng Đường Na lại gặp một ngày như thế này. Tuy giữa hắn và gia tộc Lai Phất Tư đã từng có một trận thị phi, nhưng Hàn Thạc thủy chung vẫn biết ơn nàng. Lần trước Phỉ Nhĩ Đức dẫn người tập kích hắn, nhưng Hàn Thạc tin rằng sự việc đó không có quan hệ gì với Đường Na.
Bây giờ nghe nói Đường Na bị gả cho con trai của Lạp Khắc Lý Sâm, không biết vì sao trong lòng Hàn Thạc lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Hàn Thạc và La Ti nghe được tin tức rồi thì lẳng lặng đi về khu vực phía nam Thôn Vân thành. Bởi vì nơi này có Thần Vệ đi lại không ngừng nên để không bại lộ thân phận và thực lực của bản thân, Hàn Thạc không thể đi quá nhanh, phải mất một ngày và nửa đêm mới đến nơi, tìm được vị trí của gia tộc Lai Phất Tư.
Trang viên hiện nay của gia tộc Lai Phất Tư xấu hơn phủ đệ của họ ở Ám Ảnh thành rất nhiều, mà thành nam cũng không phải là khu vực giàu có, nhìn bên trong trang viên chỉ có vài căn nhà lèo tèo, trong lòng Hàn Thạc cũng có chút băn khoăn.
Không gặp phải phòng ngự đặc biệt nghiêm mật, mấy ma đầu có năng lực ẩn giấu khí tức mạnh mẽ do Thượng vị thần luyện chế ra im lặng theo màn đêm lẻn vào, không làm kinh động bất cứ một ai, xem xét rõ ràng tình hình hiện giờ của gia tộc Lai Phất Tư.
Một ma đầu nhanh chóng tìm được tu luyện trường của Đường Na. Dù sao thì Đường Na cũng không phải là Thượng vị thần, bức tường hắc ám mà nàng bố trí căn bản không có cách nào ngăn cản được ma đầu của Hàn Thạc.
Trong tu luyện trường, Đường Na mặc áo chiến đấu màu xanh biếc, tư thế oai hùng hiên ngang tấn công Đa Lạc Lôi Tư, trên mi tâm hiện rõ u sầu không giải được, không có sự vui mừng của người sắp thành hôn. Đa Lạc Lôi Tư hoàn toàn trở thành đối tượng cho Đường Na trút giận, bị nàng tấn công liên miên khổ không thể tả, thân thể bị dính mấy quyền, mặt cũng có nhiều vết sưng u xanh xanh tím tím.
"Ầm!", lưng của Đa Lạc Lôi Tư va vào vách tường đá của tu luyện trường.
- Dừng lại!
Đa Lạc Lôi Tư vội vàng giơ tay xin tha, nói giọng đáng thương:
- Gần hết giờ rồi, cũng muộn lắm rồi, ta phải về nghỉ ngơi thôi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
- Lên tiếp! - Đường Na khẽ quát một tiếng, lại định động thủ đuổi theo.
- Đại tỷ, ta biết tỷ tâm tình khó chịu, nhưng tỷ cũng không thể ngày nào cũng trút giận vào ta chứ?
Đa Lạc Lôi Tư thét to:
- Chuyện lần trước không liên quan đến ta, chỉ bởi vì ta hiểu khá rõ khu vực đó nên mới bị tộc trưởng đại nhân bắt đi mà thôi! Hơn nữa, tên tiểu tử kia giết chết Nhị thúc, chiếm đoạt mọi thứ của chúng ta ở Ám Ảnh thành, chúng ta trả thù cũng là cần thiết. Đại tỷ, tỷ cũng là người nhà Lai Phất Tư, cần phải phân biệt rõ tình thế mới đúng chứ!
- Nếu như không phải là đệ đệ của ngươi lắm chuyện thì Bố Lai Ân sẽ không trở mặt với gia tộc bọn ta, cũng không có nhiều chuyện lung tung như vậy!
Đường Na nổi giận đùng đùng, nói:
- Hiện tại gia tộc Lai Phất Tư chúng ta suy bại đến nước này, ta cũng bị phụ thân lấy làm vật hi sinh gả cho gã ăn chơi trác táng kia, vì sao chứ? Vì sao ta lại phải gánh chịu tất cả những chuyện này?
Đường Na gào lên, lại quyền đấm cước đá một trận mãnh liệt vào Đa Lạc Lôi Tư.
Phong độ ung dung trang nhã của Đường Na trước đây khi ở Kỳ Áo đại lục đến giờ phút này không còn sót lại chút nào. Đường Na liên tục đấm đá, dần dần không khống chế được lòng mình, tính tình xấu hơn rất nhiều so với bình thường.
Đa Lạc Lôi Tư không dám ngăn cản, kệ cho Đường Na đấm như mưa vào thân thể, chờ cuối cùng nàng đánh đến mệt thì hắn mới thét to:
- Tỷ đừng hỏi ta, muốn hỏi thì phải hỏi tộc trưởng đại nhân, ta không có tư cách giải thích nghi hoặc cho tỷ!
Nói xong, Đa Lạc Lôi Tư vội vội vàng vàng khập khiễng chạy ra khỏi tu luyện trường.
Đa Lạc Lôi Tư đi rồi, Đường Na dường như không còn sức lực nữa, người bỗng mềm nhũn ra.
- Có ích lợi gì? Lợi ích của gia tộc cao hơn tất cả, ta từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, có thể nào trơ mắt nhìn gia tộc Lai Phất Tư bị người sỉ nhục, nhìn gia tộc bị diệt vong từ đây được? - Đường Na mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, vẻ mặt cam chịu bất lực.
- Lại đây đánh ta đi! - Một tiếng nói khẽ đột nhiên từ trước cửa tu luyện trường truyền đến. Âm thanh vừa vang lên, tất cả cửa chính của tu luyện trường đều tự động đóng lại, trong tu luyện trường bỗng hình thành những tầng kết giới kỳ dị ngăn cách âm thanh không để cho bất cứ ai ở bên ngoài nghe được.
Đường Na ngỡ ngàng lắc lắc đầu cười khổ, nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện một người, lẩm bẩm:
- Nhất định gần đây ta bị đả kích quá lớn, nên giờ đã sinh ra ảo giác rồi!
- Đường Na đại tỷ, không phải ảo giác đâu, là ta! - Nhìn Đường Na ở trước mặt, trong lòng Hàn Thạc bỗng nhiên thấy chua xót, đây chính là Đường Na vô tư tự nhiên, ung dung trang nhã, gặp chuyện gì cũng không bối rối ngày trước sao?
Đường Na của Kỳ Áo đại lục và Đường Na hồn bay phách lạc sa sút tinh thần trước mặt quả thực là cách biệt một trời một vực!
- Ảo giác cũng được!
Đường Na bỗng hét lên một tiếng, xông vào Hàn Thạc, bất chấp tất cả quyền đấm cước đá, vừa đánh vừa mắng:
- Vì sao, vì sao ngươi vẫn cứ muốn đối phó gia tộc bọn ta? Vì sao, vì sao ngươi phải giết Nhị thúc của ta? Vì sao ngươi phải phá huỷ toàn bộ gia tộc Lai Phất Tư? Ngươi nói xem, Đường Na ta có lỗi gì với ngươi? Ngươi giải thích lý do cho ta? Vì sao, vì sao ngươi...
Mỗi quyền là một câu vì sao, Đường Na đấm "bốp bốp" vào Hàn Thạc, la hét như điên cuồng.
Qua một lát, nàng đang hồn bay phách lạc bỗng cảm thấy dường như mỗi quyền đánh xuống đều như thật, đột nhiên ngừng đánh, tỏ vẻ ngỡ ngàng nhìn Hàn Thạc, ánh mắt dần dần trong sáng trở lại. Một lúc lâu sau, Đường Na che miệng kinh hãi hô lên:
- Thực sao, là ngươi thật sao? Không thể! Sao ngươi lại ở đây?
- Ta vừa may đi ngang đây, đến thăm ngươi một chút! - Hàn Thạc cười cười vẻ không tự nhiên.
Chăm chú nhìn Hàn Thạc thật sâu đến mấy chục giây, sau đó nàng bỗng nhiên gục đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn rồi bật khóc thút thít.
← Ch. 0805 | Ch. 0807 → |