Vay nóng Homecredit

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 1354

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 1354: Dung hợp huyết mạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Shopee


"Long Hoàng huyết mạch lực?"

Nghe được tiếng hô kinh ngạc của Tiêu Huyền, Huân Nhi cũng khẽ giật mình, chợt có chút nghi ngờ hỏi: "Đó là thứ gì?"

Số lần xuất hiện của Long Hoàng trên Đấu Khí Đại Lục cũng không nhiều lắm. Bởi vậy, mặc dù Huân Nhi là người Cổ tộc, nhưng vẫn cảm thấy cái tên này cực kỳ xa lạ.

Trong mắt Tiêu Huyền cũng lộ ra vẻ kinh dị, chính hắn cũng có chút khó tưởng tượng được vì sao trong cơ thể Tiêu Viêm lại có cả thứ này. Phải biết rằng, loài vật kỳ dị như Long Hoàng(1) này cho dù là hắn cũng chưa từng thấy qua.

"Long Hoàng, sinh vật thần bí có được huyết mạch của cả Thái Hư Cổ Long và Viễn Cổ Thiên Hoàng. Đây mới chân chính là bậc chí tôn trong giới ma thú, nhưng số lần nó xuất hiện lại cực kỳ ít ỏi. Ngay cả ta đều chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy..." Tiêu Huyền chậm rãi nói.

"Có được huyết mạch của cả Thái Hư Cổ Long và Viễn Cổ Thiên Hoàng?" Huân Nhi nhíu chặt hai hàng lông mày kẻ đen. Nàng biết bản thể của Tử Nghiên là Thái Hư Cổ Long, nhưng lại chưa từng nghe nói qua việc Tiêu Viêm có quan hệ gì đó với Viễn Cổ Thiên Hoàng, loài ma thú dường như đã biến mất từ thời viễn cổ này. -

"Ta cũng không biết Tiêu Viêm lấy Long Hoàng huyết mạch lực này ở đâu..." Tiêu Huyền cũng có chút bất đắc dĩ, nói: "Nhưng xem tình huống hiện tại, hình như huyết trì không thể gột rửa cái gọi là Long Hoàng huyết mạch lực này được. Nương theo việc càng lúc càng có nhiều Tiêu tộc huyết mạch lực tràn vào cơ thể Tiêu Viêm, Long Hoàng huyết mạch lực trong người nó cảm nhận được áp lực, nên mới bùng nổ ra để chống trả..."

"Như vậy có làm ảnh hưởng đến Tiêu Viêm ca ca không?" Huân Nhi nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Nếu không thể tiêu trừ sự chống cự của Long Hoàng huyết mạch lực thì Tiêu tộc huyết mạch lực sẽ không thể dung nhập vào cơ thể Tiêu Viêm. Cứ để chúng đấu nhau như vậy, Tiêu Viêm sẽ trọng thương mất..." Tiêu Huyền cũng nhíu mày lại, có chút đau đầu. Long Hoàng huyết mạch lực này cũng là thứ cực kỳ cường hãn, đủ để so sánh với huyết mạch chân chính của Đấu Đế. Tuy số lượng của thứ này trong cơ thể Tiêu Viêm không phải là rất nhiều, nhưng không thể vì thế mà coi thường được.

"Vậy phải làm gì bây giờ?" Huân Nhi vội vàng nói.

Tiêu Huyền trầm ngâm một chút, ánh mắt lại chuyển về hướng Huân Nhi, nói: "Cô bé, chịu giúp ta hay nói đúng hơn là giúp Tiêu Viêm một chuyện không?"

"Có việc gì cần, Tiêu Huyền tiền bối cứ việc nói." Sóng mắt Huân Nhi hơi lưu chuyển, cũng không chần chừ gì nhiều.

"Ta muốn một ít huyết mạch lực của Cổ tộc!" Tiêu Huyền chăm chú nhìn Huân Nhi, trong mắt thậm chí còn xuất hiện vẻ điên cuồng, nói: "Ta biết huyết mạch lực của hai tộc tất nhiên khó có thể dung hợp, điều này ta đã tự tay thí nghiệm qua. Nhưng chính bởi thế, nên ta mới hiểu vì sao mình lại thất bại, vì hai loại huyết mạch lực cường hãn rất khó điều hòa. Nhưng bây giờ lại khác, độ cường hãn của Long Hoàng huyết mạch lực này không hề kém huyết mạch lực của Đấu Đế. Dùng nó làm thứ để điều hòa, có lẽ có thể triệt để dung hợp huyết mạch lực của hai tộc Cổ, Tiêu. Hơn nữa, cuối cùng còn giải quyết luôn chút rắc rối mà Long Hoàng huyết mạch lực mang đến nữa..."

"Dung hợp huyết mạch lực..."

Nghe được lời này của Tiêu Huyền, dù lấy định lực của Huân Nhi cũng không khỏi biến sắc. Huyết mạch lực này, đều là thứ cao quý và cơ mật nhất trong chủng tộc của bọn họ, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết. Vả lại, cùng là huyết mạch của Đấu Đế, ngay từ đầu cả hai đã đứng ở trạng thái đối lập rồi, căn bản là không thể nào tiến hành dung hợp. Nếu cứ mạnh mẽ làm vậy, hậu quả khi thất bại sẽ tương đối nghiêm trọng.

"Ta biết ý tưởng này rất điên rồ, nhưng từ năm đó ta đã có tính toán như vậy, bởi ta cho rằng tuy Đấu Đế huyết mạch có thể làm cho hậu duệ của Đấu Đế có được thiên phú vượt xa thường nhân. Nhưng khi kế thừa loại huyết mạch này, tất nhiên sẽ có phần nào đó thiếu sót hoặc mất đi. Sau khi trải qua nhiều năm tháng, cường giả đạt đến Đấu Đế của những chủng tộc viễn cổ này sẽ càng lúc càng ít đi, càng lúc càng gian nan." Như biết được suy nghĩ trong lòng Huân nHi, Tiêu Huyền lắc lắc đầu nói.

"Năm đó ta đã từng thí nghiệm thử, nhưng cuối cùng lại thất bại. Từ đó về sau cũng không hề nhắc tới việc này nữa. Nhưng hiện giờ... Có lẽ sẽ là một cơ hội."

Nhìn khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Tiêu Huyền, lại nhìn Tiêu Viêm trong huyết trì. Huân Nhi chần chờ một lát, sau đó than nhẹ một tiếng, hỏi: "Tiêu Huyền tiền bối, người có chắc chắn không?"

"Tám phần!" Tiêu Huyền trầm giọng đáp.

Nghe vậy, Huân Nhi lại chần chừ thêm một lát, rồi khẽ cắn răng, gật mạnh đầu: "Một khi đã vậy, cứ làm theo lời tiền bối đi!"

"Ta thay mặt Tiêu Viêm và toàn bộ Tiêu tộc, cảm ơn ngươi trước!" Tiêu Huyền thần sắc nghiêm túc ôm quyền với Huân Nhi, trầm giọng nói.

Đối với đại lễ này của Tiêu Huyền, Huân Nhi chỉ có thể cười khổ. Nếu không phải vì Tiêu Viêm, tất nhiên nàng sẽ không đáp ứng yêu cầu có phần điên rồ này của Tiêu Huyền. Trong lòng nàng hiểu được, Tiêu Viêm có không ít đối thủ rất mạnh về cả thực lực lẫn thế lực. Muốn trở thành người thắng trong những ván cờ này, hắn cũng phải có được thực lực cường hãn tương ứng. Nếu thứ gọi là dung hợp huyết mạch này thành công, không thể nghi ngờ nó sẽ trải một con đường bằng phẳng hơn rất nhiều cho Tiêu Viêm.

Nhẹ nhàng hít một hơi, ngọc thủ Huân Nhi nhanh chóng kết thành một ấn quyết kỳ dị. Chợt đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ tay trắng nõn như ngọc. Một vết cắt hiện ra, từng giọt máu tươi chậm rãi chảy xuống từ ngọc thủ, cuối cùng rơi hết vào trong huyết trì.

Nương theo từng giọt máu rơi vào, sự dao động trong huyết trì chậm rãi yếu đi rồi dừng hẳn lại. Một mảnh đất trống lớn chừng nửa trượng bị tách bung ra. Mà trong khu vực trống kia, những giọt máu chảy từ ngọc thủ của Huân Nhi xuống vẫn chưa khuếch tán ra xung quanh, mà không ngừng hội tụ lại với nhau, cuối cùng hóa thành một huyết cầu lớn chừng quả đấm, trôi nổi bên trong huyết trì.

"Tiêu Huyền tiền bối, đây là lượng huyết mạch lực nhiều nhất mà ta có thể điều động. Nếu tiếp tục sẽ gây ảnh hưởng đến cấp bậc huyết mạch lực của chính ta. Mà việc này nếu để trong tộc phát hiện, tất nhiên họ sẽ liên tưởng đến Tiêu Viêm ca ca. Đến lúc đó sẽ đẩy hắn vào tình huống cực kỳ nguy hiểm." Từng giọt máu chảy xuống từ cánh tay của Huân Nhi, sau đó ngón tay nàng nhanh chóng lau qua vết cắt, máu tươi nhất thời ngừng chảy. Lúc này, nàng mới ngẩng khuôn mặt có chút tái nhợt lên, nhẹ giọng nói với Tiêu Huyền.

"Đã đủ rồi, đa tạ!"

Tiêu Huyền lại ôm quyền với Huân Nhi thêm lần nữa. Hắn đã từng là tộc trưởng Tiêu tộc, tự nhiên cũng hiểu được hành động này của Huân Nhi mạo hiểm đến mức nào. Lượng huyết mạch lực này nhìn như không nhiều, nhưng nếu Huân Nhi muốn bổ sung lại nó thì ít nhất cũng cần đến hai năm tu luyện. Phần ân tình này, không thể nói là không sâu.

Huân Nhi khẽ lắc đầu, mỹ mâu dừng trên Tiêu Viêm trong huyết trì, nở một nụ cười đầy ôn nhu, cũng không nói gì đáp lại.

"Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta. Yên tâm, ta sẽ giao lại cho ngươi một "Tiêu Viêm ca ca" còn đầy đủ hơn trước..."

Tiêu Huyền vuốt vuốt chòm râu trắng, cười nói. Sau đó ánh mắt chuyển về phía huyết trì, hai tay nhanh như chớp kết thành từng đạo ấn quyết, đồng thời quát khẽ một tiếng: "Ngưng!"

Theo tiếng quát khẽ của Tiêu Huyền, huyết trì nhất thời xoay tròn, tiếng ù ù chói tai không ngừng vang lên, nhưng không có một chút nước nào tràn ra từ hồ. Mà Tiêu Viêm cũng chính là trung tâm của cơn lốc xoáy này, chỉ có điều lạ là thân thể của hắn lại như một tượng đá, không chút chuyển động.

Nương theo huyết trì xoay tròn càng lúc càng kịch liệt, quang mang màu tử kim trên thân thể Tiêu Viêm dần trở nên ảm đạm, tựa như bị một thứ gì đó áp chế vậy...

"Xuy!"

Khi quang mang màu tử kim dần ảm đạm, trong huyết trì đang nhanh chóng xoay tròn kia, một quả huyết cầu lớn chừng nắm đấm lại đột nhiên bắn ra, cuối cùng nhanh như chớp phá vỡ lớp quang mang tử kim yếu ớt, sau đó va mạnh lên ngực Tiêu Viêm. Mà ngay khoảnh khắc đó, huyết cầu lại lấy một tốc độ cực nhanh mà tan vào trong thân thể Tiêu Viêm.

Ngay khoảnh khắc huyết cầu dung nhập vào ngực Tiêu Viêm, thân thể hắn đột nhiên kịch liệt run rẩy. Từng tia máu thật nhỏ không ngừng bắn ra từ dưới lớp da, chỉ trong nháy mắt đã nhuộm hắn thành một huyết nhân.

Thấy Tiêu Viêm có biến hóa như vậy, khuôn mặt Huân Nhi lập tức trắng bệch. Nhưng Tiêu Huyền bên cạnh lại hít sâu một hơi, thủ ấn biến đổi thêm lần nữa. Huyết trì xoay tròn hội tụ thành nhiều đạo cột máu, không ngừng va vào thân thể Tiêu Viêm. Mà mỗi lần va chạm, những cột máu này lại quỷ dị xâm nhập vào bên trong thân thể Tiêu Viêm...

Theo càng lúc càng nhiều cột máu quán chú, trong thân thể Tiêu Viêm, hai cỗ huyết mạch lực khác nhau lại đang bắt đầu ăn mòn nhau như đang chém giết vậy. Bộ dạng này, giống như không giết chết đối phương thì sẽ thề không bỏ qua.

"Hống!"

Khi hai cỗ huyết mạch lực của Đấu Đế ăn mòn lẫn nhau, trong góc nào đó của thân thể Tiêu Viêm, Long Hoàng huyết mạch lực cũng bùng phát ra dưới sự dẫn động của Tiêu Huyền. Trong lúc mơ hồ, có những tiếng Long ngâm Hoàng khiếu chấn động nhân tâm không ngừng vang lên.

Cỗ Long Hoàng huyết mạch lực này lấy thân phận người thứ ba vọt vào trận chiến của hai huyết mạch Đấu Đế. Ba loại huyết mạch lực hội tụ lại một chỗ, lại thêm sự khống chế hoàn mỹ của Tiêu Huyền, cư nhiên làm cho sự ăn mòn kia từ từ yếu bớt.

Dưới sự khống chế hoàn mỹ của Tiêu Huyền, ba loại huyết mạch lực hình thành một vòng tròn gồm ba loại máu. Mà nương theo cái vòng này không ngừng xoay chuyển, ba loại huyết mạch cư nhiên lại có xu hướng dung hợp với nhau...

Loại xư hướng này cực kỳ chậm chạp, kéo dài ước chừng gần một tháng mới dần có chút chuyển biến. Mà đến khi tròn một tháng, vòng tròn đột nhiên ngừng lại, một luồng máu màu tử hồng vô cùng kỳ dị chậm rãi chảy ra từ trong đó...

Loại máu này, là một huyết mạch lực hoàn toàn mới. Một loại lực lượng kỳ dị dung hợp huyết mạch của hai vị Đấu Đế và Long Hoàng!


(1) Từ Hoàng ở đây là Viễn Cổ Thiên Hoàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1639)