← Ch.0048 | Ch.0050 → |
- Đây không phải tên tạp dịch của Vong Linh hệ sao? - Khắc Lao Đức bước tới trước mặt Hàn Thạc kinh ngạc nhìn hắn cau mày nói.
- Vong Linh hệ tạp dịch Bố Lai Ân, không nghĩ tới có thể gặp hai vị ở chỗ này. - Hàn Thạc gật gật đầu rót thêm một ngụm tử sắc liệt lan vào cổ họng, mỉm cười trả lời.
- Hình như không còn chỗ nữa, Khắc Lao Đức, nếu không chúng ta sang quán khác đi? - Ngải Lâm liếc mắt nhìn Hàn Thạc với vẻ chán ghét.
- Không cần, Đa La trấn rất nhiều tửu quán nhưng giờ này chắc hẳn đều đã kín chỗ rồi, dù sao chỗ này cũng chỉ có mình Bố Lai Ân, chúng ta đều là người của ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, ta nghĩ Bố Lai Ân chắc sẽ không ngại chúng ta ngồi xuống đây, có phải không? - Khắc Lao Đức mỉm cười với Ngải Lâm nói một câu, sau đó cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hàn Thạc nói.
- Đương nhiên, nếu các ngươi không chê ngồi cùng tên tạp dịch như ta làm mất thân phận, thì ta cũng rất hoan ngênh được cùng các ngươi ngồi chung.
Lần trước Khắc Lao Đức vì lấy lòng Ngải Lâm mà đánh bị thương Tiểu Khô Lâu của hắn, chuyện này có lẽ Khắc Lao Đức căn bản không để trong lòng nhưng Hàn Thạc đã thầm ghi nhớ. Hiện giờ, từ khi thực lực được đề cao hắn làm việc càng lúc càng không cố kỵ nhiều như trước, đang lo không có cách nào trả thù Khắc Lao Đức, vậy mà bây giờ gã tự đưa thân đến cửa, đương nhiên là không muốn buông tha.
- Ta ghét người của Vong Linh hệ, tạp dịch cũng không ngoại lệ! - Ngải Lâm cau mày liếc Khắc Lao Đức một cái, lạnh lùng nói.
Khắc Lao Đức sửng sốt, sau đó nháy mắt ra hiệu với Ngải Lâm, mỉm cười nói với Hàn Thạc:
- Bố Lai Ân ngươi không phải cùng đi với đám người của Vong Linh hệ sao, tại sao không thấy bọn họ đâu mà chỉ có mình ngươi thế? Hứ, không nghĩ tới một tên tạp dịch như ngươi cũng có khả năng hưởng thụ đồ ăn và rượu ngon thịnh soạn như thế, thật sự khiến ta kinh ngạc!
Ngải Lâm nghe Khắc Lao Đức nói như vậy cũng kinh dị nhìn Hàn Thạc, tựa hồ rất để ý tới câu hỏi của gã, không lập tức rời đi nữa. Khắc Lao Đức thấy Ngải Lâm lộ vẻ hứng thú, ân cần chùi sạch sẽ bụi bẩn trên chiếc ghế trước mặt nàng, sau khi ra hiệu cho Ngải Lâm ngồi, gã mới thong dong ngồi xuống nhìn hắn.
Đưa tay xé thịt nướng trong đĩa, Hàn Thạc điềm nhiên như không nhét nó vào dạ dày, sau đó uống một ngụm rượu, cảm thấy đã no, đắc ý vỗ bụng cười nói:
- Phạm Ny sư phụ chắc là sẽ nhanh trở lại, bởi vì sợ ta liên lụy tới các nàng nên cho ta một chút kim tệ bảo ta ở lại đây chờ bọn họ, có vấn đề gì không?
- Không có không có, thì ra chuyện là như vậy. Được rồi Bố Lai Ân, các ngươi lần này thu hoạch có săn được ma thú cấp cao hay không? - Khắc Lao Đức nháy mắt Ngải Lâm lần nữa, cười hỏi Hàn Thạc.
Ngải Lâm lộ vẻ mặt chú ý nhìn Hàn Thạc, tựa hồ như đối với thu hoạch của Vong Linh hệ rất là quan tâm.
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc nói:
- Không biết, ta nửa đường thì quay về, các nàng có thu hoạch lớn hay không ta cũng không rõ, bất quá ta nghĩ lần này thu hoạch hẳn là không nhỏ.
- Hừ, chỉ bằng đám người bọn họ, có thể thu hoạch được gì chứ, nhiều lắm là săn được một ít ma thú cấp năm, e rằng ma thú cấp bốn cũng khó giết chết. - Ngải Lâm xem thường nhìn Hàn Thạc, hừ lạnh nói.
Đối với sự trào phúng của Ngải Lâm, Hàn Thạc chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, cũng không nói thêm điều gì. Lúc này Khắc Lao Đức gọi phục vụ, dùng một đồng kim tệ kêu một chút rượu thịt. Hàn Thạc trong lòng tính toán làm thế nào để có thể trả thù được Khắc Lao Đức, suy nghĩ chốc lát, miệng không kìm được nhếch lên một nụ cười xấu xa, lén ném một vỏ trái cây giống như trái chuối trên chiếc đĩa trước mặt xuống dưới chân, chờ một tên phục vụ bưng khay đi qua, hắn bất ngờ dùng mũi chân gẩy vỏ trái cây nọ từ dưới bàn bay ra.
Phục vụ đang bưng chiếc khay bước rất nhanh tới, một chân dẫm lên vỏ trái cây kinh hô một tiếng loạng choạng ngã lộn về phía trước, chiếc khay nhỏ trong tay bay ra, phi thẳng tới sau lưng Khắc Lao Đức và Ngải Lâm. Hai người kia nghe tiếng động, lập tức quay đầu lại. Khắc Lao Đức giơ tay phải lên cao định chụp chiếc khay nhỏ. Cùng lúc đó, Hàn Thạc nhanh như chớp đưa tay trái bắn ra một chút bột mê huyễn thôi tình màu xám trắng vô thanh vô tức rơi vào chén rượu của Khắc Lao Đức.
- Đi đứng cẩn thận một chút. - Lúc này Khắc Lao Đức cau mày, tay phải nâng chiếc khay nhỏ đưa cho cái tên phục vụ té ngã vừa đứng dậy, không vui nói.
- Cám ơn kỵ sĩ cao quý, từ nay về sau ta nhất định sẽ cẩn thận hơn!
Tên phục vụ hết sức lo sợ nhận lấy chiếc khay từ trong tay Khắc Lao Đức, cúi đầu rồi rời đi rất nhanh.
Hàn Thạc mặt không thay đổi, cúi đầu bưng chén rượu, uống điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, cứ như là không chú ý tới chuyện vừa xảy ra. Hai người Khắc Lao Đức và Ngải Lâm không nói thêm với hắn lời nào, gã chỉ ân cần cùng Ngải Lâm nói chuyện, uống hết chén rượu tử sắc liệt lan pha bột mê huyễn thôi tình. Ngải Lâm thần tình lãnh đạm đáp lại gã câu được câu không, xem ra không tiếp nhận tình cảm của Khắc Lao Đức.
- Hai vị từ từ dùng bữa, ta có chuyện cần phải đi trước! - Hàn Thạc nhìn Khắc Lao Đức nốc mấy chén tử sắc liệt lan xuống dạ dày, biết bột mê huyễn thôi tình đã ngấm, lúc này vội nói một câu rồi đứng dậy.
Khắc Lao Đức và Ngải Lâm đối với Hàn Thạc vốn rất là khinh thường, căn bản không để một tên tiểu tạp dịch như hắn trong lòng, chỉ mong sao hắn sớm rời đi để cho bọn họ khỏi chướng tai gai mắt. Thấy Hàn Thạc nói như vậy hai người đồng thời phất phất tay tỏ ý Hàn Thạc nên sớm rời đi, sau khi uống một chút rượu vẻ mặt coi thường của hai người đã không còn che giấu nữa.
Mỉm cười rời khỏi tửu quán, Hàn Thạc đứng một mình ở một góc đường bí mật bên cạnh tửu quán. Chờ trong chốc lát, Khắc Lao Đức sắc mặt đỏ bừng cùng với Ngải Lâm sắc mặt hồng nhạt bước ra, hướng về phía bắc Đa La trấn đi tới. Lúc này trời đã tối đen, Đa La trấn xa hoa truỵ lạc, đã tới lúc náo nhiệt nhất trong ngày. Trên đường từng tốp mạo hiểm giả thương nhân tụm năm tụm ba qua lại say bí tỉ thét gào, Hàn Thạc lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau hai người, chứng kiến họ đi vào một lữ quán tráng lệ, bèn đứng bên đường chờ xem trò cười.
Theo quan sát vừa rồi của hắn, Khắc Lao Đức vẫn chưa lay động được tâm hồn thiếu nữ của Ngải Lâm. Nếu như lúc này, bị bột mê huyễn thôi tình tác dụng, Khắc Lao Đức nếu làm cái gì quá trớn đối với nàng nhất định sẽ bị Ngải Lâm dần cho một trận. Tay cầm hoa quả, Hàn Thạc vừa nhàn nhã chén, vừa ác độc tưởng tượng. Một lát sau, trong lữ quán cũng không phát ra động tĩnh gì, ngay lúc Hàn Thạc không chờ được nữa, Khắc Lao Đức sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên từ bên trong lữ quán đi ra, vẻ vội vã bước nhanh ra ngoài đường.
Hàn Thạc động tâm, thật không ngờ Khắc Lao Đức nghị lực kiên cường như thế, tới lúc này vậy mà còn chưa mất đi lý trí, thế nhưng xem bộ dạng Khắc Lao Đức bây giờ là biết gã không kiên trì được bao lâu nữa, hắn vội vàng bám theo sau Khắc Lao Đức phía xa xa. Quả nhiên mới đi được mười mấy mét, một nữ tử lớn tuổi ăn mặc hở hang khuôn mặt phấn sáp trát dày cộp đứng bên cạnh ngoắc tay một cái. Khắc Lao Đức không kiềm chế được nữa, thở hổn hển chui vào ngõ nhỏ gần đó ý định giải quyết nhu cầu sinh lý một chút.
- Ồ, người vừa rồi không phải là Khắc Lao Đức sao?
Một tiếng kinh hô từ ngã tư đường cạnh đó vọng tới, Hàn Thạc quay đầu nhìn lại, đột nhiên vô cùng mừng rỡ, thầm hô trời cũng giúp ta.
Chỉ thấy Quang hệ sư phụ Bỉ Kì Nhĩ dẫn theo mấy Quang hệ đệ tử đang đi qua, trong đó có một nữ đệ tử tinh mắt, vừa vặn thấy Khắc Lao Đức cùng nữ tử yêu mị kia chui vào ngõ nhỏ, không khỏi kinh hô một tiếng.
- Không phải đâu, Khắc Lao Đức làm sao có thể là người như thế, hắn thân là một kỵ sĩ cao quý, không có khả năng tới những chỗ như thế này phóng đãng, huống chi hắn lúc này đang theo đuổi Ngải Lâm, càng không có khả năng làm như vậy. - Bỉ Kỳ Nhĩ nhíu nhíu mày, không quá tin tưởng, nghi hoặc nói.
- Thật sự là hắn, con không có nhìn lầm, không tin chúng ta tiến vào thử xem. - Nữ đệ tử kia vừa nói lúc trước sau khi suy nghĩ một chút, khẳng định nói.
- Đi thôi Khải Đế, chuyện này không liên quan đến ngươi, không nên xen vào chuyện của người khác. - Bỉ Kỳ Nhĩ trầm mặc một chút rồi thúc giục các đệ tử rời đi.
Khải Đế tức giận đứng nhìn ngõ nhỏ, suy nghĩ một chút sau đó dậm chân nói:
- Làm sao lại có thể như vậy, ta phải nói cho Ngải Lâm biết, nếu Khắc Lao Đức bây giờ không có trong phòng thì nhất định chính là hắn, ta tuyệt không cho phép Khắc Lao Đức lừa gạt tình cảm của Ngải Lâm.
Khải Đế vừa nói xong, thở hổn hển vội vã chạy đi, nhanh chóng hướng tới lữ quán mà Ngải Lâm dừng chân chạy tới. Mấy đệ tử khác của Quang hệ thấy Khải Đế rời đi bất giác nhìn nhau không biết làm gì cho phải. Hàn Thạc thiếu chút nữa không nhịn được cười ầm lên, không nghĩ tới chuyện như vậy lại vừa đúng dịp. Vốn hắn định chính mình động thủ, tìm mọi cách lừa Ngải Lâm đến, không ngờ Khắc Lao Đức vận khí quả thật rất kém, xem ra hôm nay gã muốn không xui xẻo cũng khó.
Một lúc sau Ngải Lâm vẻ mặt lạnh lẽo hầm hừ cùng Khải Đế đi nhanh tới. Xem vẻ mặt Ngải Lâm là biết khẳng định trong lòng đang cực kỳ tức giận, xem ra Khắc Lao Đức có trăm miệng cũng không biện bạch nổi.
- Khắc Lao Đức quả nhiên không có ở bên trong lữ quán, xem ra ta không hoa mắt chút nào, vừa rồi nhất định chính là hắn. Ngải Lâm, ta nghĩ bây giờ chúng ta đi vào nhất định sẽ sáng tỏ rõ ràng, thân là một kỵ sĩ cao quý, vậy mà lại làm chuyện xấu xa này, Khắc Lao Đức quả thật khiến người ta chán ghét. - Khải Đế đi phía sau phẫn nộ vọng về ngõ nhỏ nói.
Ngải Lâm lạnh lùng gật đầu, không nói nhiều lôi Khải Đế nhằm thẳng phía ngõ nhỏ xông tới. Đám người Bỉ Kỳ Nhĩ e sợ sẽ có chuyện không hay, do dự một chút rồi đuổi theo.
Chờ bọn họ toàn bộ đi vào, Hàn Thạc ẩn trong góc mới lộ vẻ mặt ác độc, cười xấu xa, lững thững bước tới đầu ngõ.
← Ch. 0048 | Ch. 0050 → |