← Ch.0906 | Ch.0908 → |
Tiếng cười điên cuồng của Hiên Hộ pháp vang vọng quanh quẩn tựa như sấm rền cuối chân trời, làm cho không ít người phía dưới đều biến sắc. Từng ánh mắt chợt chuyển hướng về phía đám mây đen dày đặc phía trên, tuy hiện tại đã không còn vần vũ, nhưng lại toát ra một luồng ánh sáng màu đỏ mang đầy nguy cơ đang chậm rãi thẩm thấu ra ngoài. Khi luồng sáng này khuếch tán ra ngoài, một số ít người có thực lực không đủ mạnh, đều cảm thấy trong lòng bỗng lặng lẽ dâng lên một cảm giác bạo ngược, vẻ mặt lập tức hiện lên sự hoảng sợ, vội vàng cấp bách vận khí giữ vững tâm thần.
Phía bên kia, Tô Thiên và Tiểu Y Tiên cũng cảm nhận được hung thần lệ khí đang tuôn trào ra bên trong đám mây đen, cũng cau mày nhíu mắt. Tô Thiên lại bất đắc dĩ hít vào một hơi thật sâu. Lão không hiểu được vì nguyên cớ gì mà Tiêu Viêm lại không xuất thủ. Chẳng lẽ hắn thật sự nắm chắc có đủ thực lực để thu thập hung hồn có khả năng tương đương với cường giả Đấu Tông hay sao?
Tiểu Y Tiên tuy trong lòng cũng có chút thắc mắc, nhưng bất quá, nàng đối với Tiêu Viêm lại có lòng tin tuyệt đối. Nàng hiểu được, với tâm cơ của Tiêu Viêm, hắn tất nhiên không bao giờ làm nên những chuyện xuẩn ngốc như thế.
"Mọi người cẩn thận!" Sắc mặt Tiêu Lệ cũng trở nên đại biến, hướng về mọi người phất tay, quát khẽ.
Không cần Tiêu Lệ nhắc nhở, giờ phút này mọi người đã tự giác thúc giục toàn bộ đấu khí trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn. Đấu khí hùng hậu lượn lờ bao bọc bên ngoài thân thể không tan, đủ mọi màu sắc, nhìn qua hết sức huyễn lệ.
"Khặc...khặc...khặc...! Cẩn thận thì có tác dụng gì được hử? Một khi hung hồn đã ngưng tụ xong, thì hôm nay các ngươi phải chết hết, không thể nghi ngờ!"
Trong đám mây đen trên bầu trời, tiếng cười âm độc lạnh lẽo của Hiên Hộ pháp đột nhiên truyền ra một các quái dị. Đám mây đen đột nhiên chậm rãi dao động, rồi cư nhiên chợt tán ra. X vẻn vẹn trong thời gian chốc lát, đám mây đã bao phủ toàn bộ sơn cốc. Ánh mặt trời ấm áp từ phía chân trời lại một lần nữa khuynh sái chiếu xuống, nhưng dự cảm lo lắng của mọi người lại không tan theo đám mây đen kia, vẫn lạnh lẽo nhàn nhạt như trước, mà phiến rừng rậm, nơi phát ra cảm giác kia, chỉ còn lại một thân ảnh màu đỏ trên bầu trời.
Hình thể của bóng người này so với người thường cũng chẳng khác nhau là mấy. Trên cơ thể ngập tràn huyết sắc, chính là loại sắc máu đỏ hồng tựa như được ngưng tụ bởi vô số máu tươi mà thành, nhìn có vẻ mỹ lệ nhưng lại làm cho người ta tê dại da đầu, lòng đầy hàn ý. Bóng người này tựa như hư ảo, không có mặt mũi, mà bao phủ phần đầu chỉ là huyết vụ bốc lên, từ bên trong bắn ra huyết quang từ đôi mắt đỏ như máu.
Đôi mắt này, cũng không mang thần thái giống như nhân loại, chỉ có sự bạo lệ cùng sát ý vô tận phát ra, chính là một quái vật sinh ra để giết chóc.
Đám người Tiêu Viêm nhìn chăm chú vào huyết sắc nhân ảnh, chân mày nhíu chặt. Cái này chính là hung hồn ư? Quả nhiên thật cường hãn a! Lệ khí nồng đậm như vậy tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, làm người ta trở nên bạo ngược, hung hãn. Nếu như bị dính phải, chỉ sợ sẽ mang phiền toái không nhỏ!
Trên bầu trời, Hiên Hộ pháp cũng nhẹ nhàng lăng không đứng bên cạnh huyết sắc nhân ảnh. Hắn nhếch mép cười nhạt, nhìn hung hồn tràn ngập lệ khí bên cạnh, trong lòng không khỏi hài lòng. Hắn nhìn đám người Tiêu Viêm bên dưới, cười quái dị nói: "Mục tiêu chính hôm nay của bổn Hộ pháp là Tiêu Viêm. Những người khác có thể rời khỏi, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống."
Tuy lời của hắn nghe ra giống như muốn nói với mọi người, nhưng ánh mắt của Hiên Hộ pháp lại dừng trên người của Tô Thiên và Tiểu Y Tiên. Hiển nhiên, ở nơi này, chỉ có hai người này là làm cho hắn kiêng kị.
Đối với những lời của hắn, Tô Thiên và Tiểu Y Tiên tự nhiên cũng không thèm để ý. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng thở nhẹ một hơi, hai cỗ khí thế bàng bạc chợt dũng mãnh phát ra. Cảm nhận được khí thế hùng hồn, uy áp mạnh mẽ này, một số cường giả đến trợ quyền đứng sau Tiêu Lệ, tay đang nắm chặt, cũng buông lỏng một chút. Cường giả cấp bậc Đấu Tông, dù sao đi nữa, cũng có thể làm cho người khác có cảm giác thật an toàn.
"Hiên Hộ pháp, ngươi không cần từ bi đối với đám gia hỏa một lòng đi tìm chết này! Bọn chúng chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ đâu!" Nhìn thấy Hiên Hộ pháp dung hợp hung hồn thành công, khuôn mặt của Hàn Phong không nhịn được cũng lộ ra nét cười. Hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía mọi người cười lớn, nói.
"Một khi đã vậy, xem ra lần này bổn Hộ pháp chỉ còn cách thu vào hai linh hồn cường giả Đấu Tông a! Hơn nữa, trong cơ thể Tiêu Viêm còn có hai loại dị hỏa. Lần này, khi trở về Hồn Điện, còn có tên nào dám so đo công lao với ta nữa!" Hiên Hộ pháp nói bằng âm thanh trúc trắc quái dị.
Hàn Phong cũng cười, ánh mắt nanh ác nhìn Tiêu Viêm chằm chặp, đoạn nói: "Hảo sư đệ của ta, nếu ngươi vẫn một mực lẩn tránh ở Già Nam Học Viện, ta đúng là không dám xông vào bắt ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi lại tự động dâng xác để cửa, thì cũng đừng trách sư huynh ta không nói tình cảm a!"
Tiêu Viêm liếc nhìn Hàn Phong một cái, miệng nhẹ nhàng nói: "Chỉ là loại chó nhà có tang mà thôi! Cho ngươi sống lâu thêm một chút, cũng không cần phải đắc chí như thế!"
"Tiểu sư đệ ngươi vẫn miệng lưỡi sắc bén như ngày nào!" Nét dữ tợn trên khuôn mặt Hàn Phong càng lúc càng nhiều, ánh mắt âm trầm nhìn xung quanh một lượt rồi cười nói tiếp: "Hiện tại, chúng ta bên này tổng cộng có năm cường giả Đấu Tông. Hôm nay, bản nhân muốn nhìn xem, ai có thể là người chiến thắng cuối cùng? Chúng ta đã giao thủ nhiều lần. Ngày hôm nay, chỉ e rằng sư đệ ngươi sẽ nhượng cho huynh chiến thắng một lần!"
Tiêu Viêm híp mắt lại, anh mắt dời đi, đột nhiên lại nhìn chăm chú về hướng Mạc Thiên Hành đang đứng.
"Hắc...hắc...Mạc Tông chủ, hiện nay ngươi còn nghĩ rằng tiểu tử này có thể trốn thoát ư? Ta đã nói rồi, về mặt giải độc, ta cũng có nghiên cứu, sự tình lần này, tất nhiên ta sẽ ra tay trừ độc giúp cho nhi tử của ngươi. Ngươi cần gì phải vì tiểu tử này mà tự đặt mình vào hiểm cảnh?" Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Viêm, Hàn Phong cũng hướng về phía Mạc Thiên Hành cười lạnh nói.
Hiện tại, giữa tràng chiến này, nhóm người Tiêu Viêm cộng lại có thể chống lại ba cường giả Đấu Tông của đối phương, mà bọn người Hàn Phong bên này, ngoại trừ Mạc Thiên Hành, liền còn lại bốn người có thực lực tương đương cường giả Đấu Tông. Nhìn qua thì vẫn là nhóm người Hàn Phong đang tạm thời chiếm thượng phong. Vì vậy, trong thời khắc này, lập trường của Mạc Thiên Hành đã trở nên rất trọng yếu. Nếu như hắn trợ giúp nhóm người Hàn Phong, như vậy, bên Tiêu Viêm sẽ không còn cửa nào để giành thắng lợi. Nhưng nếu hắn giúp Tiêu Viêm thì thực lực của song phương sẽ trở nên cân bằng. Dù Hàn Phong có tiêu phí tâm cơ mời trợ thủ đến cũng không còn ý nghĩa.
Mạc Thiên Hành tựa hồ nắm rõ tác dụng của mình ở thời điểm này, nhưng trước sau hắn vẫn không thay đổi bộ dáng. Hắn tự nhiên hiểu được, tràng chiến này nhóm người Tiêu Viêm đang rơi vào hạ phong, nhưng do trời sanh tính cẩn thận, hắn tựu chung không muốn tham gia vào hàng ngũ của bất kỳ bên nào. Đối với Tiêu Viêm, người này hắn biết rất rõ, tuy thực lực chỉ có Lục tinh Đấu Hoàng, nhưng trong lòng Mạc Thiên Hành lại phá lệ kiêng kị, trình độ kiêng sợ thậm chí còn hơn cả Tô Thiên và Tiểu Y Tiên.
Dù sao, hai người kia còn không có bổn sự mang một cuờng giả thực lực Thất tinh Đấu Tông đánh cho gần như tàn phế.
Ý niệm trong đầu cấp tốc vận chuyển, một lát sau, Mạc Thiên Hành ảm đạm cười nói: "Hôm nay, sự việc này đã gây huyên náo quá lớn. Lão phu cũng không còn quyết đoán giống như những người trẻ tuổi các ngươi nữa. Cho nên, chuyện này ta cũng chưa có quyết định!"
Nghe xong những lời này của Mạc Thiên Hành, Hàn Phong nhướng mày, sâu trong đôi mắt của hắn lóe lên một tia sáng lạnh, những trên mặt vẫn bảo trì bộ dáng tủm tỉm cười như cũ. Mạc Thiên Hành không về phe hắn cũng không sao, chỉ cần hắn không đi giúp Tiêu Viêm thì Hàn Phong có lòng tin, hôm nay hắn sẽ mang tất cả ân oán trong quá khứ chấm dứt một lần.
Về phần của Mạc Thiên Hành, sau khi giải quyết xong địch nhân lớn nhất là Tiêu Viêm, Hàn Phong sẽ có biện pháp từ từ thu thập.
Trong lúc Hàn Phong cùng Mạc Thiên Hành nói chuyện, Tiêu Viêm vẫn thờ ơ như không thấy, thân hình như cán thương đứng thẳng tắp trên không trung, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nạp giới trắng như tuyết. Một lát sau, hắn gật đầu nhè nhẹ, đến mức không ai có thể phát hiện, chợt nghiêng đầu mỉm cười với Tiểu Y Tiên và Tô Thiên rồi nói: "Hung hồn và Hiên Hộ pháp kia hãy giao cho ta!"
Nghe vậy, Tô Thiên và Tiêu Y Tiên hai người đều cả kinh. Hung hồn cùng Hiên Hộ pháp, đây chính là hai cường giả Đấu Tông, huống hồ linh hồn của hai bên lại tương liên, phối hợp cực kỳ ăn ý, trừ phi Tiêu Viêm thi triển ra loại đấu kỹ có uy lực khủng bố hơn hẳn Hỏa Liên, cộng thêm vào Song dực Ngọc cốt làm tốc độ tăng lên, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể có khả năng chống lại hai cường giả Đấu Tông liên thủ chiến đấu a!
Như hiểu được sự kinh ngạc trong lòng của hai người, Tiêu Viêm khoát tay áo, khẽ cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không bao giờ tự mình đi chịu chết!"
Nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm, Tô Thiên và Tiểu Y Tiên hơi chần chừ một chút, đoạn gật đầu. Lấy tính cách thường ngày của Tiêu Viêm, hắn không giống như người làm việc lỗ mãng, nếu hắn đã nói như vậy, ắt hẳn là hắn vẫn còn con bài tẩy nào đó chưa lật ra.
"Khục...khục...! Tiêu Viêm, ngươi quả nhiên giống như lời Hàn Phong nói, cuồng vọng thành tính a! Khặc...khặc...! Bất quá cũng không quan hệ gì, bổn Hộ pháp lại thích như thế!" Trên bầu trời, Hiên Hộ pháp nghe được những lời của Tiêu Viêm, sững người ra một lát, mới không nhịn được cười to nói.
Hàn Phong thoáng cau mày, lòng có chút nghi hoặc, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, thầm nhủ: "Tên gia hỏa này đến tột cùng là đang muốn làm cái gì? Bằng vào cấp bậc Đấu Hoàng lại đi khiêu chiến hai cường giả thực lực Đấu Tông? Hắn đang muốn chết à?"
"Đại truởng lão, Tiểu Y Tiên, các người khác đều giao cho các ngươi."
Đối với những ánh mắt châm chọc đến từ xung quanh, Tiêu Viêm cũng không hề để ý tới, bả vai rung lên, một đôi Ngọc cốt Song dực như ngọc thạch dài rộng từ từ duỗi thẳng ra. Hắn nghiêng đầu cười với hai người Tiểu Y Tiên, cốt dực chợt mạnh mẽ rung lên, mà thân hình cũng "Sưu!" một tiếng xuyên qua khoảng không trung trên bầu trời.
"Nói thật cho ngươi biết, hung hồn này được ta ngưng tụ lần đầu tiên. Hôm nay ta liền bắt ngươi làm tế phẩm cho nó đi."
Nhìn thấy Tiêu Viêm đang bạo lược thẳng tới, Hiên Hộ pháp cười lạnh một tiếng, tâm thần vừa động, bóng người đỏ như máu hư ảo bên cạnh cũng ầm ầm hạ xuống. Quyền phong bạo ngược trên nắm tay mang theo uy áp khổng lồ, hỗn loạn đánh về phía Tiêu Viêm.
Quyền kia đã tới, bên trên ẩn chứa tiếng gió gào thét, trực tiếp xé rách không khí ầm ầm mà trực tiếp oanh kích.
Đôi tròng mắt đen nhánh của Tiêu Viêm gắt gao tập trung vào quyền đầu của Huyết sắc thân ảnh đang phá không oanh kích, khóe miệng lại chậm rãi nở một nụ cười lạnh, bàn tay đeo nạp giới trắng như tuyết từ từ nắm chặt lại, chợt cũng oanh ra một quyền đối kháng lại.
Đối mặt với công kích của một cường giả Đấu Tông, Tiêu Viêm lại cư nhiên lựa chọn cách chống đỡ bất lợi nhất, trực tiếp ngạnh kháng. Nhìn một màn này, không khí đang dương cung bạt kiếm bên dưới bỗng tự nhiên bị kiềm hãm lại.
← Ch. 0906 | Ch. 0908 → |