← Ch.0736 | Ch.0738 → |
Gia tộc Tái Nhân Đặc.
Hoa Lai Sĩ và Đa Á La nhìn Ba Đặc Lai Mỗ máu me đầy mặt được Cách Lỗ Tây dìu tới. Đa Á La chính là đường thúc của Ba Đặc Lai Mỗ, cũng chính là nhân vật quan trọng nhất đoàn người này.
Ngực Ba Đặc Lai Mỗ cũng loang máu, phía sau lưng thần giáp vỡ vụn vài khối, mảnh vỡ của chén rượu cắm vào trong huyết nhục, máu tươi từng giọt nhỏ xuống đất.
Đa Á La thần tình âm trầm, vừa thấy Ba Đặc Lai Mỗ được Cách Lỗ Tây dìu vào, lập tức lao tới đón lấy cháu mình, trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì thế? Trong Ám Ảnh thành còn có ai dám đánh trọng thương ngươi?
Hoa Lai Sĩ sắc mặt cũng hơi khó coi, Đa Á La và Ba Đặc Lai Mỗ là khách quí quan trọng nhất của gia tộc Tái Nhân Đặc, lúc này Ba Đặc Lai Mỗ bị thương đến như vậy, hắn tự nhiên cũng khó ăn khó nói.
- Là người của Thiên Cơ dược tề! - Hạ Lạc Đặc thấp giọng nói.
Hoa Lai Sĩ nhướng mày, nhìn Cách Lỗ Tây, hỏi:
- Việc này là như thế nào?
Cách Lỗ Tây dìu Ba Đặc Lai Mỗ giao cho Đa Á La, sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Ở Thiên Cơ dược tề phát sinh vài việc ngoài ý muốn, người của An Đức Lệ Na là Thiên Cơ dược tề có xung khắc gì đó với Ba Đặc Lai Mỗ, ngay trong sảnh chính đột nhiên đánh nhau.
- An Đức Lệ Na đánh bị thương Ba Đặc Lai Mỗ à? - Hoa Lai Sĩ lòng trầm xuống, lập tức hỏi ngay. Thông qua lời An Đức Liệt, hắn cũng biết một số chuyện về An Đức Lệ Na. Đối với một tiểu cô nương lợi hại bên cạnh Hàn Thạc như vậy, Hoa Lai Sĩ cũng rất để ý, nghe Cách Lỗ Tây nói như vậy lập tức nhận định ngay chắc chắn phải là An Đức Lệ Na hạ thủ.
- Không phải!
Cách Lỗ Tây cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Là Bố Lai Ân đánh Ba Đặc Lai Mỗ thiếu gia bị thương nặng!
- Cái gì?
Hoa Lai Sĩ biến sắc, nghiêm túc nói:
- Ngươi không hiểu lầm chứ? Bố Lai Ân chỉ có thực lực Hạ vị thần, sao có thể đánh Ba Đặc Lai Mỗ trọng thương như vậy được?
- Là hắn!
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Lạc Đặc tràn đầy vẻ khiếp sợ, nói:
- Tất cả mọi người đều xem thường thực lực hắn, tên kia còn độc ác hơn cả An Đức Lệ Na. Một kích đầu của hắn không sử dụng đầy đủ lực lượng nên Ba Đặc Lai Mỗ lơ là phòng thủ, do đó Ba Đặc Lai Mỗ sơ xuất. Kích thứ hai trong khi Ba Đặc Lai Mỗ không để ý, hắn đột nhiên toàn lực ra tay, thoáng cái đánh Ba Đặc Lai Mỗ bị thương nặng!
- Có thể nào như vậy?
Hoa Lai Sĩ kinh hãi thất sắc, hỏi Cách Lỗ Tây:
- Thật như thế à?
Khẽ gật đầu, Cách Lỗ Tây nói:
- Không sai, phỏng chừng An Đức Liệt đại nhân chút nữa là trở lại, thành chủ đại nhân có thể hỏi hắn mọi việc!
"Tiểu tử đó lại có thực lực Thượng vị thần à!" - Hoa Lai Sĩ lòng thầm kêu khẽ, ánh mắt bắt đầu lóe lên.
An Đức Liệt hiểu rất rõ đại ca hắn, vốn khi hắn nghe nói Ba Đặc Lai Mỗ bị người của Ám Ảnh thành đánh trọng thương, lập tức vô cùng giận dữ, chuẩn bị truy cứu trách nhiệm người động thủ. Nhưng, khi hắn biết người hạ thủ là Hàn Thạc, hơn nữa Hàn Thạc thoáng cái đã biểu hiện ra thực lực Thượng vị thần, hắn lập tức bắt đầu cân nhắc đủ đường.
Hoa Lai Sĩ có thể có được ngày hôm nay, đều là vì hắn đối đãi với nhân tài cực kỳ trọng thị. Hắn coi trọng nhất là thực lực, Thiên Cơ dược tề có một An Đức Lệ Na đã làm cho Hoa Lai Sĩ lưu tâm rất lâu rồi, bây giờ nghe nói Hàn Thạc cũng có thực lực Thượng vị thần, hắn lập tức càng phải suy nghĩ nhiều hơn.
- Ta nghĩ, ngươi hẳn phải làm đến nơi đến chốn cho chúng ta? - Đa Á La kiểm tra thương thế Ba Đặc Lai Mỗ một chút, xác định cháu mình không có gì nguy hiểm tới sinh mạng, ngẩng đầu nhìn Hoa Lai Sĩ thật sâu, khẽ nói.
- Yên tâm, sau khi ta biết rõ nguyên nhân sự việc, nhất định sẽ nói lại cho các ngươi biết!
Hoa Lai Sĩ khẽ gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn Cách Lỗ Tây, nói:
- Ta hiểu rất rõ con người Bố Lai Ân này, hắn hẳn là không vô duyên vô cớ làm như vậy đâu, rốt cuộc việc này như thế nào?
- Việc này. - Cách Lỗ Tây nhìn Ba Đặc Lai Mỗ và Đa Á La, có chút do dự không dám nói.
Sắc mặt trầm xuống, Hoa Lai Sĩ quát:
- Cách Lỗ Tây, việc này là như thế nào?
- An Đức Lệ Na nói lúc nàng trở lại Ám Ảnh thành từng gặp phải Ba Đặc Lai Mỗ thiếu gia. Ba Đặc Lai Mỗ thiếu gia tựa hồ cố ý cướp nữ nhân của Bố Lai Ân.
Cách Lỗ Tây vội vàng đem mọi việc xảy ra tóm tắt lại một lần, sau đó bổ sung:
- Mấy lời này ta nghe An Đức Lệ Na nói thôi, tình huống cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ lắm đâu!
Cách Lỗ Tây vừa nói như vậy, trong lòng Hoa Lai Sĩ đã có kế. Lão cũng hiểu rõ Ba Đặc Lai Mỗ háo sắc, hắn gây ra những việc thế này thì Hoa Lai Sĩ cũng không có gì bất ngờ.
- Đa Á La tiên sinh, nếu là các ngươi ỷ thế khinh người trước, vậy việc hôm nay thật sự là rất khó xử lý!
Hoa Lai Sĩ thở dài một tiếng, nói:
- Ám Ảnh thành có qui củ của Ám Ảnh thành, nếu chỉ vì các ngươi là khách nhân mà xử lý không công bằng, ta làm thành chủ nhất định sẽ bị các đại gia tộc trách cứ!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đa Á La rất khó coi, hắn thấy được Hoa Lai Sĩ cố tình bảo hộ Thiên Cơ dược tề. Gia tộc họ có thế lực tuy lớn, nhưng nơi này dù sao cũng là Ám Ảnh thành, tại đây nếu Hoa Lai Sĩ không trợ giúp họ, họ cũng chẳng làm gì được.
- Ngươi nghĩ kỹ chưa? - Đa Á La hỏi.
- Sau khi hiểu rõ mọi việc, ta sẽ xử lý công bằng! Tuyệt sẽ không thiên vị bất kỳ một phương nào! - Hoa Lai Sĩ nói vẻ đại nghĩa lẫm liệt.
Chẳng mấy chốc, An Đức Liệt cũng từ Thiên Cơ dược tề trở về đến nơi, vừa vào hắn đã đánh mắt cho Hoa Lai Sĩ.
Hoa Lai Sĩ khẽ gật đầu, xin lỗi Đa Á La một tiếng rồi rì rầm nói chuyện riêng với đệ đệ mình. Một lát sau, Hoa Lai Sĩ mỉm cười ngước lên, nói với Đa Á La:
- Mặc kệ như thế nào, trước hết để thương thế của Ba Đặc Lai Mỗ ổn định đã rồi nói sau, chuyện này ta sẽ tra minh bạch!
- Hy vọng ngươi có thể cho chúng ta một công đạo, lần này ta tới đây là đại biểu cho giáo hội thương đàm với ngươi một vài vấn đề, nếu đến cả an toàn của thân nhân chúng ta mà cũng không được đảm bảo, vậy thì Ám Ảnh thành của gia tộc Tái Nhân Đặc các ngươi quả làm cho người ta thất vọng! - Trước khi Đa Á La dẫn Ba Đặc Lai Mỗ ly khai còn trầm giọng nói.
Đợi cho đoàn người Đa Á La và Hạ Lạc Đặc ly khai, Hoa Lai Sĩ cười lạnh:
- Đem giáo hội ra ép ta à? Hắc hắc, gia tộc Ba Triệt Nhĩ Đức các ngươi chẳng mạnh hơn gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta bao nhiêu, các ngươi có thể đại biểu cho giáo hội sao?
- Đại ca, tiểu tử Bố Lai Ân không thể coi thường được! - An Đức Liệt cười nói.
- Anh hùng xuất thiếu niên, thực lực hắn càng mạnh ta càng cao hứng!
Hoa Lai Sĩ cười ha ha, nói:
- Nếu hắn chỉ là một dược tề sư, nói không chừng ta còn thật sự không vì giúp cho hắn mà đắc tội với gia tộc Ba Triệt Nhĩ Đức. Nhưng bây giờ hả, hắc hắc, chỉ có thể coi tên Ba Đặc Lai Mỗ này xui xẻo thôi!
- Thành chủ đại nhân, nhưng Đa Á La lần này đại biểu cho giáo hội mà! - Cách Lỗ Tây nhắc nhở có chút kính sợ.
- Chỉ là đại biểu giáo hội mà thôi. Gia tộc Ba Triệt Nhĩ Đức cũng không phải là giáo hội, sao ta lại phải sợ hắn!
Hoa Lai Sĩ khinh thường nói:
- Huống chi, lần này chúng tới đây là có việc muốn cầu ta! Gia tộc Tái Nhân Đặc của ta một lòng phụng thị Hắc Ám chủ thần, việc nhỏ như vậy căn bản chẳng dao động được địa vị gia tộc chúng ta đâu!
- Cách Lỗ Tây, ngươi về trước đi. - An Đức Liệt lại cười nói.
Cách Lỗ Tây khẽ gật đầu, rời gia tộc Tái Nhân Đặc.
- Ngươi khẳng định tiểu tử đó thật sự có thực lực Thượng vị thần chứ? - Sau khi tất cả mọi người ly khai, Hoa Lai Sĩ mừng rỡ vội hỏi.
- Ta tận mắt nhìn thấy!
An Đức Liệt khẳng định nói:
- Hơn nữa, hắn cũng dùng một loại sức mạnh vô cùng cổ quái, so với An Đức Lệ Na còn đặc biệt hơn. Người này thật sự là ngoài dự liệu mà!
- Tốt lắm!
Hoa Lai Sĩ khẽ hô một tiếng, cười nói:
- Ta xem gia tộc Lai Phất Tư cũng không còn tâm ở lại Ám Ảnh thành nữa, vị trí của họ thiếu người tiếp quản, nếu quyền này giao cho ba đại gia tộc khác chia sẻ, vậy có thể quá lớn, thậm chí có một ngày còn uy hiếp tới địa vị gia tộc Tái Nhân Đặc chúng ta. Bố Lai Ân là người mới, còn chưa có căn cơ gì, lại quan hệ tốt với Tạp Mai Lệ Tháp, giao cho hắn là một lựa chọn không tệ. Trước kia thực lực hắn không đủ, thật ra ta không cân nhắc gì nhiều, bây giờ xem ra hắn còn thích hợp với vị trí này hơn cả Ngải Phất Lí!
- Đại ca, huynh có ý nghĩ là đem đội năm Thần Vệ...? - An Đức Liệt kinh hô.
- Không sai, đội năm Thần Vệ không có người quản lý thời gian dài rồi, cũng nên có người tọa trấn chứ! - Hoa Lai Sĩ gật đầu nói.
- Nhưng chúng ta đã nói ra ngoài, nói là đem đầu Ngải Phất Lí tới mới có thể ngồi trên vị trí đó mà? - An Đức Liệt nhíu mày nói.
- Việc này có thể sửa được, chỉ cần Bố Lai Ân thể hiện cống hiến to lớn cho Ám Ảnh thành, chúng ta có lý do giao đội năm Thần Vệ cho hắn quản lý. Ta cũng chỉ là nói tạm thời mà thôi, hắn không nhất định có được đại cơ duyên như vậy, nhưng ý của ta là như vậy, điểm này chúng ta có thể từ từ xem xét! - Hoa Lai Sĩ nói.
- Ta hiểu rồi!
An Đức Liệt cảm thán nói:
- Tiểu tử này mà có được đội năm Thần Vệ, vậy đúng là một bước lên trời rồi!
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, Hàn Thạc một mạch cẩn thận đề phòng, sợ đường thúc của Ba Đặc Lai Mỗ đến trả thù.
Nhưng Đa Á La không hề mò đến, vì gia tộc Tái Nhân Đặc xoay chuyển ý nghĩ, Đa Á La và Ba Đặc Lai Mỗ tựa hồ chấp nhận xui xẻo, mặc dù trong lòng vô cùng cừu hận Hàn Thạc, nhưng bên trong Ám Ảnh thành có gia tộc Tái Nhân Đặc bảo hộ, chúng cũng không dám dính vào.
Trong khoảng thời gian này đoàn người tới từ Kỳ Áo đại lục, ai nấy đều khổ tu chăm chỉ. Ngoại trừ Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ ban ngày phải chiếu cố kinh doanh của Thiên Cơ dược tề ra, những người vừa mới tới cảm thấy thực lực mình thấp kém, không ai ly khai khỏi phòng một bước.
Phỉ Bích quả nhiên sở trường quản lý, có nàng nhúng tay vào mọi việc ở Thiên Cơ dược tề đã trở nên dễ dàng. Phỉ Bích có kinh nghiệm quản lý rất thành thục, về phương diện này thì đến cả Cổ Lệ cũng còn kém xa nàng, Phỉ Bích gần như mù tịt về thuốc men thế mà đã hiểu rành mạnh mọi việc, từ việc thu hái dược tài, cất trữ trong kho, luyện chế thuốc, bán hàng, có thể đưa ra ý kiến rất sắc bén trên mọi phương diện.
Ngải Mễ Lệ phụ trách chiêu mộ một vài nhân tài đặc thù, thu hút rất nhiều nhân tài để Thiên Cơ dược tề khai nghiệp các phân bộ mới, có hai người này trợ giúp, Hàn Thạc thoáng cái đã giải thoát khỏi Thiên Cơ dược tề, dạo này chỉ cần tìm hiểu chút chút xem thu được bao nhiêu tiền, những sự tình khác toàn bộ buông tay giao cho các nàng quản lý.
Thành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ thời gian này cũng tự mình đến Thiên Cơ dược tề một lần, danh nghĩa là điều tra Hàn Thạc về việc Ba Đặc Lai Mỗ, nhưng lần nào tới cũng cho thấy thái độ hâm mộ Hàn Thạc, còn bảo hắn yên tâm, đừng vì Ba Đặc Lai Mỗ mà ảnh hưởng đến tâm tình.
Từ khi Hàn Thạc bắt đầu tới Ám Ảnh thành, mặc dù hắn lăn lộn khá lâu ở đây, nhưng sự tình gì thì Hoa Lai Sĩ cũng chỉ cho An Đức Liệt nói chuyện với hắn, đến cả ngày khai nghiệp Thiên Cơ dược tề của hắn, Hoa Lai Sĩ cũng không thể hiện gì đặc biệt.
Song, sau khi đại náo lần trước, cứ vài ngày là Hoa Lai Sĩ lại tự mình đến Thiên Cơ dược tề, xem ra rõ ràng hắn có thái độ khác xưa nhiều rồi.
Hoa Lai Sĩ tới không bao lâu, tộc trưởng ba đại gia tộc khác cũng theo nhau đi tới Thiên Cơ dược tề, ai nấy đều nghiêm khắc lên án cách làm vô sỉ của Ba Đặc Lai Mỗ, đánh giá cao việc Hàn Thạc đột nhiên đả thương người!
Tạp Mai Lệ Tháp bị Hoa Lai Sĩ buộc phải tiếp tục tu luyện, trong khoảng thời gian này không ra khỏi tu luyện tràng, do đó cũng không biết những việc xảy ra gần đây ở Ám Ảnh thành.
Hắc Thiên ra ngoài một chuyến vừa trở về thành, hôm nay tìm tới Hàn Thạc, tỏ ra vô cùng khiếp sợ trước việc Hàn Thạc ngày ấy đại triển thần uy, không ngừng cam đoan rằng với những gì hắn hiểu về Hoa Lai Sĩ, hắn đảm bảo tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.
Sau một thời gian quan sát, Hàn Thạc sớm cũng biết Hoa Lai Sĩ có ý muốn che chở mình, căn bản không cần Hắc Thiên nhắc nhở, khi hắn muốn cùng với Hàn Thạc luận võ một chút, Hàn Thạc không thể không cự tuyệt. Sức mạnh của Đỉnh Linh không thể kéo dài, hình ảnh của hắn bây giờ trong lòng các đại gia tộc toàn là được khoa trương mà nên, một khi luận võ với Hắc Thiên, chẳng phải sẽ lòi đuôi chồn ra ngay lập tức sao?
Cũng may Hắc Thiên cũng không miễn cưỡng, thấy Hàn Thạc không muốn luận võ với mình, hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm cho Hàn Thạc thấy trong Ám Ảnh thành chỉ cần hắn có thực lực cường đại, Thiên Cơ dược tề mới có thể ổn định phát triển.
Điểm này Hàn Thạc cũng hiểu được, chỉ từ sự thay đổi thái độ của những người trong các đại gia tộc, hắn đã hiểu được điểm ấy.
So sánh với trước kia, những người của các đại gia tộc đến Thiên Cơ dược tề mua thuốc, ai nấy đều có thái độ rất cung kính. Khi họ hiểu được Thiên Cơ dược tề có hai Thượng vị thần thâm sâu khôn lường, hơn nữa còn đều là loại nhân vật giết người không nháy mắt, chẳng ai dám xem Thiên Cơ dược tề chỉ là một cửa hàng bình thường nữa.
Tất cả đã đi vào quỹ đạo, Hàn Thạc cũng cảm thấy dễ dàng, thời gian hàng ngày đều dùng để tu luyện.
Bên trong tu luyện tràng Thiên Cơ dược tề, hai người Hàn Thạc và A Khắc Lợi đứng trong trọng lực không gian ra tay chiến đấu. A Khắc Lợi nghiện đánh nhau thành tính cho rằng chỉ có khi không ngừng đánh giết mới có thể đề cao thực lực của mình một cách nhanh nhất. Trong khoảng thời gian này hai người cứ ở trong tu luyện tràng của Hàn Thạc chém giết tranh đấu.
Trong lúc đấu với A Khắc Lợi, Hàn Thạc toàn bộ đều chỉ dùng sức mạnh của hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ, hai tay ngưng kết không ngừng thành pháp châu Hủy Diệt, dùng quỹ tích vận chuyển theo Hủy Diệt pháp tắc, hướng về phía A Khắc Lợi bắn phá.
Pháp châu Hủy Diệt là do thần lực Hủy Diệt ngưng tụ mà thành, sức mạnh cực kỳ kinh người, A Khắc Lợi muốn ứng phó cũng phải cố hết sức, bên trong tu luyện tràng bay qua lượn lại rất nhanh, thân thể hóa thành từng đạo tàn ảnh, một khi tránh thoát khỏi pháp châu Hủy Diệt, nắm được khe hở lập tức ra tay đánh lại.
"Bang Bang Bang!"
Những tiếng giao kích kịch liệt không dứt. Không bao lâu A Khắc Lợi đã mỏi mệt đến mức không chịu nổi, chẳng mấy chốc đã bại trận.
- Ngươi thật sự là một quái thai, tu luyện nhiều sức mạnh lộn xộn như vậy, thế mà mỗi một cái đều có thể luyện đến mức tinh thâm! - A Khắc Lợi cảm thán nói.
Thân thể Hàn Thạc biến thái hơn A Khắc Lợi nhiều, lần trước hấp thu thần lực của một Trung vị thần, hóa thân ngoại thân đã đột phá đến bên bờ, thần lực cũng thâm hậu hơn A Khắc Lợi một chút, chiến đấu trên chân A Khắc Lợi cũng là việc bình thường.
- Được rồi, A Khắc Lợi ngươi ra đi, đến lượt ta rồi!
Bên kia An Đức Lệ Na vừa thấy A Khắc Lợi dừng tay, lập tức đã cười hì hì đi tới, hai nắm tay bé tí vung vẩy trước mặt Hàn Thạc, nói:
- Hôm nay đánh như thế nào?
- Theo cách cũ, ta chỉ đánh với ngươi ba phút, quá thời gian này là dừng tay! - Hàn Thạc cười nói, dựa vào lực lượng Đỉnh Linh, mỗi một lần hắn nhiều nhất có thể chống đỡ khoảng chừng ba phút, một khi vượt qua thời gian này, Ma Anh vốn là căn bản của Ma Công sẽ bị hao tổn.
Nhưng trong thời gian tỷ võ gần đây, Hàn Thạc phát hiện mỗi một lần mượn lực Đỉnh Linh giao thủ với An Đức Lệ Na, cảm giác đau đớn xáo động vì sức mạnh tràn ngập khắp ngõ ngách này thật ra là một loại cường hóa rất tốt cho hắn. Thiên Ma Bất Diệt Thể mà hắn tu luyện một thời gian dài, bây giờ đã mơ hồ có cảm giác muốn đột phá.
Trước mắt Thiên Ma Bất Diệt Thể của Hàn Thạc chỉ có thể xuất hiện khi hắn chủ động thi triển, dùng để ngăn cản công kích bên ngoài. Tầng thứ hai Thiên Ma Bất Diệt Thể coi như một vỏ bao ngoài ngăn ngừa công kích, là cảnh giới tự nhiên hình thành Thiên Ma Bất Diệt Thể, thì vẫn rất chậm, không thể đột phá.
Gần đây một thời gian giao thủ liên tục với An Đức Lệ Na, dựa vào lực Đỉnh Linh không ngừng kích thích thân thể, trong những cơn đau đớn khổ sở, sau mỗi lần hắn lại được cường hóa một chút, do đó mỗi một lần thời gian hắn duy trì được dài hơn một chút. Theo những cuộc chiến đấu, thời gian hắn mượn lực Đỉnh Linh đã được kéo dài hơn, mặc dù mỗi một lần chỉ kéo dài thêm vài giây, nhưng Hàn Thạc thấy được chỗ tốt khi dùng loại phương pháp này.
- Thật sự là ta không hiểu được ngươi, mỗi một lần chỉ trong chốc lát, chẳng kéo dài ra thêm được chút nào! - An Đức Lệ Na chu cái miệng nhỏ nhắn, vừa nói xong, đột nhiên vung tay đánh Hàn Thạc, hào quang chói lọi từ trong cơ thể nàng phóng thích ra, hình thành những vòng xoáy nhằm về phía hắn.
Trong tu luyện tràng này Hàn Thạc đã giao thủ với An Đức Lệ Na nhiều lần, cũng đã quen với thủ đoạn công kích của nàng như lòng bàn tay. Vừa thấy hào quan sáng chói tấn công, Hàn Thạc triển khai Thiên Ma Lợi Nhận ra hai tay, năm ngón tay tràn ra những luồng hắc khí dày đặc không tan, hắc khí là do sức mạnh của những con ma đầu ngưng tụ thành, thoạt nhìn năm ngón tay Hàn Thạc tựa hồ kéo theo năm luồng khói đen.
Hắc khí ngưng tụ không tan quấn vào với nhau, kết lại với nhau thành một cái lưới che trước mặt Hàn Thạc, hào quang chói lọi kia vừa bắn vào luồng hắc khí hình võng này đã bốc lên luồng khói nhẹ và kêu "tí tách".
Trong lúc này, Hàn Thạc và An Đức Lệ Na thường thường ra tay đánh nhau khi còn cách nhau vòng sáng và cái lưới màu đen, từng đạo hào quang từ tay hai người bắn ra.
"Bang!"
Hàn Thạc bị An Đức Lệ Na một kích đánh lui, khí thế hơi bị cản trở, còn lúc này An Đức Lệ Na sẽ nhân đó đánh mạnh, hắn chỉ có thể cố mà phòng ngự.
An Đức Lệ Na mạnh hơn Ba Đặc Lai Mỗ rất nhiều, Hàn Thạc giao thủ với nàng nhiều lần, nhận thức rất rõ điểm này. Nhưng vì nàng tu luyện sức mạnh đặc thù, hắn vẫn không rõ được thực lực chân chính của An Đức Lệ Na, chỉ đoán là nàng hẳn là có thực lực Thượng vị thần trung mạt kỳ gì đó.
"Bang!"
Lại một tiếng vang nhỏ, một kích từ bàn tay nhỏ mềm mại của An Đức Lệ Na nhè nhẹ đánh thẳng vào ngực Hàn Thạc.
- Ủa!
Hàn Thạc lùi ba bước, không tỏ vẻ gì sợ hãi mà ngược lại rất mừng rỡ, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện vừa rồi mình vẫn chưa chủ động phóng thích ra Thiên Ma Bất Diệt Thể nhưng khi một kích An Đức Lệ Na đánh vào người, Ma Nguyên lực trong cơ thể tự động hình thành Thiên Ma Bất Diệt Thể trong nháy mắt, phòng ngự rất vững trước một kích của An Đức Lệ Na.
← Ch. 0736 | Ch. 0738 → |