← Ch.0445 | Ch.0447 → |
Bên trong bãi đất trống lổn nhổn đất đá, Hổ Gia cùng ba gã tân sinh nhìn gã thành viên cuối cùng của Hắc Sát đội bại lui mà không khỏi thở dài nhẹ nhõm, chợt hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất thở hào hển không ngừng.
Trên bãi đất trống sau khi gã thành viên cuối cùng của Hắc Sát đội chiến bại chỉ còn lại môt mình Sa Thiết.
Đám tân sinh đang căng thẳng tột cùng rốt cuộc nhịn không được hưng phấn cùng mừng rỡ, bất chấp thương thế trên người nhảy dựng lên, cuồng tiếu hô hào, nhất thời đủ loại thanh âm vui sướng lẫn gào khóc thảm thiết tràn ngập không gian.
Huân Nhi khẽ nâng bàn tay mềm mại lau mồ hôi trên trán, kim quang trên thân thể thoáng ảm đạm đi một ít, ba lần đi cứu viện cũng đã thật sự làm khó nàng, nếu không phải do tu tập công pháp cấp bậc không thấp, chỉ sợ nàng cũng y như Ngô Hạo kia, vì đấu khí tiêu hao quá độ mà làm suy giảm sức chiến đấu.
Một tay dựa vào thân cây, tranh thủ phút ngắn ngủi này cấp tốc phục hồi đấu khí, đưa mắt quét về phía Tiêu Viêm đang chiến đấu, nhìn thấy Tiêu Viêm mặc dù bị đối phương đẩy vào tình thế cực kỳ nguy hiểm nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không có dấu hiệu thất bại, khẽ thở dài nhẹ nhõm, trên gương mặt lại hé ra nét tươi cười khiến đám người Tô Tiếu cảm thấy vô cùng kinh diễm.
"Trận tranh đấu này, nhóm Tiêu Viêm đã chiếm được thượng phong rồi."
Nhìn vẻ mặt tươi cười diễm lệ như đóa phù dung của Huân Nhi, Tô Tiếu rốt cục hồi phục tinh thần, thở dài một hơi, trên khuôn mặt hiện lên biểu tình có chút phấn khích.
Nhiều năm như vậy "Cuộc săn Hỏa năng" quy luật ma cũ bắt nạt ma mới vẫn không thay đổi, không nghĩ tới năm nay vào chính thời điểm mình tham gia lại có kinh biến khiến người ta trợn mắt há mồm này, thật sự làm cho Tô Tiếu có chút nghẹn lời.
Hắn nguyên bản chính là tính toán gõ đầu đám tân sinh kiếm ít Hỏa Năng còn vào Thiên Phần luyện khí tháp tu luyện được một khoảng thời gian, kết quả hiện tại không chỉ Hỏa Năng không kiếm được mà còn phải đem của mình nôn ra, cái này quả thực là tiền mất tật mang nha.
Bên cạnh, Lăng Bạch cùng Tu Nham liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cười khổ trong lòng, gặp được loại tình huống này đích thật là cực kỳ bất hạnh.
"Tên gia hỏa này sau khi tiến nhập Nội Viện chỉ cần dốc lòng tại bên trong Thiên Phần luyện khí tháp tu luyện một thời gian, e rằng có thể chen chân vào "Cường Bảng"."
Tô Tiếu khẽ động thân thể, thoải mái tựa vào thân cây, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm trên người bao trùm hỏa diễm đang chiến đấu cùng Sa Thiết, giọng nói khó có thể che dấu sự sợ hãi.
Mặc dù bọn hắn đã rất xem trọng Tiêu Viêm, nhưng vẫn không tưởng được, hắn chỉ dựa vào thực lực bản thân có thể cùng Sa Thiết kiên trì lâu như vậy.
Phải biết rằng Sa Thiết chính là thường xuyên lăn lộn bên trong viện thi đấu thể thao, thật sự là một kẻ lọc lõi trưởng thành trong chiến đấu.
Nói không ngoa, một vài Đấu linh sơ cấp cường giả mà non kinh nghiệm cũng khó có thể đả bại hắn, chỉ nội điểm này cũng cho thấy Sa Thiết có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến mức nào.
Vậy mà với thực lực không chỉ hơn Tiêu Viêm mấy tinh, cộng với kinh nghiệm chiến đấu phải nói là phong phú đến mức dọa người vẫn mãi không thể khuất phục được đối thủ.
Một màn này khiến cho đám Tô Tiếu đối với sự ương ngạnh ngoan cường của Tiêu Viêm đều cảm thấy líu lưỡi.
Đương nhiên, bọn họ tự nhiên không biết nếu không nhờ thanh sắc hỏa diễm trên tay Tiêu Viêm đã làm cho Sa Thiết chịu nhiều đau khổ.
Chỉ e hắn bằng vào cấp bậc và thực lực của bản thân cũng thật khó có thể cùng Sa Thiết chống đỡ lâu như vậy mà không có dấu hiệu bại.
Nghe được lời Tô Tiếu, Lăng Bạch cùng Tu Nham yên lặng gật gật đầu. Biểu hiện của Tiêu Viêm vượt xa sở liệu của bọn họ, từng này tuổi đã đạt đến cấp bậc Lục tinh Đại đấu sư.
Tu luyện thiên phú bậc này thật sự có chút làm người ta nhìn vào mà lắc đầu. Nói hắn có thể tiến vào "Cường bảng" trong Nội viện hai người không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Huân Nhi và đám người Hổ Gia sau khi nghỉ ngơi gần hai-ba phút đồng hồ, đều đã lại đứng lên, liếc mắt nhìn nhau một cái khẽ gật đầu.
Kim- lục hai màu đấu khí từ trong cơ thể hai người lại manh mẽ xuất hiện ra. Cuối cùng thân hình vừa động hình thành hai cánh giáp công đem chiến cuộc của Tiêu Viêm và Sa Thiết bao kín lại.
Trên song thủ đấu khí lập lòe ẩn hiện chăm chú tìm kiếm sơ hở hòng giáng cho Sa Thiết một đòn chí mạng.
Phía ngoài ba gã tân sinh có lẽ vì đấu khí khô kiệt, chỉ đành đứng nhìn Huân Nhi hai người hành động.
Bọn hắn hiện tại đã không còn nửa điểm khí lực để tiến đến viện thủ. Đương nhiên, cuộc chiến lần này, lấy thực lực bọn họ cũng đích xác không thể chen tay vào.
"Phanh!"
Quyền đầu bao bọc thanh sắc hỏa diễm lại lần nữa đánh mạnh vào áo giáp đấu khí ám kim của Sa Thiết, tạo thành tiếng thương thương thanh thúy đột nhiên vang vọng toàn toàn trường.
Cảm thụ được kình lực cường mãnh từ chỗ nắm tay tiếp xúc truyền lại, bả vai Tiêu Viêm cấp tốc rung động một trận, cơ thể như một gợn sóng nước dao động vài cái, hít sâu một hơi, bên trong con ngươi tối đen ngọn lửa xanh đột nhiên xuất hiện, tiếng quát trầm thấp từ yết hầu Tiêu Viêm truyền ra, trong cơ thể khí xoáy tụ tại đấu tinh run mạnh, một luồng lửa xanh ùn ùn từ nạp linh không gian bên trong nhanh chóng trào ra cuối cùng theo kinh mạch truyền tới cánh tay Tiêu Viêm.
"Phá!"
Tiếng quát vừa dứt, chỉ thấy trên cánh tay ngọn lửa xanh đột ngột phóng đại cuối cùng hóa thành một đoàn hỏa diễm to lớn, từ chỗ nắm tay tiếp xúc chỉ một thoáng liền thổi quét mạnh vào áo giáp đấu khí của Sa Thiết. Nhất thời, hàng loạt thanh âm chói tai không ngừng từ trên áo giáp truyền ra.
Cùng lúc đoàn lửa xanh trào ra, nét mặt Tiêu Viêm cũng bỗng nhiên có chút ảm đạm, lần này chơi lớn điều động Dị hỏa công kích không chỉ với đấu khí tiêu hao lớn mà với linh hồn lực lượng cũng gây ra tổn thất không nhỏ.
Bỗng nhiên bị ngọn lửa xanh dính vào thân thể, làm cho sắc mặt Sa Thiết dưới áo giáp đấu khí dị biến, nhiệt độ cực cao không ngừng từ ngoài giáp thẩm thấu vào, thậm chí khiến da tay Sa Thiết nổi lên vết bỏng đỏ rát. -
"Chết tiệt! Cuối cùng đây là cái loại lửa gì?"
Trong lòng phẫn nộ gầm lên, Sa Thiết bây giờ cực kỳ uất ức. Lúc trước chiến đấu mỗi lần tại thời điểm hắn sắp sáp gần thân Tiêu Viêm, ngọn lửa xanh kia sẽ chủ động ra mà đón đánh, đem bức hắn phải rút tay lùi về.
Bởi vậy, lần giao phong này dù đã kéo dài hơn mười phút thời gian nhưng hắn lại dĩ nhiên không có chút nào thu hoạch, ngược lại còn bị Tiêu Viêm kiềm chế không thể động đậy.
Vừa rồi khó khăn lắm mơi tìm được cơ hội ép Tiêu Viêm ngạnh kháng một quyền nhưng lại bị ngọn lửa quỷ quái chết tiệt nọ dính lên, hắn sao có thể không giận?
Bất quá mặc dù trong lòng phẫn nộ, thân thể Sa Thiết vội vàng lui về sau, trong lúc lùi lại phàm vật gì hắn chạm phải đều bị ngọn lửa xanh trong nháy mắt đốt thành tro bụi.
Lúc này Sa Thiết, trong mắt mọi người như biến thành một thanh sắc hỏa nhân không ngừng tránh lui loạn xạ.
Áo giáp trên thân thể Sa Thiết giống như mai rùa cứng rắn, thậm chí đã bắt đầu bị thanh hỏa đốt cháy nhạt dần đi, ngay tại thời điểm đấu khí áo giáp sắp biến mất, thanh sắc hỏa diễm ly khai khỏi khống chế của Tiêu Viêm rốt cuộc thì hưu một tiếng đột ngột biến mất.
Ngọn lửa đột nhiên biến mất làm cho Sa Thiết mồ hôi đầm đìa thở dài nhẹ nhõm, nếu lửa này tiếp tục lâu hơn chút nữa hắn cũng không dám chắc mình có thể chống đỡ thêm bao lâu.
Trong lòng nhẹ nhõm rồi, Sa Thiết cắn răng ngẩng đầu nhìn phía Tiêu Viêm thấy sắc mặt đối phương cũng có chút ảm đạm, không khỏi cười lạnh một tiếng, nhưng mà tiếng cười còn chưa từ trong miệng truyền ra, khuôn mặt hắn đột nhiên cứng ngắc
Dưới ánh nhìn chăm chú của Sa Thiết, Tiêu Viêm sắc mặt vốn đang ảm đạm kia vung tay lên. Một bình ngọc xuất hiện trong tay, nhanh chóng đổ ra 3 viên đan dược tròn trĩnh.
Sau đó trong lúc Sa Thiết còn đang ngây ra hắn đã nuốt ngay xuống bụng. Dược lực nhanh chóng phát huy, sắc mặt Tiêu Viêm dù vẫn chưa tiêu trừ hết vẻ ảm đạm nhưng so với trước rõ ràng tốt hơn không ít.
Sau khi nhay mớ đan dược y như ăn đậu phộng, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn Sa Thiết thoáng hiện nét cười, hai tay chấn nhẹ, ngọn lửa xanh làm mặt Sa Thiết cứng ngắc kia lại hiện ra, chẳng qua lúc này đây, không có hung mãnh như lúc ban đầu, bất quá chỉ như thế này tự nhiên cũng khiến cho Sa Thiết khóe miệng run rẩy một trận.
Con mẹ nó! Tên trời đánh này cho dù là Luyện Dược Sư cũng không cần ăn vã như vậy chứ? Đan dược không cần tiền sao"
Khuôn mặt hơi hơi xanh mét, Sa Thiết trong lòng vô cùng bi phẫn, mượn dùng ngọn lửa màu xanh quỷ dị đã là quá vô sỉ rồi, mà hắn lại lấy ra đan dược ăn như ăn lạc để khôi phục đấu khí tiêu hao, như vầy ... còn đánh cái rắm a?
"Hắc hắc!" nhìn sắc mặt Sa Thiết, Tiêu Viêm cười cười, ánh mắt quét về phía Huân Nhi, Hổ Gia hai người.
Nhất thời ba người đồng thời lướt nhanh tới, công kích hung hãn đều nhắm hướng Sa Thiết đánh tới, lúc này, đấu khí áo giáp như mai rùa cứng rắn kia cơ hồ đã bị Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đốt cháy sạch gần như chẳng còn, bây giờ không đánh đợi đến bao giờ mới đánh?
"Chờ một chút!"
Nhìn ngọn lửa xanh trong con ngươi không ngừng phóng đại, hồi tưởng lại sự thống khổ khi bị đốt cháy lúc trước, nét mặt Sa Thiết run run, ánh mắt đảo qua bốn gã đồng bọn đã bị đánh bại, chợt hít sâu một hơi, quát một tiếng vang như sấm trong rừng, làm tất cả mọi người giật mình.
Ba đạo công kích sắc bén chỉ còn cách Sa Thiết nửa thước đột nhiên đình chỉ, ba người chững lại, rồi cực kỳ nhanh chóng thối lui, Tiêu Viêm nhíu mày, cười nói: " Sao đây?"
"Chúng ta thua "
Sa Thiết thở dài, cực kỳ bất đắc dĩ nói, cục diện bây giờ hắn cũng không cho rằng bọn họ còn có cửa phản kháng, đương nhiên nếu là không có ngọn lửa xanh trong tay Tiêu Viêm khắc chế hắn mà nói, hắn thật ra vẫn còn có lực lấy một địch mà liều mạng, đáng tiếc!
Thanh âm bất đắc dĩ từ miệng Sa Thiết truyền ra, chậm rãi vang trên bãi đất trống, khiến tất cả mọi người đột nhiên lặng đi. Việc tên gia hỏa này đột nhiên nhận thua đích thật là khiến người ta quá mức rung động.
Vừa mới lúc trước, Tiêu Viêm dường như là bị hắn áp chế a, nguyên bản mọi người còn tưởng lần đại chiến này còn càng thêm thảm thiết mà cuối cùng kết quả lại ra thế này.
Không khí trầm mặc kéo dài một lúc lâu sau, một ít tân sinh rốt cục bình tĩnh trở lại, nhất thời tiếng hoan hô như sấm vang lên khiến rừng cây chấn động mà vi vu run rấy.
← Ch. 0445 | Ch. 0447 → |