← Ch.0496 | Ch.0498 → |
Quảng trường lâm vào tĩnh lặng nhìn viên đan dược màu đỏ sậm nằm thẳng đứng trong tay thanh niên áo đen kia, hồi lâu sau im lặng rốt cục bị một trận tức giận phá vỡ. Chỉ thấy Hàn Nhàn bước nhanh về phía Tiêu Viêm, ánh mắt phiếm hồng như đánh bạc thua táng gia bại sản:
- Không có khả năng, nhất định có vấn đề, tên kia nhất định là thừa dịp lúc sương trắng dâng lên mà có động tác.
Nghe được Hàn Nhàn này thất thố rống giận, không chỉ có đại đa số người trong quảng trường nhíu mày, mà ngay cả chính Hách trưởng lão khuôn mặt cũng hiện lên vẻ tức giận. Tiêu Viêm là do hắn trông coi mà luyện chế, nếu nói làm bừa chẳng phải ám chỉ chính hắn mắt mờ.
- Hàn Nhàn, thỉnh chú ý lời mình nói, thị phi công chính không tới phiên ngươi làm chủ.
Lạnh lùng liếc Hàn Nhàn một cái, Hách trưởng lão quát.
Bị Hách trưởng lão khiển trách Hàn Nhàn mới từ bên trong thất thố phục hồi tinh thần, nhìn người trước mặt đang tức giận ra mặt, vội vàng khom người giải thích, hắn phi thường rõ ràng ở bên trong viện này Hách trưởng lão có bao nhiêu quyền thế.
Thấy được Hàn Nhàn giải thích Hách trưởng lão sắc mặt hòa hoãn hơn một chút, mắt quay về trên người Tiêu Viêm ánh mắt nghiêm khắc hiện lên vẻ tán thưởng không che dấu. Thiên phú như thế, tâm tính như vậy mà ai có thể thu được đệ tử này thực là một loại may mắn.
- Hách trưởng lão thỉnh nghiệm tra một chút đi, bằng không sẽ có người không phục đấy.
Tiêu Viêm hướng về phía Hách trưởng lão mỉm cười giơ bàn tay lên.
Nghe vậy, Hách trưởng lão không chần chừ cười vươn tay cẩn thận nhận lấy viên ngũ phẩm đan dược bỏ vào lòng bàn tay mình, trong mắt có chút nóng cháy, loại ngũ phẩm đan dược này đối với Đấu Vương cường giả cũng là có hiệu quả, thời điểm cùng người chiến đấu ăn trước một viên lực lượng đột nhiên tăng gấp bội, hiển nhiên lấy được công hiệu ngoài mong đợi.
Khi Hách trưởng lão kiểm nghiệm, trong quảng trường đột nhiên có bóng người chớp động vài thân ảnh già nua bay lên đài, hướng về phía Tiêu Viêm cười cười sau đó vây Hách trưởng lão, ánh mắt nhìn viên đan dược màu đỏ đều có chút kinh dị.
- Các ngươi gia hỏa này...
Nhìn thấy mấy người vây tới, Hách trưởng lão nhất thời nhướng mắt lên, bất đắc dĩ lắc đầu, cầm đan dược trong tay nâng tới trước nói:
- Nhìn một cái đi, hẳn chính là Long Lực Đan vừa ra lò, đan dược này còn mang theo chút độ ấm.
- Ừ, không giả được, Long Lực Đan này ta đã xem Hỏa lão đầu luyện chế qua, đích thật là tỉ lệ, hương vị như vậy.
Một gã ngực đeo huy chương trưởng lão vuốt chòm râu khẽ gật đầu, cười tán thưởng nói.
- Không nghĩ tới tên tiểu tử này đi vào Nội viện cũng không tới ba tháng thời gian, thế nhưng có thể đem Long Lực Đan loại này luyện chế ra, đan dược này ở trong khoa luyện dược cũng chỉ có ít ỏi người có thể làm ra thôi.
Mặt khác mấy gã trưởng lão cũng phụ họa theo.
Một bên, nghe trưởng lão đây đó nói chuyện với nhau, Hàn Nhàn sắc mặt lại khó coi hơn rất nhiều.
Vài vị trưởng lão cùng một chỗ nói thầm một lúc sau, mới xoay người rời khỏi quảng trường, nhưng mà khi đi qua Tiêu Viêm đều dừng bước vỗ vỗ bờ vai hắn, mặt ấm áp tươi cười nói:
- Tiểu tử, ta về sau nếu cần phải luyện chế đan dược chỉ sợ còn phải tìm ngươi hỗ trợ một chút.
Đối với một ít tứ phẩm đan dược các trưởng lão thực lực mạnh mẽ sẽ không quá mức để ý, nhưng là ngũ phẩm đan dược là bất đồng, loại cấp bậc đan dược này đại đa số đều làm trưởng lão tâm động. Bởi vậy, hiện giờ nhìn thấy Tiêu Viêm có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược thái độ tự nhiên là hiền lành hơn nhiều.
- Ha ha, chỉ cần trưởng lão có thể chuẩn bị dược liệu Tiêu Viêm nhất định sẽ tận dụng hết khả năng.
Đối với vài trưởng lão, Tiêu Viêm tự nhiên là không hề cự tuyệt. Cười cười trả lời, sau đó đem bọn họ ly khai với vẻ mặt tươi cười tự đắc.
Nhìn gã trưởng lão cuối cùng xuống đài Tiêu Viêm lúc này mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, xoay đầu lại, vừa kịp nhìn thấy Hách trưởng lão kia khuôn mặt cười tủm tỉm, lập tức khóe miệng nhếch lên, cười nói:
- Hách trưởng lão ngày sau nếu có cần hỗ trợ gì đó, cứ việc tìm tiểu tử là được rồi, trong vòng khả năng nhất định sẽ không từ chối.
- Ha ha, vậy ta cám ơn trước.
Nghe Tiêu Viêm nói như vậy, Hách trưởng lão ý cười càng đậm, trong lòng vị lão sư này hiển nhiên rất vui.
- Khụ, Hàn Nhàn, lúc trước cũng đã nghe được chư vị trưởng lão đánh giá, hiện tại còn có dị nghị gì không?
Xoay đầu lại, Hách trưởng lão trên mặt ý cười chuyển hoán ngay, hướng Hàn Nhàn thản nhiên mà nói.
Hàn Nhàn giờ phút này trên mặt không còn chút tiết, một lúc sau hắn mới lắc đầu cắn răng:
- Không có!
Khẽ gật đầu, Hách trưởng lão xoay về hướng quảng trường trầm giọng nói:
- Tỷ thí đã kết thúc, ta tuyên bố luyện đan tỷ thí lần này, Tiêu Viêm thắng!
- A!
Hách trưởng lão tiếng quát vừa xong, mọi người Bàn Môn không tự chủ được cao giọng hô, lây nhiễm theo bọn họ trên quảng trường khán giả cũng cao cao giơ bàn tay lên, cả quảng trường ầm ầm vang dội tiếng vỗ tay.
Ánh mắt cùng đám người Huân Nhi phía dưới liếc nhau, thấy bọn họ dựng thẳng ngón tay cái lên Tiêu Viêm liền cười một tiếng.
- Ngươi đã nhận thua, như vậy sau ba ngày đem tiền đặt cược cùng 5 gian hàng giao dịch cấp cho Bàn Môn. Hơn nữa, ngươi âm thầm gây rắc rối với Bàn Môn cũng phải triệt hồi.
Nghe được tiếng vỗ tay vang dội kia, Hách trưởng lão chợt nói với Hàn Nhàn.
- Vâng!
Mặc dù tiếc nuối nhưng tiền đặt cược đã xuất ra, Hàn Nhàn chỉ có thể ngậm đắng mà nuốt xuống bụng, thấp giọng đáp ứng một câu sau đó liền phẩy tay áo một cái đi xuống đài. Khi đi ngang người Tiêu Viêm lạnh lùng nói:
- Việc này chưa hết đâu!
Quay đầu lại, nhìn xuống quảng trường Hàn Nhàn và thành viên Dược Bang đều nổi giận đùng đùng rời đi, ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi lạnh xuống.
- Ha ha, Tiêu Viêm yên tâm đi, nếu các ngươi đã thỉnh ta làm công chứng viên, như vậy ta sẽ bảo đảm hắn liền phải trả đầy đủ tiền đặt cược.
Hách trưởng lão vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm cười nói.
- Đa tạ trưởng lão!
Hách trưởng lão cười cười, trong tay cầm viên Long Lực Đan đỏ sậm thoáng chần chừ một chút, đem nó đưa cho Tiêu Viêm nói:
- Đó là chiến lợi phẩm của ngươi, nên thu về đi.
Mặc dù Hách trưởng lão chần chừ chỉ trong chớp mắt, vẫn như cũ không tránh được mắt Tiêu Viêm, liền nói:
- Hách trưởng lão cấp phương thuốc cho viên Long Lực Đan này, giá trị có thể cao hơn một quả đan dược này nhiều lắm, cái này cấp cho trưởng lão đi.
Nghe được lời Tiêu Viêm nói, Hách trưởng lão thoáng giật mình, nhưng mà trầm ngâm chỉ chốc lát, lại như cũ lắc đầu đem nó nhét vào tay Tiêu Viêm, cười khổ nói:
- Quên đi, Long Lực Đan này những tên kia đều mê tít mắt, ta nếu thu xuống sợ là bị bọn họ cười nhạo một phen, người nếu có tâm ngày sau luyện chế có dư, lại cho lão một quả, ta tự nhiên nhớ kỹ.
Nghe vậy, Tiêu Viêm chần chừ một chút, đành phải đem đan dược tiếp nhận, nhét vào trong nạp giới, cười nói:
- Chỉ cần ta tìm đủ dược liệu, luyện chế ra trước tiên sẽ đưa cho trưởng lão.
- Ha ha ha ha, có tâm là tốt rồi, về phần dược liệu, ha ha... Nội viện mấy năm nay góp nhặt cũng không ít, dược liệu khố kia vừa đẹp do ta chưởng quản, khụ, ngày nào đó nếu cần thì đến thăm chút đi.
Hách trưởng lão cười cười mặt gian gian, nói xong vài câu, còn vỗ nhẹ vai Tiêu Viêm, ý tứ kia chỉ có hau người hiểu được.
Nghe được lời này của Hách trưởng lão, Tiêu Viêm đầu tiên là ngẩn ra, chợt xẹt qua một tia kinh hỉ, hướng về phía trước gật gật đầu. Nói về thực lực trong Nội viện, góp nhặt không ít dược liệu cực kỳ khó gặp, mấy thứ này đối với Tiêu Viêm mà nói, chính là lực hấp dẫn lớn lao.
- À, đúng rồi...
Đem đan dược giao cho Tiêu Viêm, Hách trưởng lão bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cau mày nói:
- Nếu hiện giờ Bàn Môn ngươi đã muốn chính thức bán đan dược, dựa theo quy củ, ở bên trong viện các nơi đem đan dược giao dịch, mỗi tháng cần giao nộp 2 phần Hỏa năng cho Nội viện, nói cách khác, nếu các ngươi một tháng thu được 1000 ngày Hỏa năng vậy giao nộp 200 đi.
Nghe vậy Tiêu Viêm nhất thời kinh ngạc, này tính là cái gì? Nộp thuế? Hơn nữa thuế còn cao như vậy? 2 phần 10?
- Ngươi đừng có trừng mắt nhìn ta như vậy, cái này Nội viện sớm đã có văn bản quy định rõ ràng rồi.
Nhìn thấy Tiêu Viêm bộ dáng Hách trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tiêu thụ đan dược ngươi cũng biết, trên cơ bản là một vốn bốn lời, cho nên Nội viện cũng phải quản chế một ít, nếu không mà nói toàn bộ Hỏa năng trong viện đều chảy vào trong thế lực bán ra đan dược, sẽ thành cái dạng gì? Mấy năm nay, Dược Bang cũng thu thuế suất như vậy sao.
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm thấp giọng nói:
- Nhưng này cũng quá độc ác đi? Trưởng lão cũng không phải không biết, dược liệu hiện giờ giá cả rất cao, hơn nữa luyện đan không có khả năng tất cả thành công mà.
- Này ta cũng biết nhưng quy củ như vậy...
Hách trưởng lão vuốt tay, nhìn thấy Tiêu Viêm nhíu mày thoáng trì hoãn chút, nói:
- Ai, như vậy đi, ngày sau các ngươi Bàn Môn chỉ phải giao 1 phần 10 là được, nhưng mà việc này không cần đường hoàng, bằng không Dược Bang biết, Hàn Nhàn kia sợ là không vui, haha.
- Trưởng lão có thể tùy ý điều chỉnh thuế suất?
Nhìn thấy Hách trưởng lão một lời là giảm thuế Tiêu Viêm không khỏi kinh ngạc hỏi.
- Ha ha, trong Nội viện, một phần dược liệu đan dược vừa vặn là ta chưởng quản toàn bộ quá trình.
Hách trưởng lão cười cười nhưng trong lòng, nói tiếp:
- Huống hồ đại trưởng lão cũng nói vô cùng chiếu cố ngươi, ta đây cũng không tính phạm quy.
- Như thế liền cám ơn trưởng lão nhiều, ngày sau luyện chế Long Lực Đan, tất nhiên trước cấp dâng trưởng lão.
Trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi, giảm một nửa, đâu cũng không phải số lượng nhỏ, lập tức Tiêu Viêm cảm tạ ngay.
Hách trưởng lão cười gật đầu nói:
- Tốt lắm, hôm nay luyện đan ngươi chỉ sợ cũng đã tới cực hạn, vẫn nên trước về nghỉ ngơi đi, ngày mai phái người đi nhận điểm giao dịch từ Dược Bang, đây chính là địa phương tốt.
Nói xong hắn liền dẫn đầu xoay người bước ra ngoài quảng trường.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu cũng rời đi, hướng đám người Huân Nhi phất tay. Sau đó một đám người ở chung quanh bị từng ánh mắt soi mói nóng bỏng, hoan hô ra khỏi quảng trường.
← Ch. 0496 | Ch. 0498 → |