← Ch.0170 | Ch.0172 → |
"Bái kiến ma chủ đại nhân, tiểu nhân thực sự không biết ma chủ đại nhân đến, mong đại nhân bỏ quá cho!" La Bình sau khi bị Tần Thiếu Phong gieo ma chủng, quỳ sụp xuống đất, nói với Tần Thiếu Phong, La Bình gọi Tần Thiếu Phong là ma chủ, bởi vì trong ghi chép của Khôi Lỗi Môn, Khôi Lỗi Môn là một phân chi nhỏ của Thiên Ma Môn, lão tổ Khôi Lỗi Môn từng là một đệ tử Thiên Ma Môn.
Trong ghi chép của Khôi Lỗi Môn, chỉ có tu luyện thiên ma sách chính tông Thiên Ma Tông mới có thể ngưng tụ ra thiên ma mị ảnh, những ai có thể ngưng tụ ra thiên ma mị ảnh đều là ma trong ma, vạn ma chi vương, vô thượng ma chủ. Cho nên La Bình thấy ma ảnh ngưng tụ sau lưng Tần Thiếu Phong, lập tức nghĩ rằng Tần Thiếu Phong à một ma chủ Thiên Ma Môn.
Tần Thiếu Phong cũng biết được khái niệm ma chủ trong kí ức truyền thừa từ Tiêu Diêu ma tôn, sở dĩ Tần Thiếu Phong lựa chọn Khôi Lỗi Môn kì thực cũng có một phần nguyên nhân này, lão tổ Khôi Lỗi Môn năm xưa là sư huynh của Tiêu Diêu ma tôn, chỉ có điều sau này vì một chuyện mà rời khỏi Thiên Ma Tông, bí pháp của Khôi Lỗi Môn chính là do sư huynh Tiêu Diêu ma tôn tự sáng.
Nói vậy sư huynh của Tiêu Diêu ma tôn cũng là một kẻ kinh thái tuyệt diễm, chỉ đáng tiếc không có tư chất tu luyện đạo tâm chủng ma đại pháp, nhưng tu luyện thành công rất nhiều bí pháp trong thiên ma sách, cho nên địa vị trong Thiên Ma Tông cũng rất cao, sau khi rời khỏi Thiên Ma Tông, bởi vì môn quy hạn chế, không thể sử dụng bí pháp Thiên Ma Môn, cho nên tự sáng ra khôi lỗi thuật, mà khôi lỗi thuật chính là căn cứ vào đạo tâm chủng ma sáng tạo.
Về phần câu chuyện của sư huynh Tiêu Diêu ma tông, Tiêu Diêu ma tông cũng biết không nhiều, bởi vì lúc Tiêu Diêu ma tông tiến nhập Thiên Ma Môn, vị sư huynh này sớm đã rời đi, chỉ nghe mọi người kể lại, biết sư huynh ở Nam Thiêm Bộ Châu kiến lập Khôi Lỗi Môn, sáng hạ một mảng cơ nghiệp.
Tần Thiếu Phong nhìn La Bình, nói với La Bình, "Được rồi, ngươi đứng dậy, đi theo bản tôn, Khôi Lỗi Môn của ngươi nhất định có thể phát dương quang đại."
La Bình lúc này đã hoàn toàn bị ma chủng của Tần Thiếu Phong khống chế, đương nhiên không thể phản kháng những lời Tần Thiếu Phong nói, về việc Tần Thiếu Phong có thể phát dương đại quang đại Khôi Lỗi Môn hay không, hắn cũng không dám phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Tâm tư La Bình, Tần Thiếu Phong đương nhiên thông qua ma chủng có thể biết rõ, cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò La Bình quan bế Khôi Lỗi Môn, Tần Thiếu Phong thiết trí ở đây từng tòa sát trận bảo vệ Khôi Lỗi Môn, sau đó cho tiểu hồ lu ở lại an tâm tu luyện, còn mình dẫn La Bình bay đến chiến trường giao chiến giữa Tinh La Đế Quốc và Huyết Trì Đế Quốc.
Khi ra ngoài, đương nhiên La Bình là chủ, Tần Thiếu Phong lấu danh nghĩa đệ tử La Bình, bay sát phía sau, địa điểm giao chiến của Tinh La Đế Quốc và Huyết Trì Đế Quốc tên là Nhiễm Huyết Pha.
Đương nhiên, trước đây nó không có cái tên đó, chỉ là hai đế quốc đại chiến quá nhiều lần, nhuộm thắm cả một bình nguyên rộng lớn cho nên mới đổi thành Nhiễm Huyết Pha.
Đóng ở Nhiễm Huyết Pha là đại quân Tinh La Đế Quốc, đệ tử tinh anh của các tông phái, cùng Huyết Trì Đế Quốc đạic hiến gần như hai ngày bạo phát một lần, là nơi rất tốt để rèn luyện đệ tử, nâng cao thực lực cá nhân, đương nhiên, cũng tràn ngập giết chóc!
Nhiễm Huyết Pha vốn dĩ là một bình thuyên, có vô số thiên tài địa bảo, chỉ có điều sau này hai đại đế quốc phát sinh đại chiến, khiến tất cả thiên tài địa bảo trên Nhiễm Huyết Pha đều biến mất, bây giờ thổ nhưỡng Nhiễm Huyết Pha biến thành màu máu đỏ, thiên không tràn ngập chiến hồn, một ngọn cỏ cũng không sống nổi, cực kì hoang vu.
Phía Tây Nhiễm Huyết Pha là doanh trại đại quân Tinh La Đế Quốc, trong đó đại trướng trong quân cũng là của Tinh La Đế Quốc đại quân thập cửu vương gia Tinh Không, thập cửu vương gia Tinh Không này là đệ đệ của đương kim Tinh La Đế Quốc tinh chủ, tu vi bản thân đã đạt đến nhất phẩm đại la chân tiên cảnh giới, lúc nào cũng có thể đột phá đến đại la kim tiên cảnh giới, là một trong những ngời có thực lực mạnh nhất trong đại quân.
Ngoài ra đóng quân ở đây còn có chưởng môn của các đại phái Tinh La Đế Quốc, thực lực cũng đều là nhất phẩm đại la chân tiên cảnh giới, các cấp đại la chân tiên còn lại có hàng trăm người, thậm chí thái ất kim tiên, thái ất chân tiên nhiều vô số kể, binh sĩ thông thường đều che giấu tu vi.
Tần Thiếu Phong đi theo La Bình đến Nhiễm Huyết Pha, nhìn thây doanh trướng đại quân kéo dài hơn vạn dặm, đại quân trùng trùng điệp điệp, trong lòng cũng cực kì chấn động, ngày còn ở Thanh Khâu Quốc, thái ất chân tiên đã là cao thủ không tệ, lên khu vực chiến trường này, chỗ nào cũng có, gần như kéo dài vô tận.
La Bình dẫn Tần Thiếu Phong đến cửa đại doanh, hộ vệ canh cửa đều có nhất phẩm thái ất kim tiên cảnh giới, đủ thấy thực lực Tinh La Đế Quốc cường hãn thế nào. La Bình mặc dù là môn chủ Khôi Lỗi Môn, nhưng đến đây cũng không dám huênh hoang, tiến lên nói với hộ vệ, "Tại hạ môn chủ Khôi Lỗi Môn, đến giúp đỡ Tinh La Đế Quốc ta quyết chiến Huyết Trì Đế Quốc!"
Hộ vệ trước đại doanh nghe La Bình nói sắc mặt trở nên vô cùng cổ quái, họ đương nhiên từng nghe qua danh tiếng Khôi Lỗi Môn, chỉ là Khôi Lỗi Môn không được nhiều người yêu quý, họ ẩn mình trong sơn môn là được rồi, sao còn dám xuất hiện, không phải thuần túy chuốc rắc rối cho mình sao?
Nhưng hộ vệ đại doanh cũng hiểu, La Bình là chủ một môn, không phải người họ có thể đắc tội, cho nên gật gật đầu với La Bình, sau đó có người đi vào thông báo, không lâu sau, một đại hán mặc kim giáp bước ra, vị đại tướng này hông đao một thanh trảm mã đao, tay phải cầm một cây hoàng kim đại côn, mặt đầy khí tức hung hãn, sải từng bước lớn.
Đại tướng kim giáp sau khi đi ra thoáng quan sát La Bình, sau đó nói, "Môn chủ Khôi Lỗi Môn phải không? Ta là đại tướng tiên phong của Tinh Không vương gia, tên gọi Đại Hổ, Khôi Lỗi Môn các ngươi đến hiếu trung Tinh La Đế Quốc, Tinh Không vương gia rất vui, nhưng các ngươi cũng biết, danh tiếng Khôi Lỗi Môn các ngươi thực sự không được tốt, vương gia lo lắng các ngươi đến, những môn phái khác sẽ có ý kiến, cho nên vương gia nói tốt nhất các ngươi nên quay về."
*****
Thực lực của kim giáp đại tướng cũng là tam thập tam phẩm đại la chân tiên cảnh giới, nói giọng ồm ồm, cũng không biết vòng vo tam quốc, mà rất thẳng thắn, chỉ có điều những lời hắn nói khiến La Bình cực kì bối rối, nhất thời có chút ngượng ngùng, La Bình nói, "Sao? Không lẽ vương gia muốn đuổi chúng ta?
Chẳng phải khiến cho tất cả môn phái của Tinh La Đế Quốc thất vọng sao?"
"Thất vọng chỉ có Khôi Lỗi Môn các ngươi, liên quan gì đến những môn phái khác? Khôi Lỗi Môn các ngươi đừng ảo vọng nữa." Đợi La Bình nói xong, đại tướng kim giáp còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng đã truyền đến một giọng nói, chủ nhân giọng nói là một văn sĩ áo trắng, diện mạo cũng khá anh tuấn, tay cầm một chiếc quạt lông vũ, có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Văn sĩ áo trắng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng thực lực bản thân cực kì thâm hậu, đã đạt đến tam thập phẩm đại la chân tiên cảnh giới, người này là đệ tử của một đại phái Tinh La Đế Quốc Bạch Vũ Môn, tên gọi Tô Bạch Y, thích nhất mặc y phục màu trắng, nhưng là một tên biến thái!
Sao lại nói Tô Bạch Y là một tên biến thái, bởi vì Tô Bạch Y sạch sẽ đến mức quá đáng, bình thường thích mặc y phục màu trắng không nói làm gì, trên chiến trường cũng phải mặc áo trắng, hơn nữa chỉ cần người khác làm bẩn y phục của hắn, cuồng tính của hắn sẽ bất ngờ đại phát, đại khai sát giới.
Sau lưng Tô Bạch Y còn có năm sáu người nữa, không phải đệ tử Bạch Vũ Môn mà là những môn phái khác, bởi vì nghe nói có người của Khôi Lỗi Môn đến, nên mới ra góp vui, Tô Bạch Y huênh hoang như vậy không chỉ bởi vì hắn có thực lực mà cìn vì chưởng môn Bạch Vũ Môn là một trong những nhân vật có thực lực tương đương Tinh Không vương gia.
La Bình nghe những lời Tô Bạch Y nói đương nhiên trong lòng nộ hỏa sôi trào, nói với Tô Bạch Ý, "Ngươi là ai? Nói vậy là có ý gì?Không lẽ Khôi Lỗi Môn ta không phải môn phái của Tinh La Đế Quốc?" La Bình mặc dù phẫn nộ, những vẫn rất lý trí, bởi vì hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y nghe La Bình nói, mỉm cười tiêu sái, lắc lắc chiếc quạt lông trong tay, nói với La Bình, "Chút thực lực của Khôi Lỗi Môn các ngươi cũng được tính là một môn phái sao? Đừng tự ở đây dán vàng lên mặt mình, môn phái như Khôi Lỗi Môn các ngươi, một mình Tô Bạch Y ta cũng đủ tiêu diệt!"
"Ồ? Vậy sao? Bản tôn muốn xem ngươi tiêu diệt Khôi Lỗi Môn thế nào! Sư phụ, người đừng giận, để đệ tử giết chết kẻ sỉ nhục Khôi Lỗi Môn này xả giận cho người!"
Đúng lúc này, Tần Thiếu Phong tiến lên nói, bởi vì trước đó đã cùng La Bình ước định là mối quan hệ sư phụ đệ tử, Tần Thiếu Phong đương nhiên phải gọi La Bình là sư phụ.
La Bình nghe những lời Tần Thiếu Phong nói đương nhiên không phản đối, lùi mấy bước, còn Tần Thiếu Phong một bước tiến lên, sau đó nói với Tô Bạch Y, "Đến đây, cho bản tôn biết ngươi có bản lĩnh gì!" Nói xong còn ngoắc ngoắc tay với Tô Bạch Y, bộ dạng rất khó chịu.
"Tiểu tử to gan!" Tô Bạch Y chưa từng bị ai coi thường, đương nhiên cực kì phẫn nộ, chiếc quạt lông trong tay trực tiếp đập về phía Tần Thiếu Phong, đừng thấy chiếc quạt lông nhỏ bé mà coi thường, đó là một món thượng phẩm tiên khí, uy lực cực kì cường đại, một quạt, từng luồng phong nhận cắt về phía Tần Thiếu Phong.
Đối diện một đòn này, Tần Thiếu Phong không hề có ý tránh né, vung áo choàng nhuốm máu sau lưng, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện trước mắt Tô Bạch Y, những lưỡi phong nhận kia rơi xuống người Tần Thiếu Phong, không tạo thành bất cứ thương hại nào, còn Tần Thiếu Phong một tay tóm chặt lấy cổ Tô Bạch Y.
Tốc độ của Tần Thiếu Phong thực sự quá nhanh, nhanh đến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Tần Thiếu Phong đã tóm lấy cổ Tô Bạch Y. Tần Thiếu Phong vốn đã rất cao to, thân hình cân xứng, tu luyện chiến thiên đấu địa đại pháp bên trong thân thể ẩn hàm vô số sức mạnh, sau khi tóm lấy cổ Tô Bạch Y, một tay nhấc bổng hắn lên.
"Á, bỏ cái tay bẩn của ngươi ra, bỏ ra!" Tô Bạch Y bị Tần Thiếu Phong tóm cổ, nhắc lên, ban đầu là ngẩn ra, đợi sau khi phản ứng lại lập tức hét lên, pháp lực toàn thân nhất thời bạo phát, pháp lực cường hãn của tam thập phẩm đại la chân tiên bạo phát mãnh liệt, trùng kích Tần Thiếu Phong.
Sức mạnh pháp tắc trong người Tần Thiếu Phong bạo phát, toàn thân kim quang trản phóng, tay phải giữ chặt cổ áo Tô Bạch Y, tay trái giơ lên, chát một tiếng, cho Tô Bạch Y một cái tát trời giáng, sau đó nói với Tô Bạch Y, "Ồn ào, bản tôn ghét những những kẻ ồn ào, nhất là những tên đàn bà ồn ào như ngươi."
"Ngươi... ngươi dám đánh ta... ngươi dám đánh ta! A, ta phải giết ngươi, giết chết ngươi!" Tô Bạch Y bị Tần Thiếu Phong tát, một lần nữa ngây ra, sau đó hét lên, nhưng bất luận hắn giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tần Thiếu Phong, nghe Tô Bạch Y nói, Tần Thiếu Phong lại chát chát chát liên tục giáng thêm mấy cái tát nữa.
Bây giờ thì những người có mặt ngây ra, Bạch Vũ Môn là đại phái có số có mà ở Tinh La Đế Quố, mặc dù nói không thể so sánh với hoàng thất, nhưng chẳng ai dám bắt nạt. Tô Bạch Y là một trong những đệ tử đắc ý nhất của Bạch Vũ Môn, chưa đến một trăm tuổi đã là tam thập phẩm đại la chân tiên, được những người trong tôn mặc định là người kế thừa ngôi vị chưởng môn.
Vậy mà bây giờ lại bị một tiểu quỷ đệ tử Khôi Lỗi Môn tát, mà mấy cái tát đó, đúng kiểu không mất tiền, chát chát chát vang vọng bên tai mỗi người, khiến tất cả đều phải rụt cổ, ánh mắt nhìn Tần Thiếu Phong có chút sợ hãi.
Cũng không biết tát bao nhiêu cái, Tần Thiếu Phong triệt để đánh cho hồ đồ, sau đó mới vung tay, ném Tô Bạch Y xuống đất, thực lực thực sự của Tô Bạch Y cũng không tệ, chỉ có điều hắn đã đánh thấp Tần Thiếu Phong cho nên mới bị sỉ nhục như vậy.
Sau khi Tần Thiếu Phong buông tay, Tô Bạch Y mặt mũi sưng vù, đứng bật dậy, không nói gì, trực tiếp bạo phát pháp lực toàn thân, vận chuyển phong chi pháp tắc ngưng tụ, một bàn tay cực dại từ trên trời giáng thẳng xuống, đập về phía Tần Thiếu Phong.
Tô Bạch Y lĩnh ngộ là phong chi pháp tắc, sở trường tốc độ, bàn tay cự đại kia cũng là thiên địa nguyên khí ngưng tụ, tốc độ cực nhanh, chỉ mất một phần vạn giây đã xuất hiện trên đầu Tần Thiếu Phong, nhưng khoảng khắc bàn tay cự đại rơi xuống, đập trúng chỉ là tàn ảnh của Tần Thiếu Phong chứ không thấy chân thân của hắn đâu.
"Nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì cũng đừng trách ta." Giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng Tô Bạch Y, ngay sau đó Tô Bạch Y chỉ thấy lồng ngực đau nhói, rồi một bàn tay vươn ra từ giữa ngực mình, bóp trái tim hắn!
← Ch. 0170 | Ch. 0172 → |