← Ch.0569 | Ch.0571 → |
Theo tiếng cười Tiêu Viêm phát ra, trên thân thể Thanh Hỏa khôi giáp cũng nháy mắt chặt chẽ bao bọc, chớp mắt ngắn ngủi đem thân ảnh Tiêu Viêm tiêu biến trong đó.
Ngưng tụ hỏa diễm khôi giáp này là Tiêu Viêm đã sớm có chuẩn bị, tốc độ nhanh khủng bố, thậm chí ngay tại lúc thủ trảo của Liễu Kình vừa tới thì Thanh Hỏa khôi giáp cũng đã triệt để thành hình. -
Đột ngột xuất hiện hỏa diễm khôi giáp này làm Liễu Kình hơi co rụt lại, tiếp xúc gần gũi như vậy làm thân thể mơ hồ truyền đến cảm giác bị phỏng, trong lòng hắn minh bạch, thanh sắc hỏa diễm của người này có chút quỷ dị.
"Ta thật ra là muốn nhìn xem khôi giáp này của ngươi có thể ngăn cản công kích này? ". Công kích gần trong gang tấc muốn thu hồi dĩ nhiên là không kịp, bởi vậy trong mắt Liễu Kình hiện lên một tia lạnh lùng, thế công không thu mà tiến tới, đấu khí cuồng mãnh trong cơ thể bắt đầu khởi động, đạm kim sắc đấu khí ngoài thân hung bạo bắn ra quang mang chói mắt, đem sức nóng của hỏa diễm ngăn cách đi.
Bởi vì đấu khí trong cơ thể xuất ra, trảo phong Liễu Kình trong nháy mắt càng thêm sắc bén, cuối cùng va chạm thật mạnh lên bề mặt hỏa diễm khôi giáp!
Hai người chạm vào nhau như sắt thép va chạm, tiếng vang thanh thúy giữa không trung vang lên.
Sau khi âm thanh hạ xuống, chỉ thấy dưới kia, khôi giáp cực kỳ chắc chắn nhất thời mặt ngoài có một vết lõm thật sâu, mà Tiêu Viêm ở sau Thanh Hỏa khôi giáp cũng như là trúng đòn nghiêm trọng lùi ra sau vài bước, tuy rằng Thanh Hỏa khôi giáp ngăn cách đại bộ phận kình khí nhưng như cũ vẫn có một ít ám kình xuyên thấu qua khôi giáp, làm thân hình hắn chấn động.
Tiêu Viêm cước bộ thoái lui, Liễu Kình bạo phóng, nháy mắt đuổi kịp, song trảo cong lại tấn công, kim quang sắc bén để lại từng đạo tàn ảnh giữa không trung. Kim quang cuồn cuộn không ngừng tấn công trên bề mặt Thanh Hỏa khôi giáp, nhất thời toàn bộ trong sân đều vang vọng tiếng "thương thương" làm người ta sợ hãi.
Theo công kích điên cuồng của Liễu Kình, Thanh Hỏa khôi giáp vô cùng chắc chắn kia vết lõm ngày càng nhiều, cơ hồ vỡ nát, Tiêu Viêm ước chừng vẫn bị cỗ kình lực mạnh mẽ kia chấn lui về phía sau vài chục bước, mà đó là đã có hỏa diễm khôi giáp cách trở đại bộ phận kình lực. Kết quả sẽ khó có thể tưởng tượng nếu Tiêu Viêm không âm thầm chuẩn bị sớm, một khi tay trảo mang cỗ lực có thể làm tan vàng vỡ đá kia đánh trúng thân thể, kết cục ít nhất hắn cũng vì trọng thương mà mất sức chiến đấu.
Trên khán đài quảng trường, vô số người đầu đầy mồ hôi nhìn Liễu Kình giữa sân tàn ảnh đầy trời điên cuồng công kích, trong lòng đều thầm nghĩ không hổ là Phách thương Liễu Kình, công kích này thật là bá đạo tuyệt luân. Nếu thế công sắc bén của Liễu Kình làm người ta cứng lưỡi thì Tiêu Viêm lại làm mọi người sợ hãi than, đối mặt với Liễu Kình cuồng bạo công kích như thế, đã rơi vào hạ phong, nhưng vẫn chưa bị đánh bại, chừng ấy đủ để mọi người thán phục: "không hổ là người đủ tư cách để những người như Liễu Kình, Lâm Tu Nhai coi trọng, chỉ người này mới đích xác có loại bổn sự này."
Ngắn ngủi khoảng cách vài chục bước, Liễu Kình tàn ảnh đầy trời, tung ra ước chừng gần trăm luồng kình khí không lưu tình chút nào nện lên bề mặt Thanh Hỏa khôi giáp. Gặp đòn nghiêm trọng như thế, Thanh Hỏa khôi giáp cực kỳ dày trở nên hư hỏng, ngay cả màu sắc cũng nhạt đi rất nhiều.
Trên đài cao, Liễu Phỉ vẻ mặt mừng như điên, bắt lấy cánh tay Diêu Thịnh bên cạnh, thanh âm bởi vì kích động mà trở nên có chút bén nhọn: "Cái tên kia nhất định phải bại!"
Một bên Diêu Thịnh đang nhìn chằm chằm trong sân ánh mắt hơi hơi cau lại, hắn thực lực hơn xa Liễu Phỉ, nhãn lực đương nhiên phải lơi hại hơn, tuy rằng giữa sân Tiêu Viêm bị chấn lui liên tục về phía sau, nhưng bản thân hắn đã từng cùng Tiêu Viêm chiến đấu, nhận biết được rõ ràng hỏa diễm khôi giáp chết tiệt kia có lực phòng ngự khủng bố như thế nào.
" Tiêu Viêm kia ý chí chiến đấu thực xuất sắc a, trong nháy mắt đem hỏa diễm khôi giáp ngưng tụ ra, nói vậy hẳn là đã sớm có chuẩn bị ", Nghiêm Hạo chép chép miệng sợ hãi than, nói: " bất quá hoàn hảo, nói cách khác, nếu không có hỏa diễm khôi giáp này phòng ngự, Liễu Kình này trong giây lát thế công bùng nổ khủng bố đủ để làm hắn trọng thương."
" Bất quá hỏa diễm khôi giáp này tựa hồ cũng cản không được thế công của Liễu Kình a, xem bộ dáng kia thì hẳn sắp vỡ tan rồi ", Hàn Nguyệt cau mày, ai cũng có thể nhìn ra hỏa diễm khôi giáp trên người Tiêu Viêm chỉ sợ kiên trì không được bao lâu.
Lâm Tu Nhai ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm giữa sân... lát sau mới chậm rãi mở miệng: "Liễu Kình tấn công lần này sợ là cũng không tạo được thương tổn quá lớn cho Tiêu Viêm, tuy hiện tại nhìn như Tiêu Viêm bị đánh không có lực hoàn thủ, nhưng những bước chân hắn lui về phía sau lại vô cùng ngay ngắn, không chút bối rối, vậy thì...? " Nói còn chưa dứt, Lâm Tu Nhai trong mắt bỗng hiện lên một chút kinh ngạc, hắn cảm nhận được thiên địa năng lượng giữa sân đang lặng yên đột nhiên dao động.
"Sao vậy? " Những tia dao động cực kỳ mỏng manh như bị cái gì che lấp, bởi vậy ngay cả bọn người Nghiêm Hạo cũng chưa phát hiện, đều mở miệng nghi hoặc hỏi.
Lâm Tu Nhai híp mắt lại, nháy mắt sau cảm ứng được gì ánh mắt đột nhiên hướng Liễu Kình thế công điên cuồng và thân thể không ngừng lui về phía sau của Tiêu Viêm, miệng hơi giật giật, mắt lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Tiêu Viêm có lẽ sắp phản kích."
"Phản kích? " Nghe vậy đám người Nghiêm Hạo nao nao nhíu mày lại, quay đầu nhìn về Liễu Kình đang tấn công Tiêu Viêm, thật là nhìn không ra nửa điểm dấu hiện Tiêu Viêm sẽ phản kích, trong mắt bọn họ là Liễu Kình công kích liên tục một hồi, khi hỏa diễm khôi giáp trên người Tiêu Viêm hoàn toàn hỏng mất, thì chính là lúc thắng bại đã phân.
Lâm Tu Nhai cười khẽ một tiếng, âm thầm cười nói trong lòng: " không nghĩ tới Tiêu Viêm tên kia thật giảo hoạt, quả nhiên là một đối thủ khó chơi, dù đang đối mặt với Liễu Kình cũng không xuất hiện chút hỗn loạn."
Đám người Nghiêm Hạo mặt nhìn nhau, liếc mắt một cái, đều bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn hỏi lại lần nữa thì cả quảng trường một trận " Ồ " mạnh mẽ vang lên, bọn hắn lập tức ánh mắt vội vàng chuyển hướng tới giữa sân, không khỏi cả kinh.
Giữa sân, trong công kích điên cuồng như bão tố của Liễu Kình, Thanh Hỏa khôi giáp kiên cố vô cùng kia rút cục là sắp tan tành, Liễu Kình một cái lợi trảo nãy giờ hung hăng nện vào một chỗ, toàn bộ khôi giáp nháy mắt kịch liệt run rẩy, trước vô số ánh mắt tiếc hận, khôi giáp cuối cùng vang một đạo thanh âm răng rắc thanh thúy, sau khi tiếp nhận gần trăm công kích của Liễu Kình, rút cục bạo liệt vỡ ra thành hư vô...
Theo sự biến mất của khôi giáp, Tiêu Viêm lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Lúc này Tiêu Viêm không chỉ có y bào bị ám kình xuyên thấu qua khôi giáp tấn công có chút rách nát, mà vẻ mặt cũng tái nhợt, thậm chí còn có một tia máu lưu lại trên khóe miệng. Hiển nhiên, dù có Thanh Hỏa khôi giáp bảo hộ, đối mặt với Liễu Kình như man ngưu điên cuồng công kích, hắn cũng bị thương!
Liễu Kình mặt trầm như nước, tầng phòng hộ thân thể Tiêu Viêm bị phá cũng vẻn vẹn chỉ làm hắn thoáng nhíu mày, chợt đạm kim sắc đấu khí lại lần nữa bao phủ thủ trảo sắc bén, trảo phong hướng đến ngực đối thủ!
Khóe miệng lưu lại vết máu, Tiêu Viêm không hề bảo lưu mà lại lần nữa dũng mãnh công kích Liễu Kình, con ngươi tối đen nổi lên một chút âm lãnh khó phát hiện, thân hình bất động, tay phải chậm rãi nâng lên đối chiến thẳng với Liễu Kình, mà xem bộ dáng này giống như muốn chính diện đối mặt với công kích.
Tiêu Viêm hành động như vậy nhất thời làm khán đài vang lên từng trận thì thầm khe khẽ, trải qua giao phong lúc trước, mọi người đều biết cận chiến Tiêu Viêm căn bản đánh không lại Liễu Kình, bây giờ lại còn hành động như vậy, trong mắt mọi người giống như tự chuốc lấy cái chết.
Nhưng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, Tiêu Viêm giữa sân vẫn cố chấp giữ nguyên hành động như vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Liễu Kình.
Tiêu Viêm hành động như vậy cũng làm Liễu Kình có chút kinh ngạc, bất quá sau đó trong lòng lại dấy lên những nghi hoặc đề phòng, Tiêu Viêm không phải đứa ngốc, hắn không có khả năng áp dụng loại biện pháp lấy trứng chọi đá này.
Trong khi lòng Liễu Kình còn đang nghi hoặc, một đạo màu nhàn nhạt xanh tím đột nhiên hiện lên trong mắt, cả người hắn lông tơ phút chốc dựng đứng lên, một dự cảm nguy hiểm trong lòng mạnh mẽ xuất hiện.
Màu xanh tím lại một lần nữa xuất hiện, Liễu Kình rút cuộc phát hiện ra nguyên nhân, con ngươi lập tức co lại, bởi vì trước mặt hắn chính là tay áo bào đen của Tiêu Viêm.
Thế công cuồng mãnh giữa không trung cơ hồ bị Liễu Kình mạnh mẽ kìm lại mặc cho bị dư lực phản chấn, Liễu Kình tại những ánh mắt quanh khán đài đang kinh ngạc đột ngột dừng lại, mà thân thể hai chân đạp đất cấp tốc lui về sau!
"Chậm! "
Như phát hiện ý đồ của Liễu Kình, Tiêu Viêm không khỏi nhếch miệng cười lộ ra răng nanh trắng bóng còn lưu lại nhiều điểm máu, bấm tay bắn ra, thanh âm nhàn nhạt trong miệng truyền ra: " Đi! "
Theo thanh âm phát ra, nhất thời một đạo hào quang xanh tím nháy mắt trong tay áo bào Tiêu Viêm bắn ra, mũi nhọn ánh xanh tím của nó xuất hiện, nhiệt độ cả quảng trường đột nhiên nóng lên! Tới lúc này mọi người mới hiểu được vì sao Liễu Kình thời khắc tối hậu lại đột ngột thu tay, nguyên lại Tiêu Viêm vốn sớm đã chờ đợi hắn lại gần mà xuất thủ.
Mũi nhọn ánh xanh tím bay tới, tốc độ nhanh khủng bố, bất quá như cũ vẫn không qua mắt được trọng tài các vị trưởng lão phía trên, họ nhìn chăm chú, cảm nhận được bên trong ẩn chứa lực phá hoại khủng bố, Tô Thiên đại trưởng lão sắc mặt nhịn không được hơi biến đổi.
Đoàn ánh sáng xanh tím kia hướng Liễu Kình đang vội lui bay tới, xuất hiện ngay trước mặt hắn.
"Bạo! "
Thanh âm đơn giản trong miệng Tiêu Viêm xuất ra, tiếng nổ băng sơn liệt địa đột nhiên vang vọng khắp nơi.
← Ch. 0569 | Ch. 0571 → |