Vay nóng Tima

Truyện:Đấu La Đại Lục - Chương 507

Đấu La Đại Lục
Trọn bộ 517 chương
Chương 507: Cửu Bảo Vô Địch Thần Quang
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


Trăm vạn đại quân của Thiên Đấu đế quốc chợt bôc phát sức chiến đấu mạnh mẽ, nhất là phối hợp với sự điều hành ngiêm chỉnh, trăm vạn đại quân lại không hỗn loạn chút nào, ngay ngắn thứ tự.

Đây là tình cảnh của một nước lớn, Võ Hồn đế quốc đến lúc này mới hiểu ra nước mình đã không cách gì có được. Võ Hồn đế quốc được thành lập hoàn toàn bằng vào thực lực và thế lực cường đại của Võ Hồn điện, cùng với cơ sở chiếm được hơn sáu mươi phần trăm hồn sư của đại lục dưới sự cưỡng bức và lấy lợi ích làm mồi nhử. Hơn nữa đa số vương quốc, công quốc cảm giác được nguy cơ đến từ hai đại đế quốc cho nên phải phụ thuộc vào Võ Hồn đế quốc mà thành lập. Không hề nghi ngờ, về mặt hồn sư, nếu không phải Thiên Đấu đế quốc xuất hiện một người như Đường Tam, thì căn bản là ngay cả một chút cơ hội cũng không có. Cho dù Hạo Thiên tông tái xuất, cũng tuyệt không thể bù đắp được sự chênh lệch ấy.

Tác dụng lớn nhất của Đường Tam đối với Thiên Đấu đế quốc cũng không phải là thực lực của hắn, là là ám khí Đường môn của hắn, Đường gia quân với ám khí Đường môn mới chính thức là mối uy hiếp chí mạng với Võ Hồn đế quốc. Nếu như nói về mặt hồn sư đối lập thật lớn, thì về mặt đối lập của tướng sĩ hai bên còn lớn hơn nữa, đương nhiên, lúc này sự đối lập mạnh yếu đã hoàn toàn nghịch chuyển. Đại quân Thiên Đấu đế quốc khí tượng sâm nghiêm, điều hành hợp lý, sĩ khí càng dâng cao, quân lệnh hạ xuống dễ sai khiến. Chỉ cần quân đoàn hồn sư của Võ Hồn đế quốc không thể chiếm được tiện nghi lớn ngay từ lúc đầu, như vậy, quân đoàn bình thường của họ căn bản không có khả năng chống lại Thiên Đấu đế quốc.

Dù Gia Lăng quan còn tồn tại cũng rất khó chống lại.

Bất luận là Thiên Nhận Tuyết hay nhị cung phụng Kim Ngạc đấu la, bọn họ dù sao cũng không phải là đại tướng thống lĩnh quân đội, thực lực cá nhân bọn họ tuy cường hãn, nhưng về mặt thống lĩnh quân đội thì tuyệt không có khả năng gì đặc biệt. Theo cái nhìn của bọn họ, sự phòng ngự của Gia Lăng quan như vậy đã là sâm nghiêm, cho dù là Thiên Đấu đế quốc muốn công phá, cũng nhất định phải phát động công thành chiến, trước tiên phải thông qua được một cửa ải đầu thành này, dù muốn công kích tường thành cũng đã có hồn sư của bọn họ từ trên tường thành phát động công kích nghênh đón.

Thời gian vừa bắt đầu cuộc chiến cũng đã xác định như vậy, Thiên Đấu đế quốc trực tiếp chọn ra cường giả trực tiếp phát động công kích về phía đầu tường thành, thế nhưng, đệ tử hai đường Lực đường, Ngự đường của Đường môn vừa hành động, lập tức khiến cho hồn sư trên đầu tường luống cuống. Tất cả đều biết, một khi cửa thành bị phá, như vậy, quân đội canh giữ bên trong Gia Lăng quan sẽ trực tiếp đối mặt với trăm vạn hùng binh không ngừng nghỉ, bất kể mọi giá toàn lực xung phong. Hồn lực của hồn sư là có hạn, nếu như xuất toàn lực giết chóc, thì có thể giết được bao nhiêu đây? Nếu như muốn giết bộ binh bình thường thì còn dễ dàng một chút, nếu muốn giết binh sĩ trang bị hạng nặng thân mặc khải giáp, cũng phải có hồn kỹ mạnh tới một mức độ nhất định mới có thể làm được.

Nguyên là, hồn sư của Võ Hồn đế quốc và các tướng sĩ rất tự tin đối với cửa thành dày nặng mà bọn chúng vừa làm lại, chính là cửa thành dày năm thước được chế tạo bằng sắt, trọng lượng đã nặng hơn trước mười vạn cân. Nhưng mà, khi bọn chúng vừa thấy đệ tử hai đường của Đường môn giơ búa lên phá thành, thì lòng tin của bọn chúng đã không còn sót lại chút gì. Búa phá thành lớn như vậy là lần đầu tiên mà bọn chúng nhìn thấy, ai cũng không dám khẳng định cửa thành có thể chịu được trong bao lâu đây!

Thế tiến công mà quân đoàn hồn sư của Thiên Đấu đế quốc và Đường môn càng thêm cường hãn, thì tác dụng của quân đoàn hồn sư của Thiên Đấu đế quốc càng chủ yếu chỉ là bảo vệ Đường gia quân. Bọn họ duy trì khoảng cách với đầu tường Gia Lăng quan ngoài tầm công kích của tuyệt đại đa số hồn sư của Võ Hồn đế quốc, chỉ có một số ít hồn sư am hiểu công kích tầm xa mới có thể đánh tới. Hồn sư của Thiên Đấu đế quốc tuy rằng ít hơn rất nhiều, nhưng phòng ngự trước những công kích tầm xa như vậy thì không thành vấn đề. Dù sao, những hồn sư mạnh nhất của Võ Hồn đế quốc đều bị Sử Lai Khắc Lục Quái và huynh đệ Đường Hạo, Đường Khiếu cầm đầu đám cường giả hồn sư của Thiên Đấu đế quốc chia cắt ra mà quấn lấy.

Công kích của hồn sư không thể đi xa quá, nhưng tính chất đặc biệt của Gia Cát Thần Nỗ trong tay chiến sĩ Đường gia quân không bị hạn chế này. Để tăng mức sát thương lên cao và giảm bớt yêu cầu về nguyên liệu chế tạo Gia Cát Thần Nỗ, dưới sự chỉ đạo của Thái Thản, bộ khung của Gia Cát Thần Nỗ so với nguyên bản được làm to hơn rất nhiều. Dưới tình huống giảm bớt một ít nguyên liệu, thế nhưng uy lực công kích ngược lại tăng lên, dù sao, hình dạng to lớn cũng quyết định tầm bắn, hình dạng nỏ cũng vậy. Tầm công kích của tên nỏ dù sao cũng không xa được như cung tên, nhưng với tính chất đặc biệt của Gia Cát Thần Nỗ thì có thể duy trì được lực sát thương trong vòng bốn trăm mét.

Một vạn tên chiến sĩ Đường gia quân chỉ cần bắn một vòng, là có thể áp chế hàng vạn tên hồn sư và chiến sĩ của Võ Hồn đế quốc trên đầu tường không thể ngóc đầu lên, lại càng lập tức tạo ra sát thương trên diện rộng. Mặc dù tác dụng của lần này bắn ra không thể so sánh như lần trước được sử dụng Phi Hành Ma Cô Tràng, nhưng để áp chế bọn hồn sư trên đầu tường thì không thành vấn đề.

Trên chiến trường, có khi thắng bại cũng không phải toàn bộ là do thực lực quyết định, sĩ khí và tâm tính cũng cực kỳ quan trọng, Đường gia quân đã từng để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho quân đoàn hồn sư của Võ Hồn đế quốc. Tuy rằng trong tình huống trước mắt hồn sư trên đầu tường cũng không phải đã từng trải qua, thế nhưng số hồn sư đã từng tham dự hơn một trận đánh cũng không ít. Đối với phương thức công kích ấy của Đường gia quân, bọn chúng cũng không có cách nào giải thích, nên từ lâu một đồn mười, mười đồn trăm khắp trong quân đoàn hồn sư của Võ Hồn đế quốc. Lúc này đã thật sự đối mặt với Đường gia quân, trong lòng bọn chúng đã mười phần sợ hãi, ai cũng không muốn đứng mũi chịu sào, trên đầu tường đều lui về phía sau, làm sao có khả năng ngăn trở công kích của đệ tử hai đường trong Đường gia quân một cách hữu hiệu đây?

Công kích của một số ít hồn sư căn bản không thể uy hiếp được đệ tử của Ngự đường, lá chắn trong tay và thân thể bọn họ vô cùng kiên cố, đã hộ tống đệ tử Lực đường mang theo búa phá thành tới dưới thành của Gia Lăng quan.

Tiếng nổ vang kịch liệt vang lên hầu như cùng một lúc, đệ tử Lực đường khi tới cách cửa thành không đầy hai mươi mét bắt đầu xung phong. Lực lượng bản thân bọn họ hoàn toàn ngưng tụ ở hai tay hai chân toàn lực chạy nước rút, búa phá thành trên vai bọn họ đã dùng hết toàn lực mà công kích.

Đầu búa hình chuỳ nặng nề công kích vào cửa thành bằng sắt, một búa này, cho dù lực lượng của đệ tử Lực đường kinh khủng như vậy cũng phải bị lực phản chấn mà lui lại. Một số ít để tử có thực lực yếu kém một chút, hổ khẩu đã bị rách toạt ra, thế nhưng, một búa này của bọn họ cũng không uổng phí, trên cửa thành đã xuất hiện một vết lõm thật lớn, đá xung quanh cũng đã xuất hiện nhiều vết nứt rộng.

Trọng lượng năm vạn cân thật sự là quá kinh khủng, dù chỉ một búa cũng đủ rung động lòng người.

- Bảo vệ cửa thành! Quân đoàn hồn sư toàn lực công kích! Quân đội dưới thành giữ vững cửa thành!

Kim Ngạc Đấu La vất vả lắm mới đi ra được từ trong tường thành, nhưng lại bị lực công kích của búa phá thành khắp nơi nơi chấn ngã xuống đất. Lực công kích của U Minh Bạch Hổ thật là kinh khủng, dưới tác dụng của Kim Đĩnh Kim Thương Dăng đã làm cho thân thể của vị đấu la đã hơn trăm tuổi này trọng thương nặng nhất từ trước tới nay. Hắn miễn cưỡng hít một hơi gượng đứng lên, rống to một tiếng, không nhìn được phải thổ ra một ngụm máu tươi.

Năng lực phụ trợ của hơn mười phụ trợ hệ hồn sư Võ Hồn đế quốc thi nhau rót lên thân thể của Kim Ngạc Đấu La, sắc mặt của hắn mới trông dễ coi hơn một chút, nhưng ánh sáng của hồn hoàn trên người đã mờ nhạt tới cực điểm. Kim Ngạc Đấu La không khỏi than thầm một tiếng, tuổi tác không tha người a! Nương theo năng lực của thân thể giảm xuống, tốc độ khôi phục khi bị thương cũng giảm theo.

Tự biết tuyệt đối không thể lui lại, nên trước công kích toàn lực của Thiên Đấu đế quốc, nhất định phòng thủ chặt chẽ, mới có thể bình an chờ đợi kết quả giao chiến giữa Thiên Nhận Tuyết và Hải Thần. Trước khi tiểu thư trở về, chiến trướng bên này nhất định phải kiên trì đứng vững.

Kim Ngạc Đấu La quay đầu nhìn thoáng cục diện trên chiến trường, dưới sự chỉ huy của hắn, bọn hồn sư của Võ Hồn đế quốc đã tổ chức lại rất nhanh, phát động công kích mạnh mẽ về phía đệ tử hai đường của Đường môn ở phía dưới thành. Lúc này đang là khoảng ngừng sau khi Đường gia quân kết thúc xong vòng bắn thứ nhất, dưới sự công kích loạn xa của các loại hồn kỹ, đệ tử Lực đường và Ngự đường cũng có chút bị thương, dưới sự phòng ngự của lá chắn rất nhanh lui lại, tạm thời trở về phía sau con sông hộ thành.

Nhưng mà, cung thủ của Thiên Đấu đế quốc thuỷ chung không dừng lại, một lần bắn ra sáu vạn mũi tên, một chút cũng không để cho quân đoàn hồn sư xuất hiện thương vong.

Đến lúc này Kim Ngạc Đấu La mới phát hiện sai lầm của mình, vội vàng ra lệnh cho quân đoàn cung tiễn thủ của Võ Hồn đế quốc lên trên thành, đồng thời điều khiển cự nỏ thủ thành trên đầu thành. Dưới tình huống hai bên chưa tiến hành cận chiến, tác dụng của cung tiễn thủ so với hồn sư còn tốt hơn.

Sau khi xuất ra một loạt mệnh lệnh, lại được sự giúp đỡ của bọn phụ trợ hệ hồn sư, Kim Ngạc Đấu La cảm thấy nhẹ đi nhiều. Hắn không định sẽ quay lại tiếp tục tham chiến, ở phía sau chỉ huy toàn cục mới là quan trọng nhất.

Chiến đấu trên đầu tường thành Gia Lăng quan đã tới hồi gay cấn, sau khi bị Khổng Tước Linh của Tiểu Vũ công kích sát người làm cho bị thương nặng, tam cung phụng đã trở thành cường giả thứ nhất trong sáu đại cung phụng của Võ Hồn đế quốc tử trận.

Lúc Kim Ngạc Đấu La thấy hắn thì thân thể hắn đã không còn là hình người nữa, mà Tiểu Vũ lúc này đã xông vào giữa đám hồn đấu la, triển khai công kích toàn bộ phương vị. Thuấn Gian Chuyển Di của nàng sau đó đã thể hiện ra tác dụng thật lớn, bằng vào hồn lực chín mươi sáu cấp duy trì, những công kích đơn thể của bọn hồn đấu la hơn tám mươi cấp này căn bản là không thể nào trúng mục tiêu được. Công kích quần thể thì lại càng không dám sử dụng, chỉ sợ trúng phải đồng bọn. Cứ như vậy chỉ một lúc, đã có bốn tên hồn đấu la chết dưới Nhu Kỹ của Tiểu Vũ rồi.

Thế nhưng, đối với Võ Hồn đế quốc, trên chiến trường cũng không phải tất cả tin tức đều xấu, chiến đấu liên tục cho đến lúc này, U Minh Bạch Hổ của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh cũng đã không kiên trì được nữa, thân thể khổng lồ theo một chút ánh sáng mà hiện ra bản thể của hai người.

Sử dụng U Minh Bạch Hổ tiêu hao thật lớn, làm cho sắc mặt hai người đều tái nhợt, dù sao trước đó bọn họ công kích Kim Ngạc Đấu La cũng đã phải chịu không ít công kích.

Trước đó bọn họ ngăn trở tứ cung phụng và ngũ cung phụng, hai đại cung phụng này thực lực cũng rất là mạnh mẽ, tuy rằng U Minh Bạch Hổ thực lực kinh người, thế nhưng bọn hắn cũng miễn cưỡng cầm cự trước công kích của hai người, đang trong thế bại phải dần dần lui lại để tự thủ, lúc này áp lực bỗng nhiên biến mất, đã có sự chênh lệch, hai đại cung phụng nhất thời mạnh mẽ hẳn lên, nhanh chóng ào sang tấn công Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.

Kim Ngạc Đấu La thấy vậy, trên mặt nhất thời toát ra vẻ vui mừng, trong mắt tràn đầy oán hận, giờ đây một đôi nam nữ sử dụng võ hồn dung hợp kỹ đã bị thương nặng, lúc này xem bọn chúng còn cơ hội gì nữa, sự cân bằng của hai bên cũng vì bọn họ không còn chút sức lực nào mà phát sinh biến hoá. Sau khi giết được bọn họ, thêm vào hai tên cường giả cung phụng gia nhập chiến trường, nhất định có thể thay đổi toàn bộ cục diện.

Ngay khi Kim Ngạc Đấu La đang tính toán thực lực đối lập giữa hai bên, đột nhiên hắn phát hiện ra, tuy Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh sắc mặt tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại không có vẻ gì kinh hoảng, thậm chí trong mắt toát ra một chút gì đó. Một dự cảm không tốt loé lên trong lòng Kim Ngạc Đấu La, lão không chút do dự hô lớn:

- Cẩn thận!

Tứ cung phụng và ngũ cung phụng đang dốc toàn lực công kích, mắt thấy công kích của bọn họ đã sắp tới Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, tuy rằng nghe được thanh âm của Kim Ngạc Đấu La, nhưng cũng không quan tâm mấy về thanh âm nhắc nhở này. Phải biết rằng lúc này tinh thần lực của bọn họ đã hoàn toàn tập trung trên người Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, là cung phụng của Võ Hồn đế quốc, bọn chúng cả đời nghiên cứu các loại võ hồn, tự nhiên biết hồn sư sau khi kết thúc võ hồn dung hợp kỹ sẽ suy yếu như thế nào. Hơn nữa lúc này, sau lưng bọn chúng còn được vài tên phụ trợ hệ hồn đấu la tăng phúc, lực công kích đã lên tới đỉnh điểm, đừng nói chống lại, nhìn qua Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Thế nhưng bọn chúng cũng không thấy được, bên ngoài con sông hộ thành, cùng lúc Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh kết thúc võ hồn dung hợp kỹ, ánh sáng tăng phúc bao phủ Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh đột nhiên biến mất. Áo Tư Tạp, Tiểu Vũ và Mã Hồng Tuấn tạm thời mất đi sự tăng phúc của Trữ Vinh Vinh. Cùng lúc đó, hồn hoàn thứ chín màu đỏ xoay quanh Cửu Bảo Lưu Ly Tháp cũng lần đầu tiên loé sáng trên chiến trường, hai đạo ánh sáng màu vàng và đỏ như điện xẹt ra, lặng yên không tiếng động bay qua Gia Lăng quan, sau đó như cùng lúc phủ lên người Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.

Trong chớp mắt, trên người Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đều bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng đỏ chói mắt, mà cũng trong lúc đó, công kích của hai đại cung phụng cũng chia nhau ra rơi vào thân thể hai người.

Tứ cung phụng và ngũ cung phụng trong lòng mới vừa vui vẻ, nhưng bọn chúng rất nhanh cảm thấy có gì không đúng. Với công kích cường hãn như vậy của cấp bậc chín mươi sáu cấp phong hào đấu la bọn chúng, thế nhưng khí công kích tới trên người địch nhân, lực công kích của bọn chúng trút xuống như trâu đất chìm xuống biển tan rã không chút tăm hơi.

Ánh sáng màu vàng đỏ dưới sự công kích của bọn chúng trong nháy mắt đã biến mất, cùng lúc đó, sáu đạo ánh sáng tăng phúc của Trữ Vinh Vinh song song rơi vào người Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.

Hai luồng ánh sáng một trắng một đen hầu như cùng lúc bắn lên, ngay lúc công kích của tứ cung phụng và ngũ cung phụng đã hết đà, chính là thời cơ ngàn cân treo sợi tóc nên nắm bắt.

Để tăng tốc độ công kích, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh cũng không xuất ra hồn kỹ cực mạnh của bọn họ. Thân thể Chu Trúc Thanh hoá thành một luồng hắc quang hư huyễn, lặng yên tiến sát vào người ngũ cung phụng, U Minh Phụ Thể thêm vào U Minh Bách Trảo, đây là công kích nhanh nhất mà nàng có thể đạt tới. Là mẫn công hệ phong hào đấu la, hầu như chỉ trong nháy mắt, nàng đã hoàn thành tăng phúc cho U Minh Phụ Thể, vô số bóng trảo sắc bén nổ tung hướng về bụng đối phương.

Công kích của Đái Mộc Bạch đơn giản hơn nhiều, một chữ " Sát" thật lớn xuất hiện trên cặp hổ trảo màu vàng, chính là hồn kỹ thứ sáu, Bạch Hổ Phá Diệt Sát.

Tứ cung phụng và ngũ cung phụng như thế nào cũng không nghĩ tới, tuy rằng bọn họ đối đầu với võ hồn dung hợp kỹ U Minh Bạch Hổ trong một thời gian dài không bị đánh bại, thế nhưng lại bị lật thuyền trong mương rạch.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, thân thể hai đại cung phụng gần như đồng thời văng ra sau, máu tươi phun ra như suối trên không, mặc dù bọn chúng trong lúc tối hậu đã dùng hết khả năng vận dụng hồn lực để bảo hộ thân thể, thế nhưng, đừng quên bọn chúng đang đối mặt với đối thủ cũng là cường giả cấp bậc phong hào đấu la. Hơn nữa lúc này, bọn chúng cũng không phải chỉ là đối mắt với hai phong hào đấu la, mà là thêm một đại lục đệ nhất phụ trợ hệ hồn sư Cửu Thải Đấu La Trữ Vinh Vinh, cũng đang dùng Cửu Bảo Lưu Ly Tháp mà tăng phúc cho họ.

Hai đạo quang mang kỳ dị đã xoay chuyển toàn bộ cục diện chiến trường. Khác biệt chính là, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đã biết Trữ Vinh Vinh sẽ kịp thời cứu viện, nhưng hai vị cung phụng lại không hề biết mảy may. Vì thế, không những hồn lực hộ thể của bọn họ bị phá vỡ, mà thân thể cũng bị trọng thương thật kinh khủng.

Hiệu quả trực tiếp nhất là, hai gã cung phụng cùng bị đánh bay đi, không thể duy trì võ hồn chân thân của bọn họ. Máu tươi bắn ra, hồn lực kinh khủng của Bạch Hổ Đấu La và U Minh Đấu La đã chui vào trong kinh mạch bọn họ, tuy rằng chưa đến nỗi mất mạng, nhưng hai vị cung phụng này cũng đã bị thương nặng, ngực bụng máu thịt bầy nhầy.

Trữ Vinh Vinh trên chiến trường lần đầu tiên dùng hồn kỹ thứ chín của nàng đã xoay chuyển thế cục của trường quyết đấu của bốn vị cường giả, đã một lần nữa chứng minh thực lực thiên hạ đệ nhất phụ trợ hệ khí hồn sư của nàng. Kỹ năng của nàng thi triển tên là Cửu Bảo Vô Địch Thần Quang, hiệu quả tương đương với Vô Địch Kim Thân của Tiểu Vũ, có chút khác biệt chính là, Vô Địch Kim Thân của Tiểu Vũ chỉ có tác dụng trên chính bản thân mình trong thời gian ba giây, mà Cửu Bảo Vô Địch Thần Quang của Trữ Vinh Vinh lại có tác dụng trên bất kỳ đối tượng nào. Mỗi ngày có thể thi triển hơn mười lần, hơn nữa không phải hao chút hồn lực nào cả. Đây là hiệu quả kinh khủng cùa hồn kỹ mười vạn năm, đương nhiên cùng với siêu cấp phẩm chất của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp không thể phân cách.

Thật ra thì Cửu Bảo Vô Địch Thần Quang cũng chỉ có tác dụng trong thời gian mười giây, thế nhưng trong trận quyết đấu giữa cường giả với nhau, một giây đã tương đương với một mạng rồi! Giống như một kích lúc nãy, nếu như không có Cửu Bảo Vô Địch Thần Quang của Trữ Vinh Vinh, người bị thương nặng sẽ là Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh. Sử Lai Khắc Lục Quái lại một lần nữa bằng vào sự phối hợp ăn ý của bọn họ lấy yếu thắng mạnh, đánh bị thương hai tên cường địch, cục diện quyết đấu giữa cường giả hai bên lúc này rốt cục cũng đã phá vỡ sự cân bằng.

Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh cũng không đuổi theo, sự tiêu hao của bọn họ cũng không phải là giả, do phát động thi triển võ hồn dung hợp kỹ quá mạnh mẽ, hồn lực của hai người hầu như đã cạn kiệt. Từ khi bắt đầu chiến đấu cho đến bây giờ, không nghi ngờ gì, họ đã thi triển U Minh Bạch Hổ đến mức tối đa, tự nhiên tiêu hao cũng là tối đa. Năng lực của Trữ Vinh Vinh chỉ là tăng phúc, cũng không thể giúp bọn họ khôi phục lại hồn lực đã bị tiêu hao, thế nhưng Trữ Vinh Vinh không thể giúp bọn họ hồi phục, không có nghĩa là bọn họ không thể khôi phục lại hồn lực đã tiêu hao khi trước.

Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đều lấy trong tay ra một thứ giống nhau, đó là một cây toàn thân ánh sáng như ngọc, có vô số mặt cắt hình trụ, nếu như bọn họ không nói, ai cũng không cho rằng đây là một cây hương tràng, trái lại là kim cương trân quý. Hai người nhìn nhau cười, có chút bất đắc dĩ cầm cây hương tràng đặc biệt trong nay nuốt vào. Nếu như ai đó muốn ăn cây hương tràng này bằng cách nhai nuốt như bình thường, nhất định sẽ bị gãy răng như chơi. Phải biết rằng độ cứng của hương tràng này tương đương với kim cương thật, chỉ có cách trực tiếp nuốt xuống, mới có thể phát huy được tác dụng của nó. Đây là hồn kỹ thứ chín của Thực Thần Đấu La Áo Tư Tạp, Đa Nhất Bán Toản Thạch Tràng.

Như thế nào là Đa Nhất Bán Toản Thạch Tràng? " Đa Nhất Bán" có nghĩa là ở trên chiến trường, tất cả năng lực của ngươi đều cao hơn địch nhân hơn phân nửa. Tuy rằng ý đơn giản như thế, nhưng trên thực tế, công hiệu của nó tuyệt đối là kinh khủng.

Nếu như nói, hồn kỹ thứ tám của Áo Tư Tạp, Thuỷ Tinh Mao Trùng Tràng là đồ ăn chữa thương tốt nhất, như vậy Đa Nhất Bán Toản Thạch Tràng là hương tràng khôi phục tốt nhất. Công hiệu của nó Khôi Phục Đại Hương Tràng hồn kỹ thứ nhất của Áo Tư Tạp không thể nào so sánh được. Ăn một cây Đa Nhất Bán Toản Thạch Tràng, trong vòng ba giây, thể lực, hồn lực, tinh thần lực toàn bộ khôi phục một nửa.

Thử hỏi, khi ngươi chiến đấu với một đối thủ mà thực lực không kém ngươi bao nhiêu trong một thời gian đến sức cùng lực liệt, ăn vào một cây hương tràng như thế, kết quả sẽ như thế nào? Lúc Áo Tư Tạp chế tạo mỗi cây Đa Nhất Bán Toản Thạch Tràng, đều ăn một cây Kim Đĩnh Kim Thương Dăng, do đó dẫn đến hiệu quả hơn mười lần, phải gọi là Đa Nhất Bội Toản Thạch Tràng mới đúng. Toàn bộ hồn lực, thể lực đều khôi phục.

Ba giây bất quá chỉ là hai lần hít thở, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh không đuổi theo, nhưng trong hai lần hít thở ngắn ngủi đó, vẻ tái nhợt trên mặt bọn họ đã không còn sót lại chút gì, đã khôi phục toàn bộ thực lực.

Nếu như nói Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh là hậu thuẫn kiên cố cho Sử Lai Khắc Thất Quái thì hương tràng của Áo Tư Tạp chính là vũ khí bí mật của bọn họ. Đa Nhất Bán Toản Thạch Tràng này chế tạo tương đối khó khăn, đối với Áo Tư Tạp tiêu hao thật lớn. Hắn tranh thủ thời gian ngắn ngủi trên đường về đã chế tạo ra sáu cây, cho mỗi người một cây. Đây cũng không phải nhờ chỉ một mình lực lượng của Áo Tư Tạp mà thôi, hắn nhờ vào Hải Thần thần lực của Đường Tam mới có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Sử Lai Khắc Lục Quái tự tin chính diện mà đối mặt với sáu đại cung phụng. bằng vào hương tràng của Áo Tư Tạp, bọn họ hầu như có lực lượng gấp đôi để đối phó với đối thủ! Biến hoá chiến cuộc đã bắt đầu từ lúc này rồi.

Tứ cung phụng và ngũ cung phụng cố nén đau nhức, từ dưới đất gượng đứng lên, sắc mặt bọn chúng đã trở nên cực kỳ khó coi, mà biến hoá thần sắc và khí tức của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh vừa lọt vào mắt bọn chúng. Trong ánh mắt hai vị đại cung phụng đồng thời ngập tràn vẻ khó tin, hầu như cùng lúc gầm lên:

- Không thể như thế!

Đái Mộc Bạch cười ha hả:

- Nếu như Võ Hồn đế quốc các ngươi có thể có một phong hào đấu la thực vật hệ, ngươi sẽ hiểu đây cũng không phải là không có khả năng. Nhất là phong hào đấu la thực vật hệ này còn có một cái hồn kỹ mười vạn năm. Không giỡn với các ngươi nữa!

Nói xong, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh bắn người lên, nhưng không phải là tiếp tục công kích hai vị đại cung phụng, mà là lộn một vòng rồi lao thẳng tới đầu tường Gia Lăng quan, ở đó hồn sư mạnh nhất chẳng qua chỉ là hồn thánh mà thôi.

- Không được rồi!

Kim Ngạc Đấu La sắc mặt đại biến, hô lớn:

- Nhanh lên, tất cả hồn đấu la làm chủ, ngăn cản bọn chúng lại!

Thế nhưng, tiếng la của hắn chậm một chút, Chu Trúc Thanh là mẫn công hệ phong hào đấu la tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ chớp một cái là đã vọt tới, miêu trảo sắc bén đã thuận lợi xé toang yết hầu của một gã hồn đấu la. Tốc độ Đái Mộc Bạch tuy rằng không bằng Chu Trúc Thanh, thế nhưng hồn lực của hắn đã đạt tới chín mươi lăm cấp, cũng đã mở ra hiệu quả Cự Phong của đùi phải, tốc độ tăng lên rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không chậm hơn Chu Trúc Thanh bao nhiêu. Ánh sáng phụ trợ trên người bọn họ chỉ còn lại hai đạo là tăng phúc tốc độ và tăng phúc hồn lực. Cho nên, chỉ trong chớp mắt, thân thể hai người xuyên qua xuyên lại giữa đám hồn đấu la, lưu lại từng chuỗi máu tươi.

Tứ cung phụng và ngũ cung phụng xốc lại tinh thần, đuổi theo Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, một tảng thịt lớn ngăn cản lối đi của bọn chúng.

- Đối thủ của cá ngươi là ta!

Thanh âm to lớn mà tràn đầy khí phách của Đường Hạo vang tới, mảnh thịt khi nãy là một trong ba tên phong hào đấu la đang chiến đấu với hắn. Đường Hạo phát động đơn giản chỉ là Tạc Hoàn. Hắn bùng nổ hồn hoàn thứ nhất, trong nháy mắt bộc phát ra lực công kích làm cho gã cường công hệ phong hào đấu la vừa mới chín mươi mốt cấp không thể nào chịu nổi, nhất thời bị uy lực khủng bố của Hạo Thiên Chuy đánh chết.

Thịt bay tứ phía.

Tứ cung phụng và ngũ cung phụng chỉ thấy một cỗ đại lực truyền đến, chỉ thấy Hạo Thiên chuy trong tay Hạo Thiên Đấu La vẽ một vòng tròn, hai người cũng đã bị Đường Hạo bao vây vào vòng chiến.

Với lực lượng bản thân cùng lúc đối chiến bốn tên phong hào đấu la, lúc trước giết chết một tên phong hào đấu la, mạnh mẽ như vậy, trên toàn chiến trường sợ rằng chỉ có một mình Đường Hạo làm được.

Sự ức chế đã nhiều năm dường như trong lúc này đã hoàn toàn bộc phát, Hạo Thiên chuy trong tay Đường Hạo giống như một con rồng đen múa giữa không trung, dưới tình huống lấy một chọi bốn, hắn nhìn qua đã tấn công về một phía, đây là thực lực kinh khủng tới mức nào!

Biểu hiện của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đã kích phát hoàn toàn chiến ý trong lòng vị Hạo Thiên Đấu la này, liền thể hiện ra Đại Tu Di chuy một cách hoàn mỹ. Phải biết rằng, Đường Hạo đã thấm nhuần Đại Tu Di chuy hơn vài thập niên, thời gian học tập của Đường Tam còn rất ngắn, đã có thể dùng Đại Tu Di chuy ngăn trở được thần cấp là Thiên Nhận Tuyết, vậy Đường Hạo phát động toàn diện môn tuyệt học này, đối phó với bốn gã cường giả cũng không hề thua kém chút nào. Nhất là tứ cung phụng và ngũ cung phụng đều đã bị thương không nhẹ.

Không còn phải lo lắng mặt sau nữa, Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh giữa không trung hợp thành một thể, U Minh Bạch Hổ kinh khủng một lần nữa hiện thân trên đầu tường, chỗ khác so với lần trước chính là, lần này họ không đối mặt với nhị cung phụng Kim Ngạc Đấu La, mà là quân đoàn hồn sư chưa đến bảy mươi cấp của Võ Hồn đế quốc.

Hổ lạc đàn dê là như thế nào? Lúc U Minh Bạch Hổ nhảy vào giữa đám hồn sư của Võ Hồn đế quốc đã giải thích rõ ràng câu hỏi trên.

Nghênh chiến sao? Ngay cả hai vị cung phụng là bậc cường giả như vậy còn bị đánh bay, bọn chúng có thể làm gì chứ? Sợ hãi trong nháy mắt lan tràn, trong nháy mắt U Minh Bạch Hổ nhảy vào giữa đám đông, đã lấy đi tính mạng của hơn mười tên hồn sư của Võ Hồn đế quốc. Càng thêm đáng sợ là, một ít hồn sư hồn lực không tới bốn mươi cấp đã trực tiếp hôn mê dưới uy áp kinh khủng của U Minh Bạch Hổ. Ngất ở chỗ này, cùng với tử vong không có gì khác biệt, bước chân đồng bọn của chúng cũng đã đủ kết thúc sinh mạng của chúng rồi.

Phải biết rằng trên đầu tường, có gần hai vạn tên hồn sư của Võ Hồn đế quốc, Kim Ngạc Đấu La vì muốn ngăn trở đại quân công thành của Thiên Đấu đế quốc, hầu như đã tập trung tất cả lực lượng hồn sư tại đây. Thế nhưng, đối mặt với một người có thể trong thời gian ngắn đạt được cường giả thần cấp, những tên hồn sư bình thường này có thể làm được gì đây?

Hai cánh sau lưng U Minh Bạch Hổ chợt vỗ mạnh, làm cho thân thể khổng lồ bay lên giữa không trung, một vòng sáng trắng kinh khủng chợt ép xuống, trong vòng đường kính một trăm mét, trong tiếng nổ ầm vang, tường thành đều bị phá nát thành từng mảnh nhỏ, hồn sư trong phạm vi này máu thịt tung bay, không một kẻ nào có thể thấy bình minh vào ngày mai nữa.

Sau đó, một đám hồn sư cách U Minh Bạch Hổ không xa cũng hoàn toàn khủng hoảng, ai nấy đều lo lắng sẽ bị công kích giống như vậy nữa, cho nên điên cuồng chạy trối chết, một loạt ánh sáng nhiều màu của các loại hồn kỹ không ngừng loé lên trên đầu tường.

Cơ hội tốt như vậy dại quân của Thiên Đấu đế quốc sao thể buông tha, đệ tử Lực đường, Ngự đường hợp thành tiểu đội phát động một lần nữa, hướng về cửa thành bắt đầu công kích.

Cũng ngay sau đó, đám hồn sư của Võ Hồn đế quốc cũng không chú ý tới, một con rắn lớn màu xanh lục đã lặng lẽ bò lên trên tường thành Gia Lăng quan. Màu xanh lục đậm đà lan tràn khắp đầu tường thành Gia Lăng quan, mà thân thể con lắn này nằm phủ phục trên mặt đất, nhìn qua có vẻ rất hiền lành.

Không cần phải hỏi, con rắn xanh to lớn này chính là võ hồn của Độc Đấu La Độc Cô Bác, Bích Lân Xà Hoàng.

Công thành chính diện thì Độc Cô Bác không làm được, trong đám cường giả phong hào đấu la, hắn có thể nói là người yếu nhất, thậm chí một tên cường công hệ chiến hồn sư cấp bậc hồn đấu la lực đánh chính diện còn mạnh hơn hắn. Thế nhưng lực sát thương trên chiến trường như thế này, bên phe Thiên Đấu đế quốc nếu muốn vượt qua hắn chỉ sợ cũng chỉ có một mình Đường Tam.

Năng lực của độc quả thật là không được chính đại quang minh, khi đối mặt với cường giả chân chính, tác dụng do nó tạo ra cũng có hạn. Dù sao thực lực của hồn sư cường đại đều có kháng tính rất mạnh với độc. Thế nhưng, đem độc tu luyện đến trình độ này như là Độc Cô Bác, đạt tới cấp bậc phong hào đấu la, thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, cho dù là phong hào đấu la có thực lực mạnh hơn hắn nhiều cũng phải e dè khi chiến đấu với hắn. Lúc trước trong chiến đấu, Võ Hồn đế quốc đều phái ra Thứ Đồn Đấu La chuyên khắc chế hắn, nhưng bây giờ Thứ Đồn Đấu La lại chính là một trong ba tên phong hào đấu la đã bị Hạo Thiên chuy của Đường Hạo đánh bay, tuy rằng hắn không phải là tên bị giết chết khi nãy, nhưng hắn muốn ngăn trở Độc Cô Bác thì không còn đủ khả năng nữa. Đã không có sự hiện diện của đối thủ chuyên khắc chế mình, thần sắc âm lãnh của Độc Cô Bác loé lên ánh sáng tàn ác, võ hồn chân thân Bích Lân Xà Hoàng lặng lẽ nằm sấp trên mặt đất, một tầng ánh sáng màu xanh lục chậm rãi khuếch tán ra, hướng về một đám lớn hồn sư của Võ Hồn đế quốc đang ở trên đầu tường mà khuếch tán.

Ngay từ lúc đầu, Độc Cô Bác không hề gia nhập chiến trường theo chủ ý của Đại Sư, hắn chờ cơ hội cục diện hỗn loạn như trước mắt, sau đó, không ai chú ý, hắn có đầy đủ thời gian thả ra Bích Lân kịch độc của hắn. Kịch độc của cấp bậc phong hào đấu la, nói không hề khoa trương, có thể giết trọn cả một toà thành. Lúc trước trong thời gian Bỉ Bỉ Đông lãnh đạo đại quân đi tới Gia Lăng quan, đã lập kế hoạch người đầu tiên cần phải diệt trừ chính là Độc Cô Bác, chỉ là Đường Tam không biết từ đâu xuất hiện mới không thể hoàn thành. Bây giờ, Võ Hồn đế quốc sẽ vì sai lầm nghiêm trọng này mà trả một cái giá vô cùng to lớn.

Để có thể làm cho tác dụng của kịch độc phát huy toàn diện, Độc Cô Bác đã âm hiểm xuất ra võ hồn chân thân thật nhỏ, hơn nữa lúc thả ra kịch độc không phải là loại độc phát huy ra tác dụng trực tiếp, chỉ là độc của Bích Lân Xà Hoàng âm thầm lặng lẽ truyền xuống dưới mặt đất hướng về phía tường thành của Gia Lăng quan. Chỉ thấy mặt đất từ từ biến thành màu xanh lục đen, đồng thời kéo dài ra rất nhanh, lúc này bọn hồn sư đứng trên mặt đất cũng không có cảm giác gì, bởi vì độc tố nọ hoàn toàn ẩn trong đất đá. Trong lúc chiến đấu kịch liệt như vậy, lại gặp U Minh Bạch Hổ kinh khủng đang tung hoành khắp nơi, lúc ấy ai hơi đâu chú ý tới màu sắc của đất bị thay đổi? Huống chi mặt đất là do đá hoa cương xây dựng mà thành, bản thân đá hoa cương là màu xám đậm, biến thành màu xanh lục cũng không khác gì mấy.

Lão độc vật Độc Cô Bác này khi phóng độc lại càng xảo trá, độc của hắn không phóng về phía bọn hồn đấu la, hồn sư có thực lực càng cao, càng dễ phát hiện hành động của hắn, mục tiêu của hắn cũng chỉ là đám hồn sư có thực lực bảy mươi cấp trở xuống mà thôi. Một nụ cười tà ác dần dần xuất hiện trên mặt Độc Cô Bác.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-517)