Vay nóng Tinvay

Truyện:Đạo Tâm Chủng Ma - Chương 0402

Đạo Tâm Chủng Ma
Trọn bộ 1216 chương
Chương 0402: Quyết đấu số mệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1216)

Siêu sale Shopee


Một người thì gọi cháu ngoại rất thân thiết, một người thì gọi đại cữu rất nhiệt tình, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy giữa Tần Thiếu Phong và thiên hoàng Phục Hy tuyệt đối là quan hệ thân thích, nhưng mà muội tử của thiên hoàng Phục Hy là ai? Đó chính là Oa Hoàng, mà Oa Hoàng không có con mà, cho dù là có một chút quan hệ huyết mạch thì cũng chỉ có Đấu Chiến Thánh Phật, có quan hệ gì với Tần Thiếu Phong này chứ? Điều này khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy rất lạ.

Có điều tuy rằng là cảm thấy chuyện này rất lạ, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn, xem xem có con thiêu thân nào xuất hiện hay không. Mà lúc này thiên hoàng Phục Hy nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì cười cười, rồi lập tức nói với Tần Thiếu Phong: Cháu ngoại à, bổn tọa nghèo lắm, như vậy còn cho ngươi một kiện linh bảo như vậy, ngươi nếu còn muốn đòi nữa thì phải tìm người khác thôi.

Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của thiên hoàng Phục Hy thì cũng không để ý, chỉ là một kiện mai rùa này đã khiến Tần Thiếu Phong cực kỳ hài lòng rồi, bởi vì Thiên Diễn Bát Quái sau khi cắn nuốt mai rùa đó, đã bắt đầu tiến hóa, năng lực suy tính có được đề cao cực lớn, ngay cả khí linh cũng tiến hóa rất nhiều, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong phi thường cao hứng.

Sau đó Tần Thiếu Phong hướng ánh mắt về phía địa hoàng Thần Nông, mà Thần Nông cũng cười cười, lập tức lật tay, một tiểu đồng đỉnh ba chân hai tai xuất hiện trong tay hắn, lập tức địa hoàng Thần Nông nói với Tần Thiếu Phong: Đây là đan đỉnh mà bổn tọa dùng để luyện đan, cũng không tính là thứ tốt gì, để lại cho tiểu hữu ngươi chơi đi. Nhưng mà khi Thần Nông lấy ra nữa tiểu đồng đỉnh này, sắc mặt của mọi người ở đây lập tức thay đổi, đây cũng không phải là tiểu đồng đỉnh bình thường mà là Thần Nông đỉnh.

Thần Nông đỉnh, vật thành đạo của địa hoàng Thần Nông, dùng Thần Nông đỉnh này luyện đan, bất kể là đan dược gì cũng đều có thể hoàn mỹ luyện chế ra, chủ yếu nhất là còn có thể đề cao phẩm cấp của đan dược, tuyệt đối là linh bảo hiếm có, nhưng lại cứ thế bị địa hoàng Thần Nông đưa cho Tần Thiếu Phong, cho nên nhìn thấy một màn như vậy, tu sĩ tới tham gia tới tham gia thiên đạo đại hội không thể ngồi yên, đều suy đoán lai lịch của Tần Thiếu Phong, vì sao nhiều đại năng như vậy đều đến lấy lòng, mượn sức của Tần Thiếu Phong?

Tần Thiếu Phong cũng không khách khí, trực tiếp tiếp nhận Thần Nông đỉnh, nhân quả của Tần Thiếu Phong hiện tại quả thật là quá nhiều rồi, tuy rằng không biết những người này muốn có được thứ gì trên người mình, có điều hiện tại cứ nhận lợi ích thì cũng chẳng có gì sai lầm, cho nên Tần Thiếu Phong tất nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, cho dù là không cần thì cho người khác dùng cũng được mà.

Sau khi Tiếp nhận Thần Nông đỉnh, Tần Thiếu Phong hướng ánh mắt về phía Nhân Hoàng Hiên Viên, Hiên Viên hoàng đế thấy ánh mắt của Tần Thiếu Phong, cười cười, thể hiện ra hết khí phách của hoàng giả, lật tay, một thanh bảo kiếm xuất hiện trong tay hắn, chính là Nhân Hoàng kiếm đại danh đỉnh đỉnh, lập tức nói với Tần Thiếu Phong: Nhân Hoàng kiếm của Bổn tọa cũng không thích hợp với tiểu hữu, có điều lại có thể đưa cho vị trưởng bối này của tiểu hữu. Nói xong lại đưa Nhân Hoàng kiếm cho Tần hoàng.

Tần Thiếu Phong cũng không có bất kỳ ý kiến gì, cho Tần hoàng, nhưng mà người nhìn thấy Nhân Hoàng Hiên Viên làm như vậy thì đều trợn tròn cả mắt, Nhân Hoàng kiếm đó là gì chứ? Đó chính là tượng trưng cho Nhân Hoàng, Hiên Viên hoàng đế đưa Nhân Hoàng kiếm cho Tần hoàng, nói cách khác Nhân Hoàng tiên giới trong tương lai chính là Tần hoàng, điều này khiến cho mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, Tần Thiếu Phong bọn họ rốt cuộc là tổ hợp gì vậy? Sao có nhiều người khệnh thế?

Tần hoàng nhìn thấy Nhân Hoàng Hiên Viên đưa Nhân Hoàng kiếm tới thì cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, nhìn một chút rồi cất đi, sau đó thi lễ với Nhân Hoàng Hiên Viên, Tần hoàng tuy rằng lòng mang đại lược, có điều cũng không tự cao tự đại, thập phần kính nể đối với Nhân Hoàng này.

Thiên địa nhân Tam Hoàng phân biệt đưa linh bảo của mình cho Tần Thiếu Phong, sau khi kết thiện duyên với Tần Thiếu Phong, đều ngồi xuống, không nói gì nữa, chỉ có điều sự chấn hám liên tục xảy ra đã khiến mọi người ở đây thật sự là không thể tin những điều này là thật, đều nhìn Tần Thiếu Phong, đương nhiên, đối với với những ánh mắt này, Tần Thiếu Phong cũng không để ý.

Mà vào lúc này, trên bầu trời ô quang chợt lóe, lập tức khí tức âm hàn phô thiên cái địa bao phủ xuống, mà khi khí tức âm hàn này buông xuống, từng tiếng cười vô cùng thê lương từ trong hư không truyền ra, lập tức một lão đầu nhi gầy gò xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, lão đầu nhi này trông rất xấu, hơn nữa vẻ mặt âm độc, khiến cho người ta nhìn thấy mà trong lòng rất phản cảm.

Người ở đây thấy lão đầu nhi này xuất hiện, cũng đều thay đổi sắc mặt, bởi vì người này chính là yêu sư Côn Bằng, tuyệt đại cường giả bài danh thứ sáu trên Tiềm hoàng thần bảng, pháp lực thần thông đều sâu không lường được, hơn nữa quan trọng nhất chính là tính tình cực kỳ ngoan độc, nếu ai chọc tới hắn thì xui xẻo cực kỳ.

Sau khi Yêu sư Côn Bằng đi tới thiên đình, nhìn chung quanh một vòng, trực tiếp dừng ở bên phải vị trí của bọn Tần Thiếu Phong, vừa hay ngồi cách Tần Thiếu Phong không xa, sau đó thì hướng ánh mắt về phía Tần Thiếu Phong, lập tức cười cạc cạc, rồi nói với Tần Thiếu Phong: Vị đạo hữu này, bổn tọa nhìn ngươi cực kỳ thuận mắt, đây là một chút lễ gặp mặt nho nhỏ, chúng ta kết giao bằng hữu đi. Nói xong thì lật tay, một vâ vầng kim quang lóe ra, một khối đá phiến xuất hiện trong tay hắn, bên trên viết hai chữ Lạc thư.

Nhìn thấy lạc thư này, ngay cả Thiên Hoàng Phục Hy cũng biến sắc, bởi vì lạc thư này cũng là vật thành đạo của thiên hoàng Phục Hy, cũng với khối mai rùa trước đó được gọi là hà đồ lạc thư, thiên hoàng Phục Hy dùng hà đồ lạc thư để suy tính ra tiên thiên, lúc này mới có thể thành đạo, chỉ có điều lạc thư đó lại bị yêu sư Côn Bằng về sau đoạt đi, đó chính là mối hận lớn nhất trong lòng Phục Hy, chỉ là vì yêu sư Côn Bằng thật sự là pháp lực cao thâm, thiên hoàng Phục Hy mới đành bất lực.

Có điều thật sự là không ngờ yêu sư Côn Bằng này lại đưa lạc thư này cho Tần Thiếu Phong, điều này khiến cho thiên hoàng Phục Hy rất bất ngờ, có điều lại không để lộ ra mặt, yên lặng mà nhìn. Tần Thiếu Phong Tần Thiếu Phong nhìn thấy yêu sư Côn Bằng đưa lạc thư tới thì cười ha ha, sau đó nói với yêu sư Côn Bằng: Ta thấy ngươi cũng rất thuận mắt? Bằng hữu bằng hữu này ta nhất định phải kết giao, sau này có gì thì cứ nói.

Sau khi nói xong, Tần Thiếu Phong trực tiếp cắn nuốt lạc thư, bởi vì Thiên Diễn Bát Quái trong thức hải đã khẩn cấp lắm rồi, cảm xúc khát vọng gửi tới Tần Thiếu Phong rất bức thiết, mà lạc thư đó sau khi vào thức hải của Tần Thiếu Phong thì chính là bị Thiên Diễn Bát Quái cắn nuốt, tiếp theo Thiên Diễn Bát Quái chấn động ong ong, từng đạo kim quang từ trong Thiên Diễn Bát Quái thích phóng ra, Thiên Diễn Bát Quái này vào lúc này cuối cùng cũng tiến hóa.

*****

Sau khi cắn nuốt hà đồ và lạc thư, Thiên Diễn Bát Quái cuối cùng cũng có được tiến hóa, bộ dạng màu đen vốn có đã hoàn toàn lột xác, biến thành bát quái màu vàng, không ngừng có kim quang lóe ra ở bên trong, sau khi tiến hóa tốc độ vận hành của Thiên Diễn Bát Quái thực sự được đề cao, tốc độ giải toán lúc trước chỉ được mỗi giây một tỷ lần, mà hiện tại đã đề cao gấp bội, tốc độ vận hành giây đã đạt tới mười tỷ, năng lực suy tính thực sự đề cao, điều này đối với Tần Thiếu Phong về sau quả thực là giúp đỡ rất nhiều.

Mà thất tình lục dục ma đầu ngồi trên bát quái cũng bởi vì sự tiến hóa của Thiên Diễn Bát Quái tinh thần dị lực tinh thần dị lực tăng vọt, tuy rằng không có được tấn thăng như thất tình lục dục ma đầu, nhưng lợi ích cũng rất lớn, nhìn thấy biến hóa như vậy, Tần Thiếu Phong tất nhiên là phi thường cao hứng, nhìn yêu sư Côn Bằng xấu xí vô cùng đó, cũng càng thêm thuận mắt.

Yêu sư Côn Bằng cũng chờ những lời này của Tần Thiếu Phong, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, cũng thập phần hài lòng gật gật đầu, sau đó ngồi xuống, có điều người ở đây đã chết lặng, hôm nay nhiều người như vậy tặng linh bảo cho Tần Thiếu Phong, bọn họ cũng nhìn thấy quen rồi.

Ngay cả bản thân Tần Thiếu Phong cũng có chút chết lặng, trong lòng lại nghi hoặc, không phải bên trên có mệnh lệnh Không cho mình linh bảo ư, nhưng hôm nay làm sao có nhiều người như vậy cho mình linh bảo, Tần Thiếu Phong nghĩ không thông, có điều cũng mặc kệ, dù sao chỉ cần là có người dám đưa thì Tần Thiếu Phong cũng dám nhận.

Sau đó đám người Huyền Đô đại pháp sư, bát tiên, Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu cũng đều đến đây, có điều những người này ai nấy đều rất nghèo, linh bảo trong tay cũng không có được mấy kiện, cho nên chỉ chào hỏi Tần Thiếu Phong, dù sao Tần Thiếu Phong hiện tại cũng là đệ tử của các Thánh Hoàng, là đồng môn với bọn họ.

Cuối cùng trong hư không huyết quang chợt lóe, một đóa đài sen màu máu cực lớn xuất hiện trong hư không, người ngồi xếp bằng ở giữa tất nhiên là U Minh giáo chủ, mà đứng bên cạnh U Minh giáo chủ lại là Tần Thiếu Dương, mà đám người Tự Tại Thiên, Ô Ma, Quỷ Mẫu, Nhân Đã cũng đứng phía sau U Minh giáo chủ.

Nhìn U Minh giáo chủ xuất hiện trong hư không, Tần Thiếu Phong lập tức hai mắt phát lạnh, đương nhiên, không phải nhằm vào U Minh giáo chủ, mà là Tần Thiếu Dương bên cạnh U Minh giáo chủ, nhìn thấy Tần Thiếu Dương không ngờ cũng đạt tới cảnh giới nhị thập phẩm bán bộ thánh hoàng, hàn quang trong hai mắt của Tần Thiếu Phong bắn ra bốn phía, có điều lại bị áp chế áp chế.

Mà Tần Thiếu Dương đứng bên cạnh U Minh giáo chủ tất nhiên cũng nhìn thấy Tần Thiếu Phong, đồng thời cũng nhìn thấy Tần Chiến phía sau Tần Thiếu Phong, lập tức thần sắc kích động trong hai mắt chợt lóe rồi biến mất, toàn bộ ánh mắt tập trung trên người Tần Thiếu Phong, hai người cứ như vậy nhìn nhau, tựa hồ người chung quanh đều không tồn tại.

Tần Thiếu Phong đã sớm đoán được Tần Thiếu Dương sẽ tới tới tham gia thiên đạo đại hội, cho nên trong lòng đã sớm chuẩn bị, mà thiên đạo đại hội này tỷ thí đều là quyết đấu sinh tử, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong quyết tâm lần này nhất định là trảm sát Tần Thiếu Dương, diệt trừ tai họa này, đây là sự an bài của số mệnh.

Mà Tần Thiếu Dương cũng đã sớm biết chuyện Tiềm hoàng thần bảng, nhìn thấy Tần Thiếu Phong bài danh trên mình, cũng biết Tần Thiếu Phong sẽ đến thiên đạo đại hội, cho nên mới đi theo. Hơn nữa lần này Tần Thiếu Dương cũng mang tâm tư như Tần Thiếu Phong, muốn giết chết đối phương.

Đây là sự an bài của số mệnh, là thứ lớn nhất, ai cũng không thể thay đổi.

U Minh giáo chủ dẫn theo đám đệ tử Tần Thiếu Dương, Tự Tại Thiên chậm rãi hạ xuống phía nam vân đài của tầng thứ hai, ngồi đối diện với đám người Ngọc Đế, có điều lại không ai dám có ý kiến đối với U Minh giáo chủ, bởi vì này đây là giáo chủ của U Minh thần giáo có thực lực để đối kháng với thiên đình, có hàng tỉ phân thân, pháp lực cũng sâu không lường được!

Sát ý của Tần Thiếu Phong đối với Tần Thiếu Dương tất nhiên là là xộc lên thẳng chín tầng trời, nhưng nhìn thấy Tần Thiếu Dương đã đến, Tần Thiếu Phong lại bình tĩnh, bất kể là thế nào, thiên đạo đại hội lần này chính là cơ hội để giải quyết Tần Thiếu Dương, Tần Thiếu Phong đợi lâu như vậy rồi, cũng không cần phải gấp gáp trong nhất thời, chỉ phải chờ thiên đạo đại hội bắt đầu là được rồi.

Hiện giờ trừ lục đại thánh Hoàng ra, tất cả tu sĩ tham gia thiên đạo đại hội đều đã đến đông đủ, chỉ có điều sáu vị Thánh Hoàng chưa đến, thiên đạo đại hội này tuyệt đối sẽ không bắt đầu, vì thế mọi người liền lẳng lặng chờ đợi, theo thời gian trôi qua, bỗng nhiên trong hư không kim quang nở rộ, khánh vân từng đóa, thanh liên ùa ra, lập tức sáu đạo thân ảnh xuất hiện trong hư không, hạ xuống vân đài tầng thứ nhất, chính là lục đại thánh Hoàng.

Thái Hoàng, Ngọc Hoàng và Thượng Hoàng ngồi ở ba bồ đoàn chính giữa, bên trái của ba người bọn họ là Bồ Hoàng và Thích Hoàng, bên phải là Oa Hoàng, sau khi lục đại thánh Hoàng xuất hiện, tất cả tu sĩ ở đây tất nhiên là toàn bộ đều đứng dậy nghênh đón, sáu người này chính là nhân vật cường đại nhất trong thiên địa, tất nhiên là được tất cả tu sĩ kính trọng.

Lục đại thánh Hoàng nhìn thấy các tu sĩ hành lễ, cũng đều gật đầu, Tần Thiếu Phong tuy rằng nhìn thấy lục đại thánh Hoàng đến đây, có điều vẫn không đi tới chèo kéo quan hệ gì, nếu Tần Thiếu Dương không tới, Tần Thiếu Phong có lẽ sẽ làm như vậy, nếu như vậy, tất nhiên là ở trước mặt mọi người biểu hiện một chút mình có núi dựa, mà ở trước mặt Tần Thiếu Dương, Tần Thiếu Phong sẽ không làm như vậy, để tránh bị Tần Thiếu Dương nhạo báng.

Lục đại thánh Hoàng đến đây, thiên đạo đại hội này tất nhiên cũng là có thể bắt đầu, Ngọc Đế lập tức tuyên bố thiên đạo bắt đầu, sau đó Thái Bạch Kim Tinh bắt đầu tuyên bố đủ loại quy tắc của thiên đạo đại hội, đương nhiên, hạch tâm nhất trong đó là tỷ thí trên lôi đài, bất luận sinh tử, không hạn chế thủ đoạn, chỉ cần nếu có thể giết chết đối thủ thì đó chính là giành thắng lợi.

Đợi cho sau khi tuyên bố xong những quy củ này, Ngọc Đế vung tay lên, một tấm gương đồng cực lớn bay lên không trung, lập tức không ngừng hóa to, cuối cùng hóa thành một tấm gương cực lớn có thể che trời chắn đất, mà gương đồng này chính là kính chiếu yêu ngoài Nam Thiên môn, hiện tại lại được dùng để làm một kiện công cụ của thiên đạo đại hội.

Chỉ thấy kính chiếu yêu cực lớn đó chậm rãi hiện ra tên của tất cả tu sĩ tham gia thiên đạo đại hội, căn cứ vào quy củ mà lúc trước Thái Bạch Kim Tinh tuyên bố, trên thiên đạo đại hội này tất cả tu sĩ đều sẽ tùy cơ xuất hiện đối thủ, mỗi lần tỷ thí một ván, thắng thì có thể đi tiếp, thua thì hoặc là bị trảm sát, hoặc là không còn tư cách tham gia thiên đạo đại hội nữa.

Mà tên của tất cả tu sĩ cũng lựa chọn bất kỳ, tất nhiên là sẽ có thực lực thấp nhất gặp phải thực lực cao nhất, cho nên nếu vậy thì phải trông vào vận khí của mình, nếu vận khí tốt thì tất nhiên là có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu vận khí của ngươi không tốt thì như vậy cũng đừng trách người khác.

*****

Đương nhiên, gặp phải nhân vật không thể chống lại thì cũng có thể đầu hàng, nói vậy, cũng vốn không có nỗi lo về tính mạng, có điều một khi nhận thua thì ngươi sẽ mất đi tư cách tiếp tục tham gia thiên đạo đại hội. Chỉ là đây là quy củ của thiên đạo đại hội, không ai có thể vi phạm, tất cả đều phải xem số mệnh của mình như thế nào.

Bên trên mặt kính chiếu yêu chiếu ra tên của vô số tu sĩ, những cái tên này chậm rãi chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người không thể nhìn rõ, cuối cùng cũng dừng lại ở hai cái tên, là thiên lý nhãn đối trận với Trấn Nguyên Tử, mà nhìn thấy kết quả như vậy, Trấn Nguyên Tử tất nhiên là không có gì, mà thần tướng của thiên đình Thiên Lí Nhãn thì kêu thảm một tiếng, trực tiếp nhận thua, kêu xủi xẻo không thôi.

Kính chiếu yêu này không chịu khống chế của bất luận kẻ nào, hoàn toàn là tự vận chuyển, tất nhiên là không tồn tại khuất tất gì, huống hồ có lục đại thánh Hoàng ở đây, ai dám đứng ra làm con thiêu thân, cho nên đối với kết quả của kính chiếu yêu, tất cả mọi người vẫn rất tín nhiệm, không có ai hoài nghi.

Mà Thiên Lí Nhãn thì trực tiếp lựa chọn nhận thua đầu hàng, như vậy Trấn Nguyên Tử tất nhiên sẽ tiến vào vòng tỷ thí tiếp theo, vì thế tên trên kính chiếu yêu cực lớn đó lại bắt đầu xoay tròn, trong chốc lát lại xuất hiện hai cái tên, lần này lại là Khổng Tuyên đấu Tần Thiếu Phong!

Nhìn thấy tên của mình xuất hiện trên kính chiếu yêu, Tần Thiếu Phong cũng có chút bất ngờ, không ngờ mình lại lên võ đài nhanh như vậy, mà đối thủ không ngờ là Khổng Tuyên so với mình thì còn xếp hạng cao hơn một bậc, Có điều tuy rằng bất ngờ, nhưng Tần Thiếu Phong lại không chút do dự, trực tiếp đứng dậy bay về phía lôi đài, bởi vì Khổng Tuyên đã lên võ đài rồi.

Khổng Tuyên thân hình cao lớn, mặc một kiện áo xanh, tóc dài tung bay, trông rất kiêu ngạo bất tuân, mắt lấp lánh nhìn Tần Thiếu Phong, chiến ý vút cao. Tuy rằng lúc trước các lộ đại năng đều là tiến hành lôi kéo Tần Thiếu Phong, chứng tỏ Tần Thiếu Phong lai lịch bất phàm, nhưng Khổng Tuyên không không vì nguyên nhân này mà kiêng kị Tần Thiếu Phong chút nào, nhìn thấy đối thủ là Tần Thiếu Phong thì trực tiếp phóng ra.

Tần Thiếu Phong nhìn Khổng Tuyên ở đối diện, đã nhìn ra Khổng Tuyên này có cảnh giới nhị thập phẩm bán bộ thánh hoàng, tuy rằng thực lực cường đại, nhưng lại không có bất kỳ uy hiếp nào đối với mình, cho nên cũng không lo lắng. Vào lúc này, Thái Bạch Kim Tinh tuyên bố cuộc tỷ thí bắt đầu, Khổng Tuyên trực tiếp động thủ, vung tay lên, ngũ sắc thần quang quét tới Tần Thiếu Phong.

Đây chính là tuyệt kỹ chiêu bài ngũ sắc thần quang của Khổng Tuyên, có thể quét rơi vạn vật, cũng có tiếng tăm lừng lẫy, Khổng Tuyên bằng vào bằng vào tuyệt kỹ này mà đánh ra uy danh hiển hách, mà hiện giờ ngũ sắc thần quang này uy lực còn lớn hơn, vừa ra tay, ngũ hành pháp tắc trong thiên địa toàn bộ bị câu động, ép về phía Tần Thiếu Phong.

Đối mặt với ngũ sắc thần quang bao phủ về phía mình, Tần Thiếu Phong chỉ vung tay lên, lập tức đại chiêu ngũ hành phong thiên được thi triển ra, với thực lực hiện giờ của Tần Thiếu Phong thi triển đại chiêu ngũ hành phong thiên này tất nhiên là uy lực càng lớn, chỉ thấy thần kiếm, thần thụ, thần hỏa, thần thủy, thần sơn ầm ầm từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống ngũ sắc thần quang đó, đập vỡ ngũ sắc thần quang, rồi đâp xuống Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên không ngờ ngũ sắc thần quang của mình lại bị Tần Thiếu Phong phá giải dễ dàng như vậy, tất nhiên là rất kinh ngạc, chỉ là Khổng Tuyên là dễ dàng nhận thua như vậy, tuy rằng ngũ sắc thần quang vô dụng đối với Tần Thiếu Phong, nhưng Khổng Tuyên lại vẫn có thủ đoạn của hắn, chỉ thấy Khổng Tuyên cả người phát ra pháp lực, tiếp theo là hét lớn một tiếng: Ngũ hành đại thuật, Minh vương nhất kích!

Theo một tiếng hét lớn này, chỉ thấy cả người Khổng Tuyên được ngũ hành thiên địa pháp tắc vô cùng vô tận vờn quanh, lập tức ngưng tụ thành một chỉ, rồi chỉ về phía thần kiếm, thần thụ, thần thủy, thần hỏa và thần sơn, đây là một kích dồn toàn bộ pháp lực của Khổng Tuyên, tất nhiên là uy lực cường hãn vô cùng, dưới một chỉ này, lập tức thiên địa thất sắc, các tu sĩ ở đây đều cực kỳ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ mình đối mặt với một kích như vậy liệu có thể đỡ được không.

Mà Tần Thiếu Phong đối mặt với một kích này của Khổng Tuyên, vẫn thủ chưởng úp xuống, mà theo thủ chưởng của Tần Thiếu Phong úp xuống, ngũ hành thần vật đó tất nhiên là cũng tiếp tục hạ xuống, ném tới Khổng Tuyên, so với một kích thanh thế lớn đó của Khổng Tuyên, một kích này Tần Thiếu Phong lại vô thanh vô tức, chỉ là ngũ hành thần vật vẫn chậm rãi hạ xuống, lại đập vỡ ngũ sắc thần quang, hiện tại đối mặt với Minh vương nhất kích của Khổng Tuyên này, cũng không có chút biến hóa, vẫn chậm rãi mới hạ xuống.

Nhưng mà khi một kích của Khổng Tuyên Minh vương và ngũ hành thần vật va chạm với nhau, Minh vương nhất kích đó lại trực tiếp bị đập vỡ, sau đó ngũ hành thần vật lại hướng về phía Khổng Tuyên mà hạ xuống! Mà khi Minh vương nhất kích bị phá hủy, Khổng Tuyên phun ra một ngụm máu tươi, tất nhiên là bị phản phệ.

Mà nhìn thấy ngũ hành thần vật hạ xuống, Khổng Tuyên gầm lên một tiếng, lập tức thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành một con khổng tước cực lớn, lông chim sau lưng phân biệt là màu trắng, màu xanh, màu đen, màu đỏ và màu vàng, lông chim ngũ sắc này ra sức quét về phía trước, từng đạo ngũ sắc thần quang đánh tới ngũ hành thần vật từ trên thiên không hạ xuống, nhưng lại không thể ngăn cản được ngũ hành thần vật hạ xuống.

Theo ngũ hành thần vật hạ xuống, áp lực mà Khổng Tuyên phải chịu tất nhiên là càng lúc càng lớn, thân hình cực lớn đó bắt đầu nứt ra, máu tươi giàn giụa, Khổng Tuyên gầm lên thống khổ, vẫn thi triển ngũ sắc thần quang để kháng cự, có điều vẫn không có bất kỳ biện pháp nào ngăn cản một chiêu này của Tần Thiếu Phong hạ xuống.

Mọi người thấy một màn này đều vô cùng kinh ngạc, không ai ngờ một chiêu của Tần Thiếu Phong đã bức Khổng Tuyên đến mức như vậy, mắt thấy Khổng Tuyên sắp vẫn lạc dưới một chiêu này của Tần Thiếu Phong, mọi người đều khẩn trương, chẳng lẽ Khổng Tước Đại Minh Vương sẽ bị trảm sát ư? Trận đại chiến đầu tiên đã có một vị đại năng vẫn lạc ư? Con mẹ nó cũng quá kích thích rồi!

Có điều khi mọi người ở đây vô cùng khẩn trương, ngũ hành thần vật sắp hạ xuống người Khổng Tuyên thì đột nhiên dừng lại, lập tức biến mất, mà Tần Thiếu Phong thì thu hồi tay phải, chắp hai tay sau lưng, nhìn Khổng Tuyên ở đối diện.

Khổng Tuyên lần này đã cảm giác được tử vong tới gần một cách rất chân thật, hắn không ngờ mình dưới một chiêu của Tần Thiếu Phong đã rơi vào hoàn cảnh thảm như vậy, trong lòng tất nhiên là không cam lòng, đương nhiên, cũng cảm thấy khiếp sợ vì sự cường hãn của Tần Thiếu Phong, vốn cho rằng mình có thể chiến thắng được Tần Thiếu Phong, lại không ngờ rằng mình lại xuýt chết dưới một chiêu này của Tần Thiếu Phong.

Chỉ là Khổng Tuyên đợi rất lâu, tử vong vẫn không buông xuống người hắn, điều này khiến cho Khổng Tuyên rất kinh ngạc, vì thế mở mắt, lại phát hiện Tần Thiếu Phong ở đối diện đang cười tủm tỉm nhìn, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.

TaThua! Khổng Tước Đại Minh Vương bất đắc dĩ nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1216)