← Ch.0020 | Ch.0022 → |
- Không, không phải do ta làm, là do Bố Lai Ân làm! - Phí Kỳ với vẻ mặt đau khổ ủy khuất nói với Phạm Ny.
"Bốp, bốp!"
Thêm hai cái bạt tai nữa, lần này đánh cho hai má của Phí Kỳ sưng vù lên, Phạm Ny vô cùng nổi giận nhìn hắn, quát mắng:
- Ngươi còn dám nói xạo sao, Bố Lai Ân là người hiền lành, không thể nào lại làm những chuyện hạ lưu như vậy, việc này chắc chắn là do ngươi làm.
Hàn Thạc khoái trí, trong lòng cười trộm không thôi nhưng trên mặt lại nhanh chóng tỏ vẻ thật thà vô tội đến hết mức, ngẩn người chăm chú nhìn Phí Kỳ và Phạm Ny rồi cười ngốc nghếch hỏi:
- Sao lại thế?
- Phạm Ny sư phụ, thật sự không phải là ta sờ! - Phí Kỳ lần này bị oan còn hơn cả Đậu Nga (1), ôm hai má vẻ mặt đau khổ giải thích.
- Không cần giảo biện nữa, cút đi cho ta, cút ngay lập tức! - Phạm Ny vẻ mặt phẫn nộ nhìn Phí Kỳ hung hăng nói.
Phí Kỳ bị đánh cho mặt sưng húp, nhìn thấy Phạm Ny có thể bùng phát bất cứ lúc nào, cho nên bây giờ hắn có giải thích như thế nào cũng đều vô tác dụng, chỉ sợ khiến Phạm Ny càng thêm nóng nảy lại ra tay đánh tiếp, đành không ngừng cười khổ, gật gật đầu, chán nản đi ra ngoài thí luyện trường.
Khi đi ngang qua Bố Lai Ân, Phí Kỳ dừng một chút, căm tức nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc thật sâu vài lần, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ ba chữ:
- Đồ độc ác!
Hàn Thạc tỏ vẻ không hề hay biết gì về việc Phí Kỳ ghi hận mình, còn hòa nhã hướng về phía hắn nở một nụ cười thân thiện, nói giọng ngờ nghệch:
- Ồ, tại sao ngươi lại đột nhiên béo ra thế?
Phí Kỳ giận dữ, tím mặt, oán hận liếc mắt nhìn lại Hàn Thạc một cái, rồi rất nhanh chóng lướt qua những chướng ngại trên đường, nháy mắt đã biến mất ở ngoài cửa.
- Bố Lai Ân, sao ngươi lại đến đây? - Phí Kỳ đi khỏi thì lửa giận của Phạm Ny dần dần biến mất, bèn hỏi Hàn Thạc.
- Dọn dẹp vệ sinh.
Hàn Thạc cầm lấy một cái chổi ở một góc của thí luyện trường bắt đầu dọn dẹp để chuẩn bị cho các đệ tử Vong Linh hệ khác sử dụng.
- Vậy à? Đúng rồi, thương thế trên lưng của ngươi thế nào rồi? Chờ vết thương của ngươi lành lại, ta sẽ tìm hiểu cẩn thận xem ngươi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, một cái ma pháp Linh Hồn Chi Thống mà có thể khiến cho ngươi có được tinh thần lực thì thật sự là không thể nào tin được.
Phạm Ny khi nói chuyện với Hàn Thạc lại có vẻ thân ái dễ gần, một mặt vừa bình thản nói chuyện với hắn, mặt khác cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, giúp Hàn Thạc dọn sạch mấy thứ chướng ngại vật trên mặt đất.
- Dạ, đã đỡ nhiều rồi. Đúng rồi, Phạm Ny sư phụ, người có thể đừng đem chuyện hôm qua báo cáo giáo vụ được không?
Hàn Thạc vừa lơ đãng quét dọn xương vỡ, tro bụi, thi thoảng lại tranh thủ đưa bàn tay phải vừa mới sờ soạng cái mông của Phạm Ny lên mũi ngửi ngửi.
Một mùi thơm thoang thoảng toát ra từ mấy ngón tay phải khiến cho Hàn Thạc trong lòng rung động, hai mắt lúc này quái dị nhìn cái mông xinh đẹp của Phạm Ny ở gần bên. Phạm Ny đang khom lưng quét dọn chướng ngại vật, thân hình hơi cúi xuống càng làm nổi bật những đường cong ở mông vô cùng động lòng người, dường như chứa đựng một loại ma lực hấp dẫn kỳ lạ.
Phạm Ny nghe Hàn Thạc nói vậy thì tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, thân thể mềm mại bất chợt đứng thẳng lên, quay người nhìn về phía Hàn Thạc, kinh ngạc hỏi:
- Tại sao? Ý, Bố Lai Ân, ngươi quả là mất tập trung đấy, chân ngươi dẫm cả lên chổi rồi kia kìa.
Không ngờ rằng Phạm Ny lại đột nhiên quay lại, Hàn Thạc có tật giật mình, lúc này có chút bối rối vội vàng nhấc chân ra khỏi cây chổi, ngây ngô cười nói:
- Khải Lý và Bác Cách hai người thật ra cũng đều là người tốt, nếu người đem chuyện này báo cáo giáo vụ, bọn họ mà bị đuổi học thì người nhà bọn họ từ nay về sau sẽ không nhận được ngân tệ mà bọn họ kiếm được nữa, cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Lời này vừa nói ra, Phạm Ny có chút kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, lông mày hơi cau lại, lát sau vẻ mặt mới giãn ra cười nói:
- Bố Lai Ân, ngươi luôn luôn thiện lương như vậy, bọn họ khi dễ ngươi mà ngươi còn xin tha thứ giúp bọn họ. Ừ, quên đi, quên đi, đến ngươi là người bị hại cũng nói như vậy thì ta cũng sẽ không làm khó bọn họ nữa. Ngươi là thí nghiệm mấu chốt của ta, từ nay về sau nếu còn có ai dám khi dễ ngươi, nhớ nói cho ta biết nha!
Thiện lương! Hàn Thạc cảm thấy tức cười, thầm nghĩ bây giờ mình đúng là rất "thiện lương" a, bằng không cũng sẽ không nhân cơ hội uy hiếp Khải Lý với Bác Cách phải làm việc thay mình, nếu không hai người đó mà bị đuổi thì chính mình và Kiệt Khắc sẽ phải gánh chịu nhiệm vụ, ai thèm quan tâm đến chuyện sống chết của hai người bọn họ.
Trong khi Hàn Thạc suy nghĩ miên man, Phạm Ny nghi hoặc nhìn hắn, lại mở miệng hỏi:
- Bố Lai Ân, ta xem chừng ngươi cũng không có ngốc quá đâu, nếu không làm sao có thể nói được những lời như vậy?
Ngạc nhiên đến lặng người đi, Hàn Thạc lúc này trong lòng run lên, vội vàng gãi gãi đầu, có chút mắc cỡ nói:
- À, thật ra có đôi khi ta đột nhiên thấy đầu óc u u mê mê, sau đó cũng không biết chính mình đã làm cái gì nữa!
- Thật vậy à, xem ra Linh Hồn Chi Thống tác dụng trên người ngươi đích thật là có chút không tốt. Ừ, ngươi không cần quá lo lắng, chờ vết thương ở phía sau lưng ngươi lành lại ta sẽ giúp ngươi kiểm tra cẩn thận, nhất định sẽ chữa khỏi căn bệnh quái lạ trên người ngươi. Thời gian không còn nhiều, ta còn phải dẫn đệ tử đi làm thí nghiệm nên phải về trước chuẩn bị một chút, ngươi tự mình dọn dẹp chỗ này nha!
Phạm Ny nói mấy câu với Hàn Thạc rồi niệm một câu chú ngữ Vong Linh ma pháp đuổi những cương thi chiến sĩ được triệu hoán tới bên trong thí luyện trường trở về không gian khác, sau đó đi khỏi thí luyện trường.
Phạm Ny vừa mới đi khỏi được không bao lâu thì Hàn Thạc cũng bỏ mặc khoảnh thí luyện trường bừa bộn, đồng thời bỏ đi, khi tìm được Khải Lý và Bác Cách thì vênh váo hống hách nói với hai người:
- Yên tâm đi, ta đã giải quyết ổn thỏa chuyện của các ngươi rồi, bây giờ hai người các ngươi mau dọn dẹp sạch sẽ thí luyện trường cho ta!
Khải Lý cùng Bác Cách hai người nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, sau khi cảm tạ Hàn Thạc liền nhanh chóng cầm chổi và giẻ lau, hết sức phấn khởi đi xử lý công chuyện giúp hắn.
Rời khỏi thí luyện trường, Hàn Thạc trong lúc rỗi việc chợt nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua, cảm thấy rất tò mò đối với cái đồ vật gì đó ở bên trong hộp ngọc, hứng thú muốn biết viên cầu ở bên trong rốt cuộc đã phát ra cái gì. Hàn Thạc tất nhiên không thể hỏi người khác về chuyện này, suy đi nghĩ lại liền quyết định trước hết là tới Đồ Thư quán (2) của Hắc Ám hệ tìm xem ở đó liệu có ghi chép gì về viên cầu này hay không.
Trong Ba Bỉ Luân ma võ học viện, các hệ đều có Đồ Thư quán riêng, sách vở lưu trữ bên trong mỗi cái đều cực kỳ phong phú, có những bản ghi chép miêu tả liên quan đến tất cả các loại kiến thức thuộc phạm vi của toàn hệ. Có thể nói Đồ Thư quán không mở cửa cho bên ngoài vì có những quy định rất ngặt nghèo về quy chế cho phép đệ tử của một hệ được phép vào Đồ Thư quán của hệ khác.
Lấy cớ đến trợ giúp Kiệt Khắc dọn dẹp vệ sinh, Hàn Thạc cầm một cái bàn chải trong tay, nghênh ngang trà trộn vào Đồ Thư quán của Hắc Ám hệ.
- Bố Lai Ân, sao ngươi lại đến đây, lúc này ngươi phải đang dọn dẹp vệ sinh tại thí luyện trường mới đúng chứ? - Đang dọn dẹp các bộ sách ma pháp, tiểu mập mạp Kiệt Khắc thấy Hàn Thạc cầm bàn chải đi vào thì không khỏi lên tiếng hỏi nhỏ.
- Hắc hắc, từ nay về sau nhiệm vụ tại thí luyện trường đã có hai tên Khải Lý và Bác Cách đần độn dọn dẹp giúp, ta lần này đến Đồ Thư quán là có việc quan trọng đấy!
Hàn Thạc ung dung mỉm cười, tiện tay cầm một quyển sách ma pháp nhìn lướt qua, phát giác đó là một quyển sách về Hắc Ám hệ ma pháp cơ bản thì thuận tay đặt trở về chỗ cũ.
- Bọn Khải Lý và Bác Cách giúp ngươi dọn dẹp thí luyện trường, sao có thể xảy ra việc đó được? Ủa, chẳng lẽ là bởi vì chuyện trong thí luyện trường ngày hôm qua, bọn họ bị ngươi đánh làm cho sợ rồi!
Tiểu mập mạp Kiệt Khắc vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tựa hồ nhớ tới biểu hiện tại thí luyện trường của Hàn Thạc ngày hôm qua, có chút sợ hãi nhìn hắn rồi nói tiếp:
- Đúng rồi Bố Lai Ân, ngày hôm qua ngươi có bị làm sao không? Tại sao lại giống như đột nhiên biến thành một người khác? Chúng ta quan hệ tốt như vậy mà ngay cả ta nhìn hình dáng ngươi ngày hôm qua cũng rất sợ hãi đấy!
Khoác tay lên vai Kiệt Khắc, Hàn Thạc cười nhẹ nói:
- Còn tùy xem là đối với ai đã, nếu đối nghịch với ta thì ta tất nhiên sẽ không để cho kẻ đó được yên ổn. He he, với quan hệ của hai ta, ta đương nhiên sẽ không đánh ngươi. Được rồi Kiệt Khắc, bên trong Đồ Thư quán của Hắc Ám hệ này, những bộ sách miêu tả về vật phẩm ma pháp được để ở chỗ nào?
- Kia, ở phía sau giá sách thứ hai, mà ngươi hỏi cái đó làm gì? - Kiệt Khắc chỉ chỉ về phía sau Hàn Thạc, nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, giúp ngươi dọn dẹp vệ sinh thôi?
Hàn Thạc mỉm cười, bước nhanh về chỗ giá sách miêu tả về vật phẩm ma pháp.
- Nhưng mà Bố Lai Ân, cái giá sách đó ta vừa mới dọn dẹp xong mà!
- Vậy thì ta giúp ngươi dọn dẹp thêm một lần nữa có sao đâu!
Đi tới giá đựng sách miêu tả về vật phẩm ma pháp, Hàn Thạc cầm lấy một quyển sách ma pháp ở hàng dưới cùng rồi bắt đầu lật xem, tiện tay liền ném cái bàn chải đang cầm sang một bên.
Đêm qua, khi quan sát hộp ngọc, tinh thần lực Hàn Thạc đã bị viên cầu bên trong hộp ngọc hút đi một cách kỳ lạ, điều này khiến hắn ngầm cảm ứng được bên trong viên cầu có ma pháp ba động, bây giờ Hàn Thạc đâu còn là một kẻ đến một chữ bẻ đôi không biết về tri thức ma pháp nữa, tự nhiên hiểu được loại ma pháp ba động đó chứng tỏ là viên cầu này phải thuộc chủng loại ma pháp khí nào, cho nên mới đến Đồ Thư quán để tìm kiếm lai lịch về viên cầu.
Đáng tiếc, Hàn Thạc lật sách xem cả nửa ngày, đọc lướt qua đại bộ phận những bộ sách miêu tả vật phẩm ma pháp, nhưng lại phát giác những bộ sách ma pháp này chỉ đều miêu tả về một vài vật phẩm đơn giản phổ thông như ma pháp trượng, ma pháp bào, đồ trang sức ma pháp, căn bản không phải là thứ mình muốn biết.
Chán nản, bất đắc dĩ sắp xếp lại chỗ này như cũ, Hàn Thạc không còn ôm chút hy vọng nào đối với những bộ sách ở khu vực này, ngược lại đi tới chỗ giá để những bộ sách về Vong Linh ma pháp.
Đã đến Đồ Thư quán này một chuyến, rốt cục không thể tay không mà về được, như thế nào cũng phải đem vài quyển sách trở về nghiên cứu, Hàn Thạc vừa nghĩ vừa bắt đầu lẩm nhẩm đọc tên những bộ sách trên giá sách. Tầng trên giá sách có một vài bộ sách ma pháp tương đối cao cấp, Hàn Thạc cho dù đem trở về phỏng chừng xem cũng không hiểu, vì vậy liền dồn sức chú ý xuống tầng dưới cùng.
Quyển sách ma pháp "Hắc ám sinh vật khái thuật" hấp dẫn sự chú ý của hắn, Hàn Thạc cầm lấy lẩm nhẩm qua vài tờ, phát giác quyển "Hắc ám sinh vật khái thuật" này chủ yếu miêu tả tóm tắt về hắc ám sinh vật do Vong Linh ma pháp sư gọi về.
Trong lòng vui vẻ, Hàn Thạc lúc này tìm được Kiệt Khắc, giơ lên quyển "Hắc ám sinh vật khái thuật" trong tay cho Kiệt Khắc thấy rồi cười hi hi:
- Kiệt Khắc, quyển sách này ta cầm về nghiên cứu, ngươi che dấu giúp ta nhé, đừng để người khác phát hiện ra.
Nói xong, Hàn Thạc không chờ Kiệt Khắc mở miệng, vội vàng giấu quyển sách vào bên trong áo, thuận tay cầm lấy bàn chải, lập tức bỏ đi khỏi Đồ Thư quán.
Chú Thích:
(1) oan Đậu Nga: kiểu như mắc phải nỗi oan Thị Kính của nước ta.
(2) Đồ Thư quán: giống như thư viện.
← Ch. 0020 | Ch. 0022 → |