← Ch.0427 | Ch.0429 → |
Theo năng lượng vô cùng lớn của một đạo kiếp lôi cuối cùng này, cuối cùng vẫn chỉ khiến thần lực của Tần Thiếu Phong tăng trưởng đến cảnh giới thập ngũ phẩm Thần Đồ, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong cảm thấy có chút tiếc nuối, vốn cảm thấy có thể tăng thêm nhiều, nhưng không ngờ vẫn chỉ đạt tới cảnh giới thập ngũ phẩm.
Độ thần kiếp là một cơ hội tốt nhất để tăng trưởng tu vi, bởi vì một khi vượt qua thần kiếp rồi, nếu muốn tấn thăng đột phá thì cần nuốt nạp thiên địa nguyên khí và cắn nuốt Hồng Mông tử khí. Thiên địa nguyên khí thì tất nhiên là ở đâu cũng có, nhưng Hồng Mông tử khí thì lại không dễ đạt được, dù sao cũng không có ai chủ động kính dâng Hồng Mông tử khí, hơn nữa cho dù là cắn nuốt Hồng Mông tử khí thì cũng không gia tăng tu vi nhanh như độ thần kiếp.
Cho nên Tần Thiếu Phong tất nhiên là hy vọng mình dưới cửu mệnh thần kiếp có thể đạt được tấn thăng nhiều hơn, nhưng mà một lần chỉ từ tam thập lục phẩm Thần Đồ đột phá đến thập ngũ phẩm Thần Đồ, khoảng hai mươi mốt phẩm cấp, Tần Thiếu Phong không ngờ vẫn thấy chưa đủ, cái này nếu để đám người Thái Hoàng biết thì kiểu gì cũng muốn bóp chết hắn.
Khi Tần Thiếu Phong đang tiếc nuối thì bỗng nhiên cảm giác được kiếp vân của thần kiếp chín màu đã tiêu tán, sao có thể để như vậy được? Lôi nhãn giữa mi tâm của Tần Thiếu Phong trực tiếp mở ra, lập tức bắn một đạo thần quang về phía kiếp vân chín màu đó, tiếp theo thì liền nhìn thấy kiếp vân chín màu đó ùa về phía Tần Thiếu Phong, đẻ Tần Thiếu Phong cắn nuốt.
Kiếp vân chín màu này dựng dục kiếp lôi chín màu, năng lượng trong đó cực kỳ khổng lồ, Tần Thiếu Phong tất nhiên là sẽ không lãng phí, mà sau khi hấp thu cắn nuốt kiếp vân chín màu, khí tức của Tần Thiếu Phong trở nên cường đại hơn không ít, có điều phẩm cấp vẫn không thể tấn thăng, Tần Thiếu Phong thở dài một tiếng, nhưng cũng đành bất lực, trực tiếp đứng lên rồi tới phía trước các vị Thánh Hoàng.
Đám người Thái Hoàng thấy Tần Thiếu Phong đi tới phía trước bọn họ thì cảm thụ được thần lực trong cơ thể Tần Thiếu Phong, ai nấy đều hai mắt lóe tinh quang, toàn thân tràn ngập chiến ý! Bọn họ là Thánh Hoàng đã tấn thăng từ rất nhiều kỷ nguyên rồi, sự tích lũy so với Tần Thiếu Phong thì hùng hậu hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng hiện giờ tấn thăng cảnh giới Thần Đồ lại không bằng Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương, điều này khiến cho bọn họ tất nhiên là không cam lòng.
Hắc hắc, các vị sư huynh, không phục à? Hay là chúng ta luyện chút đi? Tần Thiếu Phong cảm nhận được chiến ý của đám người Thái Hoàng, hắc hắc cười nói, trước kia hắn không phải là đối thủ của Thái Hoàng bọn họ, không dám làm càn, hiện tại thì khác rồi, hiện tại thực lực của hắn so với Thái Hoàng bọn họ thì cường đại hơn nhiều, tất nhiên là không cần kiêng kị bọn họ nữa.
Nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, Thái Hoàng bọn họ chiến ý của Thái Hoàng bọn họ trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, vô nghĩa, đây rõ ràng là kết quả tự ngược, bọn họ tất nhiên là sẽ không làm. Mà lúc này, Thái Hoàng nói với Tần Thiếu Phong: Thiểu Phong sư đệ, Thiểu Dương sư đệ, hiện giờ thực lực của các ngươi đã hơn cúng ta rồi, về sau giữa sư huynh đệ chúng ta có thể dùng tên để xưng hộ, bần đạo là Lão Tử!
Ấy, Thái Hoàng sư huynh, ngươi nói ngươi không muốn nói tên thì thôi đừng có nói, sao còn nói tục như vậy, ngươi là Thần Đồ mà, đã thành thần rồi, phải chú ý tới tố chất chứ! Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Thái Hoàng thì lập tức kêu to, bộ dạng kinh ngạc, khiến vẻ mặt của Thái Hoàng biến thành màu đen.
Thái Hoàng mặt tối sầm lại nói với Tần Thiếu Phong: Bần đạo tên là Lão Tử! Còn con mẹ nó nói lung tung nữa thì cho dù là đánh không lại ngươi thì lão tử cũng phải tẩn ngươi! Mà nhìn dữ tợn của Thái Hoàng, Tần Thiếu Phong cũng không dám làm càn, trực tiếp nhìn về phía người khác nữa, không trêu Thái Hoàng nữa.
Bần đạo Nguyên Thủy! Bần đạo là Thông Thiên! Bần tăng Tiếp Dẫn! Bần tăng Chuẩn Đề! Ngọc Hoàng, Thượng Hoàng, Thích Hoàng và Bồ Hoàng phân biệt nói với Tần Thiếu Phong, mà Oa Hoàng thì chỉ nói hai chữ Nữ Oa, mà đến lúc này, Tần Thiếu Phong mới biết tên của bọn họ, toàn bộ đều ghi nhớ trong lòng.
Hiện tại bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Thần Đồ, cũng đã đến lúc đi chu du rồi, giờ phút này bọn Lão Tử đã đợi lâu rồi, đều có chút sốt ruột! Lão Tử trực tiếp lấy ra cái thuyền buồm nhỏ đó rồi sau đó nói với đám người Tần Thiếu Phong: Các vị sư đệ, đi thôi, đã tới lúc chúng ta ra ngoài phiêu du rồi!
Bàn Cổ tinh vực có cao thủ Thần Đế Tổ Hoàng tọa trấn, chỉ cần không phải là cao thủ Thần Thánh tới, chắc cũng sẽ không xảy ra bất trắc gì, cho nên Tần Thiếu Phong bọn họ tất nhiên là có thể yên tâm rời khỏi. Chỉ là nghe thấy lời nói của Lão Tử, Tần Thiếu Phong lại lắc đầu rồi nói với đám người Lão Tử: Các vị sư huynh, mẫu thân, Thiếu Dương, các ngươi cùng đi phiêu du đi, ta muốn đi phiêu du một mình!
Nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, ánh mắt của mọi người đều chiếu lên người Tần Thiếu Phong, bắt đầu có chút nghi hoặc, có điều lập tức đều minh bạch. Tuy rằng mọi người cùng đi phiêu du thì có thể chiếu ứng cho nhau, nhưng nếu muốn tôi luyện tới trình độ lớn nhất thì cần phải một mình đi phiêu du mới được.
Ha ha, ý này của sư đệ chính hợp lòng ta, vi huynh đi trước một bước! Lão tử sau khi nghiền ngẫm cẩn thận dụng ý của Tần Thiếu Phong thì trực tiếp cười lớn một tiếng, sau đó Thái Cực đồ xuất hiện dưới chân hắn, hóa thành một tòa bỉ ngạn chi kiều, rồi lập tức khống chế bỉ ngạn chi kiều bay đi.
Nhìn thân ảnh của Lão Tử trong nháy mắt đã biến mất, Nguyên Thủy lấy ra Bàn Cổ Phiến rồi trực tiếp quạt, từng đạo thần quang bao vây lấy hắn rồi nháy mắt cũng biến mất. Sau đó Thông Thiên cũng triệu hồi ra Tru Tiên Tứ Kiếm, dưới sự vờn quanh của bốn thanh hung binh này trong nháy mắt đã đi xa, mà dưới thân Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn cũng xuất hiện đài sen màu vàng, cũng trực tiếp biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại có Nữ Oa, nhìn nhìn Tần Thiếu Phong rồi nói với Tần Thiếu Phong: Chiếu cố tốt cho bản thân, chúng ta sẽ gặp lại ở Đỉnh Thiên Tinh Thành. Sau khi nói xong thì khống chế Sơn Hà Xã Tắc đồ bay ra xa. Chỉ còn lại có hai huynh đệ Tần Thiếu Phong và Tần Thiếu Dương đương nhiên, còn có có cả chiếc thuyền buồm đó nữa.
Vào lúc này, Tần Thiếu Dương nói với Tần Thiếu Phong: Ca, ngươi thật bỉ!
Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Dương thì không chỉ không tức giận, ngược lại bật cười rất cao hứng, vẻ mặt đáng khinh đi tới trước con thuyền buồm rồi nói với Tần Thiếu Dương: Ca không phải là ti bỉ, đây là thông minh đó? Ta cũng không nói là để họ mang thứ này đi, ngươi nhìn xem, là bọn họ ai ấy tự đi, để lại thứ này cho ta, ta không dùng thì không phải rồi.
Nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, Tần Thiếu Dương trực tiếp hai tay vươn về phía Tần Thiếu Phong rồi giơ hai cái ngón giữa lên, sau đó thì nói với Tần Thiếu Phong: Ca, ngươi ti bỉ như vậy sẽ bị sét đánh đấy!
Hắc hắc, không sợ, không sợ, ca có lôi nhãn, không sợ sét đánh. Đi thôi, có đồ tốt như vậy không ngờ còn lãng phí pháp lực để phi hành phiêu du, cái này đúng là ngu xuẩn! Tần Thiếu Phong cười nói, sau đó khống chế thuyền buồm phi độn mà đi!
← Ch. 0427 | Ch. 0429 → |