← Ch.1197 | Ch.1199 → |
Ngay lúc Tiêu Viêm đứng dậy, Long Nhãn của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trong tử hắc hỏa hải xẹt qua chút vẻ kinh hoàng, một loại bất an lặng yên bao phủ lên ý thức của nó.
Trong ánh mắt chăm chú đầy khẩn trương của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, bàn tay Tiêu Viêm vung lên, thu nhỏ vòng lửa bảo vệ thành một tầng hỏa mang màu xanh biếc bao phủ lên thân thể. Bàn chân hắn cũng bước lên một bước lên ngọn lửa, chậm rãi tiến lên phía trước.
"Gào!"
Nhìn thấy Tiêu Viêm rốt cục cũng hành động, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng phát ra một tiếng rít gào đầy tức giận há chiếc mồm khổng lồ, một cột lửa lớn như núi lửa phun trào liền bắn về phía Tiêu Viêm, bất quá hỏa trụ bây giờ uy lực kém xa lúc trước.
Thấy Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa công kích, Tiêu Viêm cũng chỉ mỉm cười phẩy nhẹ tay áo, một cột lửa màu xanh biếc phóng ra từ trong tay áo hắn va chạm thật mạnh với cột lửa của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, tạo thành một trận va chạm kịch liệt. Tử hắc hỏa trụ bị đánh tan trong chớp mắt, còn hỏa trụ màu xanh biếc lại càng trực tiếp bắn qua đập mạnh vào thân thể Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, mở ra một hố lửa trên người nó, làm cho nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Bây giờ ngươi quá yếu..."
Bàn tay Tiêu Viêm nhẹ nắm lại, cảm thụ được cỗ lực lượng cường đại trong từng cái giơ tay nhấc chân, trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút vui sướng. Trong khoảng thời gian trước, súc sinh này đùa giỡn uy phong cũng đủ rồi, không ngừng châm chọc buộc hắn hiện thân nghênh chiến, nhưng hiện tại gió đã đổi chiều!
"Ti tiện nhân loại, không cần quá cuồng vọng a." Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa tức giận đến đỏ cả mắt, nổi "rận" gào rú giống như tiếng sấm rền nổ vang trong không gian. Tử hắc hỏa diễm tràn ngập chợt bạo động dữ dội, hóa thành vô số ngọn lửa hình tiểu Hỏa Long, gầm thét xông đến phía Tiêu Viêm liều mạng.
"Bành! Phanh phanh phanh!"
Hỏa Long nổ mạnh trên thân thể Tiêu Viêm, ngọn lửa mang nhiệt độ kinh khủng liên miên không dứt không ngừng khuếch tán ra. Biển lửa cơ hồ trực tiếp đem vị trí Tiêu Viêm đang đứng triệt để đốt thành hư vô.
"Phù, phù!"
Sau khi phát động đợt công kích khổng lồ như thế, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa vốn đang ở trạng thái suy yếu lại càng trở nên hổn hển. Long nhãn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa nhìn lên giữa không trung biển lửa, còn không đợi nó kịp buông lỏng một hơi thì đã thấy một thân ảnh đang chậm rãi đi ra từ trong biển lửa. Quanh người hắn nổi lên hỏa diễm rừng rực, giống như tiên thần giáng lâm vậy.
Tiêu Viêm đứng trên ngọn lửa lại có chút tươi cười, bàn tay nhẹ giơ Long Ấn ở trong lòng bàn tay lên, bung là một luồng kim mang kinh thiên!
Luồng kim mang giống như ánh sáng mặt trời từ trong không gian linh hồn bốc lên xung quanh biển lửa tràn ngập màu tử sắc. Tại nơi kim quang chiếu rọi xuống, giống như bị hấp lực mạnh mẽ cưỡng chế mà quanh co vặn vẹo, đột nhiên không ngừng bùng phát ra Long Ấn. Ngắn ngủn vài cái chớp mắt, cả một vùng biển lửa xung quanh đều tiêu thất trong vòng không gian của Long Ấn, ngay lúc đó cả cánh tay Tiêu Viêm lại từ từ thẩm thấu ra một loại tử hắc sắc hỏa diễm!
Biển lửa tiêu tán, trong vùng không gian linh hồn này chỉ có Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cùng Tiêu Viêm đối mặt, nhưng trong mắt nó giờ đây đã hoàn toàn tràn đầy vẻ khủng hoảng, thân thể to lớn không ngừng lui về phía sau.
"Ngươi thua..." Nhìn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lộ ra vẻ khủng hoảng, hơn nữa lại còn bắt đầu lui về phía sau, Tiêu Viêm mỉm cười. Kim quang trong lòng bàn tay hắn phát sáng mãnh liệt gào thét đuổi theo sau nó, duy trì quấn quanh Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đang rít gào giãy dụa ở bên trong, nhanh chóng kéo về phía Long Ấn.
Càng tới gần Long Ấn, thân thể khổng lồ của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng càng bị thu nhỏ lại nhanh chóng, cuối cùng hóa thành một tia tử hắc hỏa mang bị hút vào kim quang của Long Ấn trong lòng bàn tay Tiêu Viêm.
Nhìn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa biến mất trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đây là linh hồn giao chiến, nó không nên lùi về phía sau, mặc dù là lực lượng song phương kém xa như thế nào đi nữa cũng không nên lùi bước...
"Phá...!"
Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn quanh trận đồ không gian linh hồn, thản nhiên hô lên. Âm thanh vang quanh không gian, nhất thời sóng dậy kịch liệt sinh ra đều vỡ thành vô số mảnh nhỏ không gian, nổ bể ra.
Tại khoảnh khắc linh hồn không gian phát nổ, Tiêu Viêm đang trong Tinh Vực tràn ngập tử hắc hỏa diễm cũng chậm rãi mở mắt. Hai tròng mắt đen nhánh mở ra, trong con ngươi xẹt qua một chút màu xanh biếc cùng màu tím! Màu hỏa mang nhìn qua có vẻ hết sức quỷ dị.
Hai mắt Tiêm Viêm mở ra, đầu tiên là nhìn về tử hắc Tiểu Hỏa Long phía đối diện, trong đồng tử của nó đã gần như hoàn toàn mất đi thần thái, trở nên trệ xuống một chút.
Thấy thế, Tiêu Viêm cũng than nhẹ một tiếng. Loại tranh đấu này vốn là ngươi chết ta sống, không có còn đường thứ ba có thể đi. Hắn lúc này còn có thể có chút thương khóc thút thít mà thở dài một tiếng, nhưng nếu là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa giành thắng lợi chỉ sợ sẽ đắc ý mà đốt thân thể hắn thành tro bụi mà không có chút cảm xúc nào.
Tranh đấu sinh tử vốn là tàn khốc, cũng không tồn tại cái gọi là phân biệt chính tà. Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Tiểu Hỏa Long, nhẹ nhàng đặt 1 bàn tay lên trán nó, bùng phát ra một luồng hấp lực biến nó thành một cỗ tử hắc hỏa diễm cực kỳ nồng đậm bay lên.
Nhìn ngọn tử hắc hỏa diễm này, Tiêu Viêm nhẹ nhàng thở dài – đây chính là căn nguyên chi hỏa của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa mà hắn ước mơ. Để có được nó, hắn từ Hắc Giác Vực xa xôi vạn dặm chạy tới Trung Châu, thiên tân vạn khổ, vạn đắng nghìn cay cuối cùng mới đạt được nguyện vọng.
"Yên tâm đi, đi theo ta sẽ không bôi nhọ thanh danh ngươi trên đầu bảng Dị Hỏa kia a." Tiêu Viêm nhẹ giọng tự nói rồi mở miệng hút ngọn tử hắc hỏa diễm kia nuốt vào bụng.
Căn nguyên chi hỏa vừa nhập thể liền lặng yên tràn ra một luồng nóng rực trong cơ thể hắn. Tiêu Viêm khoanh chân ngồi, hai ngọn xanh biếc hỏa diễm và tử hắc hỏa diễm từ trong từng lỗ chân lông trên cơ thể bắn ra.
Thành công chiếm được căn nguyên chi hỏa của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, việc Tiêu Viêm phải làm ngay lập tức chính là đem nó triệt để luyện hóa, sau đó dung hợp nó với Lưu Ly Liên Tâm Hỏa rồi thúc đẩy Phần Quyết tiến hóa!
Tuy nói do có Long Ấn nên Tiêu Viêm cơ hồ đã lấy được quyền khống chế Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng dị hỏa này bài danh trên Dị Hỏa bảng cũng không kém. Vô số năm ngưng tụ làm khó có thể xóa đi ngạo khí của nó, muốn đem nó luyện hóa cũng phải tốn không ít thời gian.
Năm đó Tiêu Viêm để luyện hóa được Vẫn Lạc Tâm Viêm đã đợi hết gần 3 năm thì lần này có lẽ sẽ không lâu như vậy, nhưng quyết cũng không phải là việc ngày 1 ngày hai mà thành công.
Tiêu Viêm nhắm mắt ngồi xuống, hỏa tráo xanh biếc quanh thân cũng chậm rãi nhạt dần rồi biến mất. Hỏa tráo vừa biến mất, tử hắc hỏa diễm tràn ngập xung quang Tinh Vực liền mãnh liệt trào đến, nhưng ngay khi chúng tới gần Tiêu Viêm cách khoảng một trượng thi liền bị phân ra rồi nhu thuận ở lại bên cạnh hắn, dáng vẻ như đang triều bái.
Tiêu Viêm tránh được biển lửa nhưng Thiên Yêu Khôi lại vì mất đi hỏa tráo che chở, trên thân thể nó liền từ từ trào ra một màu kim quang nhàn nhạt. Tuy nó cũng cách Tiêu Viêm khoảng 1 trượng, nhưng bây giờ nhiệt độ trong Tinh Vực đang cao đến đáng sợ, giống như cá chưng trong nồi vậy. Tiêu Viêm có thể miễn dịch nhiệt độ này, nhưng nó thì không thể nên trên thân thể cũng phải chảy ra một ít chất lỏng màu vàng, bất quá theo kim sắc chất lỏng chảy xuống, thân thể rực rõ kim sắc này cơ hồ lại đang biến đổi cực kỳ chậm rãi thành một màu ám kim nhàn nhạt nhìn qua lại càng thâm trầm thần bí hơn trước.
Xem ra cũng giống như Thiên Yêu Khôi hấp thu mấy cái Lôi Đình bàng bạc, dưới cái nồi Tinh Vực thiên nhiên này mó cũng đang bị nhiệt độ cực nóng rèn luyện.
Tuy Tiêu Viêm cũng biết thời gian luyện hóa Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cần không ít thời gian, nhưng hắn vẫn không ngờ rằng cái khẽ đóng mắt của hắn liền trôi qua nửa năm... Trong vòng nửa năm này, Tinh Vực vẫn yên lặng như trước, nhưng bên ngoài Tinh Vực lại trở nên hỗn lọan.
Từ lúc Tinh Vực đóng cửa ngày thứ ba, Tiểu Y Tiên vẫn cố ý yêu cầu tam đại cự đầu mở Tinh Vực ra cứu người, tam đại cự đầu cũng không làm gì được. Hơn nữa Huyền Y ở giữa phân giải chu toàn thì ngày thứ 7 họ liền mở Tinh Vực ra. Nhưng lúc mở không gian đại môn ra, biển lửa đáng sợ như Hồng Hoang mãnh thú mãnh liệt trào ra. Nếu không phải tam đại cự đầu đã sớm chuẩn bị, chỉ sợ sẽ xảy ra một tai nạn không nhỏ.
Xảy ra tình huống này, mặc dù trong lòng Tiểu Y Tiên nóng như lửa đốt nhưng cũng không yêu cầu tam cự đầu mở ra nữa. Bất quá cũng may có Tử Nghiên cảm ứng được, nếu không nàng cũng khó có thể chịu được thời gian giày vò trong lo lắng.
Sau lần mở ra đó ước chừng hơn một tháng, tam đại cự đầu lại mở ra Tinh Vực thêm một lần. Lần này Huyền Không Tử một mình đi vào, bất quá hắn ở trong đó năm phút đồng hồ liền phải chật vật mà chạy trốn trở về. Vì Tinh Vực đóng cửa dẫn đến nhiệt độ bên trong càng ngày càng khủng bố, mặc dù lấy thực lực của Huyền Không Tử cũng không chống đỡ được, chỉ có thể chạy trốn.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Huyền Không Tử, trong lòng mọi người đều chìm xuống, thực lực Đấu Tôn còn không thể ở lâu trong Tinh Vực huống chi Tiêu Viêm?
Bất quá đám người Tiểu Y Tiên đều ôm hy vọng mong manh, ôm một cây cỏ cứu mạng cuối cùng chính là Long Ấn trong lòng bàn tay Tử Nghiên. Hiện tại Tiểu Y Tiên chỉ có thể ký thác hy vọng vào Long Ấn còn tồn tại này, nếu một ngày kia Long Ấn đột nhiên biến mất, chỉ sợ nàng chân chính băng tâm nguội lòng.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người cũng bắt đầu không còn ôm hy vọng Tiêu Viêm còn sống, mặc dù là đám người Huyền Không Tử cũng âm thầm thở dài. Ai có thể dự đoán được một quán quân đan hội lại rơi vào kết cục như vậy?
Trong khi vô số người phải khóc
"Thút thít than thầm thông thương tiếc,
Thất thểu thì thào thổn thức tim.
Trong tâm tơ tưởng thôi thanh thản
Tinh tú tàn tạ tái tái tê...", trong lòng Tinh Vực giống như tử vực kia lại truyền ra dao động rất nhỏ...
Haizzz, tâm trạng tương tự ta tương tư thân thương B"Lú đệ a...
← Ch. 1197 | Ch. 1199 → |