Vay nóng Tima

Truyện:Đấu Phá Thương Khung - Chương 0076

Đấu Phá Thương Khung
Trọn bộ 1639 chương
Chương 0076: Hợp Tác
0.00
(0 votes)


Chương (1-1639)

Siêu sale Lazada


Trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, từng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hơn một ngàn bình ngọc nhỏ, loại đại quy mô đan dược này... mọi người ở đây cơ hồ chưa bao giờ chính mắt thấy qua.

Đầu lưỡi hồng phấn của Tiêu Ngọc vô ý thức liếm liếm đôi môi đỏ mọng. Tiêu Ngọc cũng đồng dạng bị số lượng lớn đan dược như vậy làm cho chấn động đến sững sờ, khuôn mặt cười hiện lên đầy vẻ rung động, một lúc sau mới sợ hãi lắc đầu than thở, nhìn về hắc bào nhân trong con ngươi như có ánh sao thoáng hiện.

Thiếu nữ thanh y ngồi bên cửa sổ nghiêng cái đầu nhỏ, liếc mắt nhìn đống bình nhỏ xếp đầy trên bàn, mỹ mâu thu thủy thoáng qua vẻ kinh ngạc, ánh mắt lại lần nữa quét trên người hắc bào nhân. Không thể phát hiện ra điểm khả nghi nào, lúc này mới tiếp tục cúi đầu đọc tiếp cuốn sách cổ trên tay.

Nhìn mọi người trong phòng lớn đều bị số đan dược làm cho chấn động, hắc bào nhâm mới ho khẽ một tiếng khiến mọi người kinh tỉnh lại.

"Ách..." Khuôn mặt thoáng đỏ lên, Tiêu Chiến xấu hổ cười cười, nhìn về phía hắc bào nhân, trong mắt càng thêm vẻ kính sợ. Có thể tùy tay xuất ra hơn một ngàn bình thuốc trị thương, loại thủ bút (độ chơi) này cũng không phải luyện dược sư bình thường có thể làm được.

"Lão tiên sinh, ngài cũng biết thế cục của Tiêu gia bây giờ, chúng ta muốn mang thuốc liệu thương này phục hồi nhân khí đã mất, chuyện này đối với Tiêu gia chúng ta mà nói, không thể nghi ngờ đúng là bỏ than lên tuyết." Tiêu Chiến cảm kích thở dài một tiếng, hơi trầm ngâm, chần chờ dò xét nói: "Như vậy đi, Tiêu gia chúng ta phụ trách tiêu thụ số thuốc liệu thương này, lợi nhuận thu được, lão tiên sinh một mình chiếm chín thành, còn thừa một thành, a a, mặc dù có chút mặt dày, bất quá chúng ta dù sao còn cần chút đỉnh, lão tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?"

Nói xong Tiêu Chiến có chút thấp thỏm nhìn hắc bào nhân, sợ điều kiện của mình đưa ra làm hắn bất mãn, Tiêu gia bây giờ đành phải ỷ thế vào vị luyện dược sư thần bí này a.

"A a." Hắc bào nhân khẽ cười chậm rãi lắc đầu.

Nhìn thấy cử động của hắc bào nhân như vậy, Tiêu Chiến sắc mặt khẽ biến, vừa muốn mở miệng nói muốn giảm đi một thành cuối cùng, nhưng âm thanh già nua lại làm cho bất kỳ người nào cũng đều sửng sốt tại chỗ.

"Tiêu tộc trưởng quá khách khí tồi, tuy nói đan dược là ta luyện ra, bất quá tiêu thụ cũng không phải là một việc dễ dàng, như thế nào có thể chiếm tiện nghi của các ngươi... Bây giờ công bằng một chút, chia năm năm, a a."

Nghe hắc bào nhân nói thế, vốn ba vị trưởng lão đang buồn bực lo lắng, cùng với các tộc nhân đang bất mãn, nhất thời há to miệng, đến nửa ngày sau mới không tự chủ mà sờ sờ lỗ tai mình, đều có chút hoài nghi... lần này có phải là nói thât, chia năm năm? Vậy... vị lão tiên sinh cũng thật sự chiếu cố Tiêu gia sao? Loại tình hình bây giờ cho dù hắn có chiếm thập thành lợi nhuận, phỏng chừng Tiêu gia cũng không ai dám nói không đáp ứng.

"Thật sự trời sập xuống rồi..." Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng ai cũng toát ra ý nghĩ như vậy.

Sửng sốt ngây ngốc cả nửa ngày, lúc sau hồi phục lại Tiêu Chiến mới chậm rãi phục hồi tinh thần thở ra một hơi, cười khổ nói: "Lão tiên sinh, ngài làm như vậy thật sự khiến cho Tiêu gia cảm thấy được sủng ái mà sợ hãi, ngài có thể giúp Tiêu gia vào lúc này, chúng ta đã cảm kích vô cùng, làm sao lại có thể chiếm tiện nghi của ngài được?"

Tùy ý khoát tay, Hắc bào nhân thản nhiên cười nói: "Điểm ấy lợi nhuận ta tịnh không thấy có gì hấp dẫn, nếu không phải sợ làm ngươi tâm lý không nỡ, năm thành ta thật sự cũng không muốn thu."

Nghe khẩu khí lớn như vậy, Tiêu Chiến cũng chỉ biết phải lắc đầu cười khổ gật đầu.

"Đan dược này sẽ do ngươi tiêu thụ đi, sau này có thời gian, ta lại đến xem." Hắc bào nhân đứng dậy cười nói: "Ta còn có chút chuyện, Tiêu tộc trưởng không cần phải tiễn, an bài công việc trong tộc đi, a a." Dứt lời, dưới ánh mắt mọi người bên dưới, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Đi đến cửa phòng, hắc bào nhân đột nhiên dừng bước, mỉm cười nói: "Trước khi đi lắm miệng nói một câu, Tiêu Viêm đích xác rất không tệ, ha ha, lão đầu đa tạ rồi."

Nghe những lời này, Tiêu chiến đầu óc có chút khó hiểu, vừa định mở miệng, hắc bào nhân đã đi ra đại thính, từ từ biến mất trong tầm mắt nơi khúc quanh.

Nhìn hắc bào nhân biến mất, Tiêu Chiến một lúc lâu sau mới nhẹ thở ra một hơi, cười khổ nói: "Xem ra Viêm nhi cùng vị lão tiên sinh có chút quan hệ, nếu không người ta cũng không nhận ra chúng ta, như thế nào lại hỗ trợ như thế?"

Ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau một cái, cung gật đầu thở dài. Từ lúc vị tiên sinh này đi vào cửa đến lúc đi ra đã mấy lần nói ra lời tán thưởng đối với Tiêu Viêm, rõ ràng hắn để mắt tới gia tộc chúng ta, hắn đối xử tử tế với Tiêu gia, chỉ sợ Tiêu Viêm không thoát khỏi có quan hệ với hắn.

Trong đại sảnh, nghe được hắc bào nhân vừa đi cùng Tiêu Viêm cùng Tiêu Viêm có quan hệ, đều không khỏi vẻ mặt ao ước đố kị.

Thanh ý thiếu nữ bên cửa sổ nghiên cái đầu nhỏ, ánh mắt nhìn qua cửa sổ đến chỗ đường rẽ, mày liễu nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo hiện lên vẻ nghi hoặc.

................................................................... .

Ra khỏi Tiêu gia, hắc bào nhân chậm rãi đi như trước, đợi đến chỗ vắng người đi lại, một lúc sau trong hắc bào truyền ra âm thanh thiếu niên khe khẽ oán trách: "Sư phụ, ngươi ngươi khi không lôi ta ra làm gì a, vạn nhất bị phát hiện ra, ta có thể khó cam đoan không khai ra ngươi a."

"Hắc hắc, nói theo cảm hứng mà thôi, nếu không Tiêu Chiến từ nhỏ đối với ngươi không tệ, ta lại đi đâu để tìm được đệ tử tốt đây? Sở dĩ nên nói cám ơn hắn là đúng." Âm thanh già nua hài hước cười nói: "Hớn nữa không lôi ngươi ra một chút quan hệ, phụ thân vốn cẩn thận của ngươi cũng khó tin tưởng được ta, lại nghĩ có phải hay ta không muốn lấy thứ gì của Tiêu gia."

"Đi một chuyến đến phòng đấu giá thôi, đem tụ khí tán cho bọn hắn, miễn cho nợ nhân tình người ta, ta ghét nhất việc này... hơn nữa tài liệu luyện tập đã bị ngươi đốt hết, hẳn là phải kiếm tài liệu khác rồi." Dược lão hơi trầm ngâm, cười nói.

Nghe vậy Tiêu Viêm có chút chờ mong cười hỏi: "Lão sư, bây giờ ta có thể coi là một tên nhất phẩm luyện dược sư rồi sao?"

"sặc, ngươi cho rằng chỉ luyện dược mấy ngày là thành luyện dược sư sao? Luyện thuốc trị thương là loại đan dược đơn giản nhất, luyện được loại này không có gì đáng để mơ tưởng hão huyền cả." Dược lão cười xuy một tiếng, không lưu tình chút nào, dội cho Tiêu Viêm một gáo nước lạnh.

Trợn mắt lên, Tiêu Viêm có chút buồn bực: "Vậy như thế nào mới xem như là trở thành một nhất phẩm luyện dược sư chân chính a?"

"Giới luyện dược đối với nhất phẩm luyện dược sư có giới hạn đánh giá đó là ít nhất có thể luyện ra một loại hình đan dược, mà không phải cái loại đơn giản hồ dịch hỗn hợp với nhau thế này."

"Xem ra đến lúc đó vẫn còn có chút khoảng cách." Nghe điều kiện nhe vậy, Tiêu Viêm chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, bước nhanh đến phòng đấu giá ở trung tâm thành.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1639)