Vay nóng Tima

Truyện:Đấu La Đại Lục - Chương 517 (cuối)

Đấu La Đại Lục
Trọn bộ 517 chương
Chương 517 (cuối): Đại kết cục, một điều kiện cuối cùng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-517)

Siêu sale Shopee


Nàng đã dùng toàn bộ lực lượng của mình, thậm chí là phá nát thần vị để tạo thành lực lượng phát động một kích cuối cùng kia, lúc này trong lòng nàng đã là vô cùng thanh thản. Bỉ Bỉ Đông, ngươi đã ban cho ta sinh mệnh, ta cũng trả giá bằng cả sinh mạng mình trả lại cho ngươi, ta đã không còn nợ ngươi gì nữa.

Huyết sắc Tu La Kiếm, giống như một vị Thượng Cổ Sát Thần giáng lâm vậy, đừng nói là Thiên Nhận Tuyết đã không còn là thần, cho dù nàng vẫn còn là Thiên Sứ Chi Thần, cũng không thể nào ngăn cản được một kích kinh thế kia của Tu La Thần.

Đường Tam, có thể được chết trong tay nam nhân mà ta yêu nhất trong cuộc đời, có lẽ, đây là kết cuộc tốt nhất của ta a. Thiên Nhận Tuyết thậm chí đã cảm nhận được mùi vị của tử vong, nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng yên từ khóe mắt trào ra.

Nhưng mà, Thiên Nhận Tuyết cũng không có cảm nhận được sự thống khổ khi thân thể bị xuyên thấu, cũng không có cảm nhận được linh hồn bị rút khỏi thể xác. Nàng nhanh chóng mở to hai mắt ra, lại phát hiện, lưỡi kiếm của Tu La Ma Kiếm vẫn như trước đang đâm thẳng vào thân thể mình, nhưng mà, nó cũng không có đâm xuyên qua lồng ngực mình, bởi vì ngay trên thanh Tu La Ma Kiếm kia, đã có một thân thể màu tím đen.

Điện quang màu đỏ chói mắt, đang không ngừng lan tràn trên thân thể màu tím đen kia. Bộ thần trang màu tím đen của nàng, cũng đã hóa thành từng mảnh nhỏ, biến mất không thấy.

- Không-

Thiên Nhận Tuyết dùng toàn lực mà gào thét lên, cũng không biết kiếm đâu ra sức mạnh, nàng vươn tay ra, chộp lấy người vừa thay nàng tiếp nhận một kiếm kia.

Thân hình xoay lại, Bỉ Bỉ Đông quay lại nhìn Thiên Nhận Tuyết, một tầng quang mang nhu hòa từ trên tay đang không ngừng run rẩy của nàng phát ra, nâng đỡ thân thể Thiên Nhận Tuyết cùng với nàng ta, chậm rãi rơi xuống trước Gia Lăng Quan.

Đường Tam cũng không có tiếp tục truy kích, bởi vì lúc này đã không còn cần thiết nữa.

Thiên Nhận Tuyết đã mất đi hoàn toàn thần lực của mình, nàng không còn là Thiên Sứ Chi Thần nữa, mà ngay trong nháy mắt Tu La Ma Kiếm đâm ra, Bỉ Bỉ Đông lại thay nàng đỡ một kích trí mạng kia.

Nếu là Hải Thần Tam Xoa Kích, có lẽ Bỉ Bỉ Đông còn có thể dùng kỹ năng Bất Tử Chi Thân của mình mà đón nhận, nhưng mà, lần này mục tiêu trúng đòn lại là thân thể của nàng. Tu La Ma Kiếm hoàn toàn khắc chế thần lực của La Sát Thần, trên đó lại tràn ngập hơi thở giết chóc của Tu La Thần, nàng như thế nào có thể chống lại nổi?

Mắt thấy mẹ mình sắp rơi xuống mặt đất, trong mắt Thiên Nhận Tuyết nhất thời toát ra một tia tuyệt vọng. Trong lòng Đường Tam lại dâng lên một tia không đành lòng nhàn nhạt, cho nên, hắn cũng không có lập tức truy kích, chỉ là theo sau thân thể các nàng hạ xuống mặt đất.

Trên đầu tường Gia Lăng Quan, ngay khi Đại Sư nhìn thấy thân thể Bỉ Bỉ Đông bị thanh Tu La Ma Kiếm của Đường Tam xuyên thủng, sắc mặt hắn đã trở thành trắng bệch, cái này gọi là yêu càng sâu sắc, hận nhau càng mạnh mẽ. Bất luận là Thiên Nhận Tuyết đã làm gì ở trong lòng hắn, nàng vẫn là người con gái đầu tiên mà hắn yêu tha thiết, thậm chí còn là người con gái hắn yêu nhất trong cả cuộc đời này.

Ngay thời điểm Bỉ Bỉ Đông mang theo Thiên Nhận Tuyết rơi xuống đến mặt đất, bộ La Sát Thần Trang cuối cùng cũng hóa thành mây khói tan biến đi. Mà màu xanh biếc trên mặt nàng ta, cũng từ từ tan biến.

Nhìn Đường Tam, ánh mắt sắc bén của Bỉ Bỉ Đông mang theo vài phần quang mang phức tạp, phần lớn là không cam lòng, nhưng kỳ lạ chính là không có chút nào oán hận.

- Đường Tam, ngươi thắng.

Hai tay nắm chặt Tu La Ma Kiếm, Bỉ Bỉ Đông nói có chút khó khăn.

Đường Tam lạnh nhạt nói:

- Ta thực ra là may mắn, chiến thắng, hẳn là các ngươi mới đúng.

Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười nhàn nhạt, màu xanh biếc trên khuôn mặt nàng đã hoàn toàn biến mất, sự hiền hòa trở lại trên gương mặt, đã khôi phục lại bộ dáng cao quý tuyệt mỹ vốn có của nàng, chỉ là tái nhợt không một tia huyết sắc.

- Tiểu Cương từng nói qua, vận khí con người cũng là một bộ phận của thực lực. Ngươi là thần tự nhiên nhìn thấy được, chúng ta đã không còn lực lượng để phản kháng nữa. Sinh mệnh ta đang dần dần tiêu biến dưới Tu La Ma Kiếm. Có thể cho phép ta gặp mặt Tiểu Cương lần cuối hay không, ta có lời muốn nói với hắn.

Đường Tam ngẩng đầu nhìn lên đầu tường Gia Lăng Quan, đúng lúc này một cặp cánh huyễn lệ đột nhiên mở rộng ra trên đầu thành, một đầu Hỏa long thật lớn đang chở thân thể Đại Sư bay đến. Đúng là Liễu Nhị Long đang thi triển Võ Hồn Chân Thân mang theo Đại Sư đến đây.

Phía bên Võ Hồn Đế Quốc, Hồ Liệt Na cũng đang điên cuồng chạy đến chỗ này:

- Sư phụ, sư phụ...

Thân hình nhẹ nhàng rơi xuống, Liễu Nhị Long một lần nữa hóa thành hình người, đỡ lấy Đại Sư có chút đã lảo đảo bước nhanh đến, như trước vẫn là tràn ngập địch ý nhìn Bỉ Bỉ Đông. Cho dù là tình địch cả đời nàng đã sắp chết, nhưng mà phần địch ý này vĩnh viễn cũng không có thay đổi.

- Tiểu Cương...

Nhìn thấy Đại Sư đang bước đến gần, trên mặt Bỉ Bỉ Đông thế nhưng lại nổi lên vài phần đỏ ửng, cả người nhìn qua tựa hồ như là đã lên tinh thần khá nhiều.

Đại Sư nhìn nàng, không nói gì, nhưng quang mang trong mắt hắn lúc này lại phức tạp hơn so với Bỉ Bỉ Đông rất nhiều.

- Tiểu Cương, lúc ta hóa thân thành La Sát Thần, có phải là xấu lắm phải không?

Bỉ Bỉ Đông vuốt vuốt khuôn mặt của mình, có chút cảm thán nói.

- Sư phụ...

Hồ Liệt Na rốt cuộc cũng đã chạy đến, gục lên người Bỉ Bỉ Đông. Trên mặt nàng và Thiên Nhận Tuyết cũng đã lệ rơi đầy mặt.

- Đừng ồn ào, không được quấy rầy ta cùng với Tiểu Cương.

Bỉ Bỉ Đông có chút trách cứ liếc nhìn Hồ Liệt Na một cái, giống như một vị sư trưởng đang giáo huấn đệ tử mình vậy. Bộ dáng động lòng người của nàng, dáng vẻ không chút nào giống như là sắp rời khỏi thế giới này vậy. Hồ Liệt Na cùng với Thiên Nhận Tuyết không khỏi có chút ngây người.

Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông một lần nữa chuyển sang nhìn Đại Sư, trong mắt toát ra một tia buồn bả:

- Tiểu Cương, ngươi vốn hận ta lắm phải không? Tuy rằng ngươi không có nói ra, nhưng mà ta biết rất rõ. Lúc trước, ta đã làm cho ngươi tổn thương, ngươi làm sao lại có thể tha thứ cho ta cơ chứ? Nhưng mà, ngươi biết không, ngươi chính là nam nhân mà ta yêu nhất trong cả đời mình. Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, mà vĩnh viễn cũng là như vậy.

- Ngươi nói dối, nếu như ngươi thật sự thương hắn, ngươi vì sao lại hủy đi Lam Điện Bá Vương Long Gia Tộc chúng ta, giết tất cả thân nhân của chúng ta?

Liễu Nhị Long kích động giận dữ hét lên.

Bỉ Bỉ Đông khinh thường liếc nàng một cái:

- Ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như ngươi, yếu đuối như vậy sao? Tiểu Cương bị gia tộc khinh bỏ, bị gia tộc làm cho nhục nhã, ngươi không biết sao? Ngươi đã làm được gì cho hắn? Chuyện ngươi không thể làm, ta thay Tiểu Cương làm. Bất kể là ai dám làm cho hắn thống khổ, làm cho hắn nhục nhã, khinh thường hắn, ta cũng sẽ không tha. Lam Điện Bá Vương Long gia tộc không còn, sự phiền não của Tiểu Cương cũng sẽ không còn nữa, chẳng lẽ là không đúng sao?

Vừa nói, nàng đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, từ trên khóe miệng nàng, chảy ra một dòng máu tươi màu tím đen.

- Ngươi là người điên.

Thanh âm Đại Sư có chút run rẩy, hắn rốt cuộc cũng đã mở miệng.

Bỉ Bỉ Đông biến sắc, nhìn Đại Sư, ánh mắt nàng đột nhiên trở nên có chút trắng bệch:

- Đúng vậy, ta là ngươi điên, nhưng mà, Tiểu Cương, ngươi có biết vì sao ta lại nổi điên hay không? Ngươi còn nhớ hay không, lúc trước khi chúng ta còn ở bên nhau, ta đã có bộ dáng như thế này hay sao?

Nước mắt từ trên khóe mắt Đại Sư chảy tràn ra:

- Bỉ Bỉ Đông trước kia đã chết rồi.

Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười, nụ cười rất sáng lạn:

- Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, Bỉ Bỉ Đông trước kia đã chết rồi. Một khắc lúc nàng rời khỏi ngươi, nàng đã chết rồi. Nàng không còn sự ôn nhu thiện lương như trước nữa, còn lại, chỉ là một trái tim tràn ngập hắc ám, một trái tim tràn ngập sự trả thù. Tiểu Cương, ta muốn trước khi rời khỏi thế giới này, nói cho ngươi biết, vì sao lúc trước ta lại rời khỏi ngươi. Ta nghĩ, đó cũng là chuyện ngươi muốn biết nhất. Khụ... khụ...

Nói đến đây, Bỉ Bỉ Đông đột nhiên ho lớn, càng thêm nhiều máu tươi màu tím đen từ trong miệng nàng văng ra.

- Ngươi đừng nói nhiều nữa.

Thiên Nhận Tuyết lo lắng nói.

Bỉ Bỉ Đông lắc lắc đầu:

- Không, hiện tại ta không nói, cũng sẽ không có cơ hội để nói nữa. Ta phải nói cho hắn, đồng thời cũng là nói cho ngươi biết.

Tạm ngừng một chút, gương mặt nàng càng ngày càng đỏ lên:

- Năm đó ta và Tiểu Cương vốn là yêu nhau tha thiết, mặc kệ là hắn không có võ hồn cường đại hay là có trí tuệ mà người khác không có được. Ngươi xem, hiện tại khuôn mặt của hắn cứng ngắc như vậy, ta biết là tại sao, bởi vì từ khi ta rời khỏi hắn, nụ cười cũng không còn xuất hiện trên mặt hắn nữa. Vào ngày đó, ta nhớ rất rõ ràng, lúc đó là ban đêm, tinh quang ảm đạm. Sư phụ ta đột nhiên đến. Hắn hỏi ta và ngươi có quan hệ thế nào. Tiểu Cương, ngươi biết không, sư phụ ta chính là người mà ta tôn kính nhất, hắn chẳng những là Giáo hoàng của Vũ Hồn Điện, đồng thời cũng là người truyền cho ta tất cả các tri thức.

Đồng tử Thiên Nhận Tuyết co rút lại một chút, người mà Bỉ Bỉ Đông nói, chính là phụ thân của nàng a!

- Cho nên, ta đối với Sư phụ cũng không hề giấu diếm gì, đem quan hệ của chúng ta lúc đó nói lại cho hắn. Lúc ấy, sắc mặt của sư phụ rất khó coi. Hắn nói, ta là tuyệt thế kỳ tài của Vũ hồn điện trăm năm khó gặp, có được Song Sinh Vũ Hồn, quyết không cho phép ta cùng với nam nhân bên ngoài phát sinh tình cảm, càng không thể cùng với Lam Điện Bá Vương Long gia tộc có quan hệ gì cả, vĩnh viễn cũng không cho phép ta rời khỏi Vũ Hồn Điện. Trong lòng ta cũng chỉ có ngươi, cho nên, ta cùng với sư phụ đã tranh cãi rất nhiều, càng lúc càng gay gắt. Ta nói cho hắn biết, ta yêu Tiểu Cương tha thiết, cho dù phải rời khỏi Vũ Hồn Điện, ta cũng phải ở cùng một chỗ với ta. Sư phụ đột nhiên điên lên, một chưởng đánh tới, đã đánh ta ngất xỉu. Đến khi ta tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân đau nhức, thân thể nát nhừ nằm trong mật thất của Vũ Hồn Điện. Hắn ta, tên cầm thú đó, đang ngồi bên cạnh ta, ngươi có biết, hắn nói với ta cái gì không? Hắn nói là, cho dù dùng phương pháp xấu xa nhất cũng phải giữ ta lại trong Vũ Hồn Điện. Hắn còn nói với ta, thân thể ta đã không hề sạch sẽ, thân thể ta đã thuộc về hắn, ta còn mặt mũi nào mà gặp lại nam nhân mà ta yêu nhất cơ chứ? Nếu mà ta còn không rời khỏi ngươi, hắn sẽ lập tức giết ngươi.

Nghe những lời Bỉ Bỉ Đông nói, mọi người đều ngây dại hắn. Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sự bi ai từ trên giọng nói của Bỉ Bỉ Đông.

- Lúc đó, chuyện đầu tiên mà ta nghĩ đến là tự sát, nhưng mà ta lại không thể chết được, ta hiếu hắn rất rõ, nếu như ta chết, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người của ngươi, hắn sẽ giết ngươi. Ta không thể không là ra bộ dáng tuyệt tình đến gặp ngươi, nói cho ngươi biết, ta ở bên cạnh ngươi chỉ vì phần trí tuệ kia của ngươi mà thôi. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể bảo vệ được ngươi, nam nhân mà ta yêu nhất.

Phốc một tiếng, Đại Sư đã ngã xuống đất:

- Không, đây không phải là sự thật, ngươi gạt ta, ngươi đang gạt ta, đúng không?

Yêu cả đời, cũng hận cả đời, ngay tại thời điểm sắp chấm dứt tất cả này, hắn lại phát hiện là mình lầm rồi, loại cảm giác này, Đại Sư làm sao tiếp nhận nổi đây?

Bỉ Bỉ Đông ảm đạm nói:

- Đây chính là nữ nhi của ta, là nữ nhi mà ta cùng hắn sinh ra. Sau lần đó, một thời gian sau ta đã phát hiện rằng mình đã mang thai. Ta hận hắn, cũng là hận toàn bộ Vũ Hồn Điện, càng hận đứa trẻ này hơn. Ta từng vô số lần tìm cách hủy đi bào thai của ta, nhưng mà, hắn lại đem ta giam cầm trong Vũ Hồn Điện, mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh ta, mãi đến khi ta hạ sinh ra nó.

Ngẩng đầu lên, Bỉ Bỉ Đông nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết:

- Ta biết, ngươi cũng hận ta. Đúng vậy, ta có thể nói cho ngươi biết, lúc trước, mặc dù là Đường Hạo đã đánh phụ thân ngươi bị thương nặng, nhưng mà, hắn cuối cùng lại là chết trong tay ta. Là ta tự tay giết chết tên cầm thú kia, tên cầm thú ngay cả đệ tử của mình cũng làm nhục. Ngươi hận ta là phải, ta là kẻ thù giết cha của ngươi, càng không có làm tròn trách nhiệm mẫu thân một ngày nào. Ta vẫn luôn cho rằng ta đã làm đúng, chỉ đến khi vừa rồi, khi Đường Tam dùng Quan Âm Hữu Lệ công kích ta, một khắc khi ngươi hất ta văng ra, ta mới biết được, ta đã sai rồi. Trẻ con là vô tội, ta không nên đem mối hận hắn gây cho ta trút lên đầu ngươi. Tất cả mọi thứ mà ta có thể làm cho ngươi, chính là đón nhận một kiếm này.

Thân thể của Thiên Nhận Tuyết run rẩy, đôi môi cũng run rẩy:

- Không, không, không...

Cũng như Đại Sư, trong lòng nàng vốn là vô cùng hận Bỉ Bỉ Đông. Trong lòng nàng, hình ảnh của phụ thân vô cùng tôn nghiêm như vậy, nhưng mà, Bỉ Bỉ Đông đã sắp chết, nàng như thế nào lại có thể nói dối đây?

Nàng lầm rồi, Đại Sư cũng đã lầm rồi.

Trên mặt Bỉ Bỉ Đông tuy rằng cũng đã rơi lệ đầy mặt, nhưng mà nàng vẫn là đang nở nụ cười:

- Ta giết nhiều người như vậy, hại chết nhiều người như vậy, ta chết cũng đáng. Ta hận thế giới này, cho nên ta muốn trả thù thế giới này. Ta muốn hủy diệt Vũ Hồn Điện, bị toàn thế giới này hủy diệt, cũng là bị hủy diệt trong ta của chính ta.

- Bỉ Bỉ Đông

Đại Sư mạnh mẽ tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt Bỉ Bỉ Đông, ôm lấy cánh tay đã lạnh như băng của nàng ta:

- Ngươi vì sao không có sớm nói cho ta biết tất cả mọi chuyện? Ngươi đã sớm giết chết hắn, vì sao lại không đem hết tất cả mọi chuyện này nói lại cho ta biết?

Bỉ Bỉ Đông nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên cực kỳ ôn nhu:

- Có một điều hắn nói rất đúng, cơ thể của ta đã ô uế, không thể dùng xác thịt đã nhiễm bẩn của ta làm bẩn đến ngươi. Tiểu Cương, đừng vì ta mà khổ sở, có thể đem tất cả những chuyện này nói hết cho ngươi, lại có thể một lần nữa chứng kiến ngươi vì ta mà rơi lệ, có thể trước khi chế có thể nắm lấy tay ngươi, ta đã thỏa mãn rồi. Cả đời này của chúng ta, đều đã vô cùng khổ sở. Hãy đáp ứng ta, từ nay về sau cùng với Liễu Nhị Long sống thật vui vẻ. Nàng ta bất quá cũng chỉ là em họ của ngươi mà thôi, hiện tại ngay cả Lam Điện Bá Vương Long gia tộc cũng đã không còn, các ngươi cũng không cần cố kỵ gì nữa. Liễu Nhị Long, ngươi đến đây.

Liễu Nhị Long có chút mờ mịt chậm rãi tiến lên, nhìn nữ nhân đã khiến cho nàng hận suốt mấy chục năm qua, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì.

- Liễu Nhị Long, ta chết oán thù của chúng ta cũng sẽ chấm dứt. Tiểu Cương vì yêu ngươi mà mở hết tất cả những gông xiềng của thế tục, cho dù là hắn cũng muốn chân chính cùng với ngươi ở cùng một chỗ. So với ta, ngươi may mắn hơn rất nhiều. Ít nhất ngươi còn có thể cùng hắn ở cùng một chỗ. Giúp ta sau này chiếu cố cho hắn tốt một chút, được không?

Nhìn Bỉ Bỉ Đông, Liễu Nhị Long thở dài, nhẹ nhàng gật đầu một cái:

- Ngươi cũng là một nữ nhân đáng thương.

Bỉ Bỉ Đông cười lạnh:

- Ta không cần ngươi thương hại. Đường Tam.

Nhìn những chuyện phát sinh trước mắt, Đường Tam chau mày, chậm rãi tiến lên, đi đến trước mặt Bỉ Bỉ Đông.

- Tiền bối, ngài muốn gì?

Tuy rằng Đường Tam cũng không có tha thứ cho những gì mà Bỉ Bỉ Đông đã làm, nhưng mà, đối với những thảm cảnh mà nàng đã gặp, trong lòng hắn cũng có chút đồng cảm, cho nên, hắn mới kêu nàng một tiếng tiền bối.

Bỉ Bỉ Đông lại ho lên kịch liệt, từng ngụm từng ngụm máu tươi màu tím đen từ trong miệng chảy ra. Sự hồng nhuận trên mặt đã rất nhanh biến mất. Lúc này, cho dù là Đường Tam có muốn cứu chữa cho nàng cũng đã không thể làm được, Tu La Thần lực đã hoàn toàn ăn mòn thân thể của nàng ta.

Hồng quang lóe lên, Đường Tam thoát ly khỏi trạng thái Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ Song Thần Cùng Tồn Tại, hào quang lóe lên, Tiểu Vũ đã xuất hiện bên cạnh hắn, toàn thân bao phủ một tầng hồng quang nhàn nhạt. Mà thanh Tu La Ma Kiếm cắm trên ngực của Đường Tam cũng cùng lúc biến mất.

Bỉ Bỉ Đông miễn cưỡng đề khởi tinh thần lại:

- Đường Tam, cả đời ta cũng chưa từng có cầu xin một ai, cho dù là sư phụ của ngươi cũng vậy, ta chưa từng có cầu xinh. Hiện tại ta cầu xin ngươi, đáp ứng một nguyện vọng cuối cùng của ta.

Đường Tam liếc nhìn Đại Sư, rồi nhìn lại Bỉ Bỉ Đông:

- Ngươi nói đi.

Bỉ Bỉ Đông nói:

- Tuyết Nhi đã không còn là Thiên Sứ Chi Thần nữa, thậm chí ngay cả Vũ Hồn cũng đã bị phá nát, không bao giờ, có thể tạo thành uy hiếp gì đối với Thiên Đấu Đế Quốc được nữa, càng không thể phát sinh uy hiếp gì đối với ngươi cả. Tất cả mọi chuyện xấu đều do một mình ta làm, không có quan hệ gì với nàng ta. Còn có Na Na cũng vậy. Ta thỉnh cầu ngươi tha cho các nàng ấy. Võ Hồn Đế Quốc cũng không còn tồn tại nữa, ta chỉ mong cho các nàng còn có thể sinh tồn.

Đường Tam nhăn mày:

- Ngươi hẳn là cũng biết, đây không phải là chuyện một mình ta có thể quyết định.

Thân thể Bỉ Bỉ Đông khẽ nâng lên, lạnh lùng nói:

- Đường Tam, chẳng lẽ ngươi không biết, cả hai nàng đều thích ngươi hay sao? Chẳng lẽ ngươi tuyệt tình đến như vậy sao? Tiểu Cương, bất luận nói nói thế nào, nàng cũng là con gái của ta...

- Sư phụ, ngươi làm chủ đi.

Thanh âm Tuyết Băng truyền đến bên cạnh Đường Tam, hắn đã chậm rãi bước đến bên cạnh Đường Tam.

- Tất cả mọi thứ của Đế quốc đều hết thảy là do sư phụ cấp cho, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì.

Đại Sư lúc này cũng đã ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Tam.

Đường Tam thở dài, rốt cuộc gật đầu.

Giống như là mất hết khí lực vậy, thân thể mềm nhũn của Bỉ Bỉ Đông ngã vào lòng của Thiên Nhận Tuyết, đứt quãng nói:

- Tuyết... Nhi, ta... có thể... gọi ngươi... như vậy... được... không? Ta sắp... chết... rồi, đáp ứng... ta, ngươi và... Na Na từ nay... về... sau phải... sống... tốt một... chút. Ta chết... là để... trả lại... những tội lỗi... của ta... . Đừng... nghĩ... đến việc... vì ta... mà... báo thù. Chỉ cần... các ngươi... có thể... sống... bình an, ta... đã... thỏa mãn... rồi... .

- Mẹ--

Thiên Nhận Tuyết rốt cuộc cũng kêu lên từ này, mạnh mẽ gục lên ngực Bỉ Bỉ Đông, khóc rống lên.

- Tốt... . , tốt... .

Bỉ Bỉ Đông nở nụ cười khi nghe Thiên Nhận Tuyết gọi, trong mắt nàng toát ra vẻ thỏa mãn cùng với ôn nhu. Chậm rãi đưa tay lên, tựa hồ như muốn sờ đầu Thiên Nhận Tuyết vậy, nhưng mà, tay nàng chỉ nâng lên được nửa đường, đã ngừng lại.

Thời gian lúc này như hoàn toàn ngưng đọng lại, nhay khi Thiên Nhận Tuyết đột nhiên cảm nhận được thân thể trong lòng mình đang lạnh dần đi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh tay tái nhợt của Bỉ Bỉ Đông đã rớt xuống. Thiên Nhận Tuyết mạnh mẽ chụp lấy bàn tay của Bỉ Bỉ Đông, áp chặt lên mặt mình, - Mẹ...

- Tiểu Đông...

Đại Sư cũng đã nắm chặt cánh tay của Bỉ Bỉ Đông, khóc lên thành tiếng.

Bỉ Bỉ Đông, Giáo Hoàng Vũ Hồn Điện, Đệ nhất nữ hoàng của Võ Hồn Đế Quốc, La Sát Thần Bỉ Bỉ Đông, rốt cuộc cũng chết trước Gia Lăng Quan.

Liễu Nhị Long từ phía sau ôm chặt thân thể của Đại Sư, nước mắt không ngừng tuôn chảy:

- Tiểu Cương, ngươi còn có ta, ngươi còn có ta.

Đường Tam chậm rãi xoay người, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, kết quả cuối cùng lại như thế này. Kéo tay Tiểu Vũ, đưa đến trước mặt hắn, sau đó gắt gao ôm chặt nàng trong lồng ngực của mình.

Tuy là hắn cùng với Tiểu Vũ đã từng trải qua vô số khó khăn, cũng đã trải qua vô số gian khổ, nhưng cuối cùng bọn họ cũng có thể ở bên nhau. So với Đại Sư và Bỉ Bỉ Đông, bọn họ đã may mắn hơn rất nhiều. Hắn cũng không có tiến lên an ủi Đại Sư, đây là thời điểm mà tâm tình Đại Sư yếu ớt nhất, chỉ có mình Liễu Nhị Long mới thích hợp khuyên giải hắn mà thôi.

- Xong rồi, tất cả đều đã xong rồi.

Đường Tam thở dài một tiếng.

Tuyết Băng đi đến bên cạnh Đường Tam:

- Đúng vậy, hết thảy đều đã xong rồi. Sư phụ, ngài đã cấp cho Đế Quốc cơ hội sinh tồn. Ta thật sự không biết phải nói lời cảm tạ ngươi như thế nào. Ta chỉ có thể nói, từ nay về sau, đế quốc đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngài. Tất cả mọi người của đế quốc đều thuộc về ngài, ngay cả ta cũng vậy.

Đường Tam khoát tay áo:

- Mọi chuyện cũng đã xong hết, cũng là lúc ta công thành lui thân rồi. Ta cho đến bây giờ cũng không có đồng tình việc chiến tranh, lại càng không nguyện ý tham gia vào trong chiến tranh. Tất cả mọi thứ mà ta làm, đều là vì mình, vì bạn bè cùng với thân nhân. Ta chỉ là hy vọng, ngươi phải đi tốt con đường sau này.

Tuyết Băng cung kính nói:

- Mọi chuyện của Võ Hồn Đế Quốc cũng không cần làm phiền đến sư phụ, ta nhất định sẽ xử lý tốt.

Đường Tam nhìn về phía Tuyết Băng, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn:

- Tuyết Băng, đáp ứng ta bốn điều kiện.

Tuyết Băng không chút do dự gật đầu nói:

- Sư phụ cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi.

Đường Tam nói:

- Thứ nhất, trong quá trình hoàn toàn tiêu diệt Võ Hồn Đế Quốc, không được lạm sát kẻ vô tội.

- Vâng, ta nhất định sẽ ước thúc đám tướng sĩ của đế quốc, tuyệt không lạm sát kẻ vô tội. Phàm hễ ai đầu hàng, tuyệt đối sẽ không giết.

Đường Tam gật đầu:

- Thứ hai, trong vòng mười năm, không được phát động chiến tranh về phía Tinh La Đế Quốc. Lần đại chiến này, đã hao tài tốn của rất nhiều. Không có chiến tranh sẽ giúp cho dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức.

Đường Tam lo lắng tuyệt đối là có nguyên do. Lần nay trong cuộc chiến tranh với Võ Hồn Đế Quốc, Tuyết Băng đã bày ra phong thái minh quân một đời. Lại thêm tam quân tinh nhuệ như vậy, một chi quân đội như thế có sức mạnh vô cùng đáng sợ. Huống chi Tuyết Băng cũng căn bản không có kiêng kỵ Tinh La Đế Quốc xâm phạm mình, Thiên Đấu Đế Quốc có Thần bảo hộ a!

Tuyết Băng sửng sốt một chút, thoáng do dự một lát, nhưng hắn vẫn là gật gật đầu, nói:

- Được, ta đồng ý với ngài. Trong vòng mười năm, tuyệt đối không phát động chiến tranh về phía Tinh La Đế Quốc.

Đường Tam cười nhẹ, nói:

- Ta nghĩ, Tinh La Đế Quốc cũng nhất định không có phát động công kích về phía Thiên Đấu Đế Quốc.

Tuyết Băng mỉm cười:

- Chuyện đó đương nhien, có sư phụ ở đây, ai dám xâm phạm Thiên Đấu Đế Quốc ta chứ.

Đường Tam nhìn hắn:

- Đây là chuyện thứ ba ta nói với ngươi. Từ nay về sau, ta sẽ không có can thiệp vào mọi chuyện của đế quốc nữa. Tất cả mọi chuyện từ nay về sau đều phải do ngươi cố gắng. Từ giờ trở đi, ta cũng không còn là Lam Hạo Vương nữa, cũng không còn là Đế sư.

- Sư phụ, ngài không cần ta nữa sao?

Đôi mắt Tuyết Băng đỏ lên, muốn quỳ rạp xuống trước mặt Đường Tam, nhưng đã bị một cỗ thần lực nâng lên.

Đường Tam vỗ vỗ vai hắn:

- Tuy rằng ta không phải là Đế sư, nhưng mà ta vĩnh viễn cũng là sư phụ của ngươi. Ta có đệ tử như ngươi vậy đã cảm thấy rất vinh quang rồi. Nhưng mà, ta đã là một vị thần. Thần vốn là không được can thiệp vào chuyện của nhân loại. Hiện tại đã không còn uy hiếp của Thiên Sứ Chi Thần và La Sát Thần, ta cũng nên lui về thôi. Bất quá ngươi yên tâm, ta còn lưu lại trên thế giới này rất lâu, nếu có cường giả thần cấp uy hiếp đến đế quốc, ta nhất định không có khoanh tay đứng nhìn.

Tuyết Băng nhẹ nhàng thở ra, có những lời này của Đường Tam, hắn còn lo lắng chuyện gì nữa chứ. Chỉ cần không phải là cường giả Thần cấp, với thực lực hiện tại của Thiên Đấu Đế Quốc, căn bản là không cần e ngại cái gì.

Đường Tam tiếp tục nói:

- Chuyện cuối cùng, chính là sau khi trận chiến tranh này kết thúc, phải giải tán Đường Gia Quân, thu hồi tất cả Gia Cát Thần Nỗ, giao lại cho Đường Môn hoàn toàn thiêu hủy. Từ nay về sau Đường Môn cũng không hề tham dự bất cứ cuộc chiến tranh nào của đế quốc nữa. Đường Môn cũng sẽ không sản xuất ám khí cho bất cứ kẻ nào khác. Ám khí trong chiến tranh quá sức bá đạo, phạm đến thiên đức. Hi vọng ngươi có thể hiểu được.

Ngoài dự kiến của Đường Tam chính là, Tuyết Băng lúc này đây cũng không có do dự:

- Xin nghe theo lời dặn dò của lão sư.

Đường Tam có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi không tiếc chút nào hay sao?

Tuyết Băng mỉm cười nói:

- Đương nhiên là tiếc, nhưng mà, những lời mà ngài nói, chính là ý chỉ của thần trong lòng Tuyết Băng, những lời ngài nói đều vô cùng chính xác. Đường Môn là do một tay ngài sáng tạo ra, những gì thuộc về nó, đều do ngài quyết định.

Đường Tam cũng cười:

- Tốt lắm, ngươi cũng không làm ta thất vọng.

Tuyết Băng đột nhiên nói:

- Sư phụ, ta đã đáp ứng ngài bốn điều kiện, ngài có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không? Ta chỉ thỉnh cầu ngày một điều này thôi.

Đường Tam sửng sốt:

- Chuyện gì, ngươi nói đi.

Tuyết Băng nở nụ cười, nhìn Đường Tam, lại nhìn Tiểu Vũ:

- Sư phụ, ta hi vọng có thể làm ngươi chủ hôn cho ngài, vì ngài và sư mẫu chủ trì hôn lễ tại Thiên Đấu Thành. Đây là lễ vật duy nhất mà ta có thể tặng cho ngài và sư mẫu.

Đường Tam cùng với Tiểu Vũ liếc nhìn nhau, gương mặt Tiểu Vũ nhất thời đỏ bừng lên. Sự ngọt ngào hiện rõ trên mặt nàng không hề che giấu, nàng gục đầu vào ngực của Đường Tam.

Đường Tam vui vẻ nở nụ cười:

- Được, ta đáp ứng ngươi điều kiện cuối cùng này. Bất quá cũng không chỉ có ta cùng với Tiểu Vũ, mà là còn có Tiểu Áo và Vinh Vinh, Mập Mạp và Hương Hương, về phần Đái Lão đại và Trúc Thanh có muốn lập gia đình chung với chúng ta hay không, còn phải hỏi lại bọn họ.

Tuyết Băng mừng rỡ:

- Cầu còn không được, ta nhất định sẽ mau chóng dẹp yên Võ Hồn Đế Quốc, tổ chức cho lão sư một cái hôn lễ to lớn nhất trên toàn đại lục.

o0o

Trong một không gian hư ảo, hết thảy mọi thứ xung quanh đều lộ ra sắc thai tràn ngập mê ảo.

Hai đạo thân ảnh một đỏ một lam đang lặng yên phiêu phù ở trong đó, trước mặt bọn họ là một vòng quang mang màu trắng thật lớn, bên trong đó chính là những chuyện đang diễn ra dưới Gia Lăng Quan.

Hai đạo thân ảnh này chính là Hải Thần và Tu La Thần.

Hải Thần cười hắc hắc:

- Tu La, những việc ngươi làm đây có thể tính là làm bừa hay không? Ngươi thân là Chấp pháp giả của Thần giới, cái này gọi là biết pháp phạm pháp a!

Tu La Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái:

- Ngươi có bằng chứng gì mà nói là ta biết pháp phạm pháp?

Hải Thần ha ha cười:

- Còn không có sao? Ngươi mượn thân thể của Tiểu Vũ ẩn chứa thần lực của ngươi, hơn nữa, còn nhân lúc Đường Tam tiếp nhận truyền thừa của ta, đem Tu La Thần lực của ngươi ẩn giấu trong Vũ Hồn thứ hai của hắn.

Tu La Thần nói:

- Cái này chỉ là ta làm một chút tiện nghi trên người thừa kế của ngươi mà thôi. Tựa như ngươi trước khi Đường Tam tiến hành truyền thừa Hải Thần thần vị đã gặp hắn vậy. So với những chuyện mà ngươi làm, ta thì tính cái gì chứ? Ta cũng đâu có trợ giúp hắn hoàn thành quá trình truyền thừa.

Hải Thần nói:

- Việc Tu La Thần lực trong thân thể Tiểu Vũ tự thân phát động, ngươi giải thích như thế nào đây? Đường Tam phục sinh ngươi giải thích như thế nào? Nếu không phải ngươi cho phép Thực Thần cùng với Cửu Sắc Thần Nữ, bọn họ làm thế nào có thể nhân lúc người thừa kế của bọn họ sử dụng Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ mà đi xuống hạ giới, thi triển ra Thần Quang Phục Sinh cơ chứ? Tuy là ngoài mặt là người thừa kế bọn họ kêu gpji, nhưng mà bọn hắn hoàn toàn có thể không để ý tới mà không đi.

Tu La Thần nhàn nhạt nói:

- Ta đây chỉ là lợi dụng quy tắc một cách hợp lý nhất mà thôi.

Hải Thần nói:

- Vậy còn Tu La Thần lực mà Tiểu Vũ phóng thích ra thì sao? Nếu như không có Tu La Thần lực của ngươi bảo vệ nghị sự đại sảnh kia, người thừa kế của La Sát Thần lại như thế nào không thể phát hiện ra Đường Tam đã sống lại chứ? Lúc đó nếu như nàng ta chủ động công kích, Đường Tam cũng đã xong đời rồi.

Tu La Thần trừng mắt liếc nhìn Hải Thần một cái:

- Nghe những lời ngươi nói, tựa hồ là thực sự hy vọng Đường Tam sẽ chết à?

Hải Thần tức giận nói:

- Ta chỉ là không cam lòng, nguyên bản hắn là người thừa kế của ta, bây giờ lại phải chia cho ngươi một nửa.

Tu La Thần ngẩng đầu nói:

- Trên người hắn có viết tên người hả? Ai chứng minh hắn là của ngươi? Hơn nữa, tất cả những chuyện ta làm cũng không có vi phạm nguyên tắc. Ta nhiều nhất cũng chỉ là dẫn động một chút Tu La Thần lực mà thôi. Hơn nữa chỉ dùng lực lượng của thần hỗ trợ người thừa kế mà thôi, đây là quy tắc cho phép. Thân là Chấp pháp giả của Thần giới, ta tuyệt đối không vi phạm quy củ.

Hải Thần nói:

- Được, được, được, ta nói không lại ngươi. Ta còn không biết suy nghĩ của ngươi hay sao? Chẳng phải là ngươi hi vọng sau này Đường Tam đi đến Thần giới, có thể tiếp nhận vị trí chấp pháp giả của ngươi, để ngươi có thể rảnh rỗi nhàn hạ hay sao?

Trên mặt Tu La Thần lần đầu tiên toát ra vẻ tươi cười:

- Chúng ta hiểu nhau quá mà.

Đúng lúc này, đột nhiên một đạo kim quang xuất hiện trước người Tu La Thần cùng với Hải Thần, sau đó nháy mắt nổ tung, hóa thành vô số điểm kim quang, tiêu tán trước ngực Tu La Thần.

Tu La Thần sửng sốt một chút:

- Làm sao có thể?

Hải Thần nghi hoặc hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tu La Thần trầm giọng nói:

- Là một thế giới gọi là Ngũ Hành đại lục, người mà ta phái đi chấp hành nhiệm vụ, lại bị giết mất. Ta phải nhanh chân đến xem xem.

Hải Thần chấn động:

- Học trò của Chấp pháp giả Thần giới mà cũng bị giết sao? Thực lực đối phương đến mức nào?

Đột nhiên lúc này, một đạo quang mang hắc bạch hỗn hợp từ trên trời giáng xuống:

- Tu La Thần đại nhân, hai vị thần vương cho mời.

Hào quang nhanh chóng đại phóng, bao phủ lên người Tu La Thần, hào quang chợt lóe lên, đã biến mất trước mặt Hải Thần.

Hải Thần có chút hoang mang gãi gãi đầu:

- Xem ra, trên cái Ngũ Hành Đại Lục kia tựa hồ đã xảy ra chuyện gì rồi. Dù sao cũng không liên quan gì đến ta, để cho Tu La hắn đau đầu đi. Ha ha.

o0o

Phía Tây Nam của Thiên Đấu Đế Quốc, tỉnh Pháp Tư Nặc.

Thánh Hồn thôn, cái này chẳng qua cũng là một thôn nhỏ ở Nặc Đinh Thành tỉnh Pháp Tư Nặc với hơn ba trăm hộ gia đình mà thôi. Sở dĩ gọi là Thánh Hồn thôn, bởi vì trong truyền thuyết, hơn trăm trước nơi này đã sản sinh ra một vị hồn sư cấp bậc Hồn Thánh, do đó mới gọi như vậy. Đó cũng là sự kiêu ngạo vĩnh viễn của Thánh Hồn Thôn.

Hôm nay, đột nhiên Thánh Hồn Thôn trở nên bận rộn hẳn lên, tấm bia đá dựng ở đầu thôn, bên trên có khắc hai chữ 'Thánh Hồn' đã được thay đổi. Hai chữ 'Thánh Hồn', cũng đã được thay thành hai chữ 'Thần Hồn'. Hơn nữa, khối bia đá kia đã được đổi thành tấm bia đúc bằng vàng ròng.

- Kiệt Khắc thôn trưởng, vì sao thôn chúng ta phải đổi tên vậy?

Thân hình chống quảy trượng của lão Kiệt Khắc đã có chút già cỗi. Hắn đột nhiên đứng thẳng lưng lên, vô cùng kiêu ngạo nói:

- Bởi vì, thôn chúng ta đã sản sinh ra một vị thần...

HẾT


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-517)