← Ch.0549 | Ch.0551 → |
Không khí chợt đọng lại, đoàn người Liễu Kình chậm rãi dừng trước mặt đám người Tiêu Viêm. Liễu Kình liếc nhìn Tiêu Viêm, Lâm Tu Nhai mấy người một cái, thản nhiên nói: "Rốt cục cũng gặp lại, ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi."
Đối với lời của Liễu Kình, Tiêu Viêm tự nhiên là sẽ không ngu ngốc cho là đang nói mình, người nội viện đều biết, Liễu Kình đối thủ là Lâm Tu Nhai, còn những người khác, trừ Tử Nghiên cái tiểu quái vật đã vượt xa bọn họ ra, cơ hồ cực ít có người có tư cách làm cho Liễu Kình coi trọng như vậy, cho dù là xếp hạng thứ tư Nghiêm Hạo, mặc dù ngày thường đối với Liễu Kình không có chút nào tỏ ra sợ hãi, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn có thêm mấy phần kiêng kỵ.
"Hy vọng lần này vận khí của ngươi tốt."
Lâm Tu Nhai trả lời bằng giọng cười nhạt, mặc dù vóc người cùng Liễu Kình so ra cơ hồ là nhỏ con hơn, song với khí chất đặc thù, đã làm cho Liễu Kình tên quái vật to xác này cũng không có chút chiếm thượng phong so với Lâm Tu Nhai.
Hai người nói chuyện, mặc dù đơn giản, nhưng lại khó có thể che giấu khí thế đối chọi gay gắt tràn ngập, làm đối thủ nhiều năm, hai người thời thời khắc khắc đều là ganh đua tranh giành, cuộc chiến đấu năm đó, Liễu Kình thua ở trong tay Lâm Tu Nhai chỉ nửa chiêu, vì vậy vẫn luôn canh cánh trong lòng, bất quá những năm này dù thực lực tăng nhanh, nhưng hắn vẫn không tìm Lâm Tu Nhai tỷ thí, chính là vì hắn là kẻ lòng tràn đầy ngạo khí, hắn đang đợi cơ hội này, năm đó hắn ở cuộc so tài cường bảng bại bởi Lâm Tu Nhai, hôm nay, hắn cần phải ở chính nơi đây lấy được thắng lợi! Mười năm mài kiếm, chính vì cuộc chiến này, Liễu Kình không biết rơi bao nhiêu mồ hôi, nhẫn nại lấy cảm giác cô độc, một mình nhấm nháp trong tu luyện khô khan...
Khi hai người nói chuyện với nhau, trên đài cao không khí cực kỳ an tĩnh, mặc dù có thể ở trên lôi đài này, đều là thuộc về nội viện cường giả hàng đầu, nhưng là đối với hai tên quái vật này, cho dù là bọn họ tâm cao khí ngạo đến đâu, bất kể là thừa nhận hay không, trong lòng đều phải có hoặc nhiều hoặc ít có mấy phần kính ý, thực lực vi tôn, điều này ở Đấu Khí Đại Lục mặc cho địa phương nào, đều là quy tắc bất biến.
Hai đạo mục quang ở giữa không trung va chạm, tựa hồ như có tia lửa hiện lên, không khí nồng nặc mùi hoả dược, song phương trong lúc này nhìn có vẻ như, chỉ cần có một lời không hợp liền sẽ ra tay sống mái.
Dĩ nhiên, đối với điểm này, Tiêu Viêm cũng không có quá lo lắng, hai người cũng không phải là hạng người hấp tấp xao động, Liễu Kình mặc dù nhìn giống người tam đại ngũ thô (tứ chi phát triển đó ^_^), nhưng hắn có thể sau khi bại trong tay Lâm Tu Nhai, vẫn ẩn nhẫn cho tới hôm nay, đã đủ để nhìn ra tâm tính, cho nên chuyện ở nơi này xảy ra động thủ, đối với hai con cáo này, có chút khó có thể phát sinh.
Ánh mắt tùy ý liếc tới, bỗng nhiên nhìn thấy Liễu Phỉ mặt xám đen, đang nấp phía sau Liễu Kình, Tiêu Viêm chân mày cau lại, cũng phát hiện ánh mắt của nàng chính là Huân nhi bên cạnh, hiển nhiên, việc Huân nhi ngày ấy giữa chốn đông người cho nàng một bạt tai, nàng ta vẫn ghi hận trong lòng..
Bất quá đối với ánh mắt đầy hận ý của Liễu Phỉ, Huân Nhi vẫn tỏ như không hề thấy, một đôi mỹ nhãn vẫn luôn dừng lại ở phía sau Tiêu Viêm, vừa lúc một ánh mặt trời rơi đến, đem khuôn mặt tinh sảo thanh nhã đến tuyệt mỹ kia lưu lại kim sắc quang huy, mày liễu dưới ánh nắng khẽ lay động, mông lung như mộng huyễn, cảnh tượng này, cho dù là nhan sắc vốn là không tầm thường như Liễu Phỉ cũng đều nhịn không khỏi nhiều phần ghen tỵ.
Tuyệt cảnh này cũng bị Diêu Thịnh ở phía sau Liễu Kình nhìn thấy, quả tim không khỏi giật giật, mơ màng chợt cảm giác được cánh tay đau nhói, một âm thanh yếu ớt nhưng lạnh như băng ở bên cạnh truyền đến: "Hừ, chính là tiện nhân này ngày đó đánh ta một bạt tai ngươi nếu muốn ta cho ngươi cơ hội, nhất định phải thay ta trả món nợ này!"
Da mặt giật giật, Diêu Thịnh ánh mắt ở biến ảo một trận, rốt cục đem ánh mắt âm lãnh quăng ở tại trên người Tiêu Viêm, rồi chậm rãi tiến lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiêu Viêm, nữ nhân của mình nên trông nom cẩn thận hơn một chút, nếu không, sau này sợ rằng ngươi sẽ ăn nhiều đau khổ."
Lời của Diêu Thịnh, rõ ràng là hướng về Tiêu Viêm, cho nên sau khi nghe hắn nói, Ngô Hạo, Hổ Gia mấy người sắc mặt nhất thời biến đổi, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ..
Diêu Thịnh đột nhiên nói ra châm chích lộ liễu bậc này, cũng làm cho Liễu Kình chân mày khẽ cau, nhưng vẫn không nói gì, hắn rõ ràng Diêu Thịnh là muốn thay Liễu Phỉ vì cái tát kia mà ra mặt, làm biểu ca của Liễu Phỉ, hắn tự nhiên là không thế nào mở miệng ngăn cản.
Ánh mắt bất chợt nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh phía sau Tiêu Viêm, Liễu Kình tựa hồ cảm ứng được gì, cước bộ hướng tả lướt ngang một bước, lần nữa đem Liễu Phỉ che ở phía sau, ngày đó ở giữa sân đấu tràng tỉ thí, hắn đã chứng kiến loại thân pháp quỷ mị của Huân Nhi, vì vậy hôm nay cũng không dám sơ suất, một lần để cho người ta ngay trước mắt mình đánh Liễu Phỉ một cái tát có lẽ vẫn có thể nói là ứng phó không kịp, nhưng nếu hai lần, chỉ sợ sẽ có người đối với năng lực hắn sinh ra nghi vấn.
Tâm nhãn hướng lên, Tiêu Viêm nhìn một lúc gương mặt âm lãnh của Diêu Thịnh, rồi chợt vươn tay giữ lấy Huân nhi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Diêu Thịnh, nhàn nhạt cười nói: "Nơi này không cho phép động thủ, đến lúc đại tái gặp lại, ta giúp ngươi đòi lại gấp mười lần." Nụ cười kia, không hề che dấu lãnh ý mãnh liệt.
Bị Tiêu Viêm giữ lại, Huân nhi trong bàn tay như ẩn như hiện kim sắc quang mang cũng là nhanh chóng tan biến, mày liễu khẽ cau, cũng không nói gì, chẳng qua là lui về phía sau một bước, con ngươi linh động nhẹ nhàng nhìn lướt qua đối diện Diêu Thịnh, chợt mỉm cười, nụ cười lạnh như băng.
Nhìn thấy Huân nhi lui về phía sau, Liễu Kình kình khí trong cơ thể chậm rãi bắt đầu khởi động lúc này mới thoáng thở dài một hơi, bất quá ánh mắt lại như cũ nhìn chăm chú vẻ mặt điềm tĩnh của Huân nhi, từng có kinh nghiệm lần trước, hắn cũng không biết người này có thể hay không bất chợt đánh người.
"Nói rất đúng, lôi đài gặp lại, tất cả mọi thứ sẽ được trả lại, nếu không, một số người ngu ngốc cứ luôn vểnh mặt lên trời." Tiêu Viêm lạnh như băng mỉm cười, Diêu Thịnh cũng là âm trầm gật đầu, trong mắt vẻ ngoan độc hơi lóe lên.
"Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa.", Liễu Kình cảm giác được không khí càng ngày càng khẩn trương, căng thẳng, khẽ nhíu mày, trầm giọng cắt đứt hai người, hướng về phía nhóm người Lâm Tu Nhai vung tay lên, xoay người hướng về phía khán đài bước đi về vị trí của mình.
" Để xem sau khi thi đấu kết thúc, ta xem ngươi còn có mặt mũi gì ở bên trong nội viện hoành hành, ma mới không hiểu quy củ, chỉ có bị dạy dỗ một trận, mới có thể hiểu được cái gì gọi là quy củ." Diêu Thịnh mặt lạnh đi ngang qua Tiêu Viêm trước mặt, thấp giọng cười lạnh khinh miệt nói.
Sắc mặt bình tĩnh nhìn Diêu Thịnh xoay người đi, Tiêu Viêm khóe miệng cũng là chậm rãi nhếch lên lạnh lùng, Diêu Thịnh ba lần bốn lượt khiêu khích, coi như đã hoàn toàn khơi dậy sự tàn nhẫn trong lòng hắn. -
"Hy vọng thật sự gặp ở trong trận đấu, nếu ở ngoài, sợ là ta thực sự sẽ hạ sát thủ a." Tiêu Viêm chậm rãi vặn vẹo đầu mình sinh ra từng tiếng xương va chạm, như không có chuyện gì xảy ra thấp giọng nói.
"Giết chết hắn, tên khốn kiếp này quá mức kiêu ngạo." Ngô Hạo tàn bạo phất phất tay, mắng, mà một bên Hổ Gia cũng liên tục gật đầu, xem ra nàng cũng là nhìn cái tên ẻo lả này rất không vừa mắt.
"Ha hả, không nghĩ tới ngươi nguyên lai là cùng người này kết thù." Lâm Tu Nhai xoay người hướng về phía Tiêu Viêm cười một tiếng, hài hước nói: "Bất quá cũng dể hiểu, Huân nhi học muội giữa mọi người đánh Liễu Phỉ một cái tát, Diêu Thịnh vì lấy lòng nàng, tự nhiên là muốn tới gây phiền toái, nhưng do thân phận, hắn cũng không tiện cùng một nữ hài tử gây khó khăn, cho nên đem oán khí chuyển dời đến trên người của ngươi, nhìn nét mặt lúc nãy, nếu thật sự ở trận đấu gặp hắn, chỉ sợ hắn sẽ không nương tay."
"Ngươi nên cẩn thận một chút, đấu khí tên kia có vài phần cổ quái, hắn tu luyện chính là thủy thuộc tính đấu khí, nghe nói tựa hồ trước kia không cẩn thận bị một loại tên là" thực cốt âm hạt " độc vật cắn một cái, bất quá hắn không chỉ không có chết, ngược lại đánh bậy đánh bạ lại có thể đem độc khí dung hợp vào trong đấu khí, cùng người chiến đấu, phối hợp với thủy thuộc tính đấu khí, có thể lặng yên không một dấu hiệu đem đấu khí xâm nhập cơ thể đối phương, nếu phát hiện trễ, không đến một ngày thời gian, chắc chắn mất mạng đương trường." Lâm Tu Nhai cười hắc hắc nói, trong giọng nói, không biết là cố ý hay là vô tình, dĩ nhiên là đem tuyệt kỹ ẩn giấu lợi hại nhất của Diêu Thịnh tiết lộ không ít.
Yên lặng gật đầu, Tiêu Viêm hướng Lâm Tu Nhai chắp tay, khẽ cười nói: "Đa tạ." Tuy nói có thanh liên địa tâm hỏa hộ thể, Tiêu Viêm căn bản không hãi sợ cái loại đấu khí hàm chứa nọc độc của Diêu Thịnh, nhưng Lâm Tu Nhai cũng là hảo tâm, hắn tự nhiên là tâm lĩnh.
"Ta cũng nhìn tên kia rất không vừa mắt, bất quá ngày thường ở trước mặt ta hắn vẫn rất biết điều, nên tìm không được cớ gì thu thập hắn, ngươi nếu thật sự có thể ở trong thi đấu gặp hắn, vậy thì thuận tiện giúp ta đấm thêm mấy cái." Lâm Tu Nhai đùa vui nói.
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng cười lạnh nghĩ: "Nếu chẳng qua là nỗi đau da thịt bình thường, không phải là tiện nghi cho hắn quá sao?" Đối với cái này loại người đê tiện, thì phải dùng phương pháp đê tiện hành hạ hắn, mới có thể cho hắn chân chính học được một bài học.
Sau khi nhóm người Liễu Kình rời đi, trên sân đấu không khí cũng là lần nữa sôi động, mà theo thời gian từ từ trôi qua, người trong sân đấu cũng càng ngày càng nhiều, ánh mắt hướng về phía dưới, phát hiện phía dưới chỗ ngồi đông nghẹt, thậm chí vào thời khắc này đã hoàn toàn ngồi đầy, đông nghịt một mảng lớn đầu người người xem có chút hoa mắt khiến Tiêu Viêm cũng phải sợ hãi.
"Đông!"
Trong sân đang cực kì náo nhiệt, bất chợt một lần nữa vang lên tiếng chuông cổ xưa, tiếng chuông ở bên trong quảng trường vang vọng, dưới tiếng chuông, thanh âm huyên náo, cũng chậm rãi lắng xuống đến cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.
"Xuy!"
Tiếng chuông lặng lẽ chấm dứt, trên bầu trời đột nhiên vang lên những âm thanh xé gió, mọi người ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ những thân ảnh chợt lóe rồi biến mất, nhìn lại, đã thấy hơn mười bóng người già nua chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở hàng ghế VIP trên cao..
Tiêu Viêm ánh mắt quét qua mấy người này, phần lớn đều là những trưởng lão quen thuộc trong viện, mà ở giữa là một vị lão giả bận hắc bào, tóc trắng râu bạc, đương nhiên chính là Tô Thiên đại trưởng lão.
"Không nghĩ tới ngay cả hắn cũng đến xem, xem ra nội viện đối với " cường bảng " bỉ tái cực kỳ coi trọng a." Tiêu Viêm nhẹ giọng thầm nói.
Tô Thiên chậm rãi đi lên, một tay giơ lên, nhất thời, cả quảng trường chợt im phăng phắc, chỉ còn tiếng hít thở. Ánh mắt chậm rãi quét qua toàn trường, cuối cùng dừng tại trên người hắc bào thanh niên đang dựa vào lan can kia, trong mắt tràn ra nhàn nhạt nụ cười, già nua mà thanh âm trầm thấp, ở trong tai mỗi người vang lên.
"Cường bảng xếp hạng thí sinh, vào sân!"
Theo Tô Thiên thanh âm rơi xuống, trong nháy mắt, chỉ thấy được trên đài cao bóng người chớp động, tất cả thân ảnh ở giữa không trung vẽ lên đường cung, cuối cùng chính xác chằng chịt rơi vào trong sân rộng, ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh vô số đầu người, một cổ chiến hoả lặng lẽ bành trướng.
Cuộc so tài chính thức, sắp bắt đầu!
← Ch. 0549 | Ch. 0551 → |