Vay nóng Tima

Truyện:Đại Ma Vương - Chương 0875

Đại Ma Vương
Trọn bộ 1027 chương
Chương 0875: Xuất chiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1027)

Siêu sale Shopee


Sau khi thành công đột phá đến cảnh giới Thiên Diệt, không những tốc độ luyện chế đan dược của Hàn Thạc mà công hiệu của đan dược tạo ra cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Tầng tầng lớp lớp mùi thơm thấm vào ruột gan của đan dược từ Thiên Cơ Dược Tề nhẹ nhàng bay ra ngoài. Rất nhiều thần ở khu vực lân cận đều ngửi thấy được mùi thơm tuyệt vời đó, sau khi tới nghe ngóng, bọn họ đều đã hay tin Hàn Thạc đang luyện thuốc.

Những người đó nhanh chóng thông tin, rất nhiều người từ thần vực khác cũng đều biết chuyện đan dược do Hàn Thạc tự tay luyện chế vô cùng kỳ diệu. Vừa nghe nói người luyện chế đan dược trong Thiên Cơ Dược Tề hiện nay chính là Hàn Thạc, tất cả bọn họ đều lũ lượt kéo tới, dự định là người đầu tiên mua đan dược trong tay hắn.

Trong Vùng Đất Hỗn Loạn, đủ loại độc dược sư đã nghiên cứu rất nhiều lĩnh vực tà ác, điều chế ra vài loại độc dược tà ác khiến cho người khác kinh sợ tận xương tủy. Chỉ có điều mấy loại thuốc đó hầu như toàn bộ đều dùng để hại người, lại không phải là đan dược giúp bản thân nâng cao tu luyện.

Vả lại đan dược Hàn Thạc tự tay luyện chế không giống với đan dược của bọn họ. Căn cứ theo tin tức từ mười hai đại thần vực truyền đến mà xem xét, đan dược Hàn Thạc tự tay luyện chế đa số đều là làm cho bản thân sử dụng, không những có thể phục hồi thương tích nhanh hơn, còn có thể ổn định tâm trí trong lúc tu luyện, giúp người sử dụng lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu của sức mạnh nhanh chóng hơn.

Đối với rất nhiều người mà nói, loại đan dược này mới là thứ bọn họ thiếu thốn nhất. Vì vậy vừa nghe nói Hàn Thạc đang tự tay luyện chế đan dược, từng người bọn họ đều từ khắp các khu vực chạy đến đây, trong tay đã chuẩn bị đầy đủ hắc tinh tệ, dự định đổi lấy đan dược từ trong tay Hàn Thạc.

Những người này đều là hung thần ác sát của Vùng Đất Hỗn Loạn, nhưng khi tụ tập trước cửa Thiên Cơ Dược Tề thái độ của từng người vô cùng thân thiện, không có người nào dám làm càn mà xông vào bên trong, ngay cả người lớn tiếng xôn xao cũng cực kỳ ít.

Bọn họ biết Hàn Thạc ngoại trừ là một thiên tài luyện chế thuốc ra, còn là cao thủ đỉnh cao, thực lực khủng bố, lòng dạ độc ác. Ở địa bàn của một cường giả như thế này, bọn họ đều cố gắng chế ngự bản thân và thủ hạ, sợ rằng sẽ khiêu khích sự khó chịu của Hàn Thạc.

Đi ra khỏi mật thất luyện thuốc, Hàn Thạc vừa nhìn, đã phát hiện bên trong cửa hàng tụ tập rất nhiều người. Vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, những người này đều dè dặt đi về phía hắn hắn, thái độ của từng người cung kính hữu nghị, biểu lộ thái độ bản thân dự định mua đan dược.

Chính Hàn Thạc cũng không ngờ rằng những người này ngửi thấy mùi thơm mà đến, nhưng đối với hắn mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu, lập tức cất giọng nói:

- Những đan dược đó sẽ ấn định giá cả bán ra, nhưng mỗi ngày chỉ có thể bán ra một phần, khoảng thời gian sau này ai đến trước thì được mua trước...

Việc lo liệu cho Thiên Cơ Dược Tề không phải là chuyện một ngày hai ngày. Từ mấy người phụ nữ ở bên cạnh là Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, hắn đã học được một vài phương pháp nâng cao danh tiếng cho Thiên Cơ Dược Tề, bây giờ được dịp đem ra ứng dụng.

Theo danh tiếng hiện nay của hắn ở Vùng Đất Hỗn Loạn, căn bản không có ai dám nói thêm điều gì. Hắn dặn dò thêm một phen nữa rồi đem đan dược tự tay luyện chế ra, phân phát cho mấy thủ hạ phụ trách cất giữ, còn mình thì rời đi trước.

Rất nhiều độc dược sư đến chỗ này, vẻ mặt từng người kỳ quái, muốn nói gì đó lại không dám. Sau khi trơ mắt nhìn Hàn Thạc đi mất, mới thấp giọng lầm bầm:

- Có gì tài giỏi chứ. Ta cũng không tin thứ đan dược này thực sự thần kỳ như vậy.

- Phải đó. Hắn có thực lực đánh bại Tát Lạp Tư nhưng cũng không thể đạt đến trình độ rất cao về phương diện dược tề học! Hừ. Nếu không phải thực lực của hắn cường đại, ta nhất định phải so tài với hắn, xem coi rốt cuộc ai chế thuốc lợi hại! - Một người khác bất bình tức giận nói.

Đám độc dược sư ở Vùng Đất Hỗn Loạn này ai nấy đều tâm cao khí ngạo, vừa thấy Hàn Thạc đến đây mới bắt đầu luyện thuốc, thì đã có rất nhiều người bất chấp tất cả tràn vào Thiên Cơ Dược Tề, khiến cho chuyện buôn bán của bọn họ bị ảnh hưởng lớn, trong lòng tất nhiên cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà thực lực của Hàn Thạc đã hiển lộ, đám này cho dù có oán hận đầy bụng đi nữa cũng không dám nói gì thêm trước mặt hắn, lại càng không dám chuốc lấy phiền phức ở Thiên Cơ Dược Tề.

- Chúng ta cũng mua một ít đan dược đem về, xem xem rốt cuộc có hiệu quả hay không! Hừ, cho dù thực lực của hắn cường đại nhưng nếu đan dược không thật sự công hiệu, chúng ta cũng có thể dựa vào thực tế mà nói ra! - Một người trong số đó đề nghị, mấy độc dược sư kia ào ào phụ họa theo.

Những độc dược sư nghiên cứu lĩnh vực đặc biệt này, tính tình đều rất cổ quái. Nếu không phải vì lo sợ Hàn Thạc có thể ra tay giết người, có lẽ bây giờ đã bắt đầu lôi tật xấu của hắn ra rồi.

Hàn Thạc tuy đã rời đi, nhưng khả năng cảm ứng vẫn bao trùm toàn bộ Thiên Cơ Dược Tề, hắn đã nghe rất rõ ràng từng lời nói của mấy độc dược sư đó, chỉ cười cười gọi một nhân viên của cửa hàng tới nói:

- Nếu mấy độc dược sư kia muốn mua đan dược, cho dù bọn chúng không xếp hàng cũng có thể bán cho bọn chúng.

- Tại sao vậy? Mấy tên này vừa nhìn đã biết tới đây làm loạn! Đại nhân, ngài có biết không, lúc trước khi ngài không ở Thiên Cơ Dược Tề, bọn chúng vẫn thường nói xấu chúng ta, nói đan dược chúng ta luyện chế chả đặc biệt gì! - Gã nhân viên này xem ra cực kỳ dị ứng đối với mấy độc dược sư đó, tức giận nói.

Trước kia Hàn Thạc không có ở Thiên Cơ Dược Tề, cũng chưa đánh bại Tát Lạp Tư để chứng minh bản thân mình có sức mạnh đáng sợ như thế nào, mấy tên độc dược sư này chẳng hề e ngại hắn, đều có dụng ý xấu lén lút phỉ báng Thiên Cơ Dược Tề, khiến cho việc buôn bán của Thiên Cơ Dược Tề bị ảnh hưởng lớn.

Mấy điều này Hàn Thạc tuy không rõ lắm nhưng vừa nghe nhân viên này nói như vậy thì lập tức đã đoán được dụng ý của bọn chúng.

Cũng không giải thích quá nhiều, hắn chỉ dặn dò:

- Ta hiểu, ngươi cứ làm thế đi. Hắc hắc, mấy tên này mặc dù tính tình cổ quái nhưng về phương diện luyện chế thuốc cũng có năng lực, ta muốn xem xem bọn chúng lấy đan dược của ta về có thể nhìn ra được manh mối gì hay không.

Nghe Hàn Thạc nói như vậy, nhân viên này cũng không nhiều lời nữa, bụng đầy vẻ nghi hoặc lui xuống.

Sau khi nhân viên này đi khỏi, Hàn Thạc mới cười tự nói với mình:

- Tổng bộ của Thiên Cơ Dược Tề sẽ ở Vùng Đất Hỗn Loạn, mấy tên dược tề sư đó mỗi người đều tài giỏi, ta xem bọn mi ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Hàn Thạc đã sớm định chủ ý với đám độc dược sư đó, chuẩn bị thu nạp toàn bộ bọn chúng vào trong tay mình. Cho dù mấy độc dược sư đó không tới hắn cũng sẽ chủ động đối phó với bọn chúng, bất luận sử dụng phương pháp gì, hắn cũng phải bắt bọn chúng cho bằng được về làm việc cho Thiên Cơ Dược Tề.

...

- Bố Lai Ân tiên sinh, đã lâu không gặp! - Một tiếng cười khẽ từ bên ngoài truyền đến, thoáng chốc, gã thủ hạ Lạc Lũng của Áo Tác Ai đi đến.

Sở dĩ phải đến bên cạnh mật thất, chính là vì Hàn Thạc đang đợi sự viếng thăm của Lạc Lũng. Từ lúc hắn luyện chế xong đan dược thì đã cảm nhận được gã đến. Cái tên này rất trung thành và tận tâm với Áo Tác Ai, đến Thiên Cơ Dược Tề nhất định là đại diện cho Áo Tác Ai, Hàn Thạc muốn nghe xem hắn sẽ nói những gì.

- Hóa ra là Lạc Lũng, ừm, ngươi làm sao vậy? - Cười một tràng dài, Hàn Thạc thân thiện nói với Lạc Lũng.

Vẻ mặt Lạc Lũng trông có vẻ kinh sợ, hình như không ngờ rằng Hàn Thạc vẫn đối xử với hắn như trước kia không câu nệ tiểu tiết. Theo hắn thấy, Hàn Thạc sau khi đánh bại Tát Lạp Tư đã có thể ngang vai ngang vế với năm đại Quân chủ, tác phong hành sự của một nhân vật như vậy chắc hẳn sẽ khác trước, không thể nào lại đối xử với mình như trước được.

Cho nên Lạc Lũng vừa đến đây đã chuẩn bị dựa theo nghi lễ và thái độ như với Áo Tác Ai để đối đãi với Hàn Thạc. Nhưng hắn còn chưa kịp biểu hiện sự tôn kính của mình, lại kinh ngạc phát hiện Hàn Thạc không mảy may so đo tính toán nhiều như vậy, vẫn nhiệt tình đối xử y nguyên như trước đây, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

- Được sự dặn dò của đại nhân Áo Tác Ai, đặc biệt đến đây thông báo cho ngài một tiếng.

Lạc Lũng cười cười, giọng nói biểu lộ sự lễ độ cung kính, giải thích:

- Tát Lạp Tư biến mất không thấy tung tích, mười cửa hàng Quân Vương hắn nắm giữ trong tay bị phân chia không còn gì. Lúc đó ngài không ở trong Thâm Cốc, cho nên không thể nhận được lợi ích gì. Đại nhân Áo Tác Ai cho rằng ngài đã hoàn toàn có thực lực để tiến vào Thâm Cốc, khoảng thời gian gần đây đang thương lượng với bọn họ, hy vọng ba đại Quân Chủ kia có thể nhượng ra một số quyền lợi trong tay, để ngài thay thế vị trí của Tát Lạp Tư ở Thâm Cốc. Chỉ có điều chuyện này không dễ dàng lắm, vẫn chưa có tiến triển gì...

Hàn Thạc nhìn Lạc Lũng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

- Lạc Lũng à, thay ta cảm ơn đại nhân Áo Tác Ai, ha ha, hắn dốc hết sức giúp đỡ ta như vậy, ta cũng không biết nên làm gì nữa.

- Lần này tôi đến đây, là nói cho ngài biết đại nhân Áo Tác Ai chuẩn bị tặng hai cửa hàng Quân Vương mà chúng tôi lấy được cho ngài. Ừm, dù sao cũng là thứ của Tác Lạp Tư, đại nhân Áo Tác Ai cho rằng ngài hoàn toàn có năng lực thay thế địa vị của Tát Lạp Tư ở Thâm Cốc, ngài muốn đứng vững ở Thâm Cốc mà trong tay không có một thứ gì thì tất nhiên là không được rồi. - Lạc Lũng cười nói.

Hàn Thạc kinh ngạc, không ngờ rằng Áo Tác Ai để tạo mối quan hệ tốt với mình đúng là không tiếc bỏ ra tiền vốn. Đối với Hàn Thạc, thứ của Tát Lạp Tư sau khi rời đi vốn dĩ phải thuộc về hắn, có tiện nghi mà không chiếm không phải là tác phong của hắn. Nét mặt mừng rỡ, Hàn Thạc vội vàng nói:

- Vậy đa tạ Áo Tác Ai rồi, ha ha, thật sự không biết cảm ơn hắn như thế nào nữa.

"Cái tên Áo Tác Ai này, rốt cuộc muốn làm gì? Tiếp tục lấy ta làm súng bắn ư?" - Mặt đầy nét hoan hỉ nhưng Hàn Thạc lại ngấm ngầm rủa.

- Ở Thâm Cốc có hàng trăm hàng ngàn loại cửa hàng, nếu ngài muốn tự túc ở đây, ngoài việc phải đạt được sự đồng ý của mấy đại Quân Chủ ra, còn phải nhận được sự tán thành của ít nhất một nửa chủ nhân của các cửa hàng. Chỉ khi đạt được hai điều kiện này rồi mới có thể trở thành một vị chủ nhân khác ở Thâm Cốc. Đại nhân phái tôi đến đây là dặn tôi nói cho ngài biết điểm này. - Lạc Lũng nhắc nhở Hàn Thạc.

Mỉm cười gật đầu, Hàn Thạc nói:

- Đa tạ, ta biết nên làm như thế nào, hắc hắc, chủ nhân của mấy cửa hàng đó ta thấy chắc là không có ý kiến gì. Chỉ cần ta có thể thuyết phục ba Quân Chủ kia, chuyện này chắc sẽ xong!

Chủ nhân của những cửa hàng ở Thâm Cốc căn bản không có lực lượng mạnh mẽ gì lắm, đối diện với hung thần ác sát Hàn Thạc này bọn họ dám phản kháng mới lạ! Nhưng Lạc Lũng nói như vậy, Hàn Thạc biết bên trong nhất định có ẩn tình gì, nói không chừng ba đại Quân Chủ kia sẽ xúi giục chủ nhân những cửa hàng kia phản đối hắn.

Nếu như vậy, ba đại Quân Chủ kia có thể tránh khỏi việc lập tức trở mặt với Hàn Thạc, cũng có thể khiến cho hắn tạm thời không vào được Thâm Cốc. Chủ nhân của những cửa hàng kia đều ở trong Thâm Cốc, nếu Hàn Thạc muốn khai đao với bọn này, khác gì trở thành kẻ địch của tứ đại Quân Chủ Thâm Cốc. Cứ như vậy ít nhất Thái Nhĩ, La Cách, Ngõa Tây Tư có thể tìm được cớ liên thủ đối phó hắn.

Liên kết các ý tưởng trong lòng lại một lần, Hàn Thạc đại khái đã thăm dò được tâm tư của mấy Quân Chủ đó, thầm cười lạnh không thôi, ngấm ngầm suy nghĩ phương pháp đối phó.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1027)