← Ch.0050 | Ch.0052 → |
Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Thạc giết người, bất quá so với lần giết sâm lâm cự ma trước thì lần này giết Khắc Lao Đức thật là một cú sốc rất lớn đối với tâm tính của hắn.
Cự ma dù sao cũng không phải chung một chủng tộc với hắn, với lại bọn chúng lại là cường đạo ác ôn, Hàn Thạc giết bọn chúng cũng cảm giác như giết ma thú. Nhưng Khắc Lao Đức so với bọn chúng lại khác, Hàn Thác giết hắn là một việc cực chẳng đã, bởi vì Hàn Thạc hiểu, nếu Khắc Lao Đức không chết thì mình đừng mong mà yên ổn sống sót.
Nhìn Khắc Lao Đức nằm im trong vũng máu. Hàn Thạc trong lúc nhất thời chết lặng, trong lòng có một loại cảm giác trống rỗng. Lúc ra tay hắn không chút do dự, nhưng đến bây giờ nhìn thấy Khắc Lao Đức chết trước mặt thì tự nhiên thấy khẩn trương.
Khắc Lao Đức là một quý tộc, nhưng lại là con trai của Đoàn trưởng Sư Thứu quân đoàn của đế quốc, một khi chuyện này bị bại lộ thì Hàn Thạc chỉ có con đường chết.
Nhìn thi thể của Khắc Lao Đức, Hàn Thạc ngẩn người ra chốc lát, ánh mắt vốn có phần hoảng loạn càng lúc càng kiên định rồi trở nên lãnh khốc.
Rốt cuộc, hắn cũng đứng lên chỉnh lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên cạnh thi thể. Khắc Lao Đức, lục soát từ người hắn ra được mấy chục kim tệ, một ít tinh tạp bao gồm cả một số thuốc trị thương vặt vãnh.
Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc chỉ lấy mấy chục kim tệ, còn tinh tạp cùng những thứ khác có thể bại lộ sự kiện Khắc Lao Đức thì hắn vất sang một chỗ khác.
Sau khi niệm chú ngữ, Tiểu Khô Lâu cầm cốt đao liền xuất hiện trước mặt hắn. Sau đó tìm một khu đất trống hẻo lánh, một người cùng một bộ xương khô dùng chủy thủ, cốt đao đào một cái hố. Sau mấy phút đã đào được một cái hố sâu, sau đó vứt xác Khắc Lao Đức xuống rồi lấp lại, Hàn Thạc lại tỉ mỉ xóa sạch vết máu lưu lại, kể cả mọi dấu tích lúc trước ngã xuống lăn lộn cũng bị che giấu kín đáo.
Chạy quanh khu rừng rậm một vòng không phát hiện thấy một manh mối nào còn lưu lại, Hàn Thạc tịnh không theo đường cũ quay về, mà ngược lại quanh quẩn mấy vòng, tới hướng bắc Đa La trấn đào một cái hố sâu chôn hết những thứ trên người Khắc Lao Đức, sau đó mới từ một con đường khác quay lại Đa La trấn.
Sở dĩ hắn phải cẩn thận như thế, vì chỗ đó với con đường trong khu rừng chôn Khắc Lao Đức trước đó tịnh không dẫn đến sự chú ý của bất kì người nào. Điều này bởi vì nguyên nhân Khắc Lao Đức mà dụng hết tâm tư. Đây đều là vì Khắc Lao Đức mà tận tâm.
Bây giờ hắn đã giết gã, cẩn thận chôn xác che dấu vết tích, theo lý thuyết hẳn là sẽ không bị người phát giác. Cho dù ai đó vô tình phát giác thi thể của gã, Hàn Thạc lấy hết tất cả các thứ trên người của Khắc Lao Đức nhằm tạo ra hiện trường giết người cướp của, bởi vì chuyện này ở Đa La trấn là rất bình thường, qua đó có thể che dấu nguyên nhân đích thực của cái chết.
Lần này nguy cơ đã bị Hàn Thạc bài trừ, liên tiếp hai ngày hắn ẩn núp xung quanh chỗ lữ quán của bọn Ngải Lâm, lặng lẽ theo dõi động tĩnh các đệ tử của Quang hệ, phát giác bất luận là Ngải Lâm hay những người khác đều không đi tìm Khắc Lao Đức, chắc bọn chúng nghĩ rằng gã trước đó hổ thẹn nên tự rời đi.
Thể trạng của Khắc Lao Đức thì khẳng định chỉ có một mình mình biết, dưới mọi tình huống không thể giải thích được trường hợp này, phỏng chừng người tin lời hắn nói cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa Hàn Thạc còn căn cứ vào thời gian và địa điểm Khắc Lao Đức tìm thấy mình, hiểu rõ thời gian dược hiệu mê huyễn thôi tình, hắn đại khái phỏng đoán sau khi gã tỉnh lại thì đầu tiên tới báo cừu, cũng không lập tức giải thích gì với bọn Ngải Lâm, Bỉ Kì Nhĩ.
Quan sát qua hai ngày, Hàn Thạc thấy Ngải Lâm với Bỉ Kì Nhĩ không có bất cứ hành động nào tìm kiếm Khắc Lao Đức, chỉ thấy lo tiêu tiền mua các loại vũ khí, khôi giáo, dược phẩm được này bán, Hàn Thạc qua đó mới từ từ yên tâm.
Đến đêm tối Hàn Thạc cũng không lại ra ngoài chú ý đám người đó mà ở lại trong phòng yên lặng tu luyện ma công, mỗi một lần làm cho kinh mạch bên trong thân thể rộng và mềm dẻo hơn.
Chỉ thấy cả người hắn xích loã ngồi ngay trên giường, mồ hôi từ trên trán chảy khắp toàn thân, kinh mạch trong người đập thình thịch, như có từng con giun dưới lớp da không ngừng chạy qua chạy lại. Thoạt nhìn hình xăm tối tà ác đó trông cực kỳ rùng rợn.
Trong quá trình, đột nhiên trong đầu của Hàn Thạc nổ ra một tiếng, cả người chìm trong cảnh giới mông lung vong ngã. Hắn thoáng chốc quên mất bản thân, thời gian, như là một tượng đá không chút sinh khí, chỉ có kinh mạch lưu chuyển dưới lớp da mơ hồ có sắc đen..
"Cộc, cộc, cộc"
Một loạt tiếng gõ mạnh vào cửa làm Hàn Thạc bừng tỉnh, hắn tỉnh dậy liền thoáng hiểu ra rằng mình trong lúc bất tri bất giác đã tiến nhập cảnh giới Nhập Ma chi cảnh.
"Cộc, cộc, cộc"
Tiếng gọi cửa lại lặp lại, Hàn Thạc hơi tức giận người bên ngoài đã phá hỏng chuyện tu luyện của mình, tiện tay vớ lấy cái khăn tắm trùm vào, bực mình nói:
- Đến đây, đến đây.
Cửa vừa mở, Hàn Thạc đột nhiên cả kinh, vẻ mặt vốn đang bực mình bỗng không còn sót lại chút gì, thoáng chốc liền thay đổi trở nên tươi cười, vừa cười vừa nói:
- Ồ, thì ra là mọi người, ta đã chờ rất lâu rồi, rốt cuộc mọi người đã quay lại.
Ngoài cửa khuôn mặt hai người Phạm Ny và Lỵ Toa thoáng có chút tiều tụy, đầu tóc khá rối bời, trong tay cầm gì đó, sau lưng đeo hành trang, thoạt nhìn thấy mệt mỏi phong trần, như là vừa từ Hắc Ám sâm lâm trở về Đa La trấn.
- Bố Lai Ân ngươi giỏi a, không ngờ ngươi đã sớm quay về, báo hại chúng ta lo lắng một trận. À, làm thế nào mà ngươi có tiền thế, dám trọ ở phòng xa hoa như thế này, nếu điếm chủ không nói, dám chắc ta còn không tin người trọ ở phòng này là ngươi.
Phạm Ny vừa liếc mắt nhìn Hàn Thạc vừa nói, ánh mắt lại có chút hận ý.
- Bố Lai Ân, ngày đó sau khi ngươi bỏ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày hôm nay không có tin tức, làm ta còn tưởng ngươi xảy ra việc gì rồi chứ? - Lỵ Toa nói.
- Sau khi rời khỏi mê lộ, tìm đường quay lại chỗ cũ mới phát hiện các ngươi đã rời đi, ta không tìm được các ngươi, thì tự một mình đi, từng bước tìm đường về Đa La trấn chờ mọi người. Các người cũng không sao cả, thật là tốt quá.
Hàn Thạc mỉm cười, nhàn nhạt mở miệng giải thích.
Phạm Ny liếc mắt nhìn Hàn Thạc một cái, suy nghĩ một chút rồi xoay mặt qua Lỵ Toa nói:
- Lỵ Toa, ngươi và Cát Ân sư phụ trước tiên đi chuẩn bị phòng cho tốt đi, ta ở lại với Bố Lai Ân có chút chuyện cần nói.
Lỵ Toa hơi hồ nghi nhìn Phạm Ny nói:
- Phạm Ny sư phụ, sự tình kia đã bỏ qua lâu rồi, Bố Lai Ân lại còn cứu mạng hai chúng ta, chẳng lẽ người còn muốn cùng hắn tính toán này nọ."
Sắc mặt đỏ lên, Phạm Ny nghe Lỵ Toa nhắc tới chuyện lần trước cảm thấy không khỏi đau đầu nói:
- Không có, là ta cùng hắn nói chút chuyện, ngươi đi trước giúp ta lựa một cái phòng tốt, ta sẽ tới liền.
Nghe Phạm Nỵ giải thích như vậy Lỵ Toa vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi nhưng trong miệng lại lầm bầm.
Lỵ Toa vừa đi, Phạm Ny đưa mắt nhìn Hàn Thạc, sau đó nhìn qua gian phòng nàng đã từng trọ, trong lòng lại ngẫm đến chuyện trước kia, mặt lại càng thêm đỏ, hừ nhẹ một tiếng:
- Sao còn không mời ta vào?
- Ách, Phạm Ny sư phụ, mời vào.
Hàn Thạc ngẩn ngơ, bối rối, đợi đến khí Phạm Ny tiến vào phòng rồi thì Hàn Thạc thò cái đầu ra ngoài cửa liếc hai bên hành lang một chút sau đó đóng cửa chặt lại, tựa như trong lòng có tật giật mình.
- Quỷ tử ngươi đang làm gì đó, ta hỏi ngươi ngày đó sau khi ngươi rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ ngươi lại có tiền thuê căn phòng này?
Phạm Ny tiến đến, sau khi ngồi xuốn đưa ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Hàn Thạc.
Từ khi giết Khắc Lao Đức đến giờ, Hàn Thạc cho đến bây giờ trong lòng vẫn còn có chút không yên, vừa nghe Phạm Ny hỏi như vậy, trong lòng hơi chút giật mình, suy nghĩ chốc lát rồi mới cười nhẹ giải thích:
- Ngày đó sau khi rời đi, một mình ta tại vùng phụ cận luyện Vong Linh ma pháp, sau đó bị gặp một con phong nhận ma lang bị thương, ta truy đuổi theo nó, cuối cùng thừa dịp nó không chú ý mới giết được nó, sau đó quay lại chỗ cũ thì phát hiện các người đã rời đi, nên ta tự mình tìm đường quay lại.
- Trở lại Đa La trấn, ta lấy tinh hạch cùng da của Phong nhận Ma Lang bán lấy tiền, nghĩ các người hẳn sẽ quay trở lại lữ quán này để nghỉ ngơi nên ta mới thuê gian phòng này chờ, sự tình đã qua là như vậy.
Sau khi Hàn Thạc giải thích xong Phạm Ny cũng không lập tức nói gì, cứ đăm chiêu nhìn Hàn Thạc hồi lâu rồi mới thở nhẹ rồi nói:
- Bố Lai Ân, ngươi bây giờ so với trước kia thật là hoàn toàn khác nhau!
Ngạc nhiên sửng sờ, Hàn Thạc gãi đầu làm bộ thật thà cười nói:
- Có sao, chỗ nào không giống?"
- Rất nhiều, tướng mạo, chiều cao, kể cả tính cách cùng cách nói chuyện, vẻ mặt không giống với trước kia ta biết. Xem ra sau khi trải qua thí luyện tại Hắc Ám sâm lâm đã làm cho ngươi thay đổi thật lớn. Tại Hắc Ám sâm lâm một mình nếm trải sinh tử làm cho đám đệ tử kia ai cũng có một chút thay đổi, bất quá không nghĩ ngươi lại có sự thay đổi lớn như vậy làm cho người ta giật mình nha!
Phạm Ny kinh ngạc nhìn Hàn Thạc vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Hàn Thạc trong lòng hiểu được, lần thí luyện trong Hắc Ám sâm lâm cùng với sở ngộ những hung hiểm đã trải qua đã làm cho thực lực đề cao, quan điểm nhìn nhận sự việc đã bất tri bất giác cải biến. Hôm trước tự tay giết Khắc Lao Đức, từ đó khắc sâu trong hắn, càng thêm nhận thức rõ ràng về cái thế giới tàn khốc này, khiến cho tâm địa của hắn ngày càng trở nên lãnh khốc.
- Phạm Ny sư phụ, người để lại một tờ giấy nói hai người gặp Thực Nhân Ma, cuối cùng có xảy ra chuyện gì không?
Hàn Thạc khẽ cười một tiếng, không giải thích nhiều, ngược lại truy hỏi sự tao ngộ của Phạm Ny.
- Đúng như vậy, hai tên thực nhân ma vẫn đi theo sau bọn ta, sau đó bọn chúng liên hợp với mấy sâm lâm Cự Ma tấn công chúng ta, nhưng cuối cùng chúng ta chạy thoát được, sau đó vì tránh né Thực Nhân Ma cùng sâm lâm Cự Ma nên chúng ta lạc đường, cho nên mới chậm chạp quay lại Đa La trấn.
Phạm Ny trả lời.
Gật gật đầu, Hàn Thạc đang định mở miệng đột nhiên nhướng mày, đứng bật dậy nghiêm nghị nói:
- Chúng ra có lẽ gặp phiền toái rồi.
- Mọi người chú ý, thú nhân Lang kỵ binh đang xuất hiện tại phía nam Đa La trấn, đang đuổi tới nơi này rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu!
Bên đường ngoài lữ quán đột nhiên truyền ra một tiếng thét rất lớn, toàn bộ đều là tin tức về thú nhân lang kỵ binh sắp xâm lấn.
← Ch. 0050 | Ch. 0052 → |