← Ch.447 | Ch.449 → |
Lúc mà Đường Tam và Tiểu Vũ đang tình ý mặn nồng thì đột nhiên bị công kích làm đứt đoạn. Hơn nữa công kích đâm xuyên đó còn như loài dòi bọ khoét đục xương cứ đuổi theo bọn họ, xem chừng không đạt được sẽ không ngừng lại.
Hừ lạnh một tiếng, Đường Tam xoay chuyển người lại giữa không trung, Hải Thần Tam Xoa Kích bắn thẳng đập vỡ truy kích đó.
Bụp một tiếng, không chút chần chừ, đất phía dưới trong chốc lát bị phá vỡ bay tứ tán, Đường Tam cũng theo đó đưa Tiểu Vũ xuống mặt đất, hoàng kim Tam Xoa Kích nặng trình trịch đặt trên đất, chính là trọng lượng mười vạn tám ngàn cân. Trong tiếng vang dội ầm ầm, đất trời kịch liệt rung chuyển, căn bản không cần thiết dùng mắt nhìn, vào thời khắc mà đối phương phát động công kích thì tinh thần lực của Đường Tam đã tìm thấy vị trí của con Địa Huyệt Ma Chu đó rồi, năng lượng ngang ngược dao động nhất thời bạo phát. Rầm một tiếng, một đoàn hắc ảnh cực lớn bị năng lượng tuyệt đối của hoàng kim Tam Xoa Kích cứng chắc từ dưới đất chấn động bay đi.
Vừa đúng với phán đoán của Đường Tam, đó chính là một con địa huyệt ma chu, hơn nữa còn là một con Địa Huyệt Ma Chu với thể hình to lớn dị thường, thân dài đến hơn năm mét, so với thong thường phải to hơn gấp mấy lần, trên lớp giáp xác đen kịt lấp lánh hoa văn màu tro, dưới bụng cực kì lớn, nơi đó tồn trữ lưới nhện và năng lượng của nó, nhấp nháy con mắt nhỏ lam quang mờ mờ kinh hãi nhìn Đường Tam và Tiểu Vũ.
Hiển nhiên, nó hiện tại đã biết rằng, bản thân lần này động phải bảng thép rồi. Song, phản ứng của con Địa Huyệt Ma Chu này cũng nhanh chóng vô cùng, thân thể bị cưỡng ép bắn ra, trong lúc cơ thể còn đang ở vào trạng thái tê liệt, nó đã cưỡng chế điều chuyển thân thể, chân vừa duỗi thì một mảng lớn hoàng quang sáng chói đã bao phủ lấy Đường Tam và Tiểu Vũ, chính là tuyệt học của địa huyệt ma chu- Chu Võng Tù Lung (lồng giam bằng lưới nhện).
Không giống với con Địa Huyệt Ma Chu mà năm đó Đường Tam đã hấp thu hồn hoàn, lưới nhện mà con Địa Huyệt Ma Chu trước mắt này phát ra hiện lên sắc vàng óng. Trong suốt mà rõ ràng, phút chốc vào lúc triển khai ra lại cho người ta một loại cảm giác che trời lấp đất, có thể thấy phạm vi bao phủ của nó lớn đến thế nào.
Chỉ vẻn vẹn từ một điểm này Đường Tam đã phán đoán ra được, con Địa Huyệt Ma Chu trước mắt này tuyệt không chỉ đơn giản là có cấp bậc vạn năm. Tuy nó không thể là một con hồn thú cấp bậc mười vạn năm, nhưng cũng không phải loại cấp bậc như con Địa Huyệt Ma Chu kia. Có thể đây là Địa Huyệt Chu Hoàng tu vi vượt qua năm vạn năm, uy lực Chu Võng Tù Lung của nó ít nhất trên năm lần so với con Địa Huyệt Ma Chu trước kia.
Cảm thụ được thực lực của địa huyệt ma chu, Đường Tam không kinh sợ mà ngược lại còn vui mừng khôn xiết. Trong hồn thú đương thế, hồn thú cấp bậc mười vạn năm tuyệt vẫn là thiểu số, ngoài số đã chết hoặc đã biến thành nhân hình như Tiểu Vũ và mẫu thân ra, hai hồn thú cấp bậc mười vạn năm khác mà Đường Tam biết chính là Ma Hồn Đại Bạch Sa Vương Tiểu Bạch và Thâm Hải Ma Kình Vương. Hắn trước giờ chưa từng tham vọng bản thân phải có lượng lớn hồn hoàn cấp bậc mười vạn năm. Lúc này thân có năm viên là đã vượt qua tính toán của hắn rồi, cho nên, dù cho hắn có thể hấp thu hồn hoàn mười vạn năm, nhưng lần này trước khi quay về hắn đã định sẵn mục tiêu bản thân chỉ là hồn thú vạn năm, dựa vào hồn hoàn mà hồn thú vạn năm hình thành để bổ sung nhu cầu của cơ thể. Dưới tình hình này, hồn thú vạn năm tu vi càng cao thì tự nhiên là hiệu quả càng tốt. Mà năm hồn hoàn hắn mất đi vì cứu Tiểu Vũ, trừ cái mà Tiểu Vũ nguyên bản hình thành ra, bốn hồn hoàn còn lại đều nhất thiết phải của hồn thú cùng chủng loại với con đã liệp sát ban đầu mới được. Trước mắt con Địa Huyệt Ma Chu tu vi không thường trên năm vạn năm thế này tự nhiên là vật bảo đảm tốt nhất để hắn bổ sung lại đệ tứ hồn hoàn của mình. Đối với cơ hội tốt thế này, Đường Tam sao lại có thể bỏ qua được?
Không để Tiểu Vũ ở một bên, ở bên cạnh hắn, Tiểu Vũ mới được an toàn nhất. Đối diện với lưới nhện cực đại sắc vàng óng ánh đang bổ đến trực diện, Đường Tam hữu thủ nắm vào phần thừa ra của Hải Thần Tam Xoa Kích đang cắm vào lòng đất, dựa vào sự chống đỡ của cơ thể hắn bỗng nhiên lật chuyển lên, chân trái hướng lưới nhện màu vàng óng đó đá đi.
Hồng quang mạnh mẽ từ chỗ chân trái Đường Tam phóng ra, hồng quang nhấp nháy, lưỡi rìu cuộn lên kinh động. Chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, lưới nhện màu vàng óng vô cùng kiên cứng đó trong không trung đã từ một thành hai, hóa thành hai mảnh bay ra nơi xa.
Kĩ năng bản mệnh của Địa Huyệt Ma Chu tuy cường đại, nhưng kẻ nó phải đối diện lại là Đường Tam đã được kĩ năng hồn cốt chân phải tà ma mười vạn năm từ Tà Ma Hổ Kình Vương- Hổ Kình Tà Ma Phủ, kĩ năng sát thương hùng mạnh vậy sao có thể chạy thoát nổi? Đường Tam hiện tại có năng lực hồn thú mười vạn năm đơn độc kích sát, con Địa Huyệt Chu Hoàng tu vi năm vạn năm này trước mặt hắn căn bản chẳng đáng gì.
Địa Huyệt Chu Hoàng kêu rít lên một tiếng, tại lúc mà Đường Tam dùng Hải Thần Tam Xoa Kích khiến nó từ dưới đất chấn động bay ra, nó đã sớm biết được bản thân gặp phải đối thú không thể địch lại được. Đạt đến tu vi vạn năm trở lên thì hồn thú đã có được trí tuệ khá cao, chưa kể đến con Địa Huyệt Chu Hoàng tu vi trên năm vạn năm này. Lúc phát ra Chu Võng Tù Lung đó, nó không chút do dự lập tức đã chuyển thân thoái lui, chính là muốn trốn vào rừng cây. Có điều, trước mặt Đường Tam nó thật có khả năng chạy thoát thành công hay sao?
Mắt thấy thân thể to béo của Địa Huyệt Chu Hoàng chuyển thân muốn chạy, Đường Tam không khỏi có chút cảm giác dở khóc dở cười. Muốn chạy? Sợ là không dễ dàng vậy đâu.
Quang huy màu xanh nhạt từ chỗ giữa mày của hắn chớp lên rồi chìm đi. Tinh thần lực to lớn tinh khiết như che trời lấp đất lan tản ra. Địa Huyệt Chu Hoàng đang liều mạng tháo chạy thì đột nhiên nó phát hiện, hai kẻ loài người kia không biết từ lúc nào đã chặn trên đường đi của nó. Một luồng tinh thần lực mạnh mẽ vô bì phủ lấp trên thân nó, sự chấn động tinh thần to lớn nhất thời khiến tốc độ con Địa Huyệt Chu Hoàng này giảm xuống rõ rệt.
Nó vốn không phải hồn thú thạo về tốc độ. Mắt thấy Đường Tam và Tiểu Vũ chặn trước mặt, nó vội vàng chuyển thân chạy về hướng bên cạnh, đồng thời một màn hắc quang tràn lên, trên mặt đất nhất thời sáng lên vô số Chông đất màu đen kịt. Đây là trận thế chông có tính phạm vi, cũng giống như đệ tứ hồn kĩ của Đường Tam lúc đầu lam ngân Tù Lung tiến hóa thành kĩ năng lam ngân xuyên thủng vậy, chẳng qua công kích mà con Địa Huyệt Chu Hoàng năm vạn năm trước mắt này phát ra có lực hơn mà thôi.
Đường Tam hừ lạnh một tiếng, nới lỏng hữu thủ đang giữ Tiểu Vũ, tay nắm thành quyền, hồng quang mãnh liệt đột nhiên tung ra, lấy thân thể hắn làm trung tâm, mặt đất bỗng nhiên nứt nẻ. Những Chông đất hắc sắc đó còn chưa đến được trước mặt hắn và Tiểu Vũ đã bị vỡ tan thành từng mảnh, hóa thành bột phấn trở về với đất. Còn thân thể của Địa Huyệt Chu Hoàng cũng giống như bị vật gì rất nặng đập xuống vậy, bỗng bổ xuống đất, cả một nửa cơ thể đều bị nén xuống dưới đất.
Cái mà Đường Tam sử dụng chính là một trong hai kĩ năng lớn từ hồn cốt cánh tay phải của Thái Thản Cự Viên, bùn trọng lực, hiệu quả kĩ năng trong phạm vi nhất định khiến trọng lực chốc lát tăng cường hoặc giảm yếu. Mức độ tăng cường, giảm yếu biến hóa dựa theo hồn lực mà người sử dụng bỏ ra.
Kĩ năng này vẫn là do trọng lực của Thái Thản Cự Viên Nhị Minh khống chế lĩnh vực chuyển hóa thành. Tuy không thể khống chế phạm vi to lớn giống như Nhị Minh, nhưng hiệu quả trọng lực sinh ra trong phạm vi kĩ năng sử dụng so với lĩnh vực của Nhị Minh ban đầu lại còn ngang ngược hơn. Những Chông đất trận đó chính là bị trọng lực đột nhiên tăng mạnh ép vỡ, Địa Huyệt Chu Hoàng cũng là dưới tác dụng của trọng lực đột nhiên tăng cường lên trên hai mươi lần mới bị cưỡng ép đè xuống dưới đất mấy phần.
Đột nhiên từ trong bùn đất giãy giụa ra, Địa Huyệt Chu Hoàng không tháo chạy tiếp nữa mà ngược lại đột ngột quay thân, hung hăng trừng Đường Tam và Tiểu Vũ. Nó biết, nếu không thể hủy diệt hai kẻ địch này thì bản thân sẽ không có cơ hội chạy thoát, duy chỉ có liều mạng mới có được cơ hội sống sót.
Đường Tam dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm nó, cũng lại không phát động công kích tiếp. Hắn không vội giết hại con Địa Huyệt Chu Hoàng trước mắt này, kinh nghiệm liệt sát hồn thú từ trước đến nay bảo hắn rằng, hồn thú lúc tử vong càng là không cam tâm và phẫn nộ thì hồn hoàn sản sinh ra hiệu quả càng cao. Cũng giống như con nhân diện ma chu đầu tiên bị hắn giết chết lúc trước, chính sau khi nó tức giận rồi chết đi mới cho Đường Tam ngoại phụ hồn cốt bát chu mâu.
Tỷ lệ hồn thú năm vạn năm sản sinh ra hồn cốt cao hơn nhiều so với hồn thú phổ thông, nhưng hắn còn có bạn đi cùng, còn Tiểu Vũ cần có hồn cốt. Con Địa Huyệt Chu Hoàng trước mắt này đã như cá nằm trên thớt, hắn đương nhiên không cần vội, phải kích nộ đối thủ đến trạng thái điên cuồng rồi mới đem hạ sát để đạt được lợi ích lớn nhất.
Bất luận là Địa Huyệt Chu Hoàng hay nhân diện ma chu, đều thuộc loại hồn thú cực kỳ tà ác, chuyên môn dựa vào việc liệt sát hồn sư và hồn thú yếu nhỏ rồi nuốt năng lượng họ mà tăng cường bản thân. Đối với loại hồn thú này, Tiểu Vũ cũng tuyệt không thương tiếc.
Chít chit, Địa Huyệt Chu Hoàng phẫn nộ kêu lên hai tiếng, đột nhiên, cả thân thể nó chui sâu thêm vào trong đất, cảnh tượng xuất hiện trước mắt Đường Tam và Tiểu Vũ cực kì kinh người. Tưởng tượng thân thể khổng lồ đường kính đến năm mét của Địa Huyệt Chu Hoàng trong chốc lát lại chui cả vào trong lòng đất, cảnh tượng như vậy quái dị đến mức nào. Cái khiến người ta kinh ngạc nhất là, trong qua trình cả người nó chui vào, mặt đất lại không có biến hóa gì lớn lắm, chỉ có một ít vết tích của đất sét bới lên mà thôi.
Bụp nhẹ một tiếng, mặt đất xung quanh một lượng lớn đất sét đột ngột bay lên không, đến thực vật sinh trưởng vô số trên mặt đất cũng đều sôi sục lên. Mà ngay tiếp sau đó, Đường Tam đã mất đi khả năng khóa chặt tinh thần đối với con Địa Huyệt Chu Hoàng này.
- Ý? Chuyện gì thế này?
Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn bốn phía, trong phút chốc bùn đất bay lên vừa rồi, con Địa Huyệt Chu Hoàng đó dường như đã tiêu thất khỏi cái lưới tinh thần lớn của hắn, thậm chí đến một chút vết tích lưới nhện cũng đều không còn lưu lại nữa.
Tiểu Vũ hỏi:
- Ca ca, sao rồi?
Đường Tam mỉm cười đáp:
- Con Địa Huyệt Chu Hoàng này tu vi trên năm vạn năm, quả nhiên không giống với Địa Huyệt Ma Chu vạn năm. Nó có lẽ tồn tại một vài kĩ năng tiến hóa mà huynh không biết. Tinh thần lực của huynh hiện tại đã cảm nhận không ra khí tức của nó nữa rồi. Thật có hứng thú!
Tiểu Vũ hơi ngẩn ra:
- Đến tinh thần lực của huynh cũng không cảm nhận ra được khí tức của nó? Vậy kĩ năng của nó há chẳng phải ngang với Hãn Hải Hộ Thân Tráo của huynh sao?
Nghe Tiểu Vũ nói, trong đầu Đường Tam linh quang chợt lóe. Đúng rồi! Cũng chỉ có năng lực giống loại như Hãn Hải Hộ Thân Tráo mới có khả năng khiến mình vô phương phát hiện. Cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ:
- Bà xã, vẫn là muội thông minh.
Tiểu Vũ mặt ửng đỏ:
- Ai là bà xã của huynh, muội còn chưa gả cho huynh mà.
Đường Tam bá đạo ôm chặt lấy Tiểu Vũ:
- Có gì khác biệt nào? Trong lòng huynh, muội sớm đã là bà xã rồi.
Đối diện với một con ma thú cấp bậc năm vạn năm mà vẫn còn cười nói vui vẻ như vậy, sợ rằng cả giới hồn sư cũng không có được mấy người có thể làm được. Có sự đề tỉnh của Tiểu Vũ, Đường Tam đưa ra một phán đoán tinh chuẩn. Con Địa Huyệt Chu Hoàng đó có lẽ đã sử dụng một loại kĩ năng ẩn thân, hơn nữa kĩ năng ẩn thân này còn có thể ngăn trở sự thăm dò tinh thần. Song, kĩ năng của nó hiển nhiên không có khả năng so sánh được với Hạm Hải Hộ Thân Tráo mà bản thân đạt từ tâm của Hải thần. Hơn nữa tinh thần lực của bản thân cường đại đến mức nào mà lúc này lại cảm giác không ra sự tồn tại của nó, vậy thì, rất có khả năng con Địa Huyệt Chu Hoàng này đang bảo trì sự yên lặng bất động.
Trước đó một mảng đất sét đột nhiên bay lên cũng đã đủ để giải thích rồi. Có lẽ là con Địa Huyệt Chu Hoàng đó đã chui xuống dưới đất, vì để mê hoặc mình nên mới dùng năng lượng đẩy chỗ đất đó. Hồn thú đẳng cấp cao quả nhiên thông minh, đáng tiếc, người mà nó gặp phải là mình.
Cười nhạt một tiếng, trong lòng Đường Tam ngầm nói, Địa Huyệt Chu Hoàng ơi là Địa Huyệt Chu Hoàng, cơ thể cực đại như vậy của ngươi, kể cả có ẩn thân bất động thì lẽ nào ta tìm không ra ngươi hay sao? Nếu đến một hồn thú như ngươi ta cũng không giải quyết được, thì ta còn dựa vào cái gì mà đòi tìm Vũ Hồn đế quốc báo thù đây?
Đúng vào lúc Đường Tam đang chuẩn bị dùng thủ đoạn ép Địa Huyệt Chu Hoàng ra thì đột nhiên, hắn động thần sắc thấp giọng nói:
- Có người đến, tám người, đều là hồn sư, bốn người trong đó ít nhất có thực lực cấp bậc Hồn Thánh, có một người có lẽ cấp bậc Hồn Đấu La, chắc là tiểu đội hồn sư chuyên môn săn giết hồn thú.
Có nam nhân của mình làm chỗ dựa, Tiểu Vũ thậm chí không muốn động não:
- Vậy chúng ta làm thế nào?
Đường Tam nhàn nhạt cười, đáp:
- Xem trước một chút rồi nói, yên tĩnh quan sát biến đổi.
Trong khi hai người đang trao đổi thì từ một bên khác, ba đạo thân ảnh đã nhanh chóng đến trước mặt bọn họ. Trong tám người, có bốn người thân mặc đồ bó sát bạch sắc, ba người mặc trường bào hoàng sắc, chỉ có một người trên thân mặc trường bào Hồn Đấu La tiêu chuẩn màu đen. Cách ăn mặc này trước đây Đường Tam đã thấy qua trên thân ba vị giáo ủy của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, trường bào màu đen cao quý trên thêu sợi vàng. Song, mục quang của Đường Tam rất nhanh đã lạnh xuống. Tiểu đội liệt sát hồn thú có thể Đường Tam sẽ không có cách nghĩ gì, nhưng, trên vai phải của tám kẻ đột nhiên xuất hiện này đều thêu hai chữ nhỏ kim sắc cổ đơn giản. Vũ hồn. Trung ương hai chữ vũ hồn còn có một thanh trường kiếm kim sắc.
Dấu hiệu này Đường Tam quá quen thuộc rồi, chính là ký hiệu của Vũ Hồn đế quốc. Thanh trường kiếm kim sắc có lẽ chính là đại biểu cho vũ khí thánh kiếm mà vũ hồn thiên sứ sáu cánh đã hóa thành. Ban đầu sau khi vừa cùng Thiên Nhận Tuyết đấu thì Đường Tam đã minh bạch được tại sao trên lệnh bài của vũ hồn điện vị trí quan trọng nhất lại chính là kí hiệu thanh trường kiếm đó.
Hiển nhiên, tám người trước mắt là tám hồn sư đến từ Vũ Hồn đế quốc. Chỉ là, nơi này vẫn trong nội cảnh của Thiên Đấu đế quốc, bọn họ lại dám vào Lạc Nhật sâm lâm để săn giết hồn thú, lá gan thật không nhỏ à! Rõ ràng là tự ỷ mình có thực lực.
Mầy người này tuổi toàn bộ đều khoảng ngoài năm mươi. Bốn hồn sư mặc đồ bạch sắc có vẻ là hồn đế cấp bậc sáu mươi trở lên, ba hồn sư mặc hoàng y là Hồn Thánh, còn kẻ hắc y đó không nghi ngờ gì chính là Hồn Đấu La của Vũ Hồn điện. Vị Hồn Đấu La này niên kỉ ước chừng ngoài bảy mươi, da màu đen đồng, song nhãn âm hiểm đem theo quang mang u ám, vừa xuất hiện thì mục quang đã ngưng thị trên thân Đường Tam và Tiểu Vũ.
Lão già hắc y thấy Đường Tam và Tiểu Vũ còn trẻ như vậy, thần tình kiêu ngạo ngẩng cao đầu lên, vẫy vẫy tay với đồng bọn bên cạnh.
Trong giới hồn sư, thực lực là căn bản của mọi thứ. Là một cường giả cấp bậc Hồn Đấu La, lão coi thường những người trẻ tuổi như Đường Tam và Tiểu Vũ là một việc hết sức thông thường.
Một hồn đế bạch y đi đến phía Đường Tam và Tiểu Vũ, trông thấy dung nhan tuyệt sắc như vậy của Tiểu Vũ, trong mắt hắn không khỏi lóe lên vài phần tham lam, âm thầm nuốt nước bọt.
Trong mấy hồn sư này, hắn là kẻ trẻ nhất, năm nay mới năm mươi năm tuổi, mà cơ thể hồn sư khỏe hơn nhiều so với người bình thường, kể cả là bảy, tám mươi tuổi muốn gần nữ sắc cũng tuyệt không thành vấn đề. Nữ nhi thuần khiết tuyệt sắc như Tiểu Vũ hắn mới lần đầu gặp, mà ở Vũ Hồn đế quốc hắn lại ngang ngược quen rồi, sao có thể không động tâm được?
- Này, hai người các ngươi, qua đây trả lời.
Hắn lười nhác dừng chân ở ngoài ba mươi mét trước mặt Đường Tam và Tiểu Vũ, khua khua tay về phía họ giống như triệu gọi đày tớ, rồi lại chỉ chỉ mặt đất trước mặt mình. Như thể muốn thế nào được thế ấy.
Tiểu Vũ hơi bĩu môi, đến nhìn cũng không thèm nhìn lão hồn đế bạch y đó một cái, ngả dựa vào lòng Đường Tam, thậm chí còn nhắm mắt lại.
Kì thật, cũng coi như mấy tên hồn sư trước mắt này xui xẻo. Đối với hồn sư của Vũ Hồn đế quốc mà nói, địa điểm chủ yếu để săn giết hồn thú cũng là ở Tinh Đấu đại sâm lâm. Đó cũng là nơi xuất ra hồn thú nhiều nhất trên khắp cả đại lục. Nhưng Bỉ Bỉ Đông vì để lúc săn giết Thái Thản Cự Viên và Thiên Thanh Mãng Ngưu không bị ảnh hưởng, nên trước khi vào Tinh Đấu La đại sâm lâm đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép bất cứ hồn sư Vũ Hồn Điện nào tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm, tạm thời nghiêm cấm tại đó săn giết hồn thú.
Trong Vũ Hồn đế quốc, ai dám kháng lại mệnh lệnh của vị nữ hoàng này? Nhưng, khi đẳng cấp của hồn sư đạt đến đỉnh điểm cần hồn hoàn vượt cấp, lại có được mấy người nhẫn nại nổi? Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà lí luận về việc dù có trì hoãn đạt được hồn hoàn cũng sẽ không ảnh hưởng đến hồn lực gia tăng vẫn chưa được phát hiện.
Bảy người trước mắt đều là vì đạt đến đỉnh điểm nên mới ra ngoài săn giết hồn thú. Diện tích Lạc Nhật sâm lâm tuy nhỏ, nhưng lại chuyên xuất ra hồn thú đẳng cấp cao. Bảy người này đi cùng nhau cũng coi như là một lực lượng tương đối cường đại rồi. Bọn họ kìm chế không nổi sự kích động muốn nâng cao thực lực, nên dưới sự dẫn dắt chủ vị Hồn Đấu La kia lặng lẽ mò vào nội cảnh Thiên Đấu đế quốc, chuyên lựa những nẻo hoang vu mà đi, trước đó không lâu đã tiến vào Lạc Nhật sâm lâm.
Lúc này, trong bảy người, chỉ có vị Hồn Đấu La kia còn chưa đạt được hồn hoàn mà bản thân cần. Hắn tuy thân vẫn mặc đồ của Hồn Đấu La, nhưng trên thực tế hồn lực của hắn đã đột phá thành công cấp chín mươi, chỉ thiếu một cái hồn hoàn là có thể năng lên tầng lớp Phong Hào Đấu La rồi. Đối với hồn hoàn cuối cùng của bản thân hắn tự nhiên cực kì coi trọng. Tìm lâu không được thì đột nhiên trước đó, dao động lực lượng cường đại mà Hải Thần Tam Xoa Kích của Đường Tam sản sinh ra khi cắm xuống đất đã thu hút sự chú ý của mấy hồn sư Vũ Hồn Điện này. Lão già Hồn Đấu La đó tự nhiên cho rằng có hồn thú cường đại xuất hiện nên mới vội vàng đuổi đến.
Nếu bọn họ ra ngoài muộn hơn một chút thời gian nữa thì nhìn thấy Đường Tam sẽ lập tức đề cao cảnh giác, bởi vì Bỉ Bỉ Đông tuy chưa về Vũ Hồn Điện, nhưng lại đã phái một Phong Hào Đấu La trở về truyền lệnh, mệnh lệnh truy nã toàn Vũ Hồn đế quốc một hồn sư tay cầm tam xoa kích. Nhưng lúc này mấy vị cao thủ Vũ Hồn Điện này đối với tất cả lại mù tịt không hay biết gì, thấy Đường Tam và Tiểu Vũ trẻ như vậy, căn bản không hề khiến bọn họ cảnh giác.
Những gì họ nghĩ là, kể cả thực lực của hai người trẻ tuổi này có thể so sánh với một thời hoàng kim của Vũ Hồn Điện ban đầu, thì ở độ tuổi như thế này, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ hơn năm mươi cấp hồn lực mà thôi. Có thể đến được chỗ sâu thẳm của Lạc Nhật sâm lâm đã là khá lắm rồi, làm sao có thể uy hiếp đến một đội với một vị cường giả thực lực tiếp cận Phong Hào Đấu La dẫn dắt như bọn họ được?
Nghe được câu hỏi của đối phương, trong lòng Đường Tam đột nhiên dâng lên ý muốn trêu trọc. Ôm chặt Tiểu Vũ, giả bộ một dáng vẻ căng thẳng:
- Các vị đại thúc, các vị muốn làm gì? Ta khuyên các vị nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, vừa nãy chúng ta còn nhìn thấy gần đây có một con Địa Huyệt Chu Hoàng tu vi tối thiểu là năm vạn năm. Nếu không phải vận khí tốt thì chúng ta đã thành thức ăn trưa của nó rồi. Ở đây nguy hiểm quá, mau đi đi.
Nghe thấy bốn chữ Địa Huyệt Chu Hoàng, mắt lão già hắc y đó nhất thời sáng lên. Đệ cửu hồn hoàn mà Phong Hào Đấu La cần tốt nhất chính là hồn thú năm vạn năm trở lên. Hồn thú tu vi năm vạn năm trở lên tuy nhiều hơn nhiều so với hồn thú mười vạn năm, nhưng phù hợp với thuộc tính tự thân thì lại ít gặp. Mà loại hồn thú Địa Huyệt Chu Hoàng này lại vừa hay hữu dụng với lão.
Lão hồn đế bạch y đang hướng đến Đường Tam, Tiểu Vũ hò hét hừ một tiếng, lần nữa chỉ chỉ chỗ đất trước mặt mình:
- Ta bảo các ngươi qua đây, nghe thấy chưa vậy? Mau qua đây đáp lời, đừng để ta phải động thủ. Nếu không ta không khách khí vậy nữa đâu.
Đường Tam nhăn mày đáp:
- Các ngươi là người gì vậy? Ta tốt bụng đề tỉnh, các ngươi sao lại ngang ngược như vậy chứ?
Lão hồn đế bạch y đó vừa định phát nộ thì bị thanh âm của lão già hắc y chặn lại:
- Được rồi, lão lục, ngươi quay lại đây.
Vừa nói, thân ảnh lão vừa chớp lên đã xuất hiện cách hai người Đường Tam mười mét, song thủ bắt sau lưng, trên gương mặt cao ngạo treo lên một tia cười nhẹ:
- Tiểu huynh đệ, đừng để tâm, hắn cũng là muốn tốt cho ngươi. Trong Lạc Nhật sâm lâm này không thiếu hồn thú thực lực cường đại, các ngươi ở đây rất nguy hiểm. Vừa nãy ngươi nói Địa Huyệt Chu Hoàng đó ở đâu? Đi đâu rồi? Ngươi nói cho ta, nếu ta bắt được nó sẽ có phần của ngươi.
Đường Tam kinh ngạc đáp:
- Gia gia, các vị có thực lực đối phó được với Địa Huyệt Chu Hoàng sao? Vậy thì tốt quá rồi. Vậy sau khi các vị bắt nó xong, có thể dẫn chúng ta rời khỏi Lạc Nhật sâm lâm này không? Chúng ta vốn dĩ chỉ muốn đi lại bên ngoài tìm ra hồn thú cấp thấp thích hợp với bản thân. Nhưng gặp phải một con Sa Lạc Man Xà cấp bậc vạn năm, lúc hoảng loạn tháo chạy không lựa đường, ai nghĩ được lại chạy đến nơi này. Bây giờ đến phương hướng cũng tìm không ra nữa, vừa thấy ngài chính là hồn sư cường đại, vậy phiền ngài rồi.
Nghe Đường Tam nói, Tiểu Vũ trong lòng hắn càng chúi vào sâu hơn. Đương nhiên không phải vì nàng sợ hãi, mà là sợ mình cười bị đối phương phát hiện ra. Nàng vẫn là mới lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tam trêu trọc người như thế này. Đương nhiên, nàng cũng hiểu rõ, đây là vì sau khi bản thân hồi sinh lại, tâm tình Đường Tam nhẹ nhàng hơn trước nhiều nên mới có tâm trạng mà đùa bỡn, tự nhiên nàng sẽ không gây ảnh hưởng đến chuyện vui của người yêu, chỉ ở trong vòng tay của hắn đợi xem kịch hay.
Lão già hắc y có chút mất kiên nhẫn đáp:
- Có thể, chỉ cần các ngươi giúp ta tìm ra Địa Huyệt Chu Hoàng, dẫn các người rời đi chẳng qua là chuyện nhỏ.
Đường Tam gật gật đầu, đáp:
- Chính lúc vừa nãy, ta vẫn nhìn thấy Địa Huyệt Chu Hoàng ở gần đây, chúng ta sợ đến mức trốn qua một bên. Ngài xem, đất sét chỗ này vẫn còn vết tích đảo lộn.
Lão già hắc y trong lòng bỗng run, hồn thú cấp bậc trên năm vạn năm, đối với hắn mà nói cũng là uy hiếp. Quay người đề tỉnh:
- Mọi người cẩn thận. Địa Huyệt Ma Chu sở trường nhất là ẩn tàng trong bóng tối tập kích. Các ngươi tụ tập lại với nhau, giải phóng ra vũ hồn. Chuẩn bị chiến đấu.
- Dạ.
Bảy hồn sư cùng lúc đáp ứng, cùng một lúc giải phóng ra vũ hồn của mình.
Đường Tam trong lòng thầm than, không thể không nói rằng, Vũ Hồn đế quốc huấn luyện hồn sư đích thực có chỗ hay của nó, mấy hồn sư này thực lực đều tương đối không thường, người nào cũng khí độ trầm ổn, tuy nhãn thần hơi âm hiểm một chút, lại thập phần ngạo mạn, nhưng vẫn là có thực lực tiềm tàng.
Mắt nhìn từng viên hồn hoàn diễm lệ từ trên thân bảy hồn sư đó hiện ra, Đường Tam kinh ngạc hô một tiếng, "Trời! Nhiều hồn hoàn quá, đời ta chưa từng nhìn thấy nhiều hồn hoàn như vậy bao giờ."
Đích thực, bốn hồn đế cộng thêm ba Hồn Thánh, hồn hoàn nhiều đến bốn mươi mấy viên, cùng lúc giải phóng ra đích thực cũng tương đối kinh người.
Lão già hắc y trong mắt lóe lên một tia coi thường, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đã cùng là hồn sư, cũng đều giải phóng hồn hoàn ra đi. Đừng trách ta chưa đề tỉnh qua, công kích của Địa Huyệt Chu Hoàng như sấm sét ngàn cân, đến lúc đó, ta thực không chắc bảo hộ nổi các ngươi.
Đường Tam vò vò đầu đáp:
- Thôi. Chúng ta vẫn là không giải phóng hồn hoàn thì hơn. Chúng ta đẳng cấp thấp, giải phóng ra cũng chẳng tác dụng gì.
Lão già hắc y trong mắt lãnh quang chợt lóe, trách:
- Phí lời cái gì, bảo các ngươi giải phóng thì phải phóng.
Uy lực áp chế của cấp bậc Hồn Đấu La tự nhiên sinh ra, "dọa" đến mức Đường Tam đem theo Tiểu Vũ phải lùi liên tiếp mấy bước mới đứng vững được, sắc mặt một mảng trắng bệch.
Nếu những người khác trong Sử Lai Khắc thất quái trông thấy màn này, nhất định sẽ cười như điên không ngừng. Đường Tam giả vờ thật quá giống, nếu không phải người biết rõ hắn thì tuyệt đối nhìn không ra một chút sơ hở. Dựa vào tinh thần lực cường đại, hắn đem khí của mình và Tiểu Vũ che giấu thập phần hoàn hảo.
- Được, được. Thì ta giải phóng vũ hồn, lão gia gia, ngài có thể giúp ta lấy một ít vũ khí, ta giải phóng vũ hồn cần vận hồn lực.
Lão già hắc y hơi nhăn mặt lại trong lòng thầm nhủ, ở đâu ra hai con chim non này? Giải phóng vũ hồn còn cần vận chuyển hồn lực? Kể cả đại hồn sư ngộ tính cao một chút đều không cần như vậy. Sự khinh thị đối với hai người vì thế không khỏi tăng thêm mấy phần.
Song, lúc mục quang của lão rơi trên Hải Thần Tam Xoa Kích lại không khỏi hơi ngẩn ra. Tuy Hải Thần Tam Toa Kích không có sự chú nhập của ánh sáng Hải Thần, cả thể màu đen đồng xem ra không chút gì bắt mắt, nhưng nhìn kĩ ở cự li gần thì vẫn có thể nhìn thấy được mấy hoa văn cổ mộc đó. Đặc biệt là sự tạo hình kì dị của tam đại kích đao và cảm giác dày nặng tản phát ra trên nó, đối với hồn sư mà nói vẫn là rất có sức hấp dẫn.
Tuy lão già hắc y đối với việc cầm vũ khí có chút ý không đáng để xem, nhưng lão vì mục quang bị Hải Thần Tam Xoa Kích cuốn hút. Trình độ diễn kịch của Đường Tam tương đối bất phàm. Lúc này, lão căn bản không có chút cảnh giác nào. Đương nhiên, ngoài thành phần diễn kịch ra, tuổi tác của Đường Tam và Tiểu Vũ thực tại cũng rất có sức mê hoặc.
Đường Tam đơn thủ đem Hải Thần Tam Xoa Kích đưa đến trước mặt lão già hắc y, kích thích để thân thể không được vững, cho đến lúc lão già hắc y đó dơ tay nắm vào tam xoa kích thì mới nới lỏng tay.
Trong tay Đường Tam, Hải Thần Xam Xoa Kích trông có vẻ nhẹ nhàng lớt phớt, vừa rời khỏi nắm tay hắn thì trọng lượng bản thể nhất thời triển hiện ra. Lão già hắc y dưới tình trạng không có một chút chuẩn bị nào, đột ngột cảm giác được lực to lớn giống như Thái sơn áp đỉnh từ trên thân kích truyền đến.
Đó căn bản đã không phải lực lượng mà lão có thể đề kháng nổi, tam xoa kích đè nghiêng xuống, thân thể của lão cũng theo đó đổ xuống đất. Mười vạn tám ngàn cân một khi đã đổ xuống, đó là tốc độ nhanh đến mức nào. Dưới sự kinh ngạc thất sắc của lão già hắc y, thậm chí đến hô kinh ngạc cũng đều không kịp phát ra. Song, lão cũng không thẹn là cường giả sắp lên Phong Hào Đấu La. Lúc then chốt nguy cấp, tuy không kịp giải phóng ra vũ hồn của mình, nhưng lão vẫn đưa ra được phản ứng rất nhanh. Đột ngột đạp chân lên trên thân Thần Hải Tam Xoa Kích, song thủ đồng thời dùng toàn lực đẩy tam xoa kích ra. Tuy không thể đẩy nổi tam xoa kích, nhưng bản thân lão lại mượn lực phản chấn để ngã ra.
Mãi đến lúc này, trên mặt Đường Tam vẫn còn mang nét mỉm cười nhàn nhạt. Lúc mà lão già hắc y một chân đá lên trên Hải Thần Tam Xoa Kích, thì Đường Tam cũng đá ra một chân. Có điều, một chân này của hắn là đá lên phần đuôi của Hải Thần Tam Xoa kích, bởi vậy, đồng thời với lúc lão già hắc y nhảy bật về sau, Hải Thần Tam Toa Kích cũng đã bay lên, chỉ trong chốc lát đã đuổi theo người lão.
Trong một tiếng bụp nhẹ vang lên, huyết quang bắn ra, kích đao to lớn dưới tác dụng của lực lượng mười vạn tám nghìn cân đã hoàn toàn đâm xuyên qua thân thể lão già hắc y, ánh sáng đen vừa chớp, trường kích hai trượng đã xuyên qua người lão bay ra rất xa, dưới sự triệu gọi do khống hạc cầm long của Đường Tam mới chuyển lật quay về, rơi lại như cũ vào lòng bàn tay hắn.
Thần khí đúng là thần khí, xuyên thủng thân thể một người lại vẫn không bị nhiễm lên nửa vết máu nào.
Lão già hắc y liên tiếp thối lui mấy bước. Do cơ thể bị xuyên qua thực tế quá nhanh, nên lão vẫn chưa ngã xuống. Chỉ là, ở giữa phần ngực đã có thêm một lỗ thủng cực lớn.
- Ngươi, ngươi ...
Mãi đến thời khắc này, lão vẫn không dám tin tất cả là sự thật. tay chỉ Đường Tam, trong mắt ngập tràn quang mang không thể tưởng tượng được.
Đường Tam lắc đầu nhẹ than:
- Hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La lại cũng có thể ngu xuẩn như vậy. Thật không ngờ, kích sát cường giả cấp bậc như ngài lại có thể dễ dàng như vậy, không phí chút sức lực nào, ngay hồn kĩ còn chưa dùng đến.
Bụp một tiếng thổ ngược ra một miệng máu, tròng mắt lão già hắc y trợn lên như muốn lồi ra khỏi khóe mắt, chết không nhắm mắt, lão cứng đơ người ngã xuống. Một cường giả cấp bậc chuẩn Phong Hào Đấu La, lại chết như vậy trong tay Đường Tam, đến vũ hồn còn chưa giải phóng ra. Thật oan uổng biết bao.
Đương nhiên việc này cũng có liên quan mật thiết đến sự mê hoặc của bản thân Tiểu Vũ và Đường Tam. Suy cho cùng thì, ai có thể ngờ được người trẻ tuổi bọn họ xem ra mới trên dưới hai mươi lại có thực lực cường đại như vậy, trọng lượng của Hải Thần Tam Xoa kích đó lại khủng khiếp đến cảnh giới nào?
Mọi thứ phát sinh thực tại quá nhanh dẫn đến bảy hồn sư đi theo lão già hắc y đều chưa kịp phản ứng lại. Bọn họ tuy đã giải phóng ra vũ hồn rồi, nhưng lực chú ý đều đặt ở xung quanh phòng bị con Địa Huyệt Chu Hoàng tập kích. Khi tiếng kêu thảm truyền đến, mắt thấy thân thể lão già hắc y bị Hải Thần Tam Xoa Kích xuyên thủng, bảy người không hẹn mà cùng lúc đều ngẩn ra.
Một khi đã phát động, Đường Tam tự nhiên sẽ không cho đối thủ thêm bất cứ cơ hội nào. Trước đó lão già hắc y bảo hắn giải phóng vũ hồn, lúc này, hắn thực sự đem vũ hồn của mình giải phóng ra. Sự xuất hiện đồng thời của bốn viên hồn hoàn mầu đỏ diễm lệ đến mức nào, gây chấn động đến mức nào, trong mắt của mấy hồn sư Vũ Hồn đế quốc đó, đây sớm đã vượt quá phạm vi nhận biết của họ.
Một tầng gợn sóng màu đỏ đột nhiên từ trên thân Đường Tam tràn ra, đệ tam hồn hoàn xếp trên thân Đường Tam quang mang đại phát, dưới sự chú nhập của tầng gợn sóng màu đỏ đó, không khí như sóng nước trở nên dập dềnh, chính ở trong gợn sóng dập dềnh đó ngưng kết lại.
Bảy hồn sư lúc này mới có phản ứng, Đường Tam trong mắt bọn họ dẫu sao cũng còn quá trẻ. Trong tiếng quát lớn phẫn nộ, từng người một cùng lúc bổ về phía Đường Tam, mỗi người đều muốn thi triển hồn kĩ của mình. Đáng tiếc, không khí dưới sự ảnh hưởng của tầng gợn sóng màu đỏ đó lại sẽ không cho họ thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.
Mà chính tại lúc này, tinh thần của Đường Tam thăm dò ra một luồng khí yếu nhược. Khóe miệng Đường Tam lưu lộ ra nét cười lạnh, Địa Huyệt Chu Hoàng, ngươi cuối cùng cũng nhịn không nổi rồi.
Sự mẫn cảm của hồn thú đối với nguy hiểm mãnh liệt hơn nhiều so với loài người. Cảm nhận được sự dao động năng lượng mà Đường Tam giải phóng, Địa Huyệt Chu Hoàng vô phương nhẫn nại tiếp, nhanh chóng hướng về một phương định tháo chạy.
Nhưng, đối diện với kĩ năng trông thì xếp thứ ba, trên thực tế lại là đệ bát hồn hoàn mà Đường Tam giải phóng, công kích phạm vi của lam ngân hổ kình cảnh chi diệt, nó sao có khả năng chạy thoát nổi đây?
Lúc hồn kĩ vừa bắt đầu thì cho người ta cảm giác chỉ là chậm chạp lờ đờ, nhưng một khắc sau đó, mọi thứ xung quanh lại đều đã đông lại. Đối diện với hồn kĩ mười vạn năm cường đại này, trừ phi có hồn lực trên Đường Tam một đẳng cấp, hoặc là cơ thể có đủ khả năng chịu đựng nổi công kích, ngoài ra kết quả chỉ có thể là bị hủy diệt.
← Ch. 447 | Ch. 449 → |