Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0503

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0503: Hiểu nhầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Không thể không nói, Băng Thần Khoa Lý đối đãi với người dân Tạp Tây Đế Quốc cũng coi như còn có chút lương tri. Nếu hắn không khống chế phạm vi tự hủy trong vòng mười thước, thì Hàn Thạc cho dù được Khải Lợi nhắc nhở cũng không có thể tránh khỏi sóng tự bạo của Băng Thần Khoa Lý khiến cho bị trọng thương.

Băng Thần Khoa Lý là một trong những thủ lãnh cao nhất của Băng Tuyết Thần Điện, vì bị Hàn Thạc và Khải Lợi liên thủ đuổi giết, vì không còn cách nào trốn thoát được, rốt cục phải tự bạo phát ra một kích đá ngọc cùng nát, nhưng là không thể thể gây thương tổn nào cho Hàn Thạc và Khải Lợi.

Hào quang tan biến, cả một vùng không gian bị năng lượng cường đại sinh ra dị biến trong thời gian ngắn đã khôi phục lại bình thường, song Băng Thần Khoa Lý lại vĩnh viễn biến mất trước mắt hai người.

Thở phào một hơi, trong lòng Hàn Thạc như có một viên đá ngàn cân đã được vứt vào vực sâu vô tận, cả người mang một cảm giác thoải mái nói không thành lời.

- Chết rồi, chết thật rồi, chà ......

Khải Lợi thở dài cảm khái, con cự viên với thân thể khổng lồ bắt đầu từ từ thu nhỏ lại.

Cao thủ bán thần, quét mắt nhìn qua cả Kỳ Áo Đại Lục cũng là một nhân vật đáng được lập tượng sùng bái rồi. Chết một là bớt đi một, tuy là địch nhân, Khải Lợi vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bán thần thì sao? Không phải cũng khó thoát khỏi tử vong sao?

- Khải Lợi, ta nghĩ, chúng ta cũng nên thừa thắng xông lên, hủy toàn bộ căn cơ của Băng Tuyết Thần Điện!

Nhìn một đạo bạch quang chính là Tuyết Thần Đế Á Na đang tiến đến, Hàn Thạc cười nham hiểm nói.

Trong nháy mắt, Khải Lợi đã hóa thành hình người sóng vai đứng cùng Hàn Thạc, hắn nhìn Tuyết Thần Đế Á Na đang đứng lơ lửng trong không trung xa xa, lắc đầu bùi ngùi thở dài nói:

- Năm đó Băng Tuyết Thần Điện các ngươi hủy căn cơ Tự Nhiên Thần Giáo chúng ta ở Tạp Tây Đế Quốc, không lưu lại bất kỳ một giáo đường để chúng ta tuyên dương giáo nghĩa của mình. Đến cả bản thân ta cũng bị ngươi và Khoa Lý liên thủ hạ đánh bị thương buộc phải rời đi. Chỉ là thật không ngờ, các ngươi cũng có ngày hôm nay!

- Tạp Tây Đế Quốc khí hậu lạnh lẽo, chính là lãnh thổ do Băng Tuyết Nữ Thần ban cho chúng ta. Ở lãnh thổ Băng Tuyết Nữ Thần, tự nhiên không nên có một thế lực dị đoan khác tồn tại! - Đế Á Na nhìn Khải Lợi phía xa, vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ cũng không hề vì sự tử vong của Khoa Lý mà xúc động quá lớn.

- Nói với mụ làm gì, Khải Lợi, chúng ta động thủ đi! - Hàn Thạc chẳng hứng thú gì với mâu thuẫn giữa tôn giáo của hai người, chỉ âm thầm tìm cách diệt trừ Đế Á Na mà thôi.

- Không ăn thua đâu, mụ ta đã chuẩn bị đi rồi. - Khải Lợi lắc lắc đầu, bình thản nói một câu.

Hàn Thạc sửng sốt, nhìn chăm chú vào Tuyết Thần Đế Á Na xa xa, chỉ thấy thân thể mụ dần dần nhạt đi, tựa như thành một khoảng bông tuyết phiêu dật, Hàn Thạc trơ mắt nhìn Đế Á Na, chỉ thấy khí tức trên người mụ và Thủy nguyên tố trong thiên địa hòa tan vào nhau, rõ ràng thấy Đế Á Na nhưng lại không cảm giác đến khí tức của mụ.

Dần dần, Đế Á Na giống như là một bông tuyết hòa tan vào nước, từng chút một tiêu tán dần đi.

Trơ mắt nhìn Đế Á Na biến mất mà không thể làm gì được, hắn biết Đế Á Na lúc này đứng xa như vậy, nếu muốn bỏ đi, với độ hòa hợp giữa linh hồn và Thủy nguyên tố, đích xác không thể giữ mụ ta lại được.

Đến khi Đế Á Na hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Hàn Thạc, một đội kỵ sĩ chạy tới gần hắn. Hắn chầm chậm đi tới gần những người này, còn chưa kịp mở miệng giải thích cho kỵ sĩ này, Khải Lợi đã nhìn Hàn Thạc nói:

- Đi thôi, chúng ta nói chuyện ở chỗ khác. Ở Kỳ Áo Đại Lục, chúng ta đã thỏa thuận với những người này là sẽ không nhúng tay vào việc phân tranh thế tục. Đừng gây chuyện với họ.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc đi theo phía sau Khải Lợi, dễ dàng vượt qua đại đội kỵ sĩ này, rẽ trái rẽ phải một lát, cuối cùng đi tới một hòn núi cây cối tươi tốt.

Hòn núi này không nằm trong Tây La thành, mà là ở một cánh rừng nho nhỏ ở ngoại ô. Tới nơi này, Hàn Thạc phát hiện ra Đức Lỗ Y Lệ Lan Ty trong khi mọi người đại chiến đã ly khai trước, thật ra đã đến đây chờ sẵn rồi.

Ngoài ý liệu của Hàn Thạc, ngoại trừ Lệ Lan Ty, bên trong sơn cốc còn có một người quen đang đứng ở đó. Chính là Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân!

- Hiền giả

- Sư phụ

Hai người vừa thấy Khải Lợi và Hàn Thạc đi tới liền nhau cùng hướng về Khải Lợi hành lễ nhưng là xưng hô có chút bất đồng.

- Khải Tư Tân, đã lâu không gặp!

Hàn Thạc thấy Khải Tư Tân tại đây, đi tới chào hỏi trước.

Hàn Thạc cũng hiểu, lão đầu này mang Hàn Thạc tới nơi này để nói chuyện, chắc chắn đang muốn hỏi về chuyện Nữ Thần của Tự Nhiên giáo hội. Hàn Thạc hiểu được Tự Nhiên giáo hội đích xác là một tôn giáo quang minh chính đại, cũng không lo họ sẽ bày ra cái gì để ám toán hắn.

Đương nhiên, khi thực lực đạt tới cảnh giới này rồi thì người bình thường cũng rất khó có thể vây công hắn được.

- Bố Lai Ân, đã lâu không gặp rồi. Không ngờ, thật không ngờ, ngươi lại đạt tới cấp độ này rồi! - Khải Tư Tân nhìn Hàn Thạc, cảm thán nói.

Mấy năm trước Hàn Thạc đã gặp Khải Tư Tân ở Ngõa Luân Thành, hắn mặc dù đã lộ ra sự lợi hại, nhưng cũng không cường đại như bây giờ. Mấy năm ngắn ngủn mà Hàn Thạc lại có thực lực bằng với sư phụ hắn, tiến bộ như thế thì Khải Tư Tân muốn không thán phục cũng không được!

- Ha ha, đều là ta có vận khí tốt thôi! - Hàn Thạc cười ha ha.

- Được rồi, rốt cục có thể yên tâm nói chuyện rồi!

Khải Lợi mỉm cười, mở cặp mắt đầy phong sương nhìn chăm chứ vào người Hàn Thạc. Đột nhiên than nhẹ một tiếng, bất lực nói:

- Bố Lai Ân, lần này cũng may mà được ngươi trợ giúp, bằng không chẳng những khó có thể bức tử Băng Thần Khoa Lý, chỉ sợ hai người đó liên thủ thì ta sẽ lại phải chịu thiệt thòi một lần nữa.

- Hiền giả khách khí rồi, họ cũng là địch nhân của ta, chúng ta liên thủ không phải ai trợ giúp ai, người cũng không nợ ta cái gì cả! - Hàn Thạc biết Khải Lợi muốn nói gì đó với hắn nên mới khách sao như vậy.

Quả nhiên, Khải Lợi sau khi nói vài lời khiêm tốn liền nói tiếp:

- Theo đạo lý, ngươi giúp chúng ta, ngươi cũng bằng bổn sự của mình mà lấy được tay Nữ Thần, chúng ta thật sự không nên có ý thu hồi. Nhưng, tay Nữ Thần chính là thần khí của Tự Nhiên Thần Giáo chúng ta, làm tín đồ Tự Nhiên nữ thần, thu hồi tay Nữ Thần chính là chức trách của chúng ta. Ta thật sự không biết rốt cuộc phải làm gì mới đúng.

Hàn Thạc sớm đoán được họ đã biết tay Nữ Thần trong tay hắn, nhưng hắn cũng sẽ không chắp tay dâng tay Nữ Thần lên cho họ. Hắn nhìn Khải Lợi thật sâu, rồi nói:

- Đúng là vật đang ở trên người ta, ta cũng hiểu ý nghĩa đồ vật này đối với các ngươi, nhưng ta cũng rất cần có nó. Thành thật xin lỗi, vô luận thế nào, ta cũng sẽ không giao cho các ngươi đâu.

Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân vừa nghe Hàn Thạc nói thế, há mồm tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng cũng đành lắc đầu than nhẹ không nói gì thêm.

Khi kết giao, Hàn Thạc cũng chưa từng nợ Khải Tư Tân một nhân tình gì, ngược lại Khải Tư Tân lại năm lần bảy lượt nhờ vả hắn. Hai người tuy nói là có chút giao tình nho nhỏ, nhưng gặp một đại sự như thế này, Khải Tư Tân cũng không thể lấy cớ gì để thuyết phục Hàn Thạc thay đổi chủ ý, cho nên mới mở miệng muốn nói lại thôi.

- Bố Lai Ân tiên sinh, ta biết, với thân phận và địa vị của ngươi, ngươi nhất định sẽ không quan tâm đến kim tệ. Vậy lúc trước trong phòng đấu giá, phương pháp ta đề nghị hẳn là vô dụng.

Ánh mắt Lệ Lan Ty nhìn chăm chú vào Hàn Thạc rồi nói:

- Nhưng... ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết, làm sao ngươi biết được diệu dụng của tay Nữ Thần, ngươi lấy tay Nữ Thần làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đến cả phần lớn giáo đồ của Tự Nhiên Thần Giáo chúng ta cũng chẳng có mấy người từng thấy tay Nữ Thần, càng hơn nữa là không có ai biết về diệu dụng của nó.

Khẽ gật đầu, hiền giả Khải Lợi của Tự Nhiên Thần Giáo cũng nhìn Hàn Thạc chăm chăm, không hề che dấu sự tò mò của lão:

- Đúng, là giáo đồ sùng bái nhất của Tự Nhiên Thần Giáo, ta cũng chỉ hiểu rõ chút ít diệu dụng của tay Nữ Thần, căn bản không có năng lực làm nó chủ động bay đi, ta thật sự không nghĩ ra vì sao ngươi có thể làm được?

Khải Lợi vừa nói xong, Hàn Thạc lập tức hiểu ra ở trang viên của Bố Lạp Khắc, Khải Lợi nhất định lánh ở một chỗ nào đó trong hoa viên mà hắn không phát hiện được. Khó trách lão lại có thể khẳng định tay Nữ Thần đang trong tay Hàn Thạc.

Nhíu mày do dự một lát, Hàn Thạc cân nhắc xem có nên đem việc liên quan tới tay Nữ Thần và Mộc Giáp Thi nói cho họ rõ, nếu không, chuyện này tựa hồ chẳng có cách nào giải thích rõ được.

- Ta biết, đây là bí mật của ngươi. Nhưng từ khi thấy ngươi có thể vận dụng tay Nữ Thần một cách thần kỳ như vậy, ta đang nghĩ có phải ngươi là sứ giả do nữ thần chúng ta phái xuống nhân gian. Không chừng ngươi chính là người của Tự Nhiên Thần Giáo ta. - Khải Lợi nhìn Hàn Thạc, nói vẻ kỳ vọng.

Hàn Thạc phì cười, từ trước tới giờ hắn luôn cảm thấy kỳ quái về một vài thành viên của tôn giáo này, lắc lắc đầu nói:

- Ta có thể khẳng định mình không là tín đồ của Tự Nhiên Thần Giáo, nhưng ta quả thật hiểu khá rõ về tay Nữ Thần.

Đưa mắt nhìn ba Đức Lỗ Y của Tự Nhiên Thần Giáo đang nhìn mình tràn ngập kỳ vọng, Hàn Thạc khẽ gật đầu, chậm rãi nói những gì mình biết về tay Nữ Thần cho họ biết.

- Lục Cơ Mộc? Đây là cái gì? Khó tưởng tượng nổi? Làm sao có thể như vậy chứ?

Lệ Lan Ty hoàn toàn không tin những gì Hàn Thạc nói, một mạch lắc đầu thì thào vẻ kinh ngạc.

Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân cũng mang một bộ mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhìn Hàn Thạc nhưng không nói ra sự nghi vấn của mình.

Chỉ có đại hiền giả Khải Lợi thân là thủ lãnh của Tự Nhiên Thần Giáo, vẫn nhìn Hàn Thạc vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói vẻ bán tín bán nghi:

- Ngươi có thể cho ta xem chủ nhân của tay Nữ Thần không?


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)