← Ch.0408 | Ch.0410 → |
Na Tra thi triển ra hình thái chiến đấu mạnh nhất, ba đầu sáu tay, tất cả linh bảo cùng với pháp lực toàn thân đều được bạo phát ra, muốn một kích khiến Tần Thiếu Dương chiến bại, mà Tần Thiếu Dương cũng vậy, đối mặt với Na Tra cũng không dám lơ là, toàn lực ứng phó, cũng bạo phát ra toàn bộ pháp lực, hơn nữa thi triển ra thần thông cắn nuốt.
Lốc xoáy đỏ như máu xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Thiếu Dương, từ trong đó phóng xuất ra hấp lực vô cùng vô tận, bao phủ về phía Na Tra, lốc xoáy đỏ như máu này không chỉ có thể cắn nuốt huyết nhục của đối thủ, còn có thể cắn nuốt cả pháp lực và tinh khí thần của đối thủ, chính là một thần thông siêu cường trong Tu La chân kinh, Tần Thiếu Dương đã tu luyện rất lâu, chịu rất nhiều đau khổ mới tu luyện thành.
Vốn là muốn dùng để đối phó với Tần Thiếu Phong, có điều để chiến thắng Na Tra, Tần Thiếu Dương vẫn phải dùng trước, hai người trong nháy mắt đã va chạm với nhau, trường đao trong tay Tần Thiếu Dương và hỏa tiêm thương của Na Tra va chạm, năng lượng phát ra tỏa ra xung quanh, không ngừng trùng kích lồng phòng hộ chung quanh, khiến cho toàn bộ lôi đài tỷ thí đều chấn động.
Sau một kích, Tần Thiếu Dương lui về phía sau một bước, mà Na Tra thì lại lui về phía sau hai bước, đây cũng không phải là vì pháp lực của Na Tra thấp hơn Tần Thiếu Dương, mà là vì lốc xoáy đỏ như máu trên đỉnh đầu Tần Thiếu Dương đó khi tới gần Na Tra thì trực tiếp cắn nuốt một bộ phận pháp lực trong cơ thể Na Tra.
Bởi vì Na Tra là củ sen chín màu hóa thân, cho nên không có huyết nhục, nhưng một thân pháp lực lại cực kỳ hùng hậu, lốc xoáy trên đỉnh đầu Tần Thiếu Dương trực tiếp hấp thu một bộ phận pháp lực trong cơ thể Na Tra, khiến cho Na Tra trong lòng cả kinh, lúc này mới lúc này mới lui nhiều hơn một bước, có điều lại lập tức xông lên, đại chiến với Tần Thiếu Dương.
Trong lòng Na Tra khi lần đầu tiên giao thủ với Tần Thiếu Dương chính là phải thật cẩn thận, vừa không ngừng đại chiến với Tần Thiếu Dương, vừa khống chế pháp lực trong cơ thể, không cho pháp lực bị Tần Thiếu Dương cắn nuốt, nhưng mà cho dù là Na Tra thi triển toàn lực, cũng vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn, vẫn có một bộ phận rất nhỏ pháp lực bị Tần Thiếu Dương cắn nuốt.
Cho dù là một bộ phận nhỏ là như vậy, cũng ảnh hưởng cực lớn tới Na Tra, bởi vì trong quá trình giao thủ với Tần Thiếu Dương, Na Tra phải tiêu hao pháp lực cực lớn, hơn nữa còn cũng bị cắn nuốt một bộ phận, nếu đã như vậy, tất nhiên là ảnh hưởng cực lớn đối với Na Tra, dần dần có chút pháp lực chống đỡ hết nổi, lâm vào hạ phong.
Mà pháp lực của bản thân Tần Thiếu Dương thì bởi vì trong cơ thể có thiên tinh nhiều như cát sông Hằng, không kém Na Tra quá nhiều, dưới tình huống như vậy, lại là từ trên người Na Tra cắn nuốt được pháp lực, tất nhiên là khiến Tần Thiếu Dương trong đại chiến tiêu hao càng lúc càng ít pháp lực, dần dần chiếm thượng phong cũng là chuyện rất bình thường.
Na Tra đã ý thức được tình huống bất lợi đối với mình, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, rất có thể mình thua ở trong tay Tần Thiếu Dương, nhưng mà khiến Na Tra nhận thua thì không thể, bởi vì Na Tra từ khi sinh ra đến bây giờ, hắn vốn chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, loại tính cách cao ngạo này đã thấm thấu vào tận xương cốt, khiến cho Na Tra tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Vì thế Na Tra bất kể pháp lực bị Tần Thiếu Dương cắn nuốt như thế nào, vẫn đám linh bảo vung hỏa tiêm thương, vòng Càn Khôn, hỗn thiên lăng không ngừng đánh tới Tần Thiếu Dương, thế công của Na Tra giống như là mưa rền gió dữ, nhưng mà đối mặt với công kích cuồng bạo như vậy, Tần Thiếu Dương lại ứng phó tự nhiên, không hề hiện ra một tia bối rối nào.
Chỉ có điều tình trạng như vậy kéo dài, tất nhiên cũng sẽ có kết quả, pháp lực của Tần Thiếu Dương không tiêu hao bao nhiêu, nhưng mà pháp lực của Na Tra thì tiêu hao quá nhiều, không còn có bao nhiêu, dưới tình huống như vậy, thế công của Na Tra trở nên càng lúc càng yếu, cuối cùng bị Tần Thiếu Dương một đao chém chết.
Nhận thua đi, hiện tại ngươi không phải là đối thủ của ta! Tần Thiếu Dương nói với Na Tra, sở dĩ không lấy mạng Na Tra, đó là bởi vì Tần Thiếu Dương biết Na Tra trong đệ tử đời thứ ba của Xiển giáo rất được sủng ái, nếu hôm nay hắn trảm sát Na Tra, như vậy với tính cách bao che khuyết điểm của Ngọc Hoàng khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, mà hắn hiện tại vẫn hoàn toàn không có lực lượng đối kháng với Thánh Hoàng.
Na Tra nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Dương, cho dù trong lòng thập phần không cam lòng, nhưng lại không thể không thừa nhận Tần Thiếu Dương nói thật, cho dù không biết Tần Thiếu Dương vì sao chỉ có cảnh giới nhị thập phẩm bán bộ thánh hoàng nhưng pháp lực lại còn hơn hẳn thập phẩm bán bộ Thánh Hoàng của hắn, nhưng Na Tra biết Tần Thiếu Dương nói không sai, trạng thái hiện tại của hiện tại không thể là đối thủ của Tần Thiếu Dương.
Nhưng Na Tra vẫn không nhận thua, chỉ cần còn có một tia pháp lực, hắn sẽ không nhận thua, cho nên ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Dương, Na Tra trực tiếp quán chú toàn bộ pháp lực lên hỏa tiêm thương, trên hỏa tiêm thương đó lập tức phóng ra tam muội chân hỏa vô cùng mãnh liệt, đâm tới Tần Thiếu Dương.
Ngươi đã ngu xuẩn hồ đồ như vậy thì chớ có trách ta! Tần Thiếu Dương nói với Na Tra, lập tức thân hình nhoáng lên một cái, lốc xoáy màu máu khổng lồ trên đỉnh đầu đột nhiên xoay chuyển, lập tức trào ra lực lượng cắn nuốt mãnh liệt hơn, khiến cho cước bộ đang lao tới của Na Tra bị kiềm hãm, mà nhân lúc này, trường đao của Tần Thiếu Dương trực tiếp chém lên người Na Tra.
Năng lượng Khổng lồ ùa vào trong cơ thể Na Tra, một ngụm máu tươi từ trong miệng Na Tra phun ra, lập tức Na Tra giống như là con diều đứt gió bay ngược ra ngoài, rầm một tiếng rơi xuống đất, không đứng dậy nổi, có điều Na Tra vẫn còn hô hấp, không bị Tần Thiếu Dương trảm sát.
Tần Thiếu Dương tất nhiên vẫn là vì kiêng kị Ngọc Hoàng sau lưng sau lưng, cho nên không hạ sát thủ, đem đả bại Na Tra, chứ không lấy tính mạng của Na Tra, dù sao hắn cho dù là có U Minh giáo chủ làm chỗ dựa, nhưng U Minh giáo chủ dù sao cũng không phải là Thánh Hoàng, nếu thực sự chọc giận Ngọc Hoàng, cho dù là U Minh giáo chủ cũng không bảo vệ được hắn.
Đả bại Na Tra, nhìn Na Tra ngã xuống đất không dậy nổi, Tần Thiếu Dương thu đao lại, lập tức thân hình lóe lên rồi bay, mà trong trận doanh của Xiển giáo, Thái Ất chân nhân vung tay lên, một đạo thần quang nâng Na Tra lên rồi đưa về. Mà trận tỷ thí này người thắng tất nhiên là Tần Thiếu Dương.
Tu sĩ ở đây đều không ngờ Tần Thiếu Dương có thể chiến thắng Na Tra, hơn nữa còn thoải mái như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, có điều nếu không có bất ngờ như vậy này thì cuộc tỷ thí cũng không có gì phấn khích, cho nên cuối cùng kết cục là như vậy lại càng khiến tu sĩ ngồi đây càng thêm hưng phấn, chờ mong tỷ thí kế tiếp sẽ phấn khích hơn.
*****
Thái Bạch Kim Tinh đi ra tuyên bố Tần Thiếu Dương giành thắng lợi, sau đó tỷ thí tiếp tục, những cái tên còn lại xoay tròn trên kính chiếu yêu, mà cuối cùng thì dừng ở hai người, hai người đó là Đấu Chiến Thánh Phật và Như Lai, nhìn thấy kết quả như vậy, Đấu Chiến Thánh Phật trực tiếp nhảy dựng lên, nói với Thái Bạch Kim Tinh: Không được, quay lại, lần này không tính, con mẹ nó, đây không phải là chơi lão Tôn ư?
Đấu Chiến Thánh Phật tuy rằng cường đại, nhưng đối mặt với Như Lai thì một chút phần thắng cũng không có, cho nên nhìn thấy kết quả như vậy, lập tức nổi giận, bắt Thái Bạch Kim Tinh quay lại, có điều yêu cầu như vậy Thái Bạch Kim Tinh không làm chủ được, hướng ánh mắt về phía lục đại thánh Hoàng, cũng chỉ có lục đại thánh Hoàng mới có thể hàng phục được con khỉ này.
Hầu nhi, không được làm bậy! Oa Hoàng thản nhiên nói, mà nghe thấy lời nói của Oa Hoàng, diễm của Đấu Chiến Thánh Phật lập tức tắt hản, không dám yêu cầu Thái Bạch Kim Tinh quay lại nữa, có điều đối mặt với Như Lai, Đấu Chiến Thánh Phật vẫn phi thân lên lôi đài tỷ thí, cho dù biết không địch lại, hắn không chiến mà lùi thì không phải là tính cách của Đấu Chiến Thánh Phật.
Đấu Chiến Thánh Phật Một thân chiến huyết tất nhiên là sẽ không bởi vì đối thủ là Như Lai mà sợ chiến, người đầy chiến huyết phi thân lên lôi đài tỷ thí, trong nháy mắt đã sôi trào, lập tức bạo phát ra toàn bộ pháp lực trong cơ thể, tuy rằng lúc trước chiến đấu với Dương Tiễn đã tiêu hao tất cả pháp lực, có điều bởi vì có cửu chuyển kim đan của Tần Thiếu Phong, lúc này tất cả pháp lực của Đấu Chiến Thánh Phật đều đã khôi phục.
Như Lai nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Phật phi thân lên lôi đài tỷ thí thì trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, đài sen màu vàng chậm rãi bay đến lôi đài tỷ thí. Như Lai tọa trấn Linh sơn, sau khi khai sáng tiểu thừa phật môn thì luôn ngồi trên đài sen màu vàng đó, chưa từng rời khỏi, mà bên trong ngũ đại hóa thân của Như Lai còn có một bất động Minh vương.
Như Lai có kim thân sáu trượng, thân hình khổng lồ đó nhìn xuống Đấu Chiến Thánh Phật phía dưới, lập tức nói với Đấu Chiến Thánh Phật: Đấu Chiến Thánh Phật, ngươi ra tay đi. với pháp lực của Như Lai, tất nhiên là sẽ không ra tay trước đối phó với Đấu Chiến Thánh Phật. Mà Đấu Chiến Thánh Phật nghe thấy lời nói của Như Lai thì cũng không khách khí, trực tiếp xuất thủ.
Hàng Ma xử nắm trong tay, pháp lực cả người toàn bộ bộc phát ra, lập tức đâm tới Như Lai, dưới tình huống thực lực cách xa quá lớn, Đấu Chiến Thánh Phật cũng không cam chịu, vẫn bạo phát ra toàn bộ pháp lực, Hàng Ma xử lóe ra kim quang, đâm thẳng tới ngực Như Lai.
Nhưng mà vào lúc này, Như Lai nâng tay phải lên, vỗ về phía Đấu Chiến Thánh Phật, lập tức, thân hình của Đấu Chiến Thánh Phật giống như bị rút nhỏ đi vô số lần, giống như là một hạt bụi trong tay Như Lai, lập tức bị Như Lai lật tay, đè xuống phía dưới, giống như là năm đó bị đè dưới ngũ chỉ sơn vậy.
Đây là một môn thần thông của Như Lai, tên là Chưởng Trung Càn Khôn, một môn thần thông này thi triển ra, có thể thu thiên địa vạn vật vào trong lòng bàn tay, năm đó Như Lai chính là dùng thần thông này để chế phục Đấu Chiến Thánh Phật, hơn nữa trấn áp dưới Ngũ Chỉ sơn, hiện giờ vẫn dùng thần thông này để trấn áp Đấu Chiến Thánh Phật.
Mà đối mặt với sự trấn áp của Như Lai, Đấu Chiến Thánh Phật vẫn phản kháng giãy dụa, có điều lại vô dụng, cuối cùng pháp lực hao hết không thể chạy ra nổi, đành phải nhận thua.
Thấy mà nhận thua, Như Lai lật tay, thả Đấu Chiến Thánh Phật ra, mà như vậy, trận chiến này tất nhiên là Như Lai đạt được thắng lợi!
Tuy rằng chỉ một chưởng đã kết thúc chiến đấu, nhưng tu sĩ ở đây vẫn lớn tiếng hoan hô, cực kỳ điên cuồng, thật không hổ là Như Lai, thực lực rất cường hãn, nhân vật lợi hại như Đấu Chiến Thánh Phật, chỉ một chiêu đã bị đánh bại, mà Như Lai này vẫn chỉ là nhân vật thứ hai trên Tiềm hoàng thần bảng, vậy Trấn Nguyên Tử xếp thứ nhất còn lợi hại thế nào nữa? Điều này khiến cho tu sĩ ở đây cực kỳ chờ mong.
Như Lai đạt được thắng lợi, tỷ thí vẫn phải tiếp tục, tên trên kính chiếu yêu cực lớn đó lại bắt đầu xoay tròn, cuối cùng dừng lại ở tên lên và Trấn Nguyên Tử, điều này khiến cho tu sĩ ở đây toàn bộ đều kích động, vừa rồi bọn họ đang muốn xem Trấn Nguyên Tử xuất thủ, không ngờ lập tức có thể được thấy Trấn Nguyên Tử xuất thủ.
Nhưng mà khiến cho người ta không ngờ là Tần hoàng trực tiếp đứng dậy nhận thua, điều này khiến cho tu sĩ ở đây đều cực kỳ thất vọng, có điều lại không ai dám nói gì, dù sao bất kể là ai đối mặt với Trấn Nguyên Tử không không có phần thắng, cho dù là nhận thua cũng có thể lý giải được, cho nên cũng không ai trách gì Tần hoàng.
Mà Tần hoàng mặc dù có chút thực lực, nhưng cũng minh bạch mình không phải là đối thủ của Trấn Nguyên Tử, so với đi lên bị đả bại, chẳng thà trực tiếp nhận thua, cho dù như vậy cũng khó coi, có điều Tần hoàng lòng mang đại lược tất nhiên là sẽ không để ý tới những cái này, thành bại nhất thời Tần hoàng trước giờ cũng không coi trọng.
Tần hoàng nhận thua, Trấn Nguyên Tử tất nhiên xác định vững chắc tiến vào mười thứ hạng đầu, mà kế tiếp chính là một vòng tỷ thí mấu chốt, bởi vì chỉ cần lại có một người bị đào thải thì như vậy thứ tự mười hạng đầu sẽ được xác nhận, cho nên tu sĩ ở đây đều khẩn trương nhìn những cái tên được xoay tròn trên kính chiếu yêu.
Lúc này tên trên kính chiếu yêu còn có mấy người Nhiên Đăng Cổ Phật, phật Di Lặc, U Minh giáo chủ, thiên hoàng Phục Hy, Địa Hoàng Thần Nông, Nhân Hoàng Hiên Viên, Quảng Thành tiên sư, mà tấn thăng vào mười hạng đầu đã có Như Lai, Trấn Nguyên Tử, Tần Thiếu Phong, Tần Thiếu Dương, nếu đã như vậy, chỉ cần một vòng này đào thải thêm một người thì trận tỷ thí này sẽ xác định được mười hạng đầu.
Tên trên Kính chiếu yêu cuối cùng cũng ngừng lại, mà lần này tên bên trên là Quảng Thành tiên sư quyết đấu với Nhiên Đăng Cổ Phật, nhìn thấy kết quả như vậy, Quảng Thành tiên sư vẻ mặt buồn bực, đối với thực lực của Nhiên Đăng Cổ Phật, Quảng Thành tiên sư rất rõ ràng, biết cho dù là mình có Tam Bảo Ngọc Như Ý cũng không thể chiến thắng được Nhiên Đăng Cổ Phật, cho nên chỉ có thể lựa chọn nhận thua.
Vốn Quảng Thành tiên sư vẫn muốn trên kính chiếu yêu sẽ không hiện ra tên của mình, nói vậy, hắn có thể tấn thăng vào mười người đầu, mà một khi xuất hiện tên của hắn, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo, bởi vì trong những người còn lại, hắn thực sự không không thể chiến thắng một ai
Đương nhiên, Quảng Thành tiên sư rất bất hạnh, tên của hắn đã xuất hiện, hơn nữa còn là đối mặt với Nhiên Đăng Cổ Phật, cho nên dưới tình huống như vậy, Quảng Thành tiên sư chỉ có thể nhận thua. Mà tên của mười người đứng đầu thiên đạo đại hội này cuối cùng cũng đã được xác định, phân biệt Trấn Nguyên Tử, Như Lai, Nhiên Đăng Cổ Phật, phật Di Lặc, U Minh, thiên hoàng Phục Hy, Địa Hoàng Thần Nông, Nhân Hoàng Hiên Viên, Tần Thiếu Phong, Tần Thiếu Dương.
← Ch. 0408 | Ch. 0410 → |