Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0514

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0514: Vô tận oán hận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Thị Huyết Phiên vừa xuất ra, mấy trăm ác ma Thâm Uyên bị huyết vụ bao phủ, thi nhau bạo thể chết sạch.

Đến cả tên thủ lãnh, một ác ma Thâm Uyên trông như một cục ghẻ lở, dưới sự ảnh hưởng của Thị Huyết Phiên cũng không chịu nổi ầm ầm nổ ra, bắn ra máu sắc lục mang theo mùi hôi thối nồng nặc, bắn tung tóe ra cả một khu vực lớn như thiên nữ tán hoa.

Máu của nó lại cũng có tác dụng ăn mòn mãnh liệt, xa xa một vài con ác ma Thâm Uyên bị máu lục sắc này dính trúng, thân thể bị ăn mòn hóa thành khói bốc lên, hơn mười con ác ma Thâm Uyên hoặc lớn hoặc nhỏ, không ngờ không chạy thoát, toàn bộ chết vì máu của tên này.

Quả nhiên không hổ là thủ lãnh, đến cả chết cũng phải kéo theo cả đám chết theo. Hàn Thạc vừa nghĩ ác độc như thế, vừa tiếp tục khống chế Thị Huyết Phiên đánh về phía đám ác ma Thâm Uyên dày đặc ở đằng xa.

Rất rõ ràng, đám ác ma Thâm Uyên tàn nhẫn hiếu sát này dưới sự hành hạ giết chóc của Thị Huyết Phiên, lúc này đã biết khiếp đảm rồi. Bọn chúng hung tợn không sợ chết, không ngờ vừa thấy Thị Huyết Phiên phất tới, lặng lẽ lui về phía sau rất ngoan ngoãn.

Do Thị Huyết Phiên mở đường, phía trước Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện một khoảng trống rất lớn. Cái làm Hàn Thạc kinh ngạc là thi thể ác ma Thâm Uyên chết dưới Thị Huyết Phiên tựa hồ không hề rơi xuống màn sương khói trắng nhờ phía dưới, mà lại chìm xuống như chìm vào nước, cũng không biết đám mây trắng mênh mông phía dưới rốt cuộc là cái thứ gì.

Từ lúc Hàn Thạc tiến vào không gian kỳ dị này, hắn đã chú ý tới tìm thi thể của Hoàng Kim Long và Thái Thản Cự Nhân vừa chết ở đây, nhưng không tìm thấy dấu vết gì trên tầng mây dày đặc. Nguyên trước Hàn Thạc còn tưởng rằng họ đã bị đám ác ma Thâm Uyên ăn thịt rồi, bây giờ xem ra hẳn là sau khi bị nghiền nát đã bị rơi vào tầng mây phía dưới.

Đây quả là một không gian kỳ lạ quỷ dị! Thời không hỗn loạn, cảnh tượng dị thường, một vài sự việc quỷ dị không hợp với lẽ thường không ngừng diễn ra tại đây, một mạch kích thích tri thức của Hàn Thạc, làm hắn càng ngày càng tin rằng khu vực này không thật sự thuộc về một vị diện vật chất nào cả.

Phía sau cánh cửa thông đạo vị diện như một con quái thú, đột nhiên mở rộng ra, rất nhiều hào quang ngũ sắc chẳng biết từ đâu bắn vào cánh cửa trung ương. Quang ảnh tầng tầng lớp lớp lọt vào mắt Hàn Thạc, tạo cho vũ trụ đơn điệu trở thành một kỳ quan tuyệt đẹp.

Trước người theo Thị Huyết Phiên tiến lên, mấy trăm ác ma Thâm Uyên vẫn khiếp sợ lùi lại. Huyết vụ do Thị Huyết Phiên phất ra trong mắt đám ác ma Thâm Uyên chính là một hắc động đáng sợ nhất. Giống như một ma lực tà ác có thể nuốt chửng tất cả mọi sinh linh.

"Bùm bùm ...... bùm bùm ......"

Tiếng vang trầm trầm đột nhiên từ phía sau đám ác ma Thâm Uyên đang rút lui này truyền đến. Tiếng vang càng ngày càng lớn, tựa như có người đang đánh trống, lại gây cho bọn chúng một dũng khí khó hiểu. Đột nhiên, vài con ác ma Thâm Uyên có đôi cánh da rất dài không cần mạng bắn về phía Thị Huyết Phiên đang tới gần chúng.

Những ác ma Thâm Uyên này dài như con chim ưng săn mồi, đôi cánh thịt rất dài. Đôi cánh thịt của chúng như là do những thanh đao nhọn sắc cắm vào, lại lóng lánh màu kim loại sáng lạnh rợn người. Đôi cánh rộng của chúng có vẻ như ngoài dự liệu của Hàn Thạc, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nhanh hơn thời gian Hàn Thạc kịp thu hồi Thị Huyết Phiên.

"Xoẹt ...... xọet ......"

Loại ác ma Thâm Uyên có bộ dáng chim ưng săn mồi này lợi dụng đôi cánh như đao của chúng, bay theo một đội ngũ chỉnh tề, từng con một lao vào Thị Huyết Phiên.

Một, hai, ba ......

Cả mười lăm con sinh vật Thâm Uyên này trong thời gian một hơi thở, lợi dụng đôi cánh thịt sắc bén cộng với lực đạo khi bay thật nhanh đã chuẩn xác bắn vào cùng một vị trí trên Thị Huyết Phiên.

Là chủ nhân, Hàn Thạc có cảm ứng rất mạnh với Thị Huyết Phiên, sau khi con ác ma Thâm Uyên thứ mười lăm chuẩn xác hung tợn công kích, Thị Huyết Phiên đã thật sự bị chúng xé rách một lỗ nhỏ, việc này hiển nhiên có vượt quá dự liệu của hắn.

Đám sinh vật Thâm Uyên hết đợt công kích này qua đi, sau khi bay vòng một vòng, lại một lần nữa ngắm thẳng vào Thị Huyết Phiên vọt tới. Lúc này vì vừa mới đã bay vòng quanh màn huyết vụ của Thị Huyết Phiên, máu trong cơ thể chúng chịu ảnh hưởng của Thị Huyết Phiên, đã bắt đầu sôi trào cuồng bạo.

Vốn đội ngũ rất tề chỉnh, vì máu trong cơ thể sôi lên, trở nên nghiêng ngả, nhưng chúng vẫn kiên định công kích vào Thị Huyết Phiên. Rõ ràng cho dù có bị phấn thân toái cốt cũng quyết tâm phải xé rách nó cho kỳ được.

Bất kỳ sinh vật nào một khi liều mạng đều có thể phóng thích ra một sức mạnh kinh dị. Đến cả một nhân loại yếu đuối, nếu điên cuồng hung tợn không sợ chết, cũng sẽ vô cùng đáng sợ. Huống chi đây vốn là những sinh vật Thâm Uyên hung tàn cường đại?

Mắt thấy làn sóng công kích thứ hai sắp rơi vào mặt Thị Huyết Phiên, Hàn Thạc là chủ nhân cũng không dám chậm trễ, vội vàng đánh ma quyết vào mặt lá cờ, lệnh cho nó đang không ngừng tiến tới giống như một cánh én nhẹ nhàng khéo léo, dùng phương thức phiêu dật bay về phía Hàn Thạc.

Thị Huyết Phiên luyện chế rất khó. Chẳng những hao phí rất nhiều tài liệu trân quý, cũng làm Hàn Thạc mất rất nhiều thời gian và tinh lực. Xé rách một lỗ nhỏ thì còn có thể từ từ chữa trị, chỉ khi nào thật bị đám ác ma Thâm Uyên này điên cuồng xé nát thành vải vụn, vậy Hàn Thạc chỉ còn có nước một lần nữa luyện chế một lá khác mà thôi.

Thị Huyết Phiên bị Hàn Thạc dùng ma quyết đánh trúng, lập tức trở nên phiêu hốt khó lường, mười lăm con sinh vật Thâm Uyên có bộ dáng chim ưng săn bắn, không thể không lại một lần nữa thay đổi phương hướng, đuổi sát Thị Huyết Phiên không tha. Song dưới ma quyết của Hàn Thạc thao túng, quĩ tích Thị Huyết Phiên bay về phía hắn cực kỳ khó đoán. Mười lăm sinh vật Thâm Uyên cũng không cách nào công kích thành công vào lá cờ.

"Bùm bùm ......"

Máu tươi trong thân thể chúng sôi lên, rốt cục không chịu nổi ảnh hưởng của Thị Huyết Phiên, từng con một nổ tung ngay trước mặt Hàn Thạc, một đống cánh thịt như đao nhọn dày đặc tung tóe ra, có hơn một nửa bắn về phía hắn.

Vươn tay lên, một thuẫn bài (lá chắn) bằng bạch cốt yêu dị dữ dằn hiện ra, máu tươi tung tóe, tất cả đao nhọn bắn về phía Hàn Thạc toàn bộ bị bạch cốt thuẫn bài chặn đứng lại. Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, vốn dưới sự uy hiếp của Thị Huyết Phiên đám ác ma Thâm Uyên từng chút một lùi về phía sau, nhân Hàn Thạc thu hồi lại lá cờ, lại toàn bộ hùng dũng tiến tới, hơn nữa so với lúc trước thì còn hung tợn liều chết hơn, cùng công kích hướng về Hàn Thạc.

"Bùng bùng ...... Bùng bùng ......"

Phía sau sinh vật Thâm Uyên ở một nơi bí ẩn nào đó, thanh âm quái dị trầm trầm không dứt bên tai. Loại thanh âm này giống như ma chú kỳ diệu nào đó, mê hoặc đám sinh vật Thâm Uyên, làm chúng trở nên càng thêm tàn nhẫn hung hãn.

"Chẳng lẽ phía sau còn có một ác ma Thâm Uyên có hình thái pháp sư?" - Hàn Thạc đột nhiên nảy ra ý niệm hoang đường trong đầu như vậy.

Hàn Thạc vốn rất quen với tổ hợp chiến sĩ và pháp sư ở đại lục Kì Áo. Cho rằng đương nhiên trong một trận đại chiến, phía trước chiến sĩ dũng mãnh, phía sau sẽ có pháp sư mục sư phụ trợ. Chỉ có như vậy, các chiến sĩ dưới sự hỗ trợ của các loại ma pháp phụ trợ, mới có thể trở nên cuồng bạo và hung tợn không sợ chết như vậy.

Song nơi này là thời không loạn lưu vực bí ẩn. Hắn cũng phải đối mặt với ác ma Thâm Uyên trong truyền thuyết. Ác ma Thâm Uyên là một loại yêu quái bí ẩn từ thời viễn cổ. Tựa hồ không có người nào chính thức gặp được. Một loại sinh vật dị giới dơ bẩn xấu xí như vậy làm sao có một loại hình thái cao cấp như pháp sư tồn tại chứ?

Hàn Thạc chẳng mấy chốc dẹp ý nghĩ hoang đường này sang một bên, lập tức dùng Ma Nguyên lực gia cố vòng tròn hộ thân, vừa tiếp tục phóng thích ra hàng loạt thanh cốt mâu, lợi dụng phương thức công kích khác biệt, cố tạo ra một đả kích có tính hủy diệt cho đám sinh vật Thâm Uyên này.

Không có Vong Linh quân đoàn để sử dụng, tràng chiến đấu này trở thành một trận chiến gian nan nhất. Hàn Thạc nhanh chóng tiêu hao mất rất nhiều tinh thần lực. Số lượng sinh vật Thâm Uyên phải tới trăm ngàn sinh mạng, thế nhưng chúng còn vượt quá Hàn Thạc tưởng tượng nhiều, giống như vô cùng vô tận.

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Thạc đã dần dần đờ cả người, nhưng vẫn không ngừng phóng thích các Vong Linh ma pháp nối tiếp nhau một cách cơ giới, từ từ thu lấy tính mạng của các sinh vật Thâm Uyên đến gần.

Đột nhiên Hàn Thạc cảm ứng được một luồng dao động không gian mãnh liệt, từ cánh cửa vị diện thông đạo phía sau hắn truyền đến. Điều này làm cho trong lòng Hàn Thạc cảm thấy rất vui vẻ. Vội quay đầu lại nhìn, đã thấy cánh cửa vị diện thông đạo chẳng biết hình thành như thế nào, đang khép lại rất nhanh.

"Rốt cục cũng kết thúc. Mẹ nó, ta đã thành đấng cứu thế chủ của đại lục Kì Áo rồi." - Hàn Thạc có chút cảm khái.

Lúc này, tinh thần lực của hắn cũng đã tới mức dầu khô đèn tắt rồi. Hắn đã chuẩn bị bắt đầu tiếp tục dùng ma công ngăn cản đám sinh vật Thâm Uyên nhiều không đếm xuể này.

Bao nhiêu tinh thần lực còn thừa đều bộc phát ra. Dưới tác dụng tăng lên của Khô Lâu pháp trượng, một loạt cốt mâu dày đặc từ Hàn Thạc bắn ra. Nhân thời cơ này, Hàn Thạc quay đầu, chuẩn bị xuyên qua cánh cửa không ngừng khép lại, quay lại đại lục Kì Áo đáng yêu.

Khi thân thể Hàn Thạc nhanh như chớp bay trở lại cánh cửa vị diện thông đạo, một luồng sức mạnh không thể ngăn cản như bài sơn đảo hải từ vị diện thông đạo cuồn cuộn tràn đến. Luồng sức mạnh rung chuyển cả trời đất này mang theo long tức của viễn cổ Cự Long. Trong nháy mắt đã ngăn trở thân thể Hàn Thạc đang lao tới.

Sức mạnh khổng lồ nghiền nát tất cả, chẳng những ngăn cản Hàn Thạc không cho lao về phía vị diện thông đạo, còn có một bộ phận đánh thẳng vào thân thể hắn. Trong nháy mắt Hàn Thạc với nghị lực và thân thể ma luyện mạnh mẽ lại bị thương rất nặng dưới luồng sức mạnh kinh dị này.

Viễn cổ Cự Long, thực lực Chân Thần, Hàn Thạc rốt cục đã nếm mùi rồi!

- Không! - Không cam lòng, không dám tin. Hàn Thạc điên cuồng tru lên.

Vô luận làm sao thì hắn cũng không thể nào tưởng tượng được. Hắn đã liều chết vì đám Thái Thản, vì Long tộc, vì tất cả sinh linh trên đại lục Kì Áo, không ngờ lại chịu sự đối đãi đáng sợ như thế! Đây là sự phản bội đáng xấu hổ không thể tha thứ được, đến cả Hàn Thạc luôn luôn hiểu rất rõ lòng người hiểm ác mà cũng không thể tin chuyện này lại do viễn cổ Cự Long làm ra.

- Ngươi là Vong Linh pháp sư của Thiên Tai giáo hội, ngươi chính là ngọn nguồn tội ác. Ở đại lục Kì Áo không có chỗ cho ngươi, Thâm Uyên dị giới tà ác mới là nơi ngươi nên tới. Ta đã nương tay rồi ......

Một đoạn ý thức của viễn cổ Cự Long từ đại lục Kì Áo xa xôi lọt vào đầu Hàn Thạc. Hắn khó khăn lắm mới tới trước vị diện thông đạo, cuối cùng vừa mới nhìn thấy thông đạo, đột nhiên phát hiện ra hai Bán Thần của Quang Minh giáo hội. Hàn Thạc từng thấy hai tên này ở Thánh sơn kia.

Ở đại lục Kì Áo xa xôi, hai Bán Thần Quang Minh giáo hội này lạnh nhạt nhìn cánh cửa vị diện không ngừng khép lại, sau đó mỉm cười, quay sang nói chuyện gì đó với viễn cổ Cự Long phía dưới. Lần ác ma Thâm Uyên điên cuồng công kích nhằm vào đại lục Kì Áo này hẳn là đã thật sự bị chặn đứng rồi.

Dần dần, cánh cửa vị diện đã khép lại, bức tranh cuối cùng về đại lục Kì Áo cũng vĩnh viễn chỉ còn lại trong óc Hàn Thạc. Hai Bán Thần của Quang Minh giáo hội lãnh đạm nhìn cánh cửa vị diện khép lại, viễn cổ Cự Long to lớn khổng lồ dài trăm thước một mạch lưu lại trong óc Hàn Thạc.

Hắn trước giờ chưa hề cừu hận một sinh vật nào đến như thế này. Lần này viễn cổ Cự Long đã làm được! Bởi vì lời nói của hai Bán Thần Quang Minh giáo hội, bởi vì thân phận hắn là Vong Linh pháp sư, viễn cổ Cự Long vĩ đại lại bất chấp hắn không sợ chết, tự nguỵện viện thủ, tàn nhẫn chặt đứt đường về của hắn, hơn nữa còn đánh hắn bị thương nặng!

Hàn Thạc máu tươi đầm đìa, đứng ở cánh cửa vị diện cười sằng sặc. Cười mình thật quá nhân từ, cười mình tự tưởng, cười mình ngu dốt lương thiện, cười mà nước mắt chảy dài xuống ......

"Vĩnh biệt đại lục Kì Áo, vĩnh biệt bằng hữu của ta, vĩnh biệt người yêu ta. Từ nay về sau, ta rốt cuộc không tìm thấy đường về nhà, chỉ có thể vĩnh viễn lưu lãng ở Thâm Uyên dị giới mờ mịt không biết ra sao ......"

"Nếu... Nếu... Nếu mình có thể một lần nữa trở lại đại lục Kì Áo, cái gì Quang Minh giáo hội, cái gì viễn cổ Cự Long, cái gì bộ tộc Thái Thản, tất cả, tất cả những kẻ phản bội, đều phải trả giá đắt ......"

"Ha ha, ta là Vong Linh pháp sư của Thiên Tai giáo hội, ta là nguồn gốc tội ác ở đại lục Kì Áo, Thâm Uyên dị giới tà ác mới là nơi ở của ta. Ha ha, hắn đã nương tay rồi, không lập tức giết ta, chỉ làm cho ta vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại người yêu của mình, nhân từ quá nhỉ, viễn cổ Cự Long nhân từ, ha ha ......"

Hàn Thạc bất chấp thân thể bị thương nặng máu chảy đầm đìa, trong vòng vây hàng trăm hàng ngàn ác ma Thâm Uyên điên cuồng cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập vẻ bi thảm, tràn ngập sự thê lương, tràn ngập oán hận vô cùng vô tận ...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)