Vay nóng Tima

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0837

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0837: Có hứng thú theo ta không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Bà ta gầy trơ cả xương, cả người không đến mấy lạng thịt, da thì màu nâu xanh, đầu trọc, lông mi thưa thớt, mặt đầy nếp nhăn như những rãnh thật sâu. Khi nhếch miệng cười điên cuồng, chúng dồn lại một chỗ làm cho người ta nhìn mà thấy bị đả kích mạnh mẽ.

Cực kỳ xấu xí! Bất cứ người nào nhìn thấy cái "dung nhan" này của mụ ta, đều sẽ cảm thán thốt như vậy.

Bà ta bay bổng đến, tử khí trên người cực kỳ nồng, cảnh giới đã là Thượng vị thần trung kỳ, tại Thâm Cốc, có thực lực thế rất hiếm. Phía sau bà ta còn bảy vệ sĩ, ba người trong đó có thực lực Thượng vị thần sơ kỳ, ai ai tướng mạo cũng khó coi, thần sắc âm u lạnh lẽo.

Người bình thường khi biết được thực lực cường đại của bà ta thì tuyệt đối không dám nói thẳng cảm giác ra, không ai dám nhắc đến khuôn mặt xấu xí của mụ, tránh làm mụ tức giận mà rước họa vào thân.

Nhưng bên cạnh Hàn Thạc có Hàn Hỏa, Hàn Mộc, toàn loại không hề kiêng nể ai. Mụ già còn chưa tới trước mặt La Ti, Hàn Hỏa bỗng nhiên thất thanh hét ầm lên:

- Oa, quái vật gì thế này!

- Xấu ma chê quỷ hờn, chưa bao giờ gặp một con mụ xấu như thế, mẹ nó, thật xui xẻo. - Hàn Mộc cũng hô to, vẻ mặt giống như bị hù dọa, làm bộ giật mình lui về phía sau tránh.

Sở dĩ ngay từ đầu hai người đã mở miệng châm chọc, bởi vì cảm thấy mụ già này có thái độ thù địch với phe mình.

- Bách Toa, là ngươi! - La Ti biến sắc, sát cơ hiện lên trong con ngươi xinh đẹp.

Mụ già cười hắc hắc quái dị khó coi vô cùng, đến nơi đầu tiên là nhe răng cười với La Ti, sau đó liếc qua Hàn Hỏa, Hàn Mộc, nói:

- Hai tiểu tử các ngươi không biết thế nào là sống chết, ở đây ta không so đo với các ngươi, các ngươi tốt nhất đừng bao giờ rời khỏi Thâm Cốc, bằng không chỉ có một con đường chết!

- Mụ xấu xí, ngươi sinh ra đã xấu mà còn sợ người ta nói à?

Hàn Hỏa vừa nghe Bách Toa mở miệng uy hiếp, lập tức quái gở nói:

- Mặt ngươi rữa nát cả rồi, ta có thể ngửi thấy mùi vị làm người khác buồn nôn. Bộ dạng như thế mà ngươi vẫn dám xuất hiện ở đây, ta thật sự bội phục tinh thần can đảm của ngươi đó!

Hàn Mộc không tốn lời vô ích, đứng ra xa như tránh ôn dịch, vẻ vô cùng chán ghét hiện rõ trên nét mặt.

Bách Toa tự biết tướng mạo của mình đúng là vô cùng thê thảm. Thế nhưng bị người ta dùng lời ác độc như vậy châm chọc có lẽ vẫn là lần đầu tiên. Bà ta thình lình như con độc xà nhìn chòng chọc Hàn Hỏa, xem chừng đang chuẩn bị động thủ giết người.

- Bách Toa, không được gây sự ở chỗ này! - Một lời cảnh cáo bỗng từ xa vọng lại. Một đội vệ sĩ Thâm Cốc đang lạnh lùng nhìn sang bên này.

Cố nén lửa giận ngập trời trong lòng, Bách Toa đưa mắt sang La Ti hạ giọng:

- Ta tìm ngươi rất lâu rồi, cứ tưởng rằng ngươi vẫn còn ẩn núp, hắc hắc, không ngờ ngươi còn dám tới Vùng Đất Hỗn Loạn này! Tốt! Rất tốt! Giờ phút rời Thâm Cốc cũng là lúc mấy người các ngươi phải chết!

Nói xong, Bách Toa nhìn Hàn Hỏa, Hàn Mộc gật đầu nhe răng cười nói:

- Hai tiểu tử kia, đến lúc đó các ngươi sẽ rất nhanh biết được cái gì là hậu quả!

Phất phất tay, mụ ra lệnh:

- Chúng ta đi!

Mấy vệ sĩ kia cũng nhìn thật kỹ như muốn khắc sâu hình dạng nhóm Hàn Thạc, sau đó mới hờ hững bỏ đi.

- Mụ ta là ai? Ngươi và mụ ta có cừu hận gì? - Sau khi Bách Toa đi khỏi, Hàn Thạc mới nhẹ giọng hỏi.

La Ti vẫn nhìn theo Bách Toa cho đến khi bóng lưng của mụ biến mất mới giải thích với Hàn Thạc:

- Trước đây ta có chút giao tình với Bách Toa. Nhưng sau này con của mụ mưu đồ dùng thuốc hòng gây bất lợi với ta, khi ta phát hiện liền giết chết hắn.

Từ đó, Bách Toa điên cuồng truy sát ta. Trước khi ta rời khỏi Vùng Đất Hỗn Loạn, mụ chưa hề ngừng việc này.

- Dạng như mụ mà cũng có nam nhân à? - Hàn Mộc có vẻ rất kinh ngạc.

- Hình dáng của mụ hiện tại là do trọng thương gây ra. Trước khi bị hủy dung, Bách Toa cũng có đôi chút nhan sắc. - Liếc Hàn Mộc, La Ti thản nhiên giải thích.

- Kệ mụ ta, khi chúng ta ra khỏi đây nếu thật sự mụ đụng phải chúng ta thì cũng tự tìm chết thôi! - Hàn Thạc căn bản không xem Bách Toa ra gì. Với hắn, một người chỉ có cảnh giới Thượng vị thần trung kỳ thì không có tư cách uy hiếp được bọn hắn.

- Bách Toa còn dễ đối phó, nhưng nam nhân của mụ, Bố Tư, khó mà dây vào.

La Ti than khẽ, giải thích:

- Bố Tư có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, tu luyện sức mạnh Hủy Diệt, ở Vùng Đất Hỗn Loạn cũng là một người có tiếng tàn nhẫn, thủ hạ chiêu nạp được một bọn liều mạng. Bách Toa thấy chúng ta cũng có thực lực không tầm thường, nhất định sẽ lập tức đưa tin cho Bố Tư. Ta nghĩ không bao lâu nữa tên kia sẽ tới Thâm Cốc, Bố Tư có danh khí không nhỏ, rất nhiều người phải nể mặt hắn. Đến lúc đó, một khi chúng ta rời khỏi đây thì khẳng định sẽ khó thoát khỏi sự truy sát của cặp đôi này!

Nói đến đây, La Ti thần sắc buồn bã nhìn Hàn Thạc than thở:

- Xin lỗi, ta thật sự không muốn đem đến cho ngươi nhiều phiền phức như vậy.

Lắc đầu cười, Hàn Thạc nói:

- Tuy rằng tại Vùng Đất Hỗn Loạn kẻ ác người tàn nhẫn vô số, nhưng thực sự ta chỉ coi trọng ngũ đại quân chủ! Bố Tư tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là một Thượng vị thần mà thôi. Ngươi yên tâm đi, nếu như hắn dám xuất hiện, ta không ngại tự mình xuất thủ để cho hắn nếm thử mùi vị đắc tội với chúng ta sẽ thế nào.

- Đúng đó, chỉ là một con đi*m dung túng cho con trai mà thôi, chúng ta sao phải sợ? - Hàn Hỏa tùy tiện an ủi La Ti.

Lần đối diện với rất nhiều kẻ tập kích ở Thiên Cơ dược tề trong Không Linh thành vừa rồi, La Ti yêu cầu hắn với Hàn Thổ chạy trước nên ấn tượng của Hàn Hỏa với La Ti mới thay đổi hẳn.

Trong lòng hắn, Hàn Thạc mới là người cường đại nhất thế giới này. Với cha mình, hắn có một sự tin tưởng mù quáng, không thừa nhận có ai có thể chiến thắng được Hàn Thạc.

Sự tin tưởng mù quáng này xuất phát từ những chuyện đã trải qua trước giờ. Bao năm đi theo Hàn Thạc, bọn họ chưa bao giờ thấy cha mình chịu thua thiệt, lúc nào cũng vậy nên sự tin tưởng này càng ngày càng trở nên mù quáng.

- Phụ thân, chỉ cần người có thể đối phó được với Bố Tư, chúng ta khẳng định sẽ không thua! - Tiểu Khô Lâu không lỗ mãng giống như Hàn Hỏa, theo thực lực ngày càng tăng nhanh, hắn càng phân tích đánh giá vấn đề trực quan.

- Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu.

Hàn Thạc cười tự tin, nói tiếp:

- Đi, chúng ta tiếp tục dạo chơi, để xem có thể hỏi thêm một chút tin tức về Ảnh Chuẩn hay không.

Chỉ cần có hắc tinh tệ, ở trong Thâm Cốc tuyệt đối có thể lấy được tin tức mình muốn. Trong Thâm Cốc có một nhóm người chuyên buôn bán tin tức, bọn họ được gọi là Phong Linh. Khu vực xung quanh Vùng Đất Hỗn Loạn thường có thương khách lui tới. Người ở Vùng Đất Hỗn Loạn muốn hạ thủ cướp bóc thì có thể thông qua Phong Linh ở trong Thâm Cốc lấy được những tin tức chi tiết nhất.

Thời gian đầu, Phong Linh chỉ buôn bán về tin tức. Dần dần, bất cứ tình báo gì chỉ cần ngươi chịu bỏ ra hắc tinh tệ, thì đủ các loại tin tức cổ quái hiếm thấy đều có thể biết được từ chỗ Phong Linh

Bỏ ra một ngàn hắc tinh tệ từ Phong Linh, Hàn Thạc đã biết được tin tức của Ảnh Chuẩn. Biết hắn đã đến Thâm Cốc năm ngày trước, sau đó chuẩn bị cống nạp lên Tát Lạp Tư, hiện tại đang ở trên Thiên Thần phong của Tát Lạp Tư.

Năm người Thái Nhĩ, La Cách, Áo Tác Ai, Tát Lạp Tư, Ngõa Tây Tư tuy rằng phụ trách quản lý Thâm Cốc, nhưng bọn họ bình thường không đến Thâm Cốc làm gì. Bên trong Vùng Đất Hỗn Loạn rộng bao la có vô số núi sông, hồ nước, vực sâu đẹp nổi tiếng. Mỗi người trong số đó thường cư ngụ ở những khu vực thần bị nhất, hiểm trở nhất.

Tát Lạp Tư ở trên Thiên Thần phong, ngọn núi cao mười vạn thước, như một thanh kiếm bản rộng cao chọc trời xuyên tận vào mây xanh. Thiên Thần phong đại biểu cho uy nghiêm của vị quân chủ này, thủ hạ ở khu vực xung quanh của hắn hàng năm đều tiến cống. Bình thường Tát Lạp Tư sẽ không rời khỏi Thiên Thần phong, chỉ khi nào xuất hiện một vài chuyện mà thủ hạ không giải quyết được thì hắn mới ra mặt.

Vừa nghe nói Ảnh Chuẩn hiện đang trên Thiên Thần phong của Tát Lạp Tư, Hàn Thạc biết tạm thời rất khó tóm được tên này. Thiên Thần phong không chỉ có một mình Tát Lạp Tư, cao thủ hạch tâm dưới quyền hắn cũng quanh năm suốt tháng đóng quân ở đó. Nơi đó có bố trí kết giới dày đặc, Hàn Thạc biết hiện giờ nếu chỉ dựa vào mấy người Tiểu Khô Lâu, La Ti mà xông vào Thiên Thần phong thì khẳng định sẽ chịu không thấu.

Hàn Thạc tạm thời dự định không đến Thiên Thần phong gây chuyện với Tát Lạp Tư, chỉ còn cách chờ Ảnh Chuẩn rời khỏi đó rồi mới tính. Mấy người du ngoạn trong Thâm Cốc không lâu thì một đội vệ sĩ chủ động tìm tới. Gã thủ lĩnh sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thần sắc kiêu ngạo có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ, tu luyện sức mạnh Hắc Ám.

- Mấy vị, nghe nói các ngươi đắc tội với Bách Toa và Bố Tư? - Người cầm đầu đi tới trước mặt Hàn Thạc ngẩng đầu hỏi.

- Ngươi quản cái rắm! - Hàn Hỏa thấy bộ dáng chỉ tay năm ngón như thế thì khó chịu, bực mình phang luôn.

- Sắp chết đến nơi mà còn không biết!

Hắn quát lạnh, đảo qua đoàn người Hàn Thạc một chút, cảm thấy La Ti là người có thực lực mạnh nhất mới nhìn nàng đề nghị:

- Tại Vùng Đất Hỗn Loạn, người dám không nể mặt Bố Tư, Bách Toa không nhiều. Hiện tại bọn chúng đang chờ ngay bên ngoài, một khi các ngươi rời khỏi Thâm Cốc lập tức sẽ bị cặp đôi này đuổi giết đến chết. Nếu như các ngươi muốn bảo toàn tính mệnh thì đưa ra một trăm vạn hắc tinh tệ, ta sẽ dẫn người bảo vệ các ngươi thoát đi, thế nào?

La Ti cũng không có trả lời, mà chỉ đưa ánh mắt sang Hàn Thạc.

Người nọ sửng sốt, hắn là người giỏi về xem mặt bắt hình dong nên biết ngay rằng mình đã tìm sai mục tiêu, hóa ra Hàn Thạc mới chính là thủ lĩnh của nhóm người này. Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, quan sát kỹ lưỡng Hàn Thạc một hồi, phát hiện người này cũng không có năng lượng ba động đặc biệt hay mạnh mẽ gì, làm hắn cảm thấy khá quái lạ.

- Không cần! - Hàn Thạc lắc đầu cự tuyệt thẳng thừng.

Người nọ cũng không tiếp tục dây dưa, cười lạnh gật đầu, phất tay chuẩn bị dẫn thủ hạ đi. Xem chừng hắn cho rằng đám Hàn Thạc chết chắc.

- Chờ một chút!

Hàn Thạc lại lên tiếng, chờ người kia nghi hoặc quay đầu lại hắn mới cười hỏi:

- Xin hỏi đại danh các hạ?

- Cáp Lỗ Lợi! Thế nào, có phải thay đổi ý kiến rồi không?

Hắn ngạo mạn nói:

- Bây giờ phải là một trăm năm mươi vạn hắc tinh tệ, nếu không không bàn nữa!

Lắc đầu cười, Hàn Thạc bác bỏ:

- Không phải, ta thấy ngươi hình như không thuộc về nhân mã của ngũ đại quân chủ. Ừm, thủ hạ của ngươi cũng có chút thực lực, có hứng thú theo ta không?

Cáp Lỗ Lợi ngẩn ngơ giống như nhìn kẻ ngu si, nói châm chọc:

- Ngươi hỏi thăm xem tại Vùng Đất Hỗn Loạn ta là người như thế nào? Ngay cả ngũ đại quân vương cũng từng phái người đến lôi kéo mà ta cũng không đồng ý, ngươi cho rằng ngươi là ai?

Phất phất tay, Cáp Lỗ Lợi nói:

- Đi, cái tên này nhất định là bị điên rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1027)