Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0828

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0828: Động tĩnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Lazada


Bên trong đại sảnh yên tĩnh, ngập tràn hương hoa u nhã, Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên cùng ngồi chờ đợi, một người vẫn hoàn hảo bảo trì tĩnh lặng, nhưng trên khuôn mặt của người kia đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

"Hắn đã vào mật thất hai ngày thời gian, làm thế nào bây giờ vẫn chưa xong?" đã hai lần đứng lên ngồi xuống, rốt cuộc Tử Nghiên không kiên nhẫn được nữa, nhảy xuống ghế nói.

"Luyện đan vốn cần vận khí tốt, không được gấp gáp." Nhẹ nhàng để quyển sách màu vàng xuống, đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên khẽ liếc về phía mật thất trả lời."Chờ thêm chút nữa đi, hẳn là sắp xong rồi."

"Hứ... Ngươi đã nói những lời này hơn mười lần rồi." Tử Nghiên bĩu môi, trong lòng thầm nói, một lần nữa quay về ghế dựa, nhưng vừa ngồi xuống, cả tòa đại sảnh bỗng nhiên có một chút chấn động mãnh liệt.

Rung động thình lình xảy ra làm cho Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên có chút nao nao, ánh mắt không hẹn mà cùng di chuyển đến hướng mật thất, ở đó, một cỗ năng lượng dị thường nồng đậm đang hình thành, dao động mãnh liệt.

"Xem ra đan dược sắp luyện chế thành công." Cảm thụ được năng lượng nồng đậm, đôi mắt đẹp của Tiểu Y Tiên thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nàng tuy không phải là Luyện Dược Sư, nhưng trải qua những năm này, xem như cũng có được chút kinh nghiệm, tự nhiên là biết, một số trân phẩm đan dược khi hình thành sẽ dẫn phát dị tượng, tạo nên động tĩnh không nhỏ.

"Toàn lực chú ý không cho người khác đến gần! Hắc Hoàng Tông này long xà hỗn tạp, cường giả như mây, động tĩnh lớn như vậy sẽ không giấu được mọi người." Tiểu Y Tiên trầm giọng nói, nhưng vừa hết câu, năng lượng dao động trong mật thất chợt tăng vọt một cách khủng bố, bỗng nghe một tiếng vang lớn, một cột sáng năng lượng ước chừng nửa thước từ trong mật thất trực tiếp bạo phát mà phát ra, xuyên qua trần nhà hướng thẳng lên bầu trời.

Nhìn cột sáng xuyên qua trần nhà, bắn thẳng về phía chân trời, cho dù là Tiểu Y Tiên đi nữa sắc mặt cũng nhịn không được mà thay đổi, mày liễu chợt nhíu lại, hơi cuống quít trầm giọng nói: "Tiêu Viêm cuối cùng là đang luyện chế loại đan dược gì? Động tĩnh gây ra thật là lớn. Xem ra, cả Hắc Hoàng Các đều bị làm cho kinh động. Tử Nghiên, ngươi thủ hộ nơi này, phàm là người khác xông vào, giết...!"

Nói xong những lời này, bên trong ngữ âm của Tiểu Y Tiên chợt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

"Vậy còn ngươi?" Tử Nghiên gật gật đầu, vội vàng hỏi.

"Ta phải hiện thân, chấn nhiếp những lão quái vật muốn gây rối." Trong đôi mắt xám của Tiểu Y Tiên chợt hiện ra hàn mang. Động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ thu hút một số Đấu Tông cường giả đến nhìn trộm, chỉ cần một trong những lão bất tử này mang lòng hung ác, tùy ý quấy nhiễu một chút, chỉ sợ rằng sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ đối với Tiêu Viêm.

Nói vừa dứt lời, thân hình Tiểu Y Tiên chợt động, liền quỷ dị biến mất khỏi phòng, khi xuất hiện trở lại đã là trên nóc nhà, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi tảo động (quét qua quét lại).

Như tính toán của Tiểu Y Tiên, một cột sáng đột nhiên xuất hiện phóng lên cao, cơ hồ đã thu hút sự chú ý của các cường giả, cảm thụ bên trong cột sáng ẩn chứa năng lượng tinh thuần, làm cho vẻ mặt của không ít người trở nên kinh ngạc, chợt nhanh cóng phóng người như thiểm điện ra khỏi phòng, không đến thời gian một phút ngắn ngủi, bên trên kiến trúc lầu các của ba người Tiêu Viêm đã chợt đầy bóng người.

Được quan sát ở cự li gần, rốt cuộc một số cường giả đã nhận ra được nguyên nhân tạo nên cột sáng, lập tức không gian xung quanh đã vang vọng lên tiếng kinh hô.

"Bên trong cột sáng này đan hương tràn ngập! Xem ra, có người đan luyện chế đan dược bên trong phòng này."

"Cao giai đan dược tuy có thể tạo ra một ít động tĩnh, trừ phi là Thất phẩm đan dược, còn lại rất ít loại có thể gây nên dị tượng như vậy a? Không lẽ nào, ở đây có người đang luyện chế Thất phẩm đan dược?"

"Không có khả năng. Thất phẩm đan dược gây ra động tĩnh lớn hơn nhiều so với lúc này. Như vậy hẳn là thượng phẩm Lục phẩm đan dược. Trung mỗ cũng thật hiếm thấy đan dược có phẩm giai này a!"

"Chậc chậc! Đan dược gây ra động tĩnh lớn như vật, tuyệt đối không thể là vật tầm thường a! Hắc hắc, không biết bên dưới là vị Luyện Dược Sư nào? Chẳng lẽ là Tề Sơn của Hắc Hoàng Tông?"

"Hắc hắc! Tề Sơn vừa mới tiến giai lên Lục phẩm không bao lâu, làm sao có thể luyện chế ra loại thượng phẩm Lục phẩm đan dược này."

Theo càng nhiều cường giả xuất hiện xung quanh lầu các, tiếng bàn luận khe khẽ vang lên càng nhiều, một ít người nghe được những lời này, mắt nhìn thấy cột sáng kia, mặt cũng dần hiện lên vẻ tham lam, loại đan dược có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắc không phải vật thường.

"Hưu.. hưu.. hưu..."

Từng tiếng xé gió lần lượt chợt vang động, một số bóng người như thiểm điện phóng đến, cuối cùng dừng lại huyền phù trên bầu trời, kinh dị nhìn cột sáng nọ đang phóng cao lên.

"Không nghĩ ra trong Hắc Hoàng Thành lại có bậc Luyện Dược sư bực này. Thật không biết đó là thần thánh phương nào?" Hơn mười đạo nhân ảnh nhẹ nhàng cùng nhau đứng trên bầu trời, đầu lĩnh là một Bạch Phát Lão Giả mặc áo choàng trùm kín đầu kinh ngạc nói (kín rồi mà biết nó tóc bạc. Lợi hại a! - tác giả mà lị sao lão ấy không bít được-DG -như thế này).

"Đúng vậy! Động tĩnh lớn như thế, đan dược này sẽ rất nhanh tiến vào Thất phẩm. Loại đan dược đẳng cấp này, cho dù là Tề Sơn kia cũng không thể luyện chế a." Một gã nam tử bên cạnh lão giả, chấn động đấu khí hai cánh, sắc mặt tràn ngập ngưng trọng, dung mạo của người này nhìn ra có chút quen thuộc, nhìn kỹ ra, đó là nhị ca của Tiêu Viêm, Tiêu Lệ, mà vị Bạch Phát Lão Giả bên cạnh nam tử này, không phải nội viện Đại trưởng lão Tô Thiên thì còn có thể là ai khác?

Tô Thiên cũng hơi khẽ gật gật đầu, ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, chợt trở nên ngưng trọng, thản nhiên nói.

"Không nghĩ được người của Ma Viêm Cốc cũng tới đây."

Nghe vậy, Tiêu Lệ cũng hơi ngẩn người ra, dõi theo hướng ánh mắt của Tô Thiên nhìn tới, chỉ thấy một đám người cũng đang huyền phù đối diện trên bầu trời cách đó không xa, đầu lĩnh là một Hồng phát Lão giả, rõ ràng chính là Đại trưởng lão của Ma Viêm Cốc, Phương Ngôn.

"Gặp đám hỗn đản này ở đây, xem ra bọn chúng muốn tại đây gây sự. Không thể làm cho bọn chúng thuận lợi trở về a." Nhìn Hồng phát Lão giả kia, ánh mắt của Tiêu Lệ thập phần băng hàn, cười lạnh nói.

"Ân...Di...?" Tô Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua đối phương, đến khi thấy được một người mặc áo bào tro, không khỏi kinh dị thốt lên.

"Đại trưởng lão, làm sao vậy?" Tiêu Lệ đứng ở bên này nghi hoặc hỏi.

Tô Thiên nhíu mày, cũng nghi hoặc lắc đầu, ánh mắt lại quét qua trên người mặc áo bào tro một lần nữa, không biết vì sao, người này lại làm cho lão tự nhiên có một cảm giác nguy hiểm.

Đám người Tiêu Lệ khi phát hiện ra người của Ma Viêm Cốc, cũng đều tập trung mọi ánh mắt về phía bọn chúng. Ánh mắt song phương chạm nhau làm cho không khí tràn đầy sát khí lạnh lẽo.

"Không nghĩ được lão gia hỏa Tô Thiên này cũng đến đây. Lần này muốn giết bọn hắn, cũng là rất phiền phức." Phương Ngôn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhíu mày nói.

"Đến lúc đó chúng ta liên thủ giết hắn." Người mặc áo bào tro nhẹ nhàng phẩy phẩy tay áo, âm thanh hờ hững phiêu đãng truyền đến, nói: "Hiện tại, ta có chút tò mò muốn biết Luyện Dược Sư này đến tột cùng là ai? Hắn có thể luyện ra loại đan dược này, so với Tề Sơn của Hắc Hoàng Tông còn mạnh hơn nhiều. Tại Hắc Giác Vực này, khi nào lại xuất hiện ra Luyện Dược Sư cấp bậc này?"

"Không rõ lắm, lần này Hắc Hoàng Thành tụ hội cường giả khắp nơi. Xem ra, hắn cũng theo đó mà đến." Phương Ngôn lắc lắc đầu, cung kính khom người trả lời.

"Ân! Người này mà cũng dám tại địa phương này luyện đan. Ta xem hiện tại hắn đang luyện đan đến giai đoạn mấu chốt, đan đã sắp thành, nếu thời điểm này hắn bị quấy rối, đan bị hủy là chuyện nhỏ, hắn còn có thể bị phản phệ." Người áo bào tro nói bằng giọng khàn khàn, âm thanh lạnh lẽo.

"Tiên sinh muốn thấy loại kết quả thế nào? Luyện Dược Sư cấp bậc này, linh hồn sợ rằng rất dị thường cường đại." Khóe miệng của Phương Ngôn hiện ra hàn ý hèn mạt, khẽ cười nói.

Phương Ngôn vừa nói dứt câu, bên trên lầu các, nơi cột sáng hiện lên, chợt xuất hiện một đạo thân ảnh y phục trắng như tuyết.

"Người nào đến đây, trong vòng trăm mét quanh phòng, giết...!"

Tuyết bạch nhân ảnh xinh đẹp hiện ra, đôi mắt màu xám lạnh lùng chậm rãi đảo quanh bốn phía, cuối cùng tạm thời dừng lại tại một số phương hướng, chợt lạnh lẽo quát lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp chân trời.

Tiếp theo tiếng quát vang vọng ấy, một cỗ khí thế bàng bạc từ trong thân hình mềm mại rung động lòng người đang nói kia chợt xuất ra. Cảm nhận được sự hùng mạnh của cỗ khí thế ấy, sắc mặt mọi người ở đây chợt biến đổi, nhiều tiếng thất thanh liên liên tục vang lên.

"Đấu Tông cường giả!"

Âm thanh hạ xuống, một số ít người cảm nhận được cỗ sát khí tràn ngập lạnh lẽo đều phát lạnh trong lòng, vội vàng lui về phía sau.

"Nữ oa này thật không ngờ chính là Đấu Tông cường giả? Làm sao có thể như vậy?" Phương Ngôn cảm nhận được cỗ hơi thở bàng bạc kia, không khỏi có chút trợn mắt há mồm. Hắc Giác Vực này bao giờ tự nhiên xuất hiện một Đấu Tông cường giả như vậy?

"Trong vòng mười hơi thở, lập tức cút khỏi đây!"

Phương Ngôn trong lòng kinh hãi, khi bị cỗ sát ý băng hàn cùng lời nói vang tới bên người hắn, bên trong ánh mắt chứa đựng sát ý hờ hững, làm cho trong lòng của vị trưởng lão Ma Viêm Cốc này có chút hàn ý. :

Bất quá, dù trong lòng có chút phiếm hàn, nhưng lấy địa vị của Phương Ngôn tại Hắc Giác Vực, khi nào đã bị người ta lớn giọng khiển trách? Hơn nữa, bên cạnh mình còn còn người mặc áo bào tro, là người mà hắn bình thường cũng rất kiêng kị.

"Trước tiên lui lại, không nên cùng nàng ta tranh đấu, tùy ý kết thù oán với một Đấu Tông cường giả, không phải là hành động sáng suốt." Ngay khi trong lòng Phương Ngôn vì bị trêu chọc mà trở nên giận dữ, người mặc áo bào tro chậm rãi nói.

Nghe vậy, Phương Ngôn chỉ có thể gật đầu, vung tay lên, ra hiệu cho mọi người lui về phía sau.

Những người xung quanh, khi nhìn thấy cho dù là những cường giả của Ma Viêm Cốc, cũng bị nữ tử áo trắng quát lui, cũng không nhịn được trận trận kinh hãi, Đấu Tông cường giả quả thật không phải là đèn không dầu a.

Theo đám người Ma Viêm Cốc thối lui, trên bầu trời, lúc này tựa hồ cũng chỉ còn lại Tiêu Lệ và đám người Tiêu Môn. Vì thế, ánh mắt của thiếu nữ áo trắng tràn ngập sát ý, chậm rãi quét tới.

Cảm nhận được ánh mắt hờ hững này, đám người Tiêu Lệ sắc mặc cũng có chút nháo loạn, ánh mắt cùng Tô Thiên trao đổi, vừa muốn tự động lui về phía sau, ánh mắt của nữ tử áo trắng chợt có chút kinh nghi bất định, âm thanh cũng chậm rãi truyền ra.

"Các người là môn nhân của Tiêu Môn?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1639)