Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0360

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0360: Đấu tông cường giả đại chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Shopee


Theo quanh thân từng đạo cuồng phong ngưng tụ, đạo bạch quang trên ngón tay Vân Sơn cũng càng lúc càng chói mắt, cuối cùng cơ hồ giống như một vòng ánh sáng mặt trời.

"Phong cực. Vẫn sát"

Lúc này, quanh thân Vân Sơn, không khí trong nháy mắt ngưng kết lại. Ngón tay đột nhiên chỉ thẳng hướng Tiêu Viêm, hét lớn một tiếng, chỗ ngón tay bạch quang bạo thiểm, một đạo quang tuyến cực kỳ mảnh khảnh bạo bắn ra.

Quang tuyến tốc độ nhanh đến khủng bố, nơi nó đi qua, không gian đểu chấn động, một vệt tối đen di lưu trên bầu trời, nhói mắt vô cùng.

Đấu kỹ khủng bố này năm đó khi Vân Vận đối chiến với Tử Tinh dực sư vương cũng đã từng sử dụng qua. Lần công kích đó đã trực tiếp chặt đứt chiếc sừng cứng rắn nhất ở giữa trên thân thể của Tử Tinh dực sư vương thực lực tương đương đấu hoàng. Bởi vậy có thể thấy được, thần bí đấu kỹ này có lực xuyên thủng thuộc loại khủng bố như thế náo. Hơn nữa hiện giờ đấu kỹ này lại được Vân Sơn thi triển ra, bất luận là cường độ khí thế hay kình khí đều vượt xa lúc trước Vân Vận thi triển.

"Phong cực" vừa xuất, ở cách đó xa xa đám người Gia Hình Thiên sắc mặt có hồ đều cùng khẽ biến, giống như chạy nạn, tức thì lui về phía sau một khoảng xa, xem ra, bọn họ tựa hồ đã sớm rõ sự khủng bố của loại đấu kỹ này, nói không chừng thân thể họ đã thể nghiệm qua.

Tại trên bầu trời, cũng chỉ có Tiêu Viêm cùng với Mĩ Đỗ Toa nữ vương nét mặt vẫn không đổi, như cũ đứng tại chỗ.

Thản nhiên nhìn quang tuyến bắn tới, thủ chưởng "Tiêu Viêm " khẽ nâng lên, Bạch Sâm hỏa diễm đang lượn lờ ở đầu ngón tay đột nhiên bốc mạnh lên, chớp mắt bao phủ khắp toàn thân, tay phải khẽ mở ra, huyền trọng thước lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay, mạnh mẽ nắm chặt, từ thân thước tối đen, cường quang chói mắt bộc phát ra.

Cường quang từ thân thước phát ra càng lúc càng mạnh bạo, chỉ thoáng sau, cơ hồ giống như vòng thái dương toả sáng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Sắc mặt ngưng trọng, Tiêu Viêm quát khẽ một tiếng, trọng thước trong tay hướng Vân Sơn cách đó không xa hung hăng bổ xuống.

"Diễm phân phệ lãng thước."

Tiếng quát vang vọng trên bầu trời, một đạo bạch sắc năng lượng hình một mũi loan nguyệt nhận bản rộng chừng ba trượng, từ Huyền trọng thước bắn ra.

Cự đại bạch sắc hỏa diễm năng lượng loan nguyệt nhận bắn về phía chân trời, một cỗ cảm giác nóng cháy lan toả ra, toàn trường, mọi người cơ hồ như đang ở bên trong hỏa sóng.

Loan nguyệt nhận phóng ra kèm theo từng đạo âm bạo phá trời, uy thế cường hãn xưa nay chưa từng có thậm chí như muốn đem không trung chém thành hai nửa.

Đồng dạng là thi triển cùng một loại đấu kĩ, nhưng lúc này đây "Diễm phân phệ lãng thước" so với lúc trước Tiêu Viêm thi triển mạnh mẽ hơn gấp chục lần. Đó là chênh lệch thực lực của bản thân.

Loan nguyệt nhận hoa phá trường không, dưới vô số đạo ánh mắt, cuối cùng va chạm nổ ầm cùng với đạo thiểm điện năng lượng bạch quang. Chỉ nghe được, tiếng sấm oanh tạc vang vọng trên bầu trời xanh thẳm, năng lượng sóng xung kích khủng bố tai chỗ va chạm bùng nổ phát ra xung quanh tạo nên cổ áp lực khổng lồ, cư nhiên trực tiếp chấn ngã một vài người đang đứng xung quanh.

"Đây là thực lực của đấu tông cường giả sao? Quả nhiên không giống bình thường a". Cho dù là cách nhau khá xa nhưng dư ba năng lượng phả vào mặt lại vẫn làm cho Gia Hình Thiên sắc mặt khẽ biến lần nữa, lui ra phía sau một khoảng. Gia Hình Thiên ngẩng đầu ánh mắt nóng cháy nhìn chỗ hai người giao chiến, bất kể là nói như thế nào thì hắn cũng được coi là đã đạp nữa bước chân vào đấu tông siêu cấp cường giả, nhưng ngay cả như vậy thì tại lúc chân chính đối diện với đấu tông cấp bậc, vẫn như cũ khó có thể vượt qua chênh lệch lớn như vậy.

"Tiêu Viêm lúc này, sợ là cũng có thực lực của đấu tông cấp bậc? Nếu không thì tuyệt đối không thể nào ngăn cản nổi "Phong cực" của Vân Sơn. Phải biết rằng, năm đó khi Vân Sơn còn là đấu hoàng, bằng vào chiêu thức này đã trực tiếp giết chết hai gã đấu hoàng cùng cấp của Xuất Vân đế quốc." Pháp Mã sắc mặt ngưng trọng nói.

"Không biết người có phát hiện, từ sau khi thực lực của Tiêu Viêm đột nhiên tăng lên, sử dụng dị hỏa vẻn vẹn chỉ là loại bạch sâm hoả diễm còn thanh sắc hỏa diễm kia, không hề dùng đến " Pháp Mã bỗng nhiên nói. Hắn thân là luyện dược sư, tự nhiên là chú ý tới hỏa diễm.

"Ân, nhưng là hiện tại thủ pháp Tiêu Viêm khống chế bạch sắc hỏa diễm so với lúc trước cao minh hơn không biết bao nhiêu lần a." Gia Hình Thiên gật gật đầu. nói.

"Người nầy. Thật sự là làm cho người ta suy xét không ra." Pháp Mã trầm tư một hồi. Cũng không tìm ra nửa điểm rõ ràng. Chỉ đành lắc đầu cười khổ nói.

Gia Hình Thiên tràn đầy đồng cảm, đầu chợt ngẩng lên nhìn dư ba năng lượng đang dần dần tiêu tán, khi hắn nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn trôi nổi giữa không trung bình yên vô sự, liền nói: "Xem ra hôm nay Vân Sơn muốn lưu Tiêu Viêm lại. Thật đúng là tương đối khó khăn a. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Mĩ Đỗ Toa nữ vương cũng không hề kém Tiêu Viêm, đang như hổ rình mồi, nếu là hai người liên thủ, cho dù là Vân Sơn cũng chỉ có nước tạm lánh mũi nhọn a."

"Hiện tai Vân Sơn cũng là đâm lao thì phải theo lao a. Tông môn đại trưởng lão bị đánh chết tại trước mắt nhiều người như vậy, mặc kệ đối phương thực lực như thế nào, hắn đều phải ra tay a, nói cách khác, chuyện này truyền ra ngoài, Vân Lam tông so với lần trước còn mất mặt lớn hơn rất nhiều."Pháp Mã thở dài nói tiếp: "Hơn nữa, song phương đã kết thù oán, lấy tính tình Vân Sơn, quyết sẽ không để cho một địch nhân có tiềm lực khủng bố như vậy trong tương lai, thuận lợi rời đi."

"Việc này, cũng là Vân Lăng tự chuốc lấy a, không có việc gì sao lại chạy tới Ô Thản thành áp bức Tiêu gia. Đây không phải là bức Tiêu Viêm nối điên sao? Hắn tưởng rằng mượn tên tuổi Vân Lam tông liền muốn làm gì thì làm sao. Không nghĩ đến lần này lại gặp phải nhân vật tàn nhẫn như vậy."Gia Hình Thiên thản nhiên nói.

Pháp Mã cười khổ lắc đầu, cũng không thể phát biểu ý kiến gì về việc này. Ngẩng đầu nhìn thân hình Tiêu Viêm cùng với Vân Sơn. Lẩm bẩm nói: "Ai. Hy vọng đừng tạo thêm thương vong nữa, nói cách khác, sự việc này đối với Gia Mã đế quốc sẽ tổn thất lớn a."

"Hắc, tông chủ của Vân Lam tông bất quá cũng thế thôi." Trên bầu trời, Tiêu Viêm tay áo bào khẽ phất đem năng lượng sóng xung kích đang khuếch tán tới trước mặt đánh tan, khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút cười lạnh.

Vân Sơn sắc mặt băng hàn nhìn Tiêu Viêm một cọng lông cũng không tổn hại gi, sau một lúc lâu, chậm rãi hít một hơi, thanh âm lạnh lùng nói:"Ngươi lúc này. Đích xác rất mạnh, bất quá ta tin tưởng, nguồn lực lượng kia sẽ cạn kiệt rất mau thôi, lực lượng của ta là thuộc chính bản thân ta, mà lực lượng của ngươi chỉ là mượn dùng hoặc có lẽ chỉ là bám trụ trên thân thể ngươi, tất sẽ phải hao kiệt cho đến hết, ta không tin ngươi có thể duy trì liên tục vĩnh cửu."

"Quan hệ giữa song phương chúng ta đã không thể còn con đuờng nào hoà hoãn, ta sẽ không để mặc cho một người ngày sau có thể thực sự trở thành đấu tông cường giả thuận lợi đào thoát. Sau đó mang mối cừu hận Vân lam tông trên lưng từ từ lớn dần. Cuối cùng, lại đến đảo điên Vân lam tông ta."Trong lời nói của Vân Sơn, cư nhiên là bắt đầu lượn lờ dày đặc sát ý.

Đầy tràn một mảnh an tĩnh, lời này của Vân Sơn không thể nghi ngờ đã biểu lộ, hắn đã có tâm muốn giết chết bằng được Tiêu Viêm, bởi hắn cũng rõ ràng, một khi Tiêu Viêm thuận lợi đào thoát, như vậy, tuyệt đối là thả hổ về rừng, ngày sau có lẽ Vân Lam tông sẽ phải trả cái giá cực kỳ khổng lồ.

"Tiêu Viêm" sắc mặt thoáng thay đổi, Vân Sơn nói không giả, tuy rằng Tiêu Viêm lúc này là do Dược Lão khống chế, nhưng dù sao cũng không thể chân chính hoàn toàn khống chế thân thể Tiêu Viêm. Hơn nữa, lúc trước Tiêu Viêm thi triển Phật Nộ Hỏa Liên, cũng đã tiêu hao không ít linh hồn lực của Dược Lão. Nếu không nhờ có gốc Thất Huyễn thanh linh tiên, sợ rằng một cái Phật Nộ Hỏa Liên này lại sẽ làm Dược Lão tiếp tục rơi vào một suy nhược li bì.

Bất quá, cho dù hiện giờ vì có Thất Huyễn thanh linh tiên trợ giúp, Dược Lão cũng chưa đến mức lâm vào quá suy nhược, nhưng dù sao cũng đúng như lời Vân Sơn. Không thể chân chính trong thời gian dài mượn dùng thân thể Tiêu Viêm để chiến đấu với Vân Sơn đến cùng được. Đến khi đó, dược lão cũng chỉ còn cách thu hồi linh hồn lực. Mà thật sự khi mất đi che chở của dược lão thì Tiêu Viêm tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.

"Sư phụ trước hết rút lui đã, Vân Sơn hiện tại rất mạnh, chúng ta không thể chính diện đánh bại hắn, hơn nữa, thời gian ngài xuất hiện cũng đã lâu rồi." Thanh âm yếu ớt đột nhiên trong đầu "Tiêu Viêm" vang lên.

"Ha hả. Yên tâm đi. Tuy rằng hiện giờ thực lực đại giảm. Nhưng bằng Vân Sơn kia. Muốn lưu ta lại, vẫn chỉ là tưởng tượng mà thôi." Thanh âm già nua. Trấn an Tiêu Viêm.

"Bất quá, trận thế hôm nay, hắn sẽ không đánh bừa. Trận pháp hợp kích của Vân Lam tông có vài phần kỳ diệu. Nếu là mở ra thì vẫn được, còn muốn chạy, sẽ phiền toái hơn rất nhiều. Tuy rằng Mĩ Đỗ Toa nữ vương nhìn như là đang trợ giúp ngươi, nhưng bảo nàng liên thủ đánh chết Vân Sơn, nàng tất nhiên sẽ không tán thành. Một người là đấu tông cường giả lúc sắp chết phản kích cũng không phải vừa. Nàng không có khả năng vì ngươi mà chịu mạo hiểm lớn như vậy."Hơi trầm ngâm một chút, Dược Lão nhẹ giọng nói.

"Cũng tốt. Hôm nay cũng đã cùng hắn dây dưa quá nhiều rồi. Rút lui thôi, Đến khi nào quay lại nơi này. Sư phụ nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo."

"Ha hả. Lần này rời đi có lẽ một thời gian dài mới có thể trở lại Gia Mã đế quốc. Khi nào có thể quay trở lại đây, đến lúc đó chuyện phụ thân mất tích, sỉ nhục gia tộc bị ép đến phải rời đi, sẽ do đích thân đệ tử giải quyết." Trong thanh âm yếu ớt thoáng chứa nhàn nhạt cừu hận. Phụ thân mất tích, đã làm Tiêu Viêm cừu hận cùng phẫn nộ, muốn cho nó hoàn toàn bùng nổ tại Vân lam tông. Nếu không bởi vì bọn họ, Tiêu Chiến cũng sẽ không bị ép chạy ra khỏi Ô Thản Thành. Như vậy tự nhiên cũng sẽ không mất tích bất ngờ như vậy, hơn nữa, khi đánh chết Vân Lăng, Vân Lam tông ngăn cản cùng bày ra sát ý lúc trước, cũng đã làm cho Tiêu Viêm đối với tông phái này hoàn toàn nổi lên lòng chán ghét.

"Ha ha, có sáng suốt như vậy mới là tốt nhất." Vui mừng cười cười, Dược Lão nói: "Một khi đã như thế. Vậy trước tiên rời đi, thời gian ta xuất hiện nơi này, cũng không còn nhiều."

Trên bầu trời, "Tiêu Viêm" chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua bốn phía một vòng, hướng Vân Sơn cười to nói: "Ta lúc trước đó đã nói qua. Ta nếu muốn ly khai, Vân Lam tông ngươi, vẫn không có người nào có thể cản ta."

"Càn rỡ. Ngươi thực tưởng Vân lam tông ta sừng sững ở Gia Mã đế quốc nhiều năm như vậy, là dựa vào hư danh thôi sao?" Vân Sơn khóe miệng khẽ nhếch, bào đột nhiên huy động, vài đạo bạch mang từ tay áo bạo bắn ra. Những đạo bạch mang này rãi rác ở chung quanh không trung, chỉ thoáng sau, bạch mang đại thịnh, vô số bạch ti lan tràn ra, vẻn vẹn trong nháy mắt thời gian, bạch ti liền dày đặc không trung, cuối cùng hình thành thiên la địa võng hé ra như ẩn như hiện che lấp toàn bộ không trung.

"Vân Lam tông chúng trưởng lão nghe lệnh. Kết Vân Yên Phúc Nhật trận."

Một tiếng quát chói tai. Trên quảng trường. Gần hai mươi đạo thân ảnh ứng thanh lướt tới. Chợt ánh sáng đại thịnh. Từng đạo bạch sắc vụ khí. Tại trong cơ thể các trưởng lão lan tràn ra. Cuối cùng lại lần nữa giống như một đoàn vụ hải quanh quẩn trên bầu trời, chỉ bất quá lúc này đây ở giữa vân hải là Vân Sơn.

Lần trước, Vân Lăng với cấp bậc đấu vương, bằng vào Vân Yên Phúc Nhật trận, làm cho Hải Ba Đông với thực lực đấu hoàng cũng phải đối phó chật vật, mà hiện giờ, người chủ trận đổi thành Vân Sơn thực lực đấu tông cấp bậc, không thể nghi ngờ, lần này đây, cái gọi là Vân Yên Phúc Nhật trận, sẽ thay đổi càng thêm khủng bố.

"Rút." Tại lúc Vân Yên Phúc Nhật trận còn chưa kết thành, Dược Lão đang khống chế thân thể Tiêu Viêm, như tia chớp xuất hiện tại chỗ bạch sắc năng lượng võng, phía trên bàn tay, sâm bạch hỏa diễm bạo dũng phát ra, hung hăng nện lên bạch võng.

"Thình thịch." Sâm bạch sắc hỏa diễm đập lên phía trên, thế nhưng một kích vẫn chưa phá vỡ được, ngược lại bị xúc cảm mềm mại phía trên chấn bắn ngược trở lại.

"Quả nhiên có vài phần quỷ dị". Khẽ di một tiếng, Dược Lão bàn tay huy động, lần nữa lại triệu hồi ra một đoàn sâm bạch sắc hỏa diễm, sau đó gắt gao dính chặt trên bạch võng, lần này hoả diễm không bị bắn ngược trở lại, nhiệt độ nóng cháy, làm cho bạch võng thoáng có chút hư ảo.

"Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy." Ngay lúc bạch võng sắp bị đốt cháy. Sau lưng lại vang lên tiếng quát lạnh của Vân Sơn. Theo tiếng quát lạnh, một đạo âm bạo chi thanh xen lẫn bàng bạc kình khí ầm ầm lao đến.

Trong nháy mắt xoay người lại, Dược Lão nhìn đạo bạch sắc năng lượng bắn đến, tay áo bào huy động, đoàn sâm bạch sắc hỏa diễm từ trong tay áo phát ra càng thêm dày đặc, cuối cùng đọng lại thành khối giống như một tấm băng kính. Bất quá ở phía trên băng kính vẫn lượn lờ một ít bạch sắc hỏa diễm, băng hỏa tương dung, lưu chuyển qua lại. Nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

"Oanh."

Bạch ti năng lượng nện mạnh phía trên băng kính. Tại nơi va chạm, bạch sắc hỏa diễm vọt lên, mà phàm là nơi bị bạch ti năng lượng bao phủ, đều trong nháy mắt bị đông kết thành thực chất băng khối. Bất quá tuy rằng bạch sắc hỏa diễm cực kỳ quỷ dị, nhưng kình khí bên trong đạo bạch ti năng lượng ẩn chứa cũng vô cùng khổng lồ, bởi vậy, bạch sắc hỏa diễm chỉ bốc lên được nửa chừng tức thì liền yếu dần, bạch ti năng lượng liên tiếp bắn tới trùng kích thành một mảnh hư vô.

Bạch ti năng lượng đánh tan bạch sắc hỏa diễm, tiếp theo tàn nhẫn nện phía trên băng kính, ở phía sau "Tiêu Viêm" cũng nghiêng ngả, từng đạo bạch ti liên tiếp bắn tới, trên băng kính xuất hiện vết nứt, cuối cùng răng rắc vỡ tan, hóa thành mảnh vụn đầy trời.

"Cho dù ngươi có dị hỏa hỗ trợ. Hôm nay, muốn rời đi, cũng không phải chuyện dễ." Thân thể huyền phù trong mây, chung quanh nồng đậm năng lượng, làm cho thân thể Vân Sơn tản ra hào quang nhàn nhạt. Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm, song thủ nhanh chóng xoay tròn, trên mặt vân khí, phia sau kia là nơi từng được Vân Lăng triệu hồi ra vân cung, lại lần nữa hiện lên, chẳng qua lần này thể tích cung so với lần trước, cơ hồ rộng hơn đến vài lần, liếc mắt nhìn lại liền giống như thanh cự cung Xạ Nhật chuyên dụng.

"Vân Yên Phúc Nhật trận này... đích xác có chút điểm phiền toái". Thoáng nhíu mày nhìn cự đại vân cung, Dược lão đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên ở trong lòng Tiêu Viêm thầm nói.

Một lát sau, sau một hồi trao đổi, Dược lão thân hình bỗng nhiên run rẩy, chợt quỷ dị biến mất ở giữa không khung.

Dược Lão biến mất, cũng không làm Vân Sơn khuôn mặt có chút động dung, hơi nhắm mắt lại, hai tay giương cung, sau đó thân thể chậm rãi vặn vẹo, dựa vào cảm giác chính mình mà tìm kiếm mục tiêu công kích.

Trên bầu trời, đột ngột lâm vào một mảnh an tĩnh.

Thế nhưng an tĩnh vẫn chưa được bao lâu chợt bị phá vỡ, chỉ thấy Vân Sơn đôi mắt hơi nhắm lại đột nhiên mở ra. Thủ chưởng giương cung không hề do dự, ngón tay buông lỏng, trước mặt vân cung cự đại cũng là tùy thời mở ra. Trên cung đã lắp sẵn vân tiễn cự đại, xuy một tiếng, khai phá tầng mây, hướng nơi không gian trống rỗng bắn tới.

Vân tiễn hóa thành một đạo ánh sáng, trong nháy mắt vạch ngang phía chân trời, ngay sắp khi trúng vào chỗ hư không, sâm bạch sắc hỏa diễm bỗng nhiên cuộn quét ra, tựa như lửa từ trời giáng xuống, tạo thành rung động khuếch tán ra bốn phía.

"Oanh."

Song phương chạm nhau, lại là một tiếng nổ mạnh. , bất quá lần này sâm bạch sắc hỏa diễm tựa hồ không tạo ra được hiệu quả lớn, vẻn vẹn chỉ ngăn được trong chốc lát, vân tiễn khủng bố liền phá hỏa xuyên thẳng tới. Hưu một tiếng, bắn thủng vào hư không, đáng tiếc, không có xuất hiện dù là nửa cái nhân ảnh, đồng dạng cũng không có máu huyết rơi ra.

Ánh mắt gắt gao nhìn chỗ vân tiễn bắn thủng, nhìn vân tiễn trống không, Vân Sơn ngẩn ra, chợt mặt đột nhiên thay đổi, liền xoay người lại, hai tay vũ động, chung quanh vân khí cấp tốc lượn lờ sau đó đọng lại trước người hắn một cự đại bạch sắc vân thuẫn.

Ngay khi bạch sắc vân thuẫn thành hình, trong vân hải, một đạo ảo ảnh đột ngột hiện lên, lạnh lùng nhìn Vân Sơn phía sau vân thuẫn trong suốt, hai tay xoay chuyển, thanh sắc cùng bạch sắc hỏa diễm lại đồng thời xuất hiện trong lòng bàn tay.

Nhìn hai đạo hỏa diễm, Vân Sơn thân thể chấn động, mục quang nhìn thẳng vào con ngươi của thanh niên, chỉ thấy nơi đó, nguyên bản vốn đang hai màu xanh trắng, cư nhiên lại lần nữa biến thành đen nhánh, nhìn con ngươi tối đen kia, chẳng biết tại sao, Vân Sơn bỗng nhiên có suy nghĩ, Tiêu Viêm hiện tại, có thể mới chân chính là chính hắn?

"Người đã muốn lưu người, vậy hãy thử lại mùi vị của hỏa liên xem sao." Khóe miệng khẽ nhếch, Tiêu Viêm thanh âm cười lạnh nói. Lúc nãy, Dược Lão đã thầm thông tri cho hắn, tới gần phía sau người, rồi do hắn thi triển tối công kích cương mãnh, bởi vì chỉ có Tiêu Viêm mới có thể khống chế Phật Nộ Hỏa Liên.

Tiếng cười vừa dứt, hai tay đột nhiên đan mạnh vào nhau, lần này có Dược Lão duy trì lực lượng, lưỡng sắc hỏa diễm dung hợp tốc độ cơ hồ so với lúc trước nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, tại giữa đạo sấm rền vang, một đóa thanh bạch hỏa liên khoảng nắm tay, nhanh chóng từ trong lòng bàn tay Tiêu Viêm bốc dựng lên.

"Đi"

Khóe miệng nhếch lên, Tiêu Viêm quát khẽ một tiếng, hỏa liên nhất thời bắn ra, cuối cùng dưới ánh mắt của Vân Sơn, nện thật mạnh lên phiến bạch sắc vân thuẫn.

"....."

Tuy rằng Phật Nộ Hỏa Liên lần này cũng không có khuynh lực khống chế hoàn mỹ như lần trước, nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng đã gia chú thêm lực lượng hùng hồn của Dược Lão, bởi vậy uy lực cũng sẽ không thể yếu hơn so với lúc trước Dược Lão tự mình thi triển "Diễm phân phệ lãng thước".

Theo tiếng sấm nổ vang vọng, đóa hỏa liên lại lần nữa ở trong vân hải nở rộ, chung quanh, năng lượng vân đoàn hoàn toàn từ năng lượng cấu thành cũng bị chấn tan thành hư ảo.

Vân Sơn thân thể cấp tốc hạ xuống, sắc mặt tái nhợt, khoảng cách này hoả liên nổ mạnh, cơ hồ toàn bộ đều là nhắm vào hắn, cho nên cho dù là có thêm vân thuẫn bảo hộ, nhưng hắn như cũ vẫn bị chấn động bắn ra khỏi vân hải, mà thân thể sau khi bị chấn bay ra khỏi vân hải, đại trận cũng tự nhiên là không thể sử dụng.

Trên quảng trường, vô số đệ tử Vân Lam tông nhìn Vân Sơn bị Tiêu Viêm chấn bay khỏi vân hải, quay sang nhìn nhau không nói ra lời, chẳng biết tại sao, nhưng sâu trong lòng dâng lên một cổ hàn ý lạnh cả người.

"Sư tổ."

Vân Sơn rơi xuống, Nạp Lan Yên Nhiên bàn tay mềm mại nhịn không được che lại đôi môi đỏ mọng thất thanh nói.

"Không hổ là đấu tông cường giả, hỏa liên nổ mạnh ở khoảng cách gần như vậy. Nếu đổi lại là chúng ta, sợ rằng ít nhất cũng ném đi cái mạng già rồi?". Pháp Mã cười khổ nói.

"Ta còn tưởng rằng Tiêu Viêm cũng không thể dùng lại thanh sắc hỏa diễm, nguyên lai vẫn là lưu trữ chuẩn bị đến lúc này." Gia Hình Thiên lắc lắc đầu, thở dài nói.

Năng lượng trên cơ thể hắn, theo thời gian càng lúc càng yếu". Pháp Mã nhíu mày, thân là ngũ phẩm luyện dược sư, linh hồn cảm giác lực vượt xa đấu hoàng cường giả bình thường, bởi vậy, hắn liền nhận ra biến hóa của Tiêu Viêm lúc này.

Trên bầu trời, lúc chấn bay Vân Sơn khỏi vân hải, Tiêu Viêm thoáng chần chờ, sau đó mạnh mẽ cắn răng, hai chân khẽ đạp hư không, thân thể đột nhiên hạ xuống, chợt thẳng hướng Vân Sơn lao tới.

"Hôm nay, phải thu lại chút điểm lợi tức chứ." Tay mở ra, lưỡng sắc hỏa diễm cấp tốc lượn lờ bốc lên, Tiêu Viêm nhanh chóng tiếp cận nơi Vân Sơn rơi xuống, lúc này đây, vẫn đang bị chấn trong dư ba bạo tạc khủng bố vừa rồi, trong cơ thể Vân Sơn đấu khí vẫn còn đang rối loạn, bởi vậy, tự nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Viêm lao tới gần.

"Lão gia hỏa, ngươi nếu đã hạ lệnh truy sát, ta đây trước hết giết chết ngươi cho xong." Một tiếng cười lạnh, Tiêu Viêm song chưởng hướng ngựcVân Sơn mạnh mẽ đánh tới.

Ngay tại lúc đánh tới sát ngực, một đạo thanh âm kinh hoảng vội vàng vang lên: "Tiêu Viêm, Không nên."

Thanh âm vang lên, một đạo kình khí cũng cấp tốc bắn đến sau lưng Tiêu Viêm, hắn nhíu mày, xoay người, bàn tay khẽ huy động, một cỗ bạch sắc hỏa diễm bắn ra, liền tức thì đốt cháy đạo kiếm khí sắc bén thành hư vô, mắt lạnh nhìn Vân Vận cầm trường kiếm trong tay đang huyền phù giữa không trung, cười lạnh nói: "Ngươi cũng muốn ra tay với ta sao?".

"Ta là tông chủ Vân Lam tông. Danh dự Vân Lam tông, ta phải giữ. Hơn nữa, Vân Sơn là sư phụ của ta, ta không có khả năng nhìn ngươi thương tổn đến người."Vân Vận cười nói.

"Ngươi cho rằng nếu như ngày nào đó ta rơi vào trong tay hắn, có thể còn sống sao?" Tiêu Viêm trào phúng nói.

Vân Vận trầm mặt, trên dung nhan xinh đẹp lộ vẻ đấu tranh.

Bàn tay khẽ run rẩy, Tiêu Viêm hít một hơi, xoay người lại, bàn tay huy động, định giáng xuống Vân Sơn một đạo hỏa diễm.

Nhìn hành động của Tiêu Viêm, Vân Vận cắn răng, phong dực sau lưng rung lên, trường kiếm cầm trong tay hướng sau lưng Tiêu Viêm đâm tới. Bất kể như thế nào, thân là tông chủ, nàng lúc nào cũng phải khắc khắc ghi nhớ danh dự của tông môn. Nàng không thể nhìn thanh danh bao đời của Vân Lam tông bị Tiêu Viêm hủy hết.

Sau lưng truyền đến hàn phong, làm cho Tiêu Viêm trong lòng chùn xuống. Có lẽ trong lòng nàng, mình so với Vân Lam tông, căn bản nhỏ bé không đáng kể chút gì.

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm chậm rãi lắc lắc đầu, buông tha giết chết Vân Sơn, xoay người lại lạnh lùng nhìn Vân Vận đang công kích đến.

"Cẩn thận."

Ngay tại lúc Tiêu Viêm xoay người, hai tiếng quát, mạnh mẽ vang lên, một tiếng là xuất phát từ miệng Vân Vận, một tiếng khác còn lại là của Dược Lão từ trong lòng lên tiếng đề tĩnh.

Khi tiếng quát vừa mới vang lên, Tiêu Viêm liền cảnh giác, vội vàng quay đầu lại, một đạo bạch ảnh hiện lên trong con ngươi, lộ ra một khuôn mặt băng lạnh, rõ ràng là Vân Sơn vừa rơi xuống.

"Kết thúc. Tiêu VIêm."

Quyền đầu xen lẫn âm huởng bạo nộ, áp lực khổng lồ, trực tiếp làm không gian chung quanh xuất hiện từng đạo gợn sóng. Trên quyền đầu, năng lượng vân vụ ngưng tụ thành hình, con mắt Tiêu Viêm co rút lại, quyền đầu cơ hồ như một đạo phong lôi chớp giật hung hăng nện trên lưng. Tiêu Viêm lúc này đã trở tay không kịp.

"Phốc"

Sau lưng cự lực truyền đến, Tiêu Viêm sắc mặt xanh ngắt, một ngụm máu tươi rốt cuộc nhịn không được phun ra, mượn phản lực mạnh mẽ của cỗ cự lực đạo, thân thể bạo bắn về phía trước.

"Hoa."

Chỉ trong chớp mắt, trên bầu trời thế cục lại đột ngột xoay chuyển, biến cố như vậy làm cho tất cả mọi người phía dưới thần tình đều hết sức kinh ngạc.

"Vân Sơn! Lấy thân phận của ngươi, không ngờ lại ra tay đánh lén. Ngươi làm.... khá lắm?" Sắc mặt khẽ biến nhìn Tiêu Viêm thổ huyết, Hải Ba Đông nhịn không được phẫn nộ quát.

Một bên, đám người Gia Hình Thiên hơi nhíu mày, hiển nhiên là đối với hành động của Vân Sơn cũng không có một chút ủng hộ nào cả. Bất quá cũng không nói gì.

Vân Sơn khuôn mặt lạnh lùng không để ý đến Hải Ba Đông, hắn rõ ràng đuợc Tiêu Viêm có sẵn tiềm lực khủng bố như thế nào, nếu là buông tha Tiêu Viêm rời đi, ngày sau, Vân Lam tông sợ rằng sẽ chân chính bị hủy trong người này. Cho nên, cho dù ngày sau sau có bị bêu danh, hôm nay hắn cũng phải đánh chết Tiêu Viem.

Gió bên tai gào thét. Tiêu Viêm lau vết máu ở khóe miệng, nhãn tình băng lãnh nhìn Vân Vận vẻ mặt đang tái nhợt, bàn tay khẽ động, một kiện nội giáp xuất hiện trong tay, tay cầm nội giáp, lắc lắc đầu tự giễu, sau đó ném mạnh về phái trước.

"Mặc kệ ngươi là Vân Chi hay là Vân Vận, ngày sau giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa, thứ này, trả lại cho ngươi"

Lời nói dứt khoát được đấu khí bao lại, lạnh lùng truyền thẳng vào trong tai Vân Vận, nhất thời, sắc mặt nàng vốn đã tái nhợt lại càng tái trắng thêm.

Như phản xạ có điều kiện, duỗi tay tiếp nhận mảnh nội giáp màu lam nhạt đang phóng tới, Vân Vận hàm răng cắn chặt lên vành môi đỏ mọng, cúi đầu nhìn vết rách được che kín, nội giáp được lau chùi cực kỳ sạch sẽ, trong lúc nhất thời thần tình ngẩn ra tại chỗ.

Thân thể Tiêu Viêm mạnh mẽ lao thẳng tới bạch sắc năng lượng võng, thanh sắc hỏa diễm từ sau lưng mãnh liệt tràn ra, hai loại hỏa diễm đan vào nhau, bạch võng cấp tốc bị hòa tan, chợt Tiêu Viêm giống như một viên lưỡng sắc lưu tinh, biến mất trong núi non rừng rậm không thấy điểm cuôi.

"Ha ha, Vân Sơn, một chưởng này, ta Tiêu Viêm ghi nhớ trong lòng, ngày sau, nhất định phải đòi lại gấp mười lần."

Thân hình rất nhanh biến mất bên trong thâm sơn. Tiếng cười lạnh của Tiêu Viêm vẫn quanh quẩn trên khoảng không của quảng trường, Trong tiếng cười hàm ẩn sát ý, làm cho một vài đệ tử của Vân Lam tông lạnh toát cả người.

Sắc mặt xang mét nhìn theo hướng Tiêu Viêm, Vân Sơn bàn tay vung lên, tiếng quát lạnh vang vọng toàn bộ tông môn."Vân Lam tông cái vị chấp sự, trưởng lão nghe lệnh. Mang quân đội lập tức tiến vào thâm sơn, tìm cho ra Tiêu Viêm cho ta. Trong cơ thể hắn đã có lưu lại dấu hiệu đặc thù của ta. Tuyệt đối trốn không thoát."

"Bắt lấy hắn. Bất luận chết sống."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1639)