← Ch.0812 | Ch.0814 → |
Nghe được câu hỏi của Tiêu Viêm, nét cười trên khuôn mặt của Ngô Hạo cũng chậm rãi thu liễm dần, chân mày nhíu chặt lộ vẻ trầm ngâm rồi mới trả lời: "Ma Viêm Cốc này cũng là bá chủ một phương trong Hắc Giác Vực, đã tồn tại lâu đời, thực lực trong cốc cũng rất mạnh mẽ. Thêm nữa, bọn chúng đối với Già Nam Học Viện cũng không có ân oán sâu đậm gì, bất quá chỉ vì Tiêu Môn, nên trong vòng hai năm nay mới tạo thành thế nước lửa."
"Tại sao lại như vậy?" Tiêu Viêm chột dạ: "Vì sao việc này lại có quan hệ với Tiêu Môn?"
"Chủ yếu là vì Tiêu Môn phát triển quá nhanh. Hiện giờ, trong Hắc Giác Vực, danh tiếng của Tiêu Môn cũng cực lớn, trong thời gian khuếch trương thế lực, xung đột là điều không thể tránh khỏi. Cho nên, vì một ít sự tình, mức độ tranh chấp giữa Tiêu Môn và Hắc Giác Vực càng ngày càng tăng, không còn cách nào khác, tự nhiên sẽ dẫn đến đại chiến..." Ngô Hạo thở dài bất đắc dĩ, nói tiếp: "Khi thời điểm tranh đấu bắt đầu, Ma Viêm Cốc lại thể hiện ra thực lực cường hãn của một thế lực lâu đời. Trong những lần giao chiến, Tiêu Môn liên tiếp bại lui. Cuối cùng, phải đến khi Học viện Già Nam xuất hiện trợ giúp đẩy lùi thế công của Ma Viêm Cốc, lại đánh chết nhiều cường giả của đối phương, cũng vì thế, làm cho Ma Viêm Cốc và Già Nam Học Viện kết thành thù oán sâu sắc."
"Thủ đoạn của Ma Viêm Cốc này cực kỳ ti tiện, trong lòng ghi hận Già Nam Học Viện, cứ thế ra tay đối với những học viên của học viện ra ngoài lịch lãm. Trong vòng hai năm nay, không ít đệ tử đã chết trong tay bọn chúng, mà hành động này của bọn chúng đã hoàn toàn làm cho Học viện Già Nam phẫn nộ. Nguyên nhân chính là nếu không có đại nạn của Tiêu Môn, Học viện chắc gì đã ra tay. Bây giờ, cơ hồ mỗi khi Già Nam và Ma Viêm Cốc đại chiến, cường giả song phương gặp nhau đều không chết không thôi." Ngô Hạo nói đến chỗ này cơ hồ đã nghiến răng trèo trẹo. Hiển nhiên, hắn cực kỳ phẫn nộ đối với thủ đoạn đê tiện lạm sát người vô tội của Ma Viêm Cốc.
Nhìn khuôn mặt uất hận của Ngô Hạo, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng từ từ trầm hẳn xuống. Loại thủ đoạn ti tiện ra tay với đệ tử thực lực bình thường như thế này đích xác làm cho lòng người căm phẫn bất phục. Khó trách Học viện Già Nam nổi giận, từ bỏ lập trường trung lập, trực tiếp khai chiến với Ma Viêm Cốc.
"Không lâu sau khi song phương khai chiến, Ma Viêm Cốc lại mời chào những cường giả đã từng theo Hàn Phong tập kích Học viện Già Nam gia nhập, kích động bọn họ đối phó với Học viện. Thực lực của Ma Viêm Cốc này lại không hề yếu, dù là Học viện Già Nam cũng rất khó hoàn toàn diệt trừ. Vì thế, hai bên lâm vào thế giằng co. Kể từ đó, mỗi lần đệ tử ra ngoài lịch lãm, Học viện đều phải phái cường giả đi theo để bảo hộ. Lần này do không cẩn thận để lộ phong thanh nên bị đối phương nắm được tung tích. Nếu ngươi không kịp thời phát hiện ra, thì đám người chúng ta lần này sẽ không có kết cục tốt rồi." Ngô Hạo nhíu mày nói tiếp.
"So về nội tình, Ma Viêm Cốc kia cho dù có mạnh thế nào cũng không thể bằng Học viện Già Nam chứ!" Tiêu Viêm trầm ngâm. Học viện Già Nam dù thể hiện với bên ngoài chỉ có một cường giả Đấu Tông là Đại Trưởng lão Tô Thiên, nhưng hắn biết bên trong Học viện tất nhiên vẫn còn ẩn dấu những lực lượng đang sợ, như lão nhân thủ hộ Tàng kinh các trong sơn cốc chẳng hạn.
"Những thủ hộ giả này trừ khi đến thời điểm sinh tử của Học viện mới xuất hiện, còn lại sẽ không ra tay. Như lúc trước, ngay cả lần nguy cấp mà Hàn Phong liên thủ nhiều cường giả tập kích Học viện đó, một người bọn họ cũng không chịu ra mặt đấy thôi." Ngô Hạo cười khổ nói.
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng hết cách, gật gật đầu. Những lão già này, mạnh thì rất mạnh, nhưng đều là những người cổ hủ, chỉ biết tuân thủ cổ quy.
"Ma Viêm Cốc kia cũng có cường giả Đấu Tông à?" Tiêu Viêm nhăn mày nhíu mặt hỏi. Tô Thiên Đại trưởng lão là một cường giả Đấu Tông hàng thật giá thật, nếu lão ra tay thì vẫn có thể giải quyết toàn bộ Ma Viêm Cốc, trừ phi đối phương cũng có cường giả tương đương.
"Ừ, cốc chủ Ma Viêm cũng là một Đấu Tông. Nhưng mà lão lại bế quan nhiều năm rồi, rất ít khi xuất hiện trong Hắc Giác Vực. Người bình thường cũng không biết nhiều về lão. Trong Hắc Giác Vực, cường giả chân chính đối với việc bài danh trong Hắc Bảng cũng không có chút hứng thú nào. Cho nên, ngươi cũng đừng nghĩ thứ này có thể đánh giá được thực lực tổng thể của Hắc Giác Vực. Những nơi hỗn loạn đã tồn tại cùng Già Nam Học Viện một thời gian đáng kể như vậy, đều là những nơi tàng long ngọa hổ." Ngô Hạo trầm giọng tiếp: "Đối với những cường giả chân chính, dù là Kim Ngân nhị lão kia cũng thật sự kém xa."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Xem ra, Hắc Giác Vực này che dấu thật sâu. Nguyên lai, hắn hơi quá chủ quan, thật sự nghĩ rằng Kim Ngân nhị lão đã là những cường giả mạnh nhất của Hắc Giác Vực.
Dĩ nhiên, Tiêu Viêm hiện nay cũng không còn là Đấu Vương của hai năm trước nữa. Hiện tại, hắn đã là một Đấu Hoàng chân chính, cường giả Đấu Tông bại trong tay hắn không phải là không có. Tiêu Viêm tự tin rằng, lấy thực lực hiện tại của hắn, nếu giao thủ cùng Hàn Phong năm đó, sẽ dễ dàng đánh bại y mà không cần sử dụng đến lực lượng hỗ trợ của Dược Lão.
"Xem ra, chỉ hai năm không quay lại, Hắc Giác Vực này đúng là gió mây cuồn cuộn a..." Nghe những lời kể của Ngô Hạo về sự biến hóa của đoạn thời gian này, Tiêu Viêm cũng khẽ thở dài.
"Lần này ngươi trở về là muốn..." Ngô Hạo nói.
Tiêu Viêm vuốt vuốt mũi, cười: "Có một số việc cần phải gặp Đại trưởng lão. Hơn nữa, cũng là vì Vẫn Lạc Tâm Viên trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp, hẳn là đã dùng gần cạn kiệt rồi chứ nhỉ."
"Tên vô lương tâm ngươi vẫn còn nhớ được chuyện này!? Tâm Viêm đã khô kiệt từ nửa năm trước. Nếu không vì Ma Viêm Cốc phục kích không thể đi ra, chỉ sợ Đại trưởng lão đã sớm chạy đến Gia Mã Đế Quốc bắt ngươi trở về đó." Tiêu Ngọc trợn mắt liếc xéo Tiêu Viêm một cái.
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi có một chút xấu hổ.
"Ngươi đã trở lại tìm Đại trưởng lão, vậy bây giờ theo chúng ta trở về Học viện đi." Ngô Hạo cười cười, nhanh chóng chuyển đề tài.
Tiêu Viêm hơi chần chờ, lắc đầu: "Hắc Hoàng Thành sắp tổ chức một đại hội đấu giá, ta cũng muốn đến xem như thế nào, lần này xuất môn, ta định thu thập vài tài liệu luyện đan và một ít tin tức tình báo. Có lẽ, Tô Thiên trưởng lão sẽ đến đó."
"Đấu giá đại hội ở Hắc Hoàng Thành à? Ta đã từng nghe. Đấu giá hội này có quy mô lớn nhất ở Hắc Giác vực, vài năm mới diễn ra một lần." Ngô Hạo chợt ngẩn người, nhíu mày: "Nếu vậy, ta cũng không cản trở ngươi nữa. Bất quá, ngươi đi Hắc Giác Vực phải cẩn trọng. Hiện giờ, nơi đó cơ hồ đã hội tụ hơn phân nửa các thế lực và cường giả của Hắc Giác Vực. Theo ta được biết, Ma Viêm Cốc kia cũng sẽ đến tham gia."
Tiêu Viêm gật nhẹ đầu, cười nói: "Yên tâm, ta thật sự cũng muốn gặp Ma Viêm Cốc kia, chống mắt nhìn xem cái thế lực có thể chống lại Học viện Già Nam đến tột cùng là mạnh như thế nào."
"Tùy ngươi. Thực lực của ngươi bây giờ ta cũng không cách nào nhìn thấu. Nói vậy, dù có gặp cường giả Đấu Tông, đánh không lại nhưng cũng có thể thuận lợi đào thoát chứ hả?" Nghe thế, Ngô Hạo cũng không nói gì nữa, ngoác miệng cười ha hả. .
"Đi thôi! Ta sẽ hộ tống các ngươi một đoạn. Khi đấu giá đại hội ở Hắc Hoàng Thành chấm dứt, ta sẽ trở về Học viện." Tiêu Viêm hướng về Ngô Hạo và Tiêu Ngọc nói.
"Cũng tốt. Chỉ cần tới thành thị phía trước là chúng ta đã có thể liên lạc với Học viện Già Nam rồi. Đến lúc đó coi như an toàn." Đối với đề nghị của Tiêu Viêm cũng không có người nào phản đối. Tuy truy binh của Ma Viêm Cốc đã bị giết sạch, nhưng hiện tại thương thế của Ngô Hạo cũng không nhẹ. Có cường giả như Tiêu Viêm hộ tống, tự nhiên sẽ an toàn hơn nhiều. Trao đổi xong, Ngô Hạo cũng không dây dưa nữa, thét lên một tiếng dài, mệnh lệnh cho mọi người lập tức khởi hành. Sau đó, mọi người nhanh chóng rời khỏi hạp cốc nhỏ trong núi, nơi họ đã trải qua một lần cận kề ranh giới giữa sinh và tử. Về phần thi thể của Tạ Chấn kia, Tiêu Viêm tùy ý búng ra một chỉ, đã thiêu nó thành tro tàn. Kể từ bây giờ, vị Tứ trưởng lão của Ma Viêm Cốc cứ thế mà tan như sương khói.
Rời khỏi sơn cốc, ước chừng hơn hai canh giờ bôn hành, một tòa thành thị bên trong mọc đầy sơn tùng rậm rạp xuất hiện. Sau khi Tiêu Viêm mang đám người Ngô Hạo bố trí thật an toàn mới chia tay, hướng về phía Hắc Hoàng Thành nhanh chóng chạy đến. Vì thời điểm đại hội đấu giá khổng lồ kia sắp bắt đầu, nên bọn người Tiêu Viêm cũng không dám chậm trễ, dùng hết tốc độ mà bay đi.
Tuy rất hứng thú đối với thịnh hội đấu giá khổng lồ của Hắc Hoàng Thành, nhưng Ngô Hạo vẫn còn phải chịu trách nhiệm bảo hộ đám người trước mặt, nên cũng không dám yêu cầu được đi theo. Dù sao, tại thời điểm này, trong Hắc Hoàng Thành long xà hỗn tạp, náo nhiệt kinh người, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ làm liên lụy đến tất cả mọi người. Hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật ở lại trong thành, đợi cường giả của Học viện Già Nam đến hỗ trợ, mà mang bọn đệ tử đang bị lần sinh tử này dọa cho sợ hãi mất hồn quay về Học viện.
Khi Ngô Hạo buồn bực trong lòng, cũng chính là lúc ba người Tiêu Viêm rời khỏi thành thị, tăng nhanh tốc độ, dựa theo sự chỉ dẫn trên bản đồ, hướng về phía Hắc Hoàng Thành toàn lực phóng nhanh đến.
Trải qua một ngày không ngừng nghỉ hành tẩu, ba người họ đã dần dần đến gần khu vực Hắc Hoàng Thành. Khi khoảng cách càng lúc càng gần, Tiêu Viêm cũng phát hiện, đoạn đường dẫn đến đó đã xuất hiện rất nhiều dấu chân. Hiển nhiên những người này hẳn là hướng về đại hội đấu giá của Hắc Hoàng Thành rồi.
Ở địa phương như Hắc Hoàng Thành này, tập trung nhiều người tự nhiên sẽ sinh ra đủ loại xung đột bùng nổ. Một đường bọn họ thẳng đến, mỗi đoạn đều xuất hiện những trận đấu đầy huyết tinh, làm cho Tiểu Y Tiên ngạc nhiên về tính khí của nhân tình nơi đây, nhưng Tiêu Viêm và Tử Nghiên thì lại cảm thấy sẽ rất không bình thường nếu không có những cảnh tượng như vậy.
Chạy một mạch cho đến hoàng hôn, gần cuối con đường lớn được đại thụ um tùm che phủ, trong tầm nhìn của ba người Tiêu Viêm, một tòa thành cực lớn như ẩn như hiện đột ngột mọc lên trong mây chiều đang cuồn cuộn che phủ đất trời.
← Ch. 0812 | Ch. 0814 → |