Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0704

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0704: Cơn Lốc Thuốc Men
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Lazada


- Tiểu tử muốn chết! - Thanh niên tóc vàng bị Hàn Thạc đả kích như vậy không chịu được, lúc này chuẩn bị động thủ phá cửa hàng.

- Ai Mông!

Cơ Nhã yêu kiều kêu lên một tiếng, nói:

- Nơi này rất gần gia tộc Tái Nhân Đặc, ngươi không phải muốn gây sự đó chứ?

Thanh niên tóc vàng này vừa nghe Cơ Nhã quát khẽ, ngẩn người một chút, hồ nghi dò xét Hàn Thạc, nói:

- Gần gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không nhất định toàn bộ đều là sản nghiệp của họ, tiểu tử này rõ ràng là người mới, chẳng lẽ ta sợ hắn à?

Cơ Nhã không cho là như vậy, nàng thấy Hàn Thạc tư thái chẳng hề sợ hãi chút nào nên cảm thấy hắn không đơn giản như vậy. Thấy Ai Mông không nghe mình khuyên, Cơ Nhã vội vàng vạch rõ ranh giới, nói:

- Tùy ngươi, nhưng xảy ra việc gì là ta mặc kệ đó!

- Yên tâm đi, có việc gì được chứ? Ha ha, chỉ bằng tiểu tử này ta chẳng coi hắn vào đâu? - Ai Mông điên cuồng đưa tay chộp vào cái tủ gần mình nhất, xem ra đã quyết định rồi.

- Dừng tay! - Đột nhiên có một tiếng quát từ ngoài truyền đến, trong nháy mắt, thanh niên tóc xanh An Ni Tháp lần trước từng bắt giam Hàn Thạc dẫn một đội Thần Vệ thủ hạ của Hắc Thiên cùng tiến vào Thiên Cơ Dược Tề.

An Ni Tháp vừa vào, đầu tiên là chào Hàn Thạc một tiếng, rồi lạnh lùng nhìn chăm chú Ai Mông, hỏi:

- Ai Mông thiếu gia chuẩn bị làm cái gì thế?

Ai Mông thiếu chút nữa đã hủy cái quầy thuốc, không ngờ tới thời khắc mấu chốt lại đột nhiên lòi đâu ra ba tên Thần Vệ, ngẩn người cười nói:

- Không có gì, chỉ là đến xem hàng một chút mà!

- Ám Ảnh thành có quy củ của Ám Ảnh thành, cho dù là các đại gia tộc cũng không thể ỷ thế khinh người, hy vọng các ngươi có phân tấc một chút, đừng bảo chúng ta làm khó! - An Ni Tháp nhìn Ai Mông vẻ không vui, nói rất nghiêm chỉnh.

- Sao lại như vậy chứ? - Ai Mông tươi cười, liên tục nói mình chỉ đến xem thương phẩm, không có ý gì khác.

- Hy vọng là như thế!

An Ni Tháp khẽ gật đầu, rồi quay sang mỉm cười với Hàn Thạc nói:

- Chúng ta ở cách đây không xa, nếu cửa hàng này có việc gì không ổn, chỉ cần gọi một tiếng là được.

Nói xong, An Ni Tháp lạnh lùng quét mắt nhìn Ai Mông, rồi cúi người chào Cơ Nhã, dẫn đội Thần Vệ đi ra khỏi Thiên Cơ Dược Tề.

An Ni Tháp là một tiểu đội trưởng tiểu đội ba Thần Vệ, thủ hạ Hắc Thiên, coi như là người của gia tộc Tái Nhân Đặc. Hắn đã biết quan hệ tốt giữa Hàn Thạc và Tạp Mai Lệ Tháp, hắn càng sợ Hàn Thạc hận hắn về việc trước kia, nên trước đây hắn đã tới thăm hỏi. Hàn Thạc luôn nói không có gì, nhưng An Ni Tháp còn có chút bất an. Gần đây, hắn vẫn tự mình chủ trương dẫn một đội Thần Vệ trông nom nơi này.

Hàn Thạc sớm biết rằng An Ni Tháp ở xung quanh, cũng hiểu được An Ni Tháp đang cố ý muốn lấy lòng mình, cho nên mới không sợ Ai Mông uy hiếp chút nào. Quả nhiên tới thời khắc mấu chốt, An Ni Tháp đích xác đã chạy tới rất 'tình cờ'.

- Coi như tiểu tử ngươi vận khí tốt, nhưng ngươi sẽ không có vận tốt mãi như vậy đâu! - Đợi cho An Ni Tháp rời khỏi, Ai Mông mới hậm hực nói.

- Không mua đồ thì biến cho ta, đừng có ở đây gây trở ngại! - Hàn Thạc cũng chẳng khách khí với hắn. Lại một lần nữa lạnh lùng hạ lệnh trục khách.

Ai Mông biết hôm nay đừng mơ làm gì được Hàn Thạc, trừng mắt nhìn hắn vài lần rồi thoái lui khỏi Thiên Cơ Dược Tề, mấy bằng hữu hắn cùng đi tới cũng theo ra.

Nhưng Cơ Nhã không hề rời đi, ngược lại nhìn Hàn Thạc vẻ rất hứng thú. Nàng có óc quan sát hơn Ai Mông nhiều. Từ biểu hiện của An Ni Tháp và sự tỉnh táo của Hàn Thạc, nàng mơ hồ cảm thấy Hàn Thạc không đơn giản. Vốn nàng cũng chỉ tùy ý tiến vào đây chơi, tới lúc này vì sự nghi hoặc trong lòng, do đó nàng chợt sinh ra một ý nghĩ.

Tùy ý dạo quanh tầng thứ nhất trong chốc lát, Cơ Nhã chỉ chỉ vào một cái bình Tuyền Cơ đan giá năm trăm hắc tinh tệ, mỉm cười nói với Hàn Thạc:

- Cho ta một bình loại dược tề này!

- Cơ Nhã tiểu thư... Cô... Cô sao lại tin người đó chứ? Năm trăm hắc tinh tệ đó, sao hắn không làm ăn cướp đi chứ! - Vài thanh niên còn chưa ra khỏi Thiên Cơ Dược Tề, vừa thấy Cơ Nhã làm như vậy lúc này đều nhao nhao khuyên bảo.

Hàn Thạc nhìn Cơ Nhã vẻ kinh ngạc, rốt cục đứng lên khỏi ghế, đi đến bên cạnh nàng. Hắn mở kết giới trên quầy, lấy ra một bình thuốc Tuyền Cơ đan rồi bình tĩnh đưa cho Cơ Nhã, nói:

- Phương pháp phục dụng dược tề được ghi trên bình, sử dụng trong khi ngươi thể ngộ sức mạnh chân lý mới có thể thu được hiệu quả lớn nhất.

- Đây là năm trăm hắc tinh tệ, xin nhận lấy!

Cơ Nhã cười khẽ rồi tiếp nhận bình thuốc trong tay Hàn Thạc, hơn nữa còn đặt năm trăm hắc tinh tệ trên mặt quầy, sau đó đưa đôi mắt sáng như sao nhìn Hàn Thạc, mỉm cười nói:

- Ta sẽ nhớ, cám ơn!

Nói xong, Cơ Nhã cười ngọt ngào cầm lấy bình thuốc trắng tinh như một vật phẩm trang trí yểu điệu đi ra ngoài. Trước khi nàng chuẩn bị rời đi, còn quay đầu lại nhìn Hàn Thạc, nói:

- Nếu không có hiệu quả, ta sẽ trở lại tìm ngươi tính sổ, cho dù ngươi là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, nếu dám lừa gạt ta, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu.

Hàn Thạc nhún vai, vẻ mặt bất cần, thầm nghĩ Thiên Cơ Dược Tề lại có thêm một người tuyên truyền nữa rồi.

Vài ngày sau, Thiên Cơ Dược Tề vẫn không làm ăn gì. Hàn Thạc dứt khoát đóng cửa lại, lên thẳng tầng thứ ba tu luyện các loại áo nghĩa (nhắc lại: áo nghĩa là ý nghĩa thâm ảo) sức mạnh, thầm nghĩ dù sao đợi cho Tạp Mai Lệ Tháp sau khi uống thuốc vào thu được lợi ích sẽ nhất định tới hỗ trợ mình, tới khi đó thì không phải lo không ai đến mua.

Từ dãy Chướng Vân đến giờ thời gian đã qua gần nửa năm rồi. Hóa thân ngoại thân một mạch ở trong Vạn Ma đỉnh thể ngộ sức mạnh Hủy Diệt áo nghĩa rốt cục tiến thêm một bước, tới cảnh giới Hạ vị thần mạt kì. Lần trước Hủy Diệt hệ đoạt được Thần tinh, cuối cùng cũng phát huy tác dụng vốn có của nó, được Hàn Thạc hấp thu sạch.

Trong khi Hàn Thạc bế quan tu luyện, Thiên Cơ Dược Tề đóng cửa hoàn toàn, nhưng hắn lại không biết ở Ám Ảnh thành có một cơn lốc mang tên Thiên Cơ Dược Tề đã nổi lên.

Gia tộc Lai Phất Tư...

Đường Na mấy hôm trước chuẩn bị đi tới Thần Vực Thời Không một thời gian dài, hôm nay rốt cục từ một pháo đài dưới quyền của gia tộc Lai Phất Tư quay về. Nàng vừa mới trở lại gia tộc Lai Phất Tư, chỉ thấy muội muội nàng là Y Phù lúc này không thành hình người vừa khóc vừa kể lể, gương mặt sưng húp của Y Phù vẫn chưa hoàn toàn hết.

- Đường Na tỷ tỷ, ta... Ta bị người ta đánh! - Y Phù vừa thấy Đường Na trở về, lúc trước đã bình tĩnh lại nhiều, bây giờ lập tức khóc lên. Đường Na bình thường tuy rất nghiêm khắc với các anh chị em nàng, nhưng bọn họ cũng hiểu được Đường Na rất thương yêu mình. Y Phù không tìm được chỗ trút nỗi ấm ức bây giờ đã tìm được nơi đột phá ở Đường Na.

- Chuyện gì thế, bị ai đánh. Sao phụ thân muội không làm chủ cho muội? - Đường Na vừa thấy bộ dạng Y Phù vội vàng hỏi thăm.

- Phụ thân không cho phép ta trả thù, các ca ca cũng không làm chủ cho ta... Ta... Ta bị người đánh thê thảm như vậy! - Y Phù khóc lóc dầm dề.

- Rốt cuộc là ai? Ở Ám Ảnh thành chúng ta mà dám động thủ đánh người như vậy thì quả không nhiều lắm? Chẳng lẽ là... mấy người gia tộc Tái Nhân Đặc?

Đường Na nhíu mày, phẫn hận nói:

- Gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không thể kiêu ngạo như vậy, ta và Tạp Mai Lệ Tháp cũng có chút giao tình, muội nói cho ta biết là ai. Ta bảo Tạp Mai Lệ Tháp ra mặt giáo huấn hắn!

- Là... là bằng hữu mà tỷ tỷ lần trước mang đến... dường như... dường như tên là Bố Lai Ân... - Y Phù thần tình ủy khuất, nhẹ giọng nức nở nói.

- Hử, cái gì?

Đường Na lắp bắp kinh hãi, hô khẽ:

- Làm sao có thể như vậy chứ? Dù gì cũng phải nể mặt ta, Bố Lai Ân cũng không nên đánh muội thành hình dáng này chứ, muội không lầm chứ?

Nghe Y Phù vừa nói như vậy, Đường Na mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng hiểu Hàn Thạc, không cho rằng hắn sẽ làm những việc thế này.

- Thật mà, thật là hắn!

Y Phù thét lên:

- Ca ca ta cũng ở đó, huynh ấy có thể làm chứng, còn có Đằng Phi!

- Ta đến hỏi hỏi ca ca muội!

Đường Na lòng đầy nghi hoặc, chẳng mấy chốc đã tìm được Khải Kỳ và Đằng Phi đang tỉ thí với nhau ở tu luyện tràng. Khải Kỳ cũng oán thù Hàn Thạc, lần trước mặc dù hắn cảm thấy Hàn Thạc có thể là có ý tốt, nhưng hắn cũng không thích Hàn Thạc, muốn phá hỏng quan hệ giữa Hàn Thạc và Đường Na, vừa thấy Đường Na tìm hắn hỏi chuyện, liền bẻ cong sự thật nói lại cho Đường Na.

Vốn Y Phù được Hàn Thạc ra tay cứu giúp, vào miệng Khải Kỳ lại biến thành Hàn Thạc dựa thế Tạp Mai Lệ Tháp, nhân dịp khi dễ Y Phù. Hắn không dám động tới Tạp Mai Lệ Tháp, do đó đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người Hàn Thạc, trong miệng Khải Kỳ thì Hàn Thạc biến thành người vong ân phụ nghĩa, hèn hạ tiểu nhân, tội không thể tha.

- Đằng Phi, sự tình có phải là như vậy không? - Đường Na biết tâm tính em gái mình nên vẫn còn hơi không tìn, nhưng khi hỏi chuyện Đằng Phi thật kỹ, nàng nghĩ rằng Đằng Phi vốn không có quan hệ gì, hẳn là sẽ thuật lại mọi việc thật công bằng.

Đáng tiếc Đằng Phi có ý cho Hàn Thạc trở thành đối thủ cạnh tranh muốn chinh phục Đường Na, thêm nữa lại có quan hệ tốt với Khải Kỳ, tự nhiên phải giúp Khải Kỳ rồi. Khi được Đường Na hỏi, Đằng Phi không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu vẻ khẳng định.

Mắt thấy Đằng Phi cũng khẳng định, Đường Na xem như đại khái tin rồi, có vẻ tức giận, nhẹ giọng nói:

- Không ngờ hắn lại là người như thế! Vì một việc nhỏ ở tu luyện tràng, hắn lại hạ độc thủ như vậy với Y Phù, mặc kệ nói như thế nào, Y Phù cũng là muội muội ta, hắn cũng phải nể mặt mình chứ...

Vừa lẩm bẩm, Đường Na vừa chậm rãi đi ra khỏi tu luyện tràng.

Thấy trên mặt Đường Na hiện lên vẻ tức giận, Khải Kỳ đưa mắt trao đổi với Đằng Phi đầy thâm ý, khi hai người tâm tình thoải mái hơn, trong lúc giao chiến lực chiến đấu đã tựa hồ đề cao không ít.

Một nơi khác, gia tộc Kim Sâm...

Cơ Nhã trong mật thất giữa khuê phòng cẩn thận thể ngộ sức mạnh đấu khí của nàng, đột nhiên tỉnh táo khỏi trạng thái tĩnh ngộ. Trong tay nàng vung lên một thanh trường kiếm màu bạc, khắp phòng lấp lánh ánh sáng, giống như mấy ngàn ngôi sao lấp lánh, đẹp đến nỗi làm người ta không mở mắt ra được.

Quang hoa vừa qua, thần tình Cơ Nhã tươi tỉnh, thu thanh trường kiếm lại, đôi mắt sáng đột nhiên ngưng tụ vào bình thuốc để trong góc mật thất, bàn tay trắng muốt vươn ra. Bình thuốc ghi chữ Tuyền Cơ đan rơi vào lòng bàn tay Cơ Nhã, đôi mắt sáng của nàng có vẻ kinh hỉ dị thường, lẩm bẩm nói:

- Tuyền Cơ đan thật sự là một loại thuốc thần kỳ, giúp ta đề cao độ ngưng tụ đấu khí một tầng, năm trăm hắc tinh tệ, quá đáng tiền!

Chẳng mấy chốc, Cơ Nhã đã ra khỏi mật thất, chạy ào đến một đình viện u tĩnh, vừa vào đã hô lớn:

- Mẫu thân, cho con mười vạn hắc tinh tệ, con có việc khẩn cấp!

Mỹ phụ mĩ lệ giống với Cơ Nhã, chỉ là có vài phần phong vận thành thục tên là Bối Ti kinh ngạc nhìn Cơ Nhã đang vội vàng lao vào, nhíu mày khiển trách:

- Bình thường ta dạy con như thế nào, gia tộc Kim Sâm chúng ta là đại gia tộc ở Ám Ảnh thành, một vài lễ nghi cơ bản mà con cũng không nhớ...

- Biết rồi mẫu thân, mau đưa cho con mười vạn hắc tinh tệ đi, con thật sự có việc gấp mà! - Cơ Nhã làm nũng lắc lắc tay mẹ.

- Mười vạn hắc tinh tệ không phải là một số tiền nhỏ, con phải nhớ mình vẫn còn ở gia tộc đó, nha đầu này, ngày thường cho con đâu có ít tiền, con rốt cuộc muốn làm gì, nói rõ cho ta trước đi nào. - Bối Ti vuốt tóc Cơ Nhã, nói vẻ dịu dàng.

- Là như thế này, bên trong thành vừa mới mở một cửa hàng, tên là Thiên Cơ Dược Tề... - Cơ Nhã biết nếu không giải thích rõ ràng, mẫu thân nàng khẳng định sẽ không buông tay.

Lát sau...

Bối Ti kinh hô một tiếng, hỏi:

- Có thần kỳ thật như con nói không?

- Đương nhiên, mẫu thân, người còn không tin con gái sao? Con tự mình dùng rồi nên rất rõ ràng về sự trợ giúp mà thuốc này mang đến cho mình, thật đó, năm trăm hắc tinh tệ quả thực quá rẻ mà! Thừa dịp những gia tộc khác còn chưa tín nhiệm nhà thuốc đó, chúng ta phải mau chóng mua cho nhiều, nó không chỉ có giá trị về tinh tệ đâu... - Cơ Nhã vội vàng nói.

- Đi, ta với con cùng nhau đến xem, cũng may ta bây giờ cũng rảnh! - Nghe Cơ Nhã vừa nói như vậy, Bối Ti hiểu được nếu Cơ Nhã nói không sai, đây sẽ là cơ hội để đề cao thực lực của cả gia tộc, lập tức cảm thấy rất quan trọng, lập tức lấy một chút tinh tệ, rồi cùng Cơ Nhã cùng rời gia tộc Kim Sâm.

Gia tộc Tái Nhân Đặc, ngày hôm nay Tạp Mai Lệ Tháp đã ra khỏi tu luyện tràng.

- Ủa, tiểu thư, mặt tiểu thư, mặt cô... - Mụ mập Tạp Lâm Na vừa thấy Tạp Mai Lệ Tháp, đột nhiên hô lên kinh ngạc, chỉ vào mặt Tạp Mai Lệ Tháp vẻ khó tin.

Tạp Mai Lệ Tháp vốn nhan sắc quái dị, lớp da đầy những hầm hố, rõ ràng bây giờ trắng nõn mịn màng hơn nhiều, cánh tay cũng vậy, loại biến hóa này làm cho nàng thoạt nhìn thoáng cái đã mất đi vài phần dữ tợn hung ác, mặc dù vẫn còn xấu, nhưng so với trước kia thì lại có vẻ dễ nhìn hơn nhiều.

- Ta biết, ta biết... - Tạp Mai Lệ Tháp lập đi lập lại những lời này, đi vài bước lại lấy ra một cái kính soi, ngửa đầu cười rộ lên, càng lúc càng đắc ý.

- Tiểu thư Tạp Mai Lệ Tháp, cô... Cô thay đổi nhiều quá. - Trên đường những Thần Vệ và thị nữ đều kêu khẽ.

- Ủa, nha đầu này, sao dường như không giống trước kia. Ủa, dường như trắng ra, ha ha! Cháu làm sao lại trắng ra như vậy, điều này sao có thể chứ? - Vài cô dì gặp được trên đường cũng kêu khẽ.

- Ha ha... ha ha... ta không phải nằm mơ, ta quả nhiên không phải nằm mơ... - Tạp Mai Lệ Tháp kêu lên không ngừng, chạy thẳng ra ngoài gia tộc Tái Nhân Đặc.

An Đức Liệt đang xử lý một núi việc trong sự tình gia tộc bị tiếng kêu gào của Tạp Mai Lệ Tháp hấp dẫn, ngẩng đầu lên, cả người hắn chấn động, đầy kinh hãi nói:

- Lại... lại có thể hữu hiệu thật!

An Đức Liệt lúc này buông chính vụ của mình, chạy như bay về phía Tạp Mai Lệ Tháp.

Hàn Thạc đang tu luyện, đột nhiên nghe bên ngoài có những tiếng kêu xì xào, thần thức triển khai, hắn đột nhiên phát hiện ra bên ngoài Thiên Cơ Dược Tề thoáng cái có hơn gần trăm người, những người này đều hò hét:

- Mở cửa, mở cửa nhanh, chúng ta muốn mua thần dược!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1027)