← Ch.0881 | Ch.0883 → |
Hỏa Liên vừa rời khỏi tay, chút huyết sắc còn sót lại trên mặt Tiêu Viêm cũng từ từ tiêu tán đi, hắn kịch liệt ho khan một trận. Một tia máu tươi từ khóe miệng tràn ra ngoài, lấy thực lực của hắn bây giờ, dung hợp Hủy Diệt Hỏa Liên hơi có chút lực bất tòng tâm, tuy rằng mạnh mẽ dung hợp thành công nhưng cũng đã tạo thành phản phệ tương đối lớn với hắn, nếu không phải cực kỳ quen thuộc với hỏa diễm, chỉ sợ là tính mạng đầu tiên mà Hủy Diệt Hỏa Liên lấy đi, chính là tính mạng của hắn.
Lấy từ trong nạp giới ra mấy dược hoàn, trực tiếp nuốt vào, cảm nhận được dược lực đang có tác dụng nhanh chóng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt gắt gao nhìn vào đóa Hỏa Liên sặc sỡ đang xé rách không gian lao đi.
Hỏa Liên sặc sỡ không một tiếng động cắt ngang qua không gian, kéo theo không gian liệt phùng to lớn ở phía đằng sau, vẫn chưa có chút gì biến đổi. Một màn yên tĩnh này lại làm cho Địa Ma lão quỷ tê dại da đầu, hắn biết rất rõ, ngày hôm nay có thể là ngày mà sinh mạng hắn bị chôn vùi bởi trong tay một tiểu tử trẻ tuổi chỉ có thực lực tứ tinh Đấu Hoàng.
Thời khắc sinh tử, Địa Ma lão quỷ không dám tiếp tục chậm trễ, hắn mạnh mẽ hít sâu một hơi, sắc mặt trướng đỏ lên một cách quỷ dị, chỉ nghe một tràng âm thanh tê tê vang lên, vô số đạo hàn khí màu đen từ khắp lỗ chân lông ùn ùn kéo ra ngoài, tập trung trước thân thể, hơn nữa, trong đám hàn khí đen xì này, mơ hồ trộn lẫn từng tia hàn khí màu đỏ sẫm, sự pha trộn đó, càng làm cho hàn khí đen nhánh trở nên âm hàn hơn.
"Huyết Hàn Cực Đống Thiên!"
Tiếng quát âm trầm từ miệng Địa Ma lão quỷ truyền ra, theo tiếng quát, hành khí đen nhánh bỗng nhanh chóng bành trướng, chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt liền hóa thành đám mây lạnh màu đen khổng lồ, ước chừng vài chục trượng, che lấp hoàn toàn thân hình của Địa Ma lão quỷ.
Đám mây đen vừa xuất hiện, mảnh không gian xung quanh Địa Ma lão quỷ đột nhiên trở nên giá lạnh. Trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện từng đạo băng tinh nhỏ bé quỷ dị rơi xuống. Chỉ cần là người nhạy cảm, liền biết được băng tinh này dĩ nhiên do hơi nước trong không khí tạo thành, chỉ không ngờ đám mây lạnh của Địa Ma lão quỷ lại có thể đem nhiệt độ hạ thấp đến trình độ kinh khủng đó.
Nhiệt độ thấp như gợn sóng lan tràn ra xung quanh nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt, bên trong Nội Viện gần như đã bị bao phủ bởi một lớp băng sương mỏng. Phần đông đệ tử bị đóng băng bắt đầu run rẩy, hơn nữa sau một lúc kiểm tra, một số ít người kinh hãi phát hiện, dưới khí lạnh quỷ dị này, ngay cả những người vận khởi đấu khí cũng đều xuất hiện tình trạng bị đóng băng.
Khí lạnh khủng bố này của Địa Ma lão quỷ, thậm chí ngay cả người vận dụng đấu khí, cũng có thể đóng băng, không hổ là thất tinh Đấu Tông, thủ đoạn thật đáng sợ!
Đừng nói những đệ tử này thực lực không quá mạnh mẽ, ngay cả một ít cường giả Ma Viêm cốc cùng trưởng lão Nội Viện, giờ phút này sắc mặt đều tái xanh, dưới ảnh hưởng của Băng Tinh, đều nghiến răng thúc dục đấu khí chống đỡ lại khí lạnh khủng bố này.
Ngay thời điểm đám mây lạnh đen nhánh đang triển lộ uy phong to lớn, Hỏa Liên sặc sỡ đã cắt ngang không gian tiến tới, Hỏa Liên đi đến đâu, đám mây lạnh liền kịch liệt dao động dập dờn đến đó, bị sức nóng thiêu đốt thành những luồng sương trắng bay lên, cuối cùng bị Hỏa Liên thiêu đốt hoàn toàn.
Hỏa Liên càng tiến sâu, sức nóng cực lớn càng làm cho nhiệt độ giá lạnh giảm xuống, lúc này phần đông đệ tử Nội Viện mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cả đám đều ngẩng đầu lên, mở to con mắt nhìn vào Hỏa Liên sặc sỡ như vẫn thạch xé ngang bầu trời, đang sắp sửa va chạm với đám mây lạnh to lớn đen nhánh.
"Xuy!"
Dưới vô số ánh mắt chăm chú, Hỏa Liên cắt ngang chân trời, tạo thành một tràng tiếng rít gió ở phía sau, nhẹ nhàng tiến vào bên trong bên trong không gian đang tràn ngập đám mây lạnh màu đen.
Hỏa Liên ẩn chứa lực lượng hủy diệt xông thẳng vào đám mây màu đen, khác với trông chờ của mọi người, không hề có tiếng nổ kinh thiên động địa nào phát ra, bên trong đám mây màu đen chỉ có sự yên tĩnh quỷ dị, thậm chí lớp mây đen ở phía ngoài cùng cũng không hề có chút dao động nào, dù chỉ là thoáng chút.
Một màn mạc thanh kì diệu ấy nhất thời làm những người quan khán chung quanh ngạc nhiên không thôi. Người này nhìn người kia, ngay khi tất cả bọn họ đều cho rằng hỏa liên đã bị đám mây lạnh làm cho đông đặc thì trên bầu trời, sắc mặt Tô Thiên bỗng nhiên biến đổi nhanh chóng, vội vã buông tiếng quát to, tiếng quát chói tai vang vọng dồn dập trên bầu trời toàn bộ Nội Viện.
"Nội viện trưởng lão, lui! Tất cả đệ tử, cấp tốc nằm xuống! Mau!"
Vừa dứt tiếng quát, Tô Thiên ngay lập tức vội bắn người về phía sau, các nội viện trưởng lão thấy thế, thoáng sửng sốt trong giây lát cũng vội vã lui về phía sau, những đệ tử Nội Viện đang đứng trên mặt đất, bởi ngày thường Tô Thiên rất uy nghiêm, nên sau tiếng quát lớn của hắn, cơ hồ như có một loại phản xạ tức thời, tất cả đều nằm rạp xuống đất, vì thế trên mặt đất bên trong Nội Viện khổng lồ, tưởng chừng như đang có vô số thi thể.
Ngay lúc Tô Thiên lui về phía sau, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên cũng biến đổi, nàng đồng dạng cảm nhận được bên trong đám mây lạnh đen nhánh kia đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng hủy diệt đáng sợ. Thân hình nàng cấp tốc lóe lên, đã xuất hiện ngay bên cạnh Tử Nghiên, bàn tay ngọc vung ra, cuốn chặt lấy người của Tử Nghiên rồi lui lại phía sau nhanh như chớp.
Cùng bỏ chạy trối chết, ngoài Tô Thiên còn có những cường giả của Ma Viêm cốc, cảnh tượng diễn ra trên bầu trời vô cùng quái dị, tất cả mọi người như đang diễn cảnh chạy nạn, ai nấy đều liều mạng, tìm mọi cách để chính mình là người đầu tiên rời khỏi phiến chiến trường này.
Chỉ chốc lát sau khi Tô Thiên đưa ra lời cảnh báo, đám mây lạnh đen nhánh đang yên tĩnh bỗng rung động nhè nhẹ, rồi một loạt tiếng động trầm thấp vang lên, khảm sâu vào linh hồn của những người đang có mặt ở đó, làm cho trống ngực mọi người đổ liên hồi. Một luồng uy áp đáng sợ khác thường tuôn ra làm tay chân mọi người không tự chủ được mà run rẩy.
"Ầm ầm! Nhanh tản ra!"
Thanh âm trầm thấp vừa vang lên, đám mây lạnh màu đen đã mạnh mẽ bốc lên cao, bên trong thoáng ẩn hiện màu sắc sặc sỡ. Một cột khói lửa khổng lồ chừng trăm trượng, từ trong đám mây đen ầm ầm phun trào ra, tại nơi cột khói lửa vươn ra, bầu không khí đang bị khối Băng Tinh màu đen làm cho cô đọng cũng bị tan rã hoàn toàn, không hề có chút kháng cự.
Cột khói lửa sặc sỡ khổng lồ trăm trượng, bạo phát đến tận chân trời. Một vài cường giả Ma Viêm cốc chậm chân chạy trốn, trong nháy mắt bị thiêu đốt thành hư vô, ngay cả một chút tro bụi cũng không còn, nhìn sóng lửa kinh khủng, những người nhanh chân chạy thoát lúc này mới tái nhợt mặt mũi, vỗ vỗ ngực, cảm thấy may mắn là mình phản ứng rất nhanh.
Cột lửa mạnh mẽ lan rộng, làm một vài tòa kiến trúc của Nội Viện sập đổ tơi tả, gần ngàn mét rừng rậm bên ngoài Nội Viện chỉ trong chốc lát đã bị san thành một vùng đất bằng phẳng. Trên mặt đất, không còn tồn tại bất cứ thứ gì.
"Còn có một đợt sóng lửa nữa, cẩn thận, mau rời xa thêm một chút!"
Nhìn đợt khói lửa tạo thành lực phá hoại đáng sợ như vậy, thân hình Tô Thiên lại một lần nữa không tự chủ được mà run rẩy, vội vàng quát lên.
Nghe tiếng quát của Tô Thiên, cơ hồ tất cả cường giả đều liều mạng lui về phía sau. Kết cục của những cường giả Ma Viêm Cốc bị ngọn lửa cắn nuốt chính là tấm gương trước mắt, nếu bị cuốn vào đó, ngay cả tro bụi cũng không còn.
Tô Thiên vừa lui về phía sau, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía chiến trường bên dưới Nội Viện, nơi đó vẫn còn không ít đệ tử đang hiện diện, lập tức sắc mặt càng trở nên tái nhợt, lại vội vàng quát lên: "Tất cả đệ tử, mau tìm nơi ẩn núp tránh nạn!"
Tiếng quát của Tô Thiên vừa dứt, trong nội viện nhất thời lâm vào tình cảnh hỗn loạn, vô số đệ tử từ khắp nơi chạy trốn, tìm nơi ẩn nấp cho riêng mình. Bọn hắn lúc này đã hiểu, hỏa liên kinh khủng trên bầu trời kia đã không nằm trong khống chế của Tiêu Viêm học trưởng nữa, lần bạo xuất này, nếu năng lượng kinh khủng đó mà tăng lên nữa, chỉ e rằng toàn bộ Nội Viện đều bị san thành bình địa trong nháy mắt.
Lời nhắc nhở của Tô Thiên đã hơi muộn màng, ngay lúc bên trong Nội Viện lâm vào cảnh hỗn loạn, cột sáng sặc sỡ bên trong đám mây đen tưởng như đang dần ảm đạm, bỗng chợt bùng nổ nơi phía chân trời, dù cách xa hàng trăm dặm, cũng có thể thấy được cột sáng đó bốc cao tận trời xanh.
Khoảnh khắc cột sáng bắn lên không trung, một hỏa cầu khổng lồ ước chừng hai mươi trượng, từ trong đám mây lạnh màu đen từ từ bay lên cao, lực lượng hủy diệt bên trong quả cầu làm không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, trong mơ hồ còn xuất hiện không gian liệt phùng.
Thoáng dừng lại trong phút chốc, hỏa cầu khổng lồ lại tiếp tục dâng cao, đồng thời phóng thích ra nhiệt độ khủng bố cùng với lực lượng hủy diệt bên trong, tất cả mọi người đang có mặt, kể cả Tiêu Viêm là người tạo ra hỏa cầu, sắc mặt càng trở nên trắng nhợt. Quả cầu lửa này mà nổ tung, chỉ sợ Nội Viện cùng trăm dặm đường kính xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất.
Tại sao hỏa liên lại trở nên kinh khủng như vậy, Tiêu Viêm hoàn toàn không biết, hắn sau khi phóng hỏa liên vào trong đám mây lạnh màu đen liền hoàn toàn mất đi khống chế, biến hóa kinh khủng lúc sau, có lẽ vì cực nhiệt cùng cực hàn va chạm lẫn nhau mà sinh ra, mặc kệ là nguyên nhân gì, giờ phút này, hỏa cầu đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của Tiêu Viêm nữa, nếu nó tùy ý nổ tung... tất cả đệ tử Nội Viện e rằng sẽ tan thành tro bụi - thi cốt vô tồn.
Nghĩ đến kết cục đó, mặc dù là Tiêu Viêm, cũng phải rét lạnh tận đáy lòng, sự việc phát triển đến mức này, đã không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Hít sâu một hơi, trong mắt Tiêu Viêm bắn ra một tia kiên quyết, từ trong nạp giới xuất ra một nắm đan dược, sau đó hung hăng ném vào trong miệng, cảm thụ dược lực bắt đầu mạnh mẽ phát huy tác dụng, Tiêu Viêm cố kìm nén cảm giác kinh mạnh đang bành trướng, phun ra một ngụm máu tươi vào trong lòng bàn tay.
Dù thế nào đi nữa, hỏa cầu cũng là do Tiêu Viêm tạo ra, tuy tạm thời mất đi khống chế nhưng Tiêu Viêm vẫn có biện pháp khống chế nó một lần nữa, dù cái giá phải trả cho việc này tương đối to lớn, cho dù sau này có tĩnh dưỡng nửa năm đến một năm, cũng khó có thể khôi phục lại thời kì đỉnh phong, nhưng trong hoàn cảnh này đã không còn cách lựa chọn nào khác.
Bàn tay nhuộm đỏ máu tươi chậm rãi khai triển thủ ấn, đôi mắt đen nhánh của Tiêu Viêm cũng dần dần xuất hiện từng tia tơ máu.
Thủ ấn của Tiêu Viêm càng biến ảo, cảm giác kinh mạch bành trướng kịch liệt càng thêm sâu sắc, ngay thời điểm Tiêu Viêm chuẩn bị liều mạng, chợt đôi đồng tử đang gắt gao nhìn hỏa cầu lại hơi co rút lại, bởi hắn phát hiện, bên cạnh hỏa cầu...
Hai thân ảnh già nua áo bào màu tro (hôi ảnh) đang chậm rãi hiện ra một cách quỷ dị.
← Ch. 0881 | Ch. 0883 → |