← Ch.1602 | Ch.1604 → |
- Đáng hận, vẫn để bọn chúng chạy thoát.. !
Nhìn về nơi hắc động biến mất, đám người Lôi Doanh không chút cam lòng nghiến răng mà nói. Không nghĩ ba đại tộc liên thủ với liên minh Thiên Phủ rồi mà vẫn không thể giữ chân được Hồn tộc.
- Hồn tộc đến tận bây giờ mới cho thấy lực lượng của chúng, thật đã vượt xa những gì chúng ta biết trước đây.
Vẻ mặt Viêm Tẫn đầy nghiêm trọng, từ khía cạnh nào đó mà nói, Hồn tộc của ngày hôm nay đã không còn là loại quần tộc bình thường mà một thế lực có đủ khả năng chống lại, cho dù thế lực đó có là Cổ tộc đi chăng nữa. Mà sự thật quả là như thế, cảm giác bất an trong lòng lão càng ngày càng lớn, nếu ba tộc không nhanh dốc sức liên thủ chỉ sợ không chóng thì chầy đã bị Hồn tộc tàn sát, kết cục sẽ chẳng hơn gì ba tộc Dược, Linh, Thạch ngày trước.
- Những năm gần đây, Hồn tộc che giấu cũng quá kín đáo rồi!
Cổ Nguyên tóc dài rối tung, khuôn mặt nghiêm trọng dị thường. Bọn họ vẫn nghĩ, dẫu Cổ tộc không có khả năng đánh bại Hồn tộc thì cũng sánh ngang với chúng, nhưng nay sự thật tàn khốc đã nói cho bọn lão biết, Cổ tộc thực sự không còn là đối thủ của Hồn tộc nữa rồi.
- Hồn Thiên Đế nói đúng, năm đó lúc Tiêu tộc bại vong, trên đại lục đã không còn thế lực nào có thể chống lại được bọn họ. Tiếc là sự thật này đến nay mới được phơi bày!
Cổ Nguyên thở dài, trong lòng cũng có phần hối hận. Nếu Tiêu tộc bây giờ vẫn tồn tại, thì cho Hồn tộc thêm mấy lá gan nữa bọn họ cũng không dám khuấy động nên trận đại chiến này.
Nghe lão nói mấy lời đó, đám người Lôi Danh chỉ có thể cười gượng, bây giờ mà nói tới chuyện ngày xưa, không khỏi quá muộn rồi...
- Vậy bây giờ làm sao?
Tiêu Viêm trầm lặng mở miệng hỏi.
Nghe hắn nói, mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Cổ Nguyên, lão thấy vậy mới trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
- Hôm nay ngọc Đà Xá Cổ Đế đều đang nằm trong tay Hồn tộc, tiếp theo hẳn sẽ là thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn của bọn chúng, sau đó chỉ sợ chính là lúc chúng tập hợp Cổ Ngọc để dò xét động phủ Đà Xá Cổ Đế. Hiện tại, chỉ có một cách duy nhất mà phía ta đủ khả năng làm, đó chính là âm thầm giám sát nhất cử nhất động của Hồn tộc, một khi những cường giả của bọn chúng rục rịch, chúng ta sẽ bí mật bám theo mà đến chỗ động phủ Đà Xá Cổ Đế.
- Nói thì nói vậy, chứ đám Hồn tộc kia vốn lẩn như lươn chạch, chỉ sợ sẽ dễ dàng thoát khỏi sự đeo bám của chúng ta, đợi đến lúc phát hiện được, e rằng chúng đã tiến vào động phủ Cổ Đế rồi.
Lôi Doanh cau mày, sự tình kiểu này chính là sở trường của Hồn tộc. Không phải khi tiêu diệt ba tộc Linh, Thạch, Dược, bọn họ còn chưa phát giác được chút phong thanh gì thì Hồn tộc đã lặng lẽ không một tiếng động đồ sát sạch sẽ toàn bộ ba tộc đó rồi sao.
- Lần này, lão phu sẽ tự mình giám sát...
Cổ Nguyên trầm giọng, bởi lão hiểu rõ tình hình lúc này rất trọng yếu, nếu để Hồn Tộc thuận lợi mở động phủ ra, nhận được cách giải mê đề để tiến vào Đấu Đế thì coi như bọn họ hết đường xoay trở. Trong mắt những cường giả chân chính như Đấu Đế, cái gọi là liên quân cũng không khác gì loài phù du vọng tưởng lung lay đại thụ.
Nghe thế mọi người đều khẽ gật đầu. Hiện tại trên đại lục Đấu Khí, hai người có thực lực mạnh nhất không ai khác chính là Hồn Thiên Đế và Cổ Nguyên. Để lão tự mình giám sát thì dù Hồn Thiên Đế và Hư Vô Thôn Viêm có năng lực lớn hơn nữa cũng không thể vô tăm vô tích mà biến mất ngay dưới mũi được.
- Đến lúc đó tại động phủ Đà Xá Cổ Đế chắc chắn sẽ xảy ra trận chiến cuối cùng. Dù có khiến cả hai bên cùng chết với nhau thì tuyệt đối cũng không để cho Hồn Tộc đắc thủ!
Cổ Nguyên nghiêm nghị nói!
Mọi người trang trọng nhìn lão gật đầu, ai nấy đều hiểu, nếu trận đại chiến tại động phủ lại tiếp tục thất bại thì kết cục của ba tộc bọn họ sẽ không khác gì Linh tộc. Vì bảo tồn nòi giống chủng tộc, có trả cái giá lớn cỡ nào cũng phải liều chết mà đánh một trận.
Thắng thì tồn tại, bại tất vong.
- Trong thời gian này đại quân nên ở lại liên minh Thiên Phủ, cẩn thận điều tra giám sát hành động của Hồn Tộc. Đồng thời ta cảm thấy, chúng ta nên thừa dịp này nhổ sạch nanh vuốt của Hồn tộc, Hồn Điện tại Trung Châu.
Thấy mọi người đã có quyết sách, Tiêu Viêm mới mở miệng nói.
- Hồn Điện sao? Đúng là nên thanh trừ đám mầm độc này rồi!
Nghe vậy, đám người Lôi Doanh trầm ngâm một hồi, hung mang trong mắt lập lòe. Bọn họ đã dần hiểu được hành động đi khắp nơi thu thập linh hồn của Hồn Điện trong mấy năm gần đây, xem ra liên quan không nhỏ với việc đám cường giả vốn nên sớm chết đi của thế hệ trước như Hồn Nguyên Thiên lại một lần nữa sống lại.
- Đã như vậy, liên quân sẽ ở lại liên minh Thiên Phủ, đây là Trung Châu, vừa vặn có thể giám sát nhất cử nhất động của Hồn Tộc.
Cổ Nguyên cũng không phản đối, để quản chế Hồn tộc thì đóng quân tại Trung Châu đúng là có lợi hơn rất nhiều.
Tiêu Viêm gật đầu cười sau đó nhìn về phía Dược Lão:
- Sư phụ, sự tình đại quân chắc phải giao cho người xử lý rồi.
- Ha ha, con cứ yên tâm! Liên minh chúng ta cái gì khác thì không có chứ chỗ ở thì rất nhiều. Thu xếp cho chừng này người ngựa thì chẳng vấn đề gì...
Dược Lão vuốt râu cười:
- Tuy nhiên, trước khi đại quân lên đường thì chức minh chủ của liên minh đã chuyển sang con rồi. Hiện tại con tới nói mới phù hợp hơn ta nhiều đó!
Tiêu Viêm khẽ giật mình nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Dược Lão thì đành bất đắc dĩ gật đầu. Thực lực liên minh càng ngày càng mạnh, đích thật cần có một minh chủ thực lực siêu việt tọa trấn. Tuy Dược Lão có danh vọng rất lớn nhưng thực lực lại hơi kém một chút, đổi hắn thành minh chủ cũng chính là nghĩ đến việc làm cho liên minh ổn định thêm một ít.
Sau khi nói vài câu với đám người Dược Lão, Tiêu Viêm chợt quay đầu nhìn Thải Lân và Huân Nhi nói khẽ:
- Hai nàng đi theo ta!
Vừa nói xong, Tiêu Viêm liền bay tới một ngọn núi ở phía xa. Thải Lân và Huân Nhi thấy thế, như hiểu ra điều gì đó, gò má lập tức ửng hồng, tay ngọc khẽ nắm lại. Đối mặt với thiên quân vạn mã trong lòng bọn nàng không chút sợ hãi, nhưng bây giờ lại chợt có cảm giác khẩn trương. Hai người liếc nhìn nhau như muốn động viên đối phương rồi bặm môi đi theo Tiêu Viêm.
***
Tiêu Viêm hạ xuống một ngọn núi, khi thấy hắn đến, những cường giả trong liên minh ở đó lập tức đứng dậy khom người chào, trên mặt họ tràn ngập vẻ kính sợ.
- Minh chủ!
- Đừng khách khí!
Tiêu Viêm khoát tay, sau đó bước nhanh về phía Tiêu Chiến đang được mọi người bảo vệ, cung kính thi lễ rồi nói khẽ:
- Phụ thân, người không sao chứ?
Tiêu Chiến bây giờ nhìn rất ốm yếu, nhưng hai vai vẫn vững vàng như có thể gánh vác cả thiên địa tựa lúc thanh niên, đôi mắt lại một lần nữa nhòa lệ, trong lòng tràn đầy tự hào cùng hạnh phúc. Lúc nãy dù đứng rất xa nhưng lão vẫn thấy rõ trận chiến kinh thiên động địa kia. Trong trận chiến đó, Tiêu Viêm đã thể hiện ra một lực lượng kinh khủng khiến cho lão kích động và sung sướng vô cùng. Ở Hồn tộc bấy nhiêu năm, lão tất nhiên biết rõ chúng đáng sợ đến thế nào, nhưng mà, đám địch nhân tưởng chừng hết sức hung tàn kia, tựa hồ đã ăn không ít thiệt thòi từ đứa con trai của lão!
- Viêm nhi trưởng thành rồi!
Tiêu Chiến vỗ vỗ bàn tay to lớn thô ráp của mình lên vai Tiêu Viêm. Nhớ năm xưa bao nhiêu kẻ đều cho rằng, đứa nhỏ từng là thiên tài của Tiêu gia sẽ suy sụp, nhưng lão vẫn cố chấp giữ lấy một niềm tin, rằng con trai lão sẽ có ngày bay lượn trên chín tầng trời. Quả thực mấy chục năm sau, thiếu niên vốn là phế vật của thành Ô Thản đã đứng trên đỉnh của đại lục mà nhìn xuống chúng sinh.
Tiêu Viêm ngắm khuôn mặt già nua của cha mà trong lòng không kiềm được thương xót. Tuy vậy hắn vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ rồi hơi lách mình sang một bên, sau lưng hắn chính là hai bóng hình xinh đẹp đến nỗi vạn vật thiên địa cũng phải thất sắc hiện ra.
- Tiêu bá phụ, người còn nhớ Huân Nhi không?
Huân Nhi đỏ mặt, dịu dàng cúi chào Tiêu Chiến.
- Huân Nhi?
Tiêu Chiến giật mình nhìn cô gái xinh đẹp như tiên giáng trần trước mặt, cuối cùng cũng nhớ ra thiếu nữ tuy rất nổi bật nhưng cũng vô cùng thần bí ở Tiêu gia năm xưa, tức khắc vừa vui mừng vừa kinh ngạc. Đây chính là người đã khiến lão vô cùng vừa lòng đẹp ý, muốn nhận làm con dâu nhất, chỉ có điều với thân phận của nàng thì lão cũng biết đó là điều si tâm vọng tưởng. Do đó, không ít lần lão nghiêm khắc răn dạy Tiêu Viêm, để ngăn cản hắn khỏi dấn thân quá nhiều vào chuyện tình cảm với Huân Nhi.
- Hì hì, thưa cha, hiện tại Huân Nhi đã là người của nhà họ Tiêu chúng ta rồi!
Tiêu Viêm ghẽ sát tai Tiêu Chiến nói nhỏ.
- Hảo tiểu tử! Quả nhiên ngươi không làm người cha này thất vọng!
Tiêu Chiến nghe vậy, trên khuôn mặt già nua liền hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, lão hớn hở vỗ mạnh vào lưng Tiêu Viêm.
Nghe hai người nói chuyện, đôi má Huân Nhi lập tức đỏ bừng, dáng vẻ càng xinh đẹp động lòng người.
- Còn vị này?
Tiêu Chiến vui vẻ một hồi rồi chợt nhìn Thải Lân đang đứng bên cạnh, người con gái này cũng vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt vốn lạnh lùng như băng không hiểu tự lúc nào lại trở nên rất dịu dàng e ấp, khiến Tiêu Viêm cũng phải ngạc nhiên không ít.
- À... ừ.. , đây cũng là con dâu của cha, nàng là Thải Lân...
Tiêu Viêm bối rối ho khan rồi thấp giọng nói.
- Ô.. !
- Tiêu Chiến trợn mắt, vụng trộm giơ ngón cái về phía Tiêu Viêm. Hai cô gái này đều là những nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, con trai lão có thể hàng phục được hai nàng một lúc thì bổn sự quả thật không chút tầm thường.
- Phụ thân, có lẽ người đã từng nghe nói về Thải Lân rồi đó, nàng còn có một cái tên khác là Nữ vương Medusa.
Tiêu Viêm cười cười.
- Medusa???
Danh tự này như sét đánh bên tai, Tiêu Chiến khẽ run lên theo bản năng. Mặc dù hôm nay lão đã thấy không ít cường giả, nhưng đối với hung danh cũng như sự xinh đẹp từng vang dội cả đế quốc Gia Mã khi xưa thì trong lòng vẫn còn ẩn ước một tia sợ hãi. Dù gì thì lúc đó ở đế quốc Gia Mã, cái tên này đâu phải ai cũng dám nhắc đến! Thật không ngờ người chấn nhiếp Gia Mã và mấy quốc gia lân cận đó lại biến thành con dâu của lão.
- Tiêu bá phụ, đều là chuyện trước kia, người cứ gọi con là Thải Lân thì được rồi.
Thải Lân tự nhiên cười nói, rồi lạnh như băng liếc xéo về phía Tiêu Viêm như muốn ngầm cảnh cáo hắn, ít đem mấy chuyện xa xưa ra mà tọc mạch.
Nhìn ánh mắt đe dọa của Thải Lân, Tiêu Viêm không sao nhịn được phải phì cười rồi lại quay sang Tiêu Chiến:
- Phụ thân, chúng ta về liên minh Thiên Phủ đi, cháu gái của người ở đó đợi người lâu rồi. Đợi con mời đại ca nhị ca đến, cả nhà chúng ta lại một lần nữa quây quần bên nhau...
- Cháu gái.. ?
Tiêu Chiến há to miệng, lần này thì lão quá sức xúc động rồi! Tác phong làm việc của tiểu tử này đúng là quá nhanh mà.
← Ch. 1602 | Ch. 1604 → |