Vay nóng Tima

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0200

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0200: Chó cắn nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Lazada


Cảm giác của hắn quả thật không sai. Một tiếng nổ bỗng từ thi thể Y Liên vang lên. Thân thể vốn đang lưu huyết không ngừng của nàng ta trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt hoá thành từng mảnh huyết nhục. Lực xung kích mãnh liệt như lũ lớn trên núi cao ập xuống, trong khoảnh khắc bắn ầm ra bốn phương tám hướng.

Hai đoạn xương tay cùng ba đạo huyết tiễn mang theo lực đạo cực mạnh bắn thẳng tới Hàn Thạc. Trong tình huống bất ngờ đó, hắn vẫn kịp bay lùi lại rất nhanh, miệng ngâm xướng ma pháp Bạch Cốt Thuẫn Bài. Trong thoáng chốc, một đống bạch cốt trắng phau ngưng kết thành bạch cốt thuẫn bài hình tứ phương rộng một mét, dài một mét rưỡi, hiện lên trước mặt.

Chỉ nghe mấy lên cách cách vang lên giòn tan, bạch cốt thuẫn bài không chịu nổi lực oanh kích cực lớn, trong nháy mắt nổ tung thành rất nhiều mảnh xương vỡ. Những mảnh xương cốt vỡ nát bay tứ tung, giống như một màn pháo hoa sặc sỡ, mỹ lệ.

Biến hóa xảy ra trong chớp mắt. Nếu đổi lại là người bình thường thì căn bản không cách nào cảm ứng được nguy hiểm từ thi thể Y Liên, đột ngột không kịp đề phòng công kích đối diện như thế, nhất định sẽ luống cuống tay chân vô pháp ứng phó. Nhưng mà Hàn Thạc vốn linh giác thông tuệ, vừa thấy nguy hiểm nội tâm đột nhiên biến động, lập tức phát giác một luồng lực lượng kỳ quái tiềm phục ngay tại thi thể Y Liên, tức thì phản ứng lùi nhanh lại.

Hơn nữa khi đã đạt tới Chân Ma chi cảnh, não vực Hàn Thạc đã được rèn luyện tàn khốc, tốc độ ngưng tụ tinh thần lực cùng phóng ra vượt xa so với ma pháp sư thông thường. Cho nên mới có thể trong lúc bất ngờ đó, tốc độ ngâm xướng thần kỳ phóng ra Bạch Cốt Thuẫn Bài ứng phó như vậy.

Cùng lúc mấy động tác phối hợp với nhau một cách hoàn hảo. Thân hình đã kịp lùi lại tới mười mét. Bạch cốt thuẫn bài trong ánh bạch quang phát sáng, vỡ tan thành từng đoạn xương gãy, Hàn Thạc quả thực là đã thần kỳ tránh khỏi sự tập kích đột nhiên đã có dự mưu từ trước.

Nhìn lại thi thể Y Liên, ngoại trừ tiên huyết cùng toái nhục ra, đã không còn thứ gì khác, một mùi huyết tinh nồng nặc hốt nhiên toả khắp không khí.

Cảm giác mê muội đó hốt nhiên bị Hàn Thạc cảm ứng thấy, hắn vốn đang thở dốc, lập tức biết không tốt. Ngay lúc này, không đợi Hàn Thạc nghĩ nhiều, Ma Nguyên lực lưu chuyển khắp cơ thể.

Ma Nguyên lực như những dòng chảy nhỏ, dạo quanh cơ thể một vòng, gột rửa hết mùi huyết tinh vừa mới bị phổi hít vào gây ra có hại với thân thể hắn. Tay chân Hàn Thạc vốn rả rời vô lực, giờ lại cảm thấy được lực đạo của thân thể.

Kế sách ngoan độc, địch nhân giảo trá!

Một phen lưu chuyển tình hình trong não hải Hàn Thạc một hồi, hắn đã có thể khẳng định một giọt ma huyết mà mình lợi dụng bí pháp lưu lại trên người Bối Lâm Đạt nhất định đã bị người động thủ cước, chuyển sang người Y Liên.

Sau đó địch nhân giết Y Liên, dùng thân thể nàng ta dụ mình, bố trí hai tầng cạm bẫy đối phó mình, trước là ma pháp như Thi Bạo thuật quán nhập độc dược lên Y Liên. Sau đó, trong lúc thi thể nổ tung, mùi vị tiên huyết trộn lẫn với độc dược, hình thành nên sóng công kích thứ hai.

Tàn khốc ác độc như vậy, lợi dụng thi thể người chết bố trí độc kế, phỏng chừng cũng chỉ có đám tà giáo đồ cuồng tín coi mạng người như cỏ rác của Thiên Tai giáo hội mới nghĩ ra được.

Bối Lâm Đạt nhất định là đã được người cứu đi rồi, bằng không chỉ bằng vào lực lượng của nàng ta, căn bản không thể thoát khỏi ràng buộc từ một giọt bổn mệnh tinh huyết kia!

Nghĩ thông suốt rồi, Hàn Thạc định lập tức rời khỏi. Nhưng khi cước bộ hắn vừa mới nhấc lên thì có hai tiếng bước chân cao thấp bất đồng đi thẳng về phía này. Từ tiếng bước chân một nặng một nhẹ, hắn có thể từ trọng lượng mà khẳng định người tới hẳn là một nam một nữ.

Tâm niệm vừa động, bộ óc Hàn Thạc suy nghĩ rất nhanh, đánh giá phương pháp thích hợp, tìm ra thời cơ tốt nhất đối phó với chúng.

Khốn nỗi thời cơ tốt nhất thường phải do mình chủ động tạo ra! Hàn Thạc quan sát chung quanh một vòng, không phát hiện thấy có địa thế tốt, cũng khó có thể tìm thấy thời cơ tuyệt diệu, bất giác khẽ than trong lòng!

Liền đó, Hàn Thạc vốn đang đứng thẳng tại chỗ, thân hình bỗng nhiên khuỵu xuống. Ngay khi đôi mắt sắc sảo bị mí mắt che khuất, nhịp trống ngực cùng hô hấp của hắn trở nên bình ổn dị thường, giống như là người hôn mê ngủ say không hề hay biết.

Nhóm hai người kia vẫn từ từ bước tới, Bối Lâm Đạt trước sau như một vẫn vải che mặt màu đen, đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Thạc chằm chằm, tịnh không nháy mắt đến nửa cái.

Người kia tuổi lớn hơn nhiều, râu tóc màu nâu xám, mặt đầy nếp nhăn sâu hoắm, giống như từng cái rãnh nhỏ. Lão mặc một cái áo bông màu xám rất dày, tay trái cầm một thanh quải trượng uốn khúc cong cong, con mắt xám trắng, thoạt nhìn không có chút sức sống nào. Xem chừng lão là kẻ tinh minh lão luyện, lúc này vừa chậm rãi bước đến vừa đánh giá tình hình chung quanh, tịnh không chỉ chú thị riêng Hàn Thạc.

- Bối Lâm Đạt, đợi đã!

Ngay lúc Bối Lâm Đạt bước tới chỗ còn cách Hàn Thạc mười mét, lão nhân này bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, trầm thấp.

Bối Lâm Đạt đang nhìn Hàn Thạc chằm chằm nghe thấy lão ta hô như vậy, thân thể mềm mại lập tức dừng lại, xoay người nghi hoặc liếc lão nhân, hỏi:

- Ai Đắc Ôn đại nhân, có chuyện gì vậy?

Thì ra lão nhân trong Thiên Tai giáo hội này có tên Ai Đức Ôn. Ánh mắt lão vốn xám trắng vô thần giờ lại đảo một vòng quanh tràng, cuối cùng mới dừng lại trên người Hàn Thạc, giọng nói khàn khàn:

- Trên người hắn không có vết máu, cũng không bị bất cứ vết thương nào, hẳn là không bị thương hại bởi vụ nổ của thi thể nữ nhân kia. Chiếu theo khoảng cách mà xét hắn có khả năng trúng phải mê dược hôn mê, thế nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút.

- Vậy theo ý ngài, chúng ta nên làm thế nào? - Bối Lâm Đạt nghe lão ta nói vậy, không tiếp tục tới gần Hàn Thạc nữa, lại chủ động lùi về sau mấy bước, cuối cùng đứng sóng vai với Ai Đức Ôn.

- Đối với thân thể hắn bị trúng một tên, nếu hắn quả thực trúng mê dược mà ngất đi, với liều lượng cùng cách điều chế dược tễ của ta, hắn sẽ không còn chút tri giác! - Ai Đức Ôn nói.

Hàn Thạc mắng to trong lòng, thầm nghĩ cái lão bất tử này quả nhiên âm ngoan độc lạt, kế sách ác độc như vật cũng nghĩ ra được. Người này kiến cho hắn cảm thấy có một mối nguy cơ mãnh liệt. Nhưng với thể trạng hắn lúc này, Hàn Thạc rõ ràng lão nhất định không phải là loại cao thủ như kiếm sĩ kỵ sĩ mà thể nào cũng thuộc loại cao thủ có ma pháp thần kỳ nhưng thân thể yếu nhược, bằng không lão sẽ không dám không tới gần mình!

Lúc này, Bối Lâm Đạt nghe thấy Ai Đức Ôn phân phó, khẽ cười một tiếng vui sướng đồng ý, lấy ra một cây cung, từ phía xa nghiêng nghiêng lệch lệch nhắm về phía Hàn Thạc.

Bối Lâm Đạt rõ ràng không phải là cao thủ xạ kích, hai tay nàng ta dùng để công kích căn bản không ổn, ngay cả phương hướng ngắm Hàn Thạc cũng run rẩy không ngừng.

Bởi vì cự ly rất gần, cho dù có nhắm mắt, Hàn Thạc cũng có thể cảm thấy cây cung Bối Lâm Đạt cầm. Nghe tiếng y phục vang lên sột soạt khi hai tay lay động, đồng thời tiếng cánh tay tiếp xúc với nách tạo ra, điều này khiến hắn hơi hoảng loạn, nhanh chóng suy nghĩ rốt cuộc có nên liều lĩnh đánh bạc một phen hay không.

Lúc này nếu Hàn Thạc nóng nảy làm loạn, bởi vì khoảng cách khá xa, thêm nữa hai người kia sớm đã cảnh giác, hắn không nắm chắc có thể kích sát hai người. Huống chi lão Ai Đức Ôn này còn có thủ đoạn gì, hắn không hay biết mảy may, cứ mạo hiểm công kích như thế là rất không sáng suốt.

Trước một tên như trăng lưỡi liềm của Bối Lâm Đạt, Hàn Thạc trong nháy mắt tàn nhẫn hạ quyết tâm, lấy nhục thể mạnh mẽ chuẩn bị nghênh tiếp một tên. Từ lời nói chuyện giữa Bối Lâm Đạt và Ai Đức Ôn, hắn hiểu được bọn họ cũng không phải là muốn giết mình ngay, dường như đối với mình còn có mưu đồ khác, chính vì nhìn trúng điểm này nên Hàn Thạc mới hạ quyết tâm.

- Động thủ đi! - Giọng Ai Đức Ôn trầm thấp, thúc giục Bối Lâm Đạt.

- Được rồi! - Bối Lâm Đạt đáp lời, sau đó giương cung vù một tiếng, đã bắn mũi tên ra.

Hàn Thạc nằm dưới đất phập phồng lo sợ. Mũi tên vừa bắn ra đã cắm lên mặt tuyết chỗ cánh tay trái hắn, không ngờ lại không chạm phải thân thể. Xem chừng tiễn pháp của Bối Lâm Đạt này quả là yếu kém, khoảng cách gần như vậy mà lại không bắn trúng mục tiêu.

- Không có vấn đề gì, thời gian chúng ta có rất nhiều, bắn vài phát nữa là ngươi có thể tìm được bí quyết! - Giọng điệu Ai Đức Ôn không nghe ra có tình cảm gì, chậm rãi nói.

Nghe lão ta nói vậy, đôi mắt Bối Lâm Đạt chợt sáng rực, lại ngắm thẳng lên người Hàn Thạc, dường như muốn từ trên người hắn tìm ra được đầu mối gì.

- Được. Ta sẽ thử mấy lần nữa! - Bối Lâm Đạt đáp lời, lại vù vù vù bắn ra ba phát, nhưng cả ba đều lệch hướng, toàn bộ không trúng lên người Hàn Thạc.

Bối Lâm Đạt hiển nhiên khá ảo não, hừ nhẹ một tiếng, lại rút ra một mũi tên nữa. Lần này cũng không ngắm chuẩn nữa, bắn luôn về phía Hàn Thạc.

Chỉ có điều mũi tên không hề ngắm chuẩn này phương hướng không ngờ lại chuẩn xác thần kỳ, thật sự là đã bay về phía cẳng chân Hàn Thạc. Chỉ nghe thấy phập một tiếng, đã cắm thẳng lên cẳng chân trái của hắn, máu tươi đỏ sẫm theo ống quần từ từ chảy ra.

Loại đau đớn thân thể này đối với Hàn Thạc đã không còn tính thách thức, từ đầu đến cuối chịu một kích này mà nhịp tim cùng hô hấp của hắn không có bất cứ biến hoá nào, biểu tình trên mặt đờ đẫn, dường như đã thực sự chìm đắm vào cơn ngủ say do trúng mê dược hôn mê.

- Hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi! - Quan sát kỹ càng một hồi, Ai Đức Ôn gật gật đầu trần giọng nói.

Sau đó hai người kia không còn tiếp tục phòng bị Hàn Thạc nữa mà đi thẳng tới chỗ hắn. Hàn Thạc bình tức ngưng thần tập trung chú ý, đã chuẩn bị sẵn sàng tuỳ thời đột ngột sát nhân, chỉ đợi lão nhân tên Ai Đức Ôn kia vừa tới gần, là lập tức hạ thủ giết lão trước tiên rồi nói. Bối Lâm Đạt mặc dù rất đáng sợ, thế nhưng cũng chỉ có khôi lỗi thú của nàng ta trong quần chiến mới có thể phát huy uy hiếp cực lớn, nói một chỗ chiến đấu thế này Hàn Thạc căn bản không hề sợ hãi nàng ta.

Ngay lúc Hàn Thạc đang âm thầm chuẩn bị, mấy tiếng quái lạ bỗng vọng đến từ phía xa, thanh âm tiếp cận rất nhanh từ xa đến gần. Hàn Thạc đang giả bộ hôn mê nằm trên mặt đất chấn kinh, không biết lại có người nào tới.

- Đoàn trưởng, người đó ở đây! - Một tiếng hô to bỗng nhiên từ phía xa vang lên, trong gió lạnh phần phật, một nhóm mười mấy người nhanh chóng đến gần.

- Lại dám rời khỏi Nhật Diệu cốc, là hắn tự không muốn sống nữa rồi! - Hoàn toàn ngoài dự liệu của Hàn Thạc, thanh âm của Phật La Lí Đạt đột nhiên vang lên bên tai hắn.

- Đoàn trưởng Phật La Lí Đạt của Hồng Liêm dong binh đoàn! - Bối Lâm Đạt đột nhiên kinh hô một tiếng, hiển nhiên cũng vô cùng chấn kinh.

- Mặc kệ hai người các ngươi là ai, lập tức giao tiểu tử đó cho ta! - Phật La Lí Đạt vừa tới, vẫn giữ vẻ cuồng ngạo trước sau như một nói.

Người tên Ai Đức Ôn của Thiên Tai giáo hội vào lúc này đôi mắt đã khôi phục bình tĩnh, liếc mấy người Phật La Lí Đạt đang lại gần, trước tiên cười quái dị khặc khặc, sau đó thanh âm khàn khàn tràn ngập cừu hận:

- Nguyên lai ngươi chính là Phật La Lí Đạt, xem chừng lần này đến Nhật Diệu cốc lời to rồi.

Ngay lúc Ai Đức Ôn đang nói, một luồng ba động ma pháp khổng lồ thình lình từ người lão truyền ra. Khí tức Hắc Ám ma pháp trong giây lát chậm rãi bao trùm chung quanh, chính tại phương hướng đám người Phật La Lí Đạt, giữa không trung xuất hiện ba hắc sắc thủ chưởng cực lớn, mang theo lực đạo mãnh liệt như khai thiên tích địa, áp thẳng xuống bọn chúng.

Nhất thời trong cả khu vực cây cối cùng đất đá gãy đổ ào ào, cây đại thụ chọc trời trước là vang lên tiếng cờ rắc, sau đó giống như không chịu nổi lực đạo khổng lồ, đổ rầm xuống.

Hắc Ám ma pháp Tử Vong Chi Thủ khổng lồ được phóng ra. Tử Vong Chi Thủ rộng đến mười mét không ngờ lại xuất hiện tới ba cái, lực đạo khủng bố bao trùm xuống, bốn dong binh của Hồng Liêm dong binh đoàn không tránh kịp, bị nghiền thành bốn khối huyết nhục mơ hồ.

- Gia gia Phất Cách Sâm của ngươi, chẳng lẽ không dạy ngươi đối với lão nhân phải kính trọng sao? - Thanh âm Ai Đức Ôn tràn ngập vẻ cười tàn khốc, nói với Phật La Lí Đạt.

Lúc này Ai Đức Ôn cùng Bối Lâm Đạt của Thiên Tai giáo hội đã tới sát Hàn Thạc, nếu hắn muốn, hiện tại có thể đột nhiên động thủ đánh thương Ai Đức Ôn. Chỉ có điều từ một số động tĩnh kịch liệt kia, Hàn Thạc biết Ai Đức Ôn này tựa hồ có thù hằn sâu sắc với Phật La Lí Đạt. Mới vừa rồi được chứng kiến màn sát nhân kia, thực lực như thế so với Ngải Mễ Lệ cùng tu luyện Ám Hắc ma pháp còn mạnh hơn nhiều.

Một phương là sát tinh của Thiên Tai giáo hội, một phương là địch nhân Hồng Liêm dong binh đoàn, hai phương nhân mã này đều là đối tượng Hàn Thạc phải đối phó. Bọn chúng thình lình đánh nhau, đối với hắn trăm lợi mà vô hại. Cùng lúc động thủ với mấy tên này, không bằng tiếp tục giả bộ hôn mê, xem song phương bọn chúng chó cắn chó.

- Ngươi rốt cục là ai? - Phật La Lí Đạt cùng với một số cao thủ còn lại của Hồng Liêm dong binh đoàn nhanh chóng chạy ra xa, lúc này mới kinh hãi nhìn Ai Đức Ôn, hỏi thất thanh.

- Hắc hắc. Ngươi có thể không quá hiểu rõ ta, thế nhưng ta cùng gia gia ngươi đã qua lại rất nhiều năm. Có thể ngươi đã nghe nói tới cái tên Ai Đức Ôn này! - Giọng điệu Ai Đức Ôn nghe vẫn không nóng không lạnh, lạnh lùng vang lên.

- Thiên Tai giáo hội Ám Hắc đại ma đạo sư Ai Đức Ôn, quả nhiên là lão quái vật bất tử ngươi! - Phật La Lí Đạt sợ hãi đến cùng cực, sau đó mục quang quét lên người Hàn Thạc, phất phất tay nói:

- Rút lui!

Mấy cao thủ của Hồng Liêm dong binh đoàn đứng cạnh đối với Phật La Lí Đạt bảo sao nghe vậy, theo lời gã nói toàn bộ nhanh chóng rút lui, rõ ràng đối với Ai Đức Ôn đều vô cùng cố kỵ.

- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu! - Giọng Ai Đức Ôn lại vang lên.

Một đoạn ma pháp chú ngữ huyền ảo được ngâm xướng ra rất nhanh từ miệng lão. Hai thanh tử thần liêm đao cực lớn lộ ra từ hai bên sườn lão, ngọn liêm đao lạnh lẽo âm u so với tử vong chi thủ còn khổng lồ hơn. Đao phong sắc bén vờn bay rất nhanh, các cây đại thụ chọc trời ven đường giống như là khối đậu hủ bị cắt thành từng miếng bằng chằn chặn, tử thần liêm đao vừa lướt qua liền đổ thành từng đoạn đầy mặt đất.

Tử vong khí tức từ liêm đao cực lớn kéo thẳng đến đám người Phật La Lí Đạt. Hai cao cấp kiếm sĩ thân thể cao lớn tráng kiện đứng hai bên Phật La Lí Đạt không có bất cứ năng lực phản kháng nào, bị tử thần liêm đao cắt thành mấy mảnh thịt nát, rơi lả tả thành một khối máu.

Hiệu quả ma pháp khủng bố như thế khiến cho tốc độ chạy trốn của đoàn người Phật La Lí Đạt càng thêm nhanh hơn. Một sát tinh đột nhiên xuất hiện như vậy, hiển nhiên đã làm rối loạn việc bố trí trước đó của gã, ngay cả Hàn Thạc cũng chấn kinh, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương đã tuyên cáo cho sự biến mất của từng sinh mạng.

- Ngươi trước tiên trói hắn lại, ta đi thu thập mấy tên kia trước!

Ai Đức Ôn thấy Phật La Lí Đạt nhằm phương hướng Nhật Diệu cốc chạy mất mạng, xoay người nói với Bối Lâm Đạt một câu, rồi lấy ra một bình dược phấn đưa cho nàng ta, nói:

- Bôi lên yết hầu hắn, đợi hắn tỉnh lại ngươi hỏi gì hắn cũng sẽ trả lời thành thật!

- Yên tâm đi, ta sẽ làm cho hắn phải trả giá đắt! - Bối Lâm Đạt nhận lấy bình thuốc, kiên quyết hồi đáp.

Gật gật đầu, Ai Đức Ôn xoay người, định trước tiên rời khỏi chỗ này truy sát Phật La Lí Đạt. Ngay lúc này, Hàn Thạc đột nhiên xuất thủ, tiếng rít như thủng màng nhĩ của Lục Ma Phong vang lên, dưới sự thúc đẩy Ma Nguyên lực điên cuồng của hắn đã đâm thẳng vào sau lưng lão.

Vốn Hàn Thạc còn định đợi một lát nữa, thế nhưng hiện tại chứng kiến sự cường đại của Ai Đức Ôn, phát hiện lão muốn rời khỏi phạm vi công kích của mình, lập tức không dự định tiếp tục chờ đợi nữa, không hề do dự lựa chọn lợi dụng thời cơ tối hậu, giết lão trước rồi nói.

Ai Đức Ôn thực sự cường đại vượt quá tưởng tượng của Hàn Thạc. Cự ly ngắn như vậy, tốc độ Lục Ma Phong lại nhanh như vậy, ngay lúc sắp đâm vào lưng lão thì một loại phản ứng bản năng đột nhiên thể hiện. Ma pháp tráo chói mắt giống như hắc thiết nhanh không thể tưởng tượng nổi đã che lấy vị trí trên lưng mà Lục Ma Phong sắp đâm vào.

Phập một tiếng, máu tươi phụt ra.

Xuyên thấu qua diện tích ma pháp tráo nhỏ thật dày như hắc thiết, Lục Ma Phong đã đâm ngập vào lưng Ai Đức Ôn mấy tấc. Tiếp đó bị một trở lực rất lớn ngăn lại, không tiến tiếp được phân nào nữa.

Cùng lúc đó, Hàn Thạc vốn đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất bỗng nhảy lên giống như liệp báo (báo gêpa). Tốc độ nhanh như sấm rung chớp giật, phi qua Bối Lâm Đạt bắn thẳng đến Ai Đức Ôn. Tay trái hắn vừa nhấc lên, tử quang đã bùng ra, thủ chưởng như đao rạch lên cổ lão không chút lưu tình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)