← Ch.0037 | Ch.0039 → |
Bị Tiêu Viêm nói đúng chỗ đau, Tiêu Ngọc nhất thời mặt cười cứng lại, bàn tay khẽ chạm tới trường kiếm sau lưng.
Khoé miệng khẽ nồi lên một tia cười lạnh, Tiêu Viêm khẽ nghiêng người về phía sau, cười nói: " Muốn động thủ?"
" Động thủ với ngươi thì sao!" Tiêu Ngọc tay nắm chặt chuôi kiếm, cố nén xúc động trong lòng, cười lạnh, trào phúng nhìn Tiêu Viêm:
" Cho dù ngươi giờ lại có thiên phú như hồi xưa, thì đã sao? 3 năm trước, Tiêu Ngọc ta đuổi đánh ngươi như thế nào, 3 năm sau, ta vẫn có khả năng làm như vậy."
" Ngươi, mắt chó nhìn cái gì?" thấy ánh mắt Tiêu Viêm trên người mình đảo qua, Tiêu Ngọc mặt cười càng lạnh vài phần.
" Quần áo ngươi như vậy, chẳng lẽ không phải để cho nam nhân nhìn sao?"
Tiêu Viêm sờ sờ mũi, giọng nói rất thản nhiên, nhưng lại làm cho Tiêu Ngọc tức điên lên.
" Tiểu hỗn đản!" răng khẽ nghiến lại, Tiêu Ngọc không nhẫn nhịn đựơc nữa, rút ra trường kiếm bên hông, chỉ vào Tiêu Viêm:
" Có tin ta cắt đầu lưỡi ngươi không!"
Nhìn thanh cương kiếm hàn quang loè loè trước mặt, Tiêu Viêm mắt không chớp, nhẹ giọng nói:
" Ngươi thử xem!" vừa nói, Tiêu Viêm bàn tay phải khẽ động, hấp lực mạnh mẽ trong lòng bàn tay hình thành, chính mình 3 loại huyền giai đấu kỹ, nếu phải liều mạng đánh, hắn cũng sẽ không quá e sợ một tam tinh đấu giả.
Chăm chú nhìn hai người, Huân Nhi một bên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về xa xa, lên tiếng nhắc nhở: " Tiêu thúc thúc tới rồi."
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Ngọc xoay tay thu lại trường kiếm, đôi chân thon dài khẽ rời đi, lúc đi ngang qua Huân Nhi, nàng đột nhiên dừng lại, nói:
" Huân Nhi biểu muội, dung mạo cùng thiên phú tu luyện của ngươi đều là tuyệt giai, nên cách xa xa người này một chút, nếu không sau này bị triêm nhiễm thói xấu gì, có hối cũng không kịp."
Đối với lời đề tỉnh này của Tiêu Ngọc, Huân Nhi chỉ cười cười, thản nhiên nói:
" Cám ơn Tiêu Ngọc biểu tỷ đã nhắc nhở, bất quá Huân Nhi nghĩ Tiêu Viêm ca ca rất tốt."
Nghe ra thâm ý trong lời nói này của Huân Nhi, Tiêu Ngọc mặt cười khẽ biết, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt mỉm cười của Huân Nhi, nói một cách đầy thâm ý:
" Chờ ngươi sau này ra bên ngoài gia tộc, mới biết được thế giới này, nam tử so với tên kia càng xuất sắc hơn, có rất nhiều, lúc đó nếu gặp được nam tử khiến ngươi động tâm, vậy...."
" Tiêu Ngọc biểu tỷ, ngươi cũng không cần phải lo lắng, loại sự tình nay, cũng sẽ không phát sinh đối với Huân Nhi đâu."
Huân Nhi thản nhiên ngắt lời Tiêu Ngọc.
Bị Huân Nhi ngắt lời, Tiêu Ngọc có chút xấu hổ, hung hăng nhìn Tiêu Viêm một cái, rời đi.
Nhìn Tiêu Ngọc rời đi, Tiêu Viêm từ từ thở ra một hơi, khuôn mặt lại khôi phục sự bình thản thường ngày, thấp giọng than thở:
" Thật sự là một người đàn bà đáng ghét."
Nghe vậy, Huân Nhi che miệng cười nói:
" Kỳ thật, ta rất tò mò, nàng ta sao lại luôn cùng Tiêu Viêm ca ca gây hấn, tuy nói là năm đó ngươi vô tình xông vào chỗ nàng ta đang tắm, cũng sẽ không khiến nàng ta địch ý với ngươi như vậy chứ?"
" Ta làm sao mà biết được." Tiêu Viêm vô tội than thở, ánh mắt hướng về mấy người Tiêu Chiến đang bước nhanh tới.
" Viêm nhi, không có việc gì chứ? Vừa rồi Tiêu Ngọc...?"
Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Viêm bình an vô sự, hắn liền thở dài một hơi, khẽ nhíu mày dò hỏi.
Nhún vai, Tiêu Viêm cười nói:
" Không có việc gì, người đàn bà đó đột nhiên phát cơn điên thôi."
" Ngươi cố tránh nàng ta đi, nha đầu kia mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng nàng ta bây giờ đã là tam tinh đấu giả, vạn nhất động thủ, ngươi sẽ thua thiệt nhiều. Hơn nữa, nàng ta lại là cháu gái của Đại trưởng lão, ngay cả ta cũng thật khó mà trách phạt nàng ta được." Tiêu Chiến lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Tiêu Viêm sờ sờ mũi, cười cười không nói.
" Tới đây, Viêm nhi, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là thủ tịch đấu giá sư của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, Nhã Phi tiểu thư, trúc cơ linh dịch lần trước, chính là đấu giá được ở chỗ nàng ta."
Tiêu Chiến khẽ cười giới thiệu.
Tiêu Viêm nhìn người đàn bà xinh đẹp thành thục trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ biểu hiện ra vẻ mặt phù hợp với tuổi, tươi cười nói:
" Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ."
Nhã Phi ánh mắt khẽ nhìn gương mặt người thiếu niên, môi anh đào khẽ mở, cười nói:
" Nghe nói Tiêu Viêm tiểu thiếu gia trong một năm đột phá tới 4 đoạn đấu khí. Việc này giờ đã truyền khắp Ô Thản thành, chẳng biết là thật hay giả?"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút " rụt rè" nói:
" Tất cả đều nhờ công lao phụ thân mua được trúc cơ linh dịch."
Nghe Tiêu Viêm thừa nhận, Nhã Phi bề ngoài trấn định, nhưng trong long không khỏi run lên, mắt đẹp khẽ ngưng trọng, một năm 4 đoạn đấu khí, tốc độ tu luyện này, quả là có chút kinh khủng.
Về phần trúc cơ linh dịch, Nhã Phi tự nhiên biết rõ, nó mặc dù có thể tăng lên tốc độ tu luyện, bất quá, nếu chỉ dựa vào nó một năm tăng lên 4 đoạn đấu khí, vậy tuyệt đối là không có khả năng.
Nhìn 2 người đã sơ bộ nhận thức, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm, ôn hoà cười nói:
" Được rồi, nghi thức thành nhân sắp bắt đầu rồi, ta phải đi trước chuẩn bị vài thứ, ngươi lát nữa đừng làm cho ta mất mặt nghe chưa."
Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu.
Theo sau Tiêu Chiến, Nhã Phi xoay người lại một chút, thật sâu nhìn người thiếu niên trước mặt, trải qua vài năm kinh nghiệm đấu giá, nàng ánh mắt cực kỳ sắc bén, cẩn thận quan sát một chút, Nhã Phi đột nhiên phát hiện, người thiếu niên mặc dù có chút rụt rè, nhút nhát, nhưng ở sâu trong ánh mắt kia, lại thuỷ chung bình thản như nước.
" Nhỏ tuổi như vậy, lại có thể dễ dàng khống chế tình cảm của mình, tiểu tử này, thật không đơn giản...."
Xoay người bước đi, Nhã Phi trong lòng thầm nghĩ.
← Ch. 0037 | Ch. 0039 → |