Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0847

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0847: Người là của ta, ngươi đừng đụng vào!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Trong khi Hàn Thạc đang luyện chế lại thân thể La Mông, Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo và Hàn Thổ đang phải đưa ra một lựa chọn khó khăn.

Cách năm trăm dặm về phía nam của Thiên Thần phong, một đám thủ hạ vừa mới cướp sạch một thương khách, lúc này đang kiểm kê chiến lợi phẩm, thỉnh thoảng còn vọng lại từng tràng cười hô hố.

Hai người đã tiến sâu vào lòng đất dưới chân Ảnh Chuẩn. Thông qua nhịp đập của đại địa, Hàn Thổ có thể rõ ràng cảm thấy vị trí của những kẻ kia, thậm chí có thể đại khái đoán ra số lượng và thực lực của bọn chúng.

- Đại ca. Ngoài Ảnh Chuẩn ra, còn có bốn Thượng vị thần cộng thêm mười sáu Trung vị thần. Hơn nữa, bọn chúng đều tụ tập cùng một chỗ. Chúng ta hiện tại có nên động thủ hay không? - Hàn Thổ theo thói quen vẫn chờ đợi mệnh lệnh từ Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo. Hắn cẩn thận cảm thụ một chút rồi quay lại hỏi ý kiến Hàn Hạo.

Hàn Hạo sắc mặt bình tĩnh, Tử Ma Nhãn sáng lấp lánh, lắc đầu nói:

- Chờ đợi! Không có cơ hội thích hợp, tuyệt đối không thể động thủ!

Hàn Thổ không nói gì, tiếp tục cẩn thận quan sát động tĩnh phía trên.

Sau ba ngày, Hàn Thổ chợt lên tiếng:

- Hình như lại có một nhóm người nữa đến. Những người này lực lượng rất mạnh, số lượng không ít, không biết có phải là đồng bọn của Ảnh Chuẩn không.

- Ở phương hướng nào tới? - Hàn Hạo sửng sốt, lập tức truy hỏi.

- Cách Ảnh Chuẩn khoảng năm mươi dặm. Xem ra đang tiến tới phía này. - Hàn Thổ cảm nhận rồi trả lời chắc chắn.

Tiểu Khô Lâu thả một con ma đầu ra, sử dụng thông đạo Hàn Thổ đã mở để bay ra ngoài, tránh né một nhóm người của Ảnh Chuẩn ở phía xa xa, lặng lẽ lẻn tới phương hướng Hàn Thổ đã nói.

Ma đầu do hắn luyện chế tự nhiên không thần kỳ như ma đầu trong Vạn Ma đỉnh. Đó là lý do mà cho dù có thể bay trên đỉnh đầu bọn Ảnh Chuẩn, hắn cũng không dám hạ lệnh cho nó lại gần theo dõi, sợ sẽ rút dây động rừng.

...

Cách đám Ảnh Chuẩn năm mươi dặm, một đám người ẩn nấp thân hình, đang cẩn thận tiến lại gần.

- Ba La đại nhân! Ảnh Chuẩn xem như là người của Tát Lạp Tư. Chúng ta ra tay với hắn liệu có làm cho Tát Lạp Tư nổi giận không? - Khoa Địch Á theo sát Ba La, trên đường đi từ đầu đến cuối vẫn có phần đắn đo.

Ba La hắc hắc cười lạnh:

- Tát Lạp Tư mặc dù lợi hại. Bất quá chúng ta là liên minh Liệp thần giả, sao phải sợ hắn? Hừ, thế lực của thủ lĩnh liên minh chúng ta trải khắp mười hai đại thần vực, so với Tát Lạp Tư chỉ hơn chứ không kém. Chúng ta căn bản không phải quá để ý hắn.

Dừng một chút, Ba La tiếp lời:

- Huống chi. Có ai biết là chúng ta ra tay chứ? Đến lúc đó, tùy tiện tìm vài cái kẻ chết thay bố trí một chút, chắc hẳn Tát Lạp Tư cũng không đủ thần thông để hoài nghi đến bọn ta.

- Đại nhân nói rất đúng! - Khoa Địch Á thấy Ba La chủ ý đã định, hắn biết nói thêm cái gì nữa cũng vô dụng.

- Chờ tiêu diệt Ảnh Chuẩn xong, ngươi lấy đầu hắn giao cho Hàn Hạo, coi như là lễ vật của ta tặng hắn tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn!

Ba La mặt âm trầm nói:

- Thực không ngờ bọn họ lại có năng lực lớn như vậy. Bao nhiêu tốp thế lực tụ tập, thế mà lại bị tàn sát đến bốn năm trăm người. Hàn Hạo, gã này thật sự không thể coi thường!

- Thật sự động thủ hình như là một người khác! - Khoa Địch Á khẽ nhắc.

Tin tức từ trong Thâm Cốc với tốc độ như điện truyền khắp toàn bộ Vùng Đất Hỗn Loạn. Ba La thân là một phương hào hùng, tự nhiên cũng nhận được tin tức rất nhanh. Khi hắn biết bọn người Hàn Thạc điên cuồng hung dữ mạnh mẽ như thế thì vô cùng kinh ngạc. Hắn và Hàn Hạo đã tiếp xúc với nhau mấy lần, sớm đã biết gã này không dễ dàng đối phó. Nhưng không ngờ rằng Hàn Hạo lại có sức mạnh lớn như vậy.

Từ tình thế hiện tại mà xét, Hàn Hạo nhất định sẽ tiến vào Vùng Đất Hỗn Loạn. Đều là Liệp thần giả, thêm nữa trước đây cũng có chút giao tình, Ba La nhân cơ hội này, chuẩn bị tạo mối quan hệ thân mật với Tiểu Khô Lâu, sẵn sàng cho đại biến của Vùng Đất Hỗn Loạn.

- Bất kể là ai ra tay, nhưng có thể chắc chắn quan hệ giữa Hàn Hạo cùng bọn kia không đơn giản!

Ba La hắc hắc cười nói:

- Biết điểm này như vậy là đủ rồi. Tiểu tử Ảnh Chuẩn kia gần đây cũng quá nổi điên rồi, dám đoạt không ít mối làm ăn của chúng ta. Ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, thừa dịp cơ hội này tiện tay giết hắn luôn!

Khoa Địch Á ngẩn ngơ, bỗng nhiên cảm giác đây mới là lý do động thủ của Ba La. Đối với tâm tính người thủ lĩnh này hắn hiểu quá rõ. Ngày thường, Ba La cũng là kẻ tính kế cẩn trọng, tuy nhiên có đôi khi tính tình bị kích động thì lại là một kẻ bất chấp hậu quả. Khoảng thời gian trước, Ảnh Chuẩn ỷ sau lưng có Tát Lạp Tư nên đã nhiều lần ra tay ở địa bàn của bọn họ, sớm đã chọc giận Ba La rồi.

Xem ra, Ba La chuẩn bị đối phó với Ảnh Chuẩn hẳn không phải chỉ trong ngày một ngày hai. Lần này chẳng qua đúng lúc thôi.

Dưới sâu lòng đất, Tiểu Khô Lâu mắt xoay tròn, nói nhỏ:

- Hóa ra là người của hắn!

Hàn Thổ sửng sốt, kỳ quái hỏi lại:

- Đại ca. Ngươi biết những kẻ đó?

Gật đầu, Tiểu Khô Lâu vẻ mặt hơi quái dị, dường như cảm giác bị người ta tuỳ tiện lấy lòng có chút kỳ quái. Liếc sang Hàn Thổ, hắn nghiêm trang nói:

- Chuẩn bị đi. Một lát sau chúng ta sẽ động thủ.

- Đang đến là bạn không phải địch. Một lát nữa đừng có ngộ thương đấy!

- Đại ca. Ngươi còn có bằng hữu ở Vùng Đất Hỗn Loạn? - Hàn Thổ càng thêm nghi hoặc, càng ngày càng cảm giác đại ca này thần diệu khó lường. Không hiểu vì sao cũng giống như nhau rời phụ thân đi năm mươi năm, giờ hắn lại có biến hóa lớn như vậy.

- Coi như không tính là bằng hữu. Chỉ là một kẻ có ý đồ riêng mà thôi.

Ở trong lòng Hàn Hạo căn bản không có chỗ cho bằng hữu. Ngoài Hàn Thạc và Ngũ Hành Giáp Thi ra, những người khác chỉ có thể chia làm hai loại, thủ hạ và kẻ địch. Hắn dường như chưa bao giờ cần bằng hữu!

- Ta hiểu rồi. Lập tức chuẩn bị động thủ! - Hàn Thổ hưng phấn hô lên, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.

- Đại nhân. Chúng ta sắp tới sào huyệt rồi. Lần này Tát Lạp Tư đại nhân đối với một đống khoáng thạch kia vô cùng vừa lòng. Hắc hắc. Sau này nhất định sẽ càng thêm chiếu cố chúng ta! - Một gã đại hán đầu trọc nịnh hót với Ảnh Chuẩn.

Ảnh Chuẩn sắc mặt âm u lạnh lẽo:

- Chúng ta cần phải làm nhiều mua bán hơn một chút. Các huynh đệ càng ngày càng đông, lần sau muốn làm phải làm vố lớn! - Ảnh Chuẩn dã tâm bừng bừng, căn bản không ngờ những thủ hạ trong sào huyệt dưới lòng đất kia đã bị Hàn Thạc tận diệt rồi.

- Đại nhân nói rất đúng. Nghe nói Không Linh thành gần đây đã đổi chủ nhân. Sau này, chúng ta có thể đi xa hơn trên tuyến đường kia. Lúc trước Bao Mỗ còn ở đó, hàng năm vẫn cho chúng ta một số lợi ích. Hiện tại đổi thành chủ mới, chúng ta trước tiên nhất định phải làm cho hắn rung động! - Đại hán đầu trọc đề nghị.

- Câm miệng. Ít đưa ra chủ ý vớ vẩn cho ta!

Ảnh Chuẩn hừ lạnh nói:

- Gã thành chủ mới kia tên là Mạch Kim Lợi. Hắn vào đóng ở Không Linh thành được là do Thời Không Chủ Thần đã sớm dọn sạch tất cả các chướng ngại. Ngươi cho rằng chúng ta là ai chứ? Trong khoảng thời gian này, ít chọc người của Không Linh thành cho ta!

Lời vừa nói ra, gã trọc lập tức mặt như đưa đám không dám nói một tiếng, thấy ấm ức vô cùng.

- Có kẻ địch!

Ảnh Chuẩn đột nhiên hô nhỏ, thần sắc cảnh giác nói:

- Tất cả cẩn thận một chút. Có người đang đến gần!

Thủ hạ của Ảnh Chuẩn cũng đều là những kẻ đã có thân kinh bách chiến. Dưới sự nhắc nhở của hắn, mỗi người đều bắt đầu chú ý bốn phía, đột nhiên phát hiện cây cối bên cạnh hơi rung rung, những tiếng sột soạt rất nhỏ từ xa đang dần tiếp cận.

- Ảnh Chuẩn. Đã lâu không gặp! - Âm thanh của Ba La vang lên từ phía sau của một cây đại thụ. Thân ảnh khôi ngô cũng từ từ lộ rõ.

Ảnh Chuẩn nhíu mày, không vui nói:

- Ba La. Có ý gì đây? Chúng ta thời gian qua nước giếng không phạm nước sông. Ngươi dẫn người vây lại, chẳng lẽ muốn đối địch với ta?

- Ảnh Chuẩn à Ảnh Chuẩn. Gần đây bàn tay của ngươi hơi dài một chút thì phải? - Ba La hắc hắc cười lạnh, ngầm chờ thủ hạ phân tán ra, bao vây toàn bộ người của Ảnh Chuẩn.

Ảnh Chuẩn cũng hiểu được điều này, thấy Ba La nói chuyện với mình mà ánh mắt cứ loé lên không ngừng là đã đoán ra mục đích của tên này đến là không tốt rồi. Người của Ảnh Chuẩn không nhiều. Bản thân hắn cũng không có thực lực dũng mãnh như Ba La. Thầm kinh hãi, hắn lập tức rít lên:

- Ba La. Ngươi dám động tới ta? Ngươi có tin Tát Lạp Tư đại nhân sẽ giết sạch người của ngươi?

- Ai có thể biết đây? Khặc khặc...

Ba La cười sằng sặc. Nụ cười vừa tắt liền quát lạnh:

- Giết cho ta!

Những thủ hạ đang chậm rãi bao vây đó đột nhiên động tác tăng nhanh, vọt thẳng tới người của Ảnh Chuẩn. Liệp thần giả thủ hạ của Ba La mỗi người đều là kẻ vô cùng hung ác. Tiếng gầm to phát động công kích dữ dằn vang lên, họ tổ chức thành nhóm thành tốp tụ tập lại bắt đầu đánh giết, trong quá trình còn phối hợp nhịp nhàng với nhau.

- Ba La. Ngươi thực sự dám? - Ảnh Chuẩn kinh hãi, vẫn thực không ngờ rằng Ba La nói động thủ là động thủ liền. Vừa đến đã phát động thế công cuộn trào mãnh liệt.

- Có gì không dám?

Ba La cười hô hố:

- Ngươi cho là có Tát Lạp Tư che chắn thì không ai dám động tới ngươi sao? Ảnh Chuẩn. Ngươi dám buôn bán trong khu vực hoạt động của chúng ta, khá nào không coi ta ra gì. Ngươi biết rất rõ ràng Ba La ta là người như thế nào mà còn dám làm vậy thì tất phải nghĩ tới sẽ có kết cục hôm nay chứ!

Điệu cười của càng lúc càng dữ tợn, truyền lệnh:

- Các huynh đệ. Giết hết cho ta, hấp thu thần lực của bọn chúng!

Thủ hạ của Ba La rất hưng phấn, ùa hết lên. Bọn họ nhiều người hơn so với thủ hạ của Ảnh Chuẩn. Năm sáu người nhằm vào một người ra tay, căn bản không để cho đối phương có cơ hội ngăn cản, sẽ thẳng tay tiêu diệt, sau đó bắt đầu hấp thu thần lực của bọn chúng.

Chỉ trong chốc lát, thủ hạ Ảnh Chuẩn đã có năm sáu người bị giết. Liệp thần giả vừa phát hiện được con mồi đều hưng phấn khác thường, càng dốc sức ra tay, bức đám thủ hạ của Ảnh Chuẩn liên tiếp tháo chạy.

- Ba La. Giữa chúng ta có một số hiểu lầm! - Ảnh Chuẩn càng ngày càng chán nản. Hắn vẫn thực sự không ngờ rằng Ba La lại không nể mặt Tát Lạp Tư đến vậy. Trước chính là ỷ vào Tát Lạp Tư, hắn mới dám ở hoạt động ở địa bàn của Ba La. Ngay cả làm vài lần mua bán bị Ba La phát hiện, người này cũng không có hành động gì. Hắn cho rằng Ba La sợ Tát Lạp Tư, làm việc càng không cố kỵ.

Không ngờ Ba La không động thì thôi, vừa động thủ đã muốn tiêu diệt toàn bộ người của hắn. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ảnh Chuẩn. Xem ra bây giờ hắn thật sự sợ hãi rồi.

- Giờ mới biết sợ à? Hắc hắc. Đáng tiếc muộn rồi. Hôm nay ngươi không thể không chết! Nếu như ngươi không chết, một khi ngươi truyền tin tức tới Tát Lạp Tư, thật có chút khó khăn đấy! - Ba La cười lạnh, cuối cùng đã xuất thủ, chuẩn bị giết Ảnh Chuẩn trước.

- Ba La. Người là của ta. Ngươi đừng có đụng vào! - Bỗng nhiên, một thanh âm yên lặng từ dưới lòng đất truyền đến. Thân hình của Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo hiện rõ trong khu vực giao chiến giữa hai bên, cốt thứ trong tay chỉ vào Ảnh Chuẩn ở xa xa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1027)