← Ch.1215 | Ch.1217 → |
Nghe được tiếng gầm gừ phẫn nộ từ xa vọng đến, thân hình Tiêu Viêm chợt sững lại, ngọn lửa màu nâu tím lượn lờ quanh thân làm cho hắn giống như một con hỏa thú đang hung hục xông lại. Những tên hộ vệ của Hồn Điện thấy vậy không khỏi nháo nhào dạt sang hai bên để tránh né tên sát tinh này. Những kẻ oan mạng trong tay Tiêu Viêm lúc trước đủ dọa cho chúng sợ bể mật, còn gan đâu mà dám nhảy ra ngăn trở Tiêu Viêm?
Đường trống, tốc độ của Tiêu Viêm được đẩy lên mức cao nhất có thể, hắn cảm nhận được Trích Tinh lão quỷ đang đuổi theo sát đít, ắt hẳn lão quỷ này bị Tam Thiên Lôi Huyễn thân chọc cho xì khói."Móa, con rùa già này...!!!"
Trong lòng chửi thầm, nếu không có con quỷ già này mà nói, việc này đã có thể thuận lợi hoàn thành... Ngũ tinh Đấu Tôn đủ để làm đội hình hai bên xảy ra sự thay đổi có thể làm nghịch chuyển chiến cuộc.
"Mịa mịa, móa móa..." vài câu, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn cửa ra cách đó không xa, bàn chân khẽ tăng thêm lực, thân hình tựa như dải cầu vồng màu nâu tím, "Vút..." một tiếng đã bay ra ngoài.
Vừa lao ra, từ phía trên bỗng giáng xuống mấy đạo kình khí mãnh liệt làm Tiêu Viêm không khỏi giật mình tránh né, vội vàng phóng lên trên, cao và thoáng hơn mới có thể nhìn thấy cục diện lúc này một cách rõ ràng.
Sơn cốc lúc này đã trở nên tàn tạ, những khe nứt khổng lồ giăng kín cả khắp nơi, thậm chí có những khe nứt còn chạy dọc lên cả sườn núi làm những tảng đá không ngừng rơi xuống, nện lên nền đất những tiếng ầm ầm vang dội không ngớt.
Trên khoảng không ở trung tâm sơn cốc, bóng người chớp lóe, đấu khí mênh mông tràn ngập. Gần mười cỗ khí tức cường hãn đang trong trạng thái chiến đấu không khỏi làm cho không gian nơi này trở nên cực kỳ mất ổn định, những khe nứt không gian lần lượt chớp hiện làm cho lũ người Hồn Điện không khỏi sợ vỡ mật. Cấp độ chiến đấu như vậy thì dù có cho tiền chúng không dám nhảy vào nhúng tay hoặc ăn hôi.
Ngoại trừ năm vòng đấu kịch liệt kia thì vẫn còn một nơi làm cho Tiêu Viêm chú ý, đó là vị trí chiến đấu của Tử Nghiên. Tiểu nha đầu này không bị mấy tên cường giả Đấu Tôn quấy nhiễu, vì vậy nàng có thể tìm mấy tên hộ vệ Hồn Điện mà trút giận. Kể từ khi mất tích đến nay, trong khoảng thời gian ngắn thực lực Tử Nghiên cũng đã có những tiến bộ nhảy vọt, nhưng kỳ quái là với cảm giác linh hồn của Tiêu Viêm vẫn không thể nhìn ra thực lực thật sự của nàng, có vẻ giống như là đang bị cái gì đó che đậy.
Bất quá, tuy nói là không cảm ứng ra, nhưng nhìn cách mà cô nàng đánh cho một tên Lục tinh Đấu Tông phải hộc máu thì chắc hẳn là thực lực của nàng cũng không kém.
Ánh mắt quét nhanh thế cục toàn sân, Tiêu Viêm thoáng thở dài nhẹ nhõm. Nhìn ra được phe mình cũng không bị rơi vào thế hạ phong, thực lực năm tên Đấu Tôn đều ở khoảng Tam tinh, ngoại trừ Thiết Kiếm tôn giả có vẻ hơi miễn cưỡng thì còn lại đều có phần chiếm thượng phong. Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng không nói dài dòng, hét to: "Người đã cứu ra, lui!"
Trên không trung, nghe được tiếng quát của Tiêu Viêm, khuôn mặt đám người Phong tôn giả cũng hiện lên nét kinh hỷ, nhưng lúc này đối thủ của họ lại quấn chặt và tấn công điên cuồng làm họ không thể thoát thân được.
Nhìn thấy vòng hỗn chiến trên không trung như vậy, chân mày Tiêu Viêm nhíu chặt, tình hình so với trong dự liệu của hắn phức tạp hơn nhiều.
"Vụt, vụt..."
Sự xuất hiện của Tiêu Viêm cũng đưa đến sự chú ý của những cường giả Hồn Điện chung quanh, tuy nói bọn chúng mặc dù không đủ tư cách tham dự cùng những cường giả phía trên nhưng dựa vào số đông, ít nhất họ cũng có thể ngăn hắn lại. Ngay lập tức liền xuất hiện ba người bay đến, xiềng xích trong tay sắc bén như trường thương hùng hổ lao về phía Tiêu Viêm.
"Cút!"
Nhận thấy sự công kích của ba tên Hồn Điện, sắc mặt Tiêu Viêm lạnh lẽo, bàn tay thò ra, trực tiếp bắt lấy ba sợi dây xích sắc bén, cánh tay rung lên, hỏa long màu nâu tím rít gào, men theo xiềng xích đánh thẳng vào ngực ba tên Hồn Điện.
Gặp phải trọng kích, ba tên Hồn Điện bị đánh văng ngược ra phía sau, đập vào những cột đá, hắc vụ lượn lò quanh thân cũng trở nên mỏng manh hơn trước rất nhiều.
Nhìn thấy Tiêu Viêm tiện tay đánh văng ba gã hộ pháp, những tên cường giả Hồn Điện còn lại cũng kinh hãi, không dám tiếp tục tiến lên.
Chấn lui ba tên hộ pháp, nhận thấy những tên còn lại có ý định thối lui, Tiêu Viêm chợt quát: "Nếu đã đến đây thì cũng đừng hòng chạy đi!"...Lời vừa dứt, bỗng một tiếng nổ từ phía đỉnh điện lớn vang lên, một đạo thân ảnh mang theo tiếng cười lạnh bay vụt ra."Phiền rồi, lão quỷ kia đuổi tới."
Nghe được tiếng cười lạnh, sắc mặt Tiêu Viêm biến đổi.
"Phong tỏa không gian, khóa!"
Trên bầu trời, ánh mắt âm trầm của Trích Tinh lão quỷ đảo qua toàn trường, cuối cùng dừng lại nơi Tiêu Viêm, vẻ lạnh lẽo càng tăng thêm, hai tay nhanh chóng kết ấn, trầm giọng quát to.
Sau tiếng quát to của lão quỷ, không gian sơn cốc bỗng nhiên nổi gió kịch liệt, lan ra từng đợt, giống như nhiều lớp khăn xếp chồng lên nhau trong khoảng không hư vô."Trích Tinh lão quỷ!!!"
Phong tôn giả đang cùng đối thủ triền đấu cũng phát hiện lão quỷ, sắc mặt lập tức biến đổi, kêu lên thất thanh."Phong Nhàn, ngươi quả thật là chưa bỏ ý định, cư nhiên vẫn còn dám đến Hồn Điện!" Trích Tinh lão quỷ âm trầm nhìn Phong tôn giả nói.
Phong tôn giả sắc mặt lạnh lùng, một chưởng chấn lui tên Tam tinh Đấu Tôn của Hồn Điện, trong lòng suy tính. Hiện tại, cục diện đã có phần ra ngoài dự tính. Sự xuất hiện của Trích Tinh lão quỷ làm cục diện nơi đây hoàn toàn nghịch chuyển, chỉ sợ rằng hôm nay sẽ xuất hiện thương vong không nhỏ.
"Đợi lão phu thu thập xong tên tiểu tử này, ta sẽ cho ngươi biết! Hồn Điện không phải là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!" Trích Tinh lão quỷ cười lạnh, ánh mắt hiểm độc hướng phía Tiêu Viêm rồi gằn giọng nói: "Bằng vào cấp độ Đấu Tông, lại dám trêu chọc lão phu, đây quả thật là lần đầu tiên lão phu gặp phải!"
Lời vừa dứt, chân lão quỷ khẽ đạp hư không chậm rãi đi về phía Tiêu Viêm, hắc vụ ùn ùn kéo đến, thanh thế làm cho kẻ đối diện phải kinh hãi. Ngũ tinh Đấu Tôn, thực lực quả thật là khủng bố dị thường!
Nhìn thấy Trích Tinh lão quỷ đằng đằng sát khí bước tới, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ biến. Nói trắng ra là lão già này muốn tự thân động thủ đánh chết mình. Bằng vào thực lực của Tiêu Viêm ngày hôm nay, cho dù là có thi triển ra Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cũng không thể là đối thủ chân chính của Trích Tinh lão quỷ...
Tuy nói là vậy, nhưng cũng không phải có nghĩa là Tiêu Viêm hoàn toàn giống như cá nằm trên thớt để mặc người giết mổ. Hắn hiện tại đã hoàn thoàn thu phục Tam Thiêm Diễm Viêm Hỏa, trong người mang theo bốn loại dị hỏa. Nếu dung hợp Phật Nộ Hỏa Liên, uy lực của nó tất nhiên sẽ hơn xa so với sử dụng Hóa Sinh hỏa.
Nhưng muốn thi triển đấu kỹ này thì chuyện tối cần thiết là phải có thời gian đầy đủ. Lấy thực lực của Trích Tinh lão quỷ, tất nhiên sẽ không để hắn tùy ý thì triển sát chiêu này.
Trong tình thế hiện tại, cường giả Đấu Tôn bên mình đã bị đối phương kiềm hãm, chỉ có Tử Nghiên là có thể rảnh tay. Tuy nói thực lực của cô nàng này bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, bản thể lại là Thái Cổ Hư Long, nhưng dù sao nàng cũng vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa đủ khả năng là đối thủ của Trích Tinh lão quỷ.
Trong lúc Tiêu Viêm còn đang cân nhắc, Tử Nghiên từ phía xa dường như cảm nhận được tâm tư của hắn, thân hình nhỏ xinh của nàng chợt xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Để ta ngăn cản hắn lại".
"Ổn không?" Tiêu Viêm chần chờ một chút, trong lòng có chút băn khoăn nói.
"Vậy ngươi còn có thể tìm được người khác hay sao?" Tử Nghiên không cũng không quay đầu lại nói.
Tiêu Viêm không biết nói gì cười khổ, chỉ biết cắn răng nói: "Giúp ta tranh thủ một ít thời gian, nhớ cẩn thận! Nếu không được lập tức lui lại."
Tử Nghiên khẽ gật đầu, đôi tay nhỏ bé đột xuất mấy đạo Ấn quyết kỳ dị, tử quang mãnh liệt liền từ thân thể nàng bùng phát ra. Cùng lúc, thân thể nàng cũng bắt đầu biến đổi, trong vòng mấy hơi thở ngắn ngủi, một tiểu cô nương đã nhanh chóng biến thành một đại mỹ nữ khêu gợi, dáng người uốn lượn như sóng, lồi lên lõm xuống làm kẻ đối diện không khỏi nổi lên "lòng lợn, tiết canh"... Cư nhiên cùng năm đó Tiêu Viêm thấy được giống như đúc.
Bộ dáng biến thành như vậy, Tử Nghiên dung ngọc thủ khẽ gạt làn tóc tím ra sau tai, quay đầu lại nhìn Tiêu Viêm đang tròn mắt kinh ngạc, khuôn mặt nàng chợt đỏ lên, môi khẽ bậm lại, mắt liếc Tiêu Viêm như u như oán... Nhưng mà nàng đã quên rằng nàng bây giờ không còn là tiều cô nương như trước, biểu hiện bây giờ trở nên kiều mỵ và hấp dẫn hơn rất nhiều, nhìn thấy vậy, Tiêu Viêm không khỏi nổi lên "lòng lợn tiết canh" tập II.
Tiêu Viêm lắc đầu cười khổ, chợt hít sâu một hơi, thân hình nhanh chóng lui về phía sau: "Giao cho nàng, nhớ cẩn thận!"
Lui về phía sau, đôi bàn tay Tiêu Viêm tách ra, hỏa diễm màu nâu tím phụt ra, ngự trị riêng rẽ trên mỗi bàn tay rồi hóa thành từng đoàn dị hỏa bất đồng lơ lửng trước mặt.
Trong lúc Tiêu Viêm bắt đầu động thủ chuẩn bị đại khai sát giới, đôi mắt ngọc của Tử Nghiên chợt ngưng trọng chăm chú nhìn Trích Tinh lão quỷ cách đó không xa. Từ trên người lão ta, nàng cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm chân chính, không còn tâm trạng vui đùa như trước...
Cục diện hiện giờ, Tử Nghiên cũng rất rõ ràng, biến số lớn nhất chính là lão quỹ Trích Tinh này. Đám người Tiểu Y Tiên hiện tại cũng không rảnh tay. Nếu như để cho lão tự do nhảy vào vòng chiến bên kia...lúc đó quả thật sẽ là tai họa!
Vì vậy, dù như thế nào đi nữa, nàng nhất định phải bám dính lão quỷ này, tranh thủ để Tiêu Viêm đủ thời gian thi triển đại sát chiêu. Chỉ có như vậy, kế hoạch cứu viện lần này mới có thể toàn thân trở ra, nếu không...bọn họ thương vong sẽ rất thảm trọng. Tất cả phải trông chờ vào việc nàng có thể bám trụ đủ lâu để Tiêu Viêm có đủ thời gian hay không.
← Ch. 1215 | Ch. 1217 → |