← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Trong khu rừng rậm rạp, đại đội người ngựa đang di chuyển trong yên lặng. Ở giữa là hàng chục chiếc xe ngựa, trên xe được trùm bởi vải dầu kín mít, rõ ràng là không muốn cho người khác biệt bên trong có gì.
Bốn phía của xe ngựa là những hộ vệ của thương đội, còn những Dong binh thương đội thuê thì lèo tèo vài người ở xung quanh.
Với những loại nhiệm vụ bảo vệ kiểu này, các Dong binh hàng ngày phải lăn lộn ở Nạp Gia Trấn này có thể nói là ngựa già quen đường. Tuy dọc đường không gặp bất cứ nguy hiểm gì nhưng phần lớn Dong binh chưa bao giờ rời tay khỏi vũ khí bên hông ánh mắt cảnh giác luôn quan sát hai bên đường đầy sát khí.
Hình như những con thú nhỏ đi qua trên đường cũng cảm nhận được sát khí nên đều nhanh chóng bỏ chạy cứ như ở lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng vậy.
Lý Dật đi chậm rãi trong đội ngũ, hông cũng đeo một thanh trường đao gọi là có cho giống các Dong binh khác. Nhưng khác với phần lớn Dong binh, ánh mắt hắn lại dừng ở đội xe ngựa.
Khi rời khỏi Nạp Gia Trấn, Dong binh đoàn của Thiết Sư và Phụng Nương Tử đều muốn chặn lại kiểm tra, nhưng khi người dẫn đầu của Thương đội Nạp Lan ra chào hỏi thì chúng đều ngoan ngoãn rút lui, rõ ràng là có chúng khá kỵ đụng phải Thương đội Nạp Lan.
Chỉ từ điểm này là có thể thấy được bối cảnh của Thương đội Nạp Lan, như thế càng gần với suy đoán của mình.
Nếu như vậy, nếu mình và Thương đội Nạp Lan tạo được quan hệ thì có phải mình sẽ càng dễ dàng đạt được mục đích không?
Nghĩ vậy, ánh mắt Lý Dật dừng lại ở một người trẻ tuổi được mười mấy hộ vệ bảo hộ vô cùng chặt chẽ ở chính giữa thương đội.
Không may thế chứ? Vị này có phải Nạp Lan Hạ không nhỉ?
Lúc ấy, người thanh niên trẻ đang tươi cười quan sát xung quanh, rõ ràng là khung cảnh núi non ở đây khiến hắn khá hài lòng. Hắn ngồi trên lưng một con ngựa cao to, nhưng lại thở khá nặng nhọc, dường như hắn không được tu luyện đấu khí.
Chỉ có điều, tuy Lý Dật muốn tìm hiểu người thanh niên này, nhưng với thân phận của hắn thì không làm gì được, nếu không thì...
Lý Dật nửa như cười nửa lại như không nhìn những Dong binh kia. Tuy hắn có vài phần chắc chắn có thể tóm được người thanh niên kia để hỏi chuyện, nhưng chỉ có một mình, lại nhiều Dong binh thế kia, cũng chưa chắc được.
- Vị đây là nhân vật hàng đầu của Thương đội Nạp Lan. Hắn xuất hiện ở Nạp Gia Trấn cũng một hai lần rồi. Ngươi đừng thấy vị Thiếu gia đầy yếu đuối, khi thực sự động thủ thì hề hề, khủng khiếp lắm!!
Dường như hiểu được ánh mắt của Lý Dật, một Dong binh bên cạnh Lý Dật giải thích cho hắn, khẩu khí không che giấu được vài phần ngưỡng mộ và kính phục.
Khẽ nheo mắt, Lý Dật cười nhẹ:
- Vị huynh đệ đây, Thiếu gia của Thương đội Nạp Lan lợi hại như thế thật sao?
Dong binh đó liếm môi:
- Đương nhiên rồi. Ta cũng không phải lần đầu tham gia bảo vệ. Mấy lần trước ấy mà, có một lần may mắn ta được nhìn thấy Thiếu gia đấy ra tay. Chẹp chẹp, cái khí độ ấy... một con Ma thú cấp ba bị Thiếu gia đây tát một phát chết tươi!
Lý Dật bất giác rùng mình, Ma thú cấp ba tương đương với Đầu Sư cường giả đó, có thể tát một cái chết tươi, vị Nạp Lan Thiếu gia này không lẽ là Đấu Vương?
Ý nghĩ này khiến Lý Dật bất giác mỉm cười. Hắn biết Nạp Lan Gia đúng là có một vị Đấu Vương cường giả, nhưng vị Gia chủ Nạp Lan Gia đó thế nào đi nữa thì cũng không thể là vị Nạp Lan Thiếu gia tạm thời vẫn chưa xác định được thân phận này...
Trong đầu lóe lên điều gì đó, Lý Dật cố ý làm ra vẻ kinh ngạc:
- Ma thú cấp ba? Vị Thiếu gia Nạp Lan này không lẽ lại là... là Đấu Vương cường giả?
Vẻ mặt như không hiểu sự đời của Lý Dật khiến Dong binh này khẽ cười, hắn nhìn Nạp Lan Thiếu gia rồi nói:
- Tiều huynh đệ, ta thấy người thế nào thì chắc cũng là một Đấu Giả, sao lại không có kiến thức như thế? Đấu Vương cường giả dễ lên thế sao? Chỗ khác không nói, chỉ nói cường giả của Sơn mạch Nạp Gia này, nhiều nhất cũng chỉ là Đấu Sư Đỉnh phong. Ta lăn lộn ở đây hơn nửa đời rồi còn chưa gặp được Đấu Vương cường giả. Còn về vị Thiếu gia Nạp Lan này, trước đây ta nghe người ta nói hắn hình như là Lục Tinh hay Thất Tinh Đấu Sư gì đấy... Chỉ có điều Công pháp hắn tu luyện rất đặc biệt, nếu không ra tay thì không ai có thể nhìn ra được chút đấu khí nào của hắn.
- Thì ra là vậy...
Lý Dật lại càng tỏ ra ngạc nhiên hơn. Nhưng với Dong binh này thì biểu cảm trên mặt Lý Dật khiến tính hư vinh của hắn dâng cao, hắn không kìm nổi nói tiếp:
- Ta còn nghe nói, vị Nạp Lan Thiếu gia này tuy không phải người trong Gia tộc Nạp Lan ở Vân Thủy Thành nhưng lại có quan hệ rất mật thiết với người trong gia tộc. Ta còn đoán Thương đội Nạp Lan này chính là của Gia tộc Nạp Lan... Hơn nữa gần đây còn nghe nói Gia chủ lão gia của Gia tộc Nạp Lan sắp tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi. Ta có phần hoài nghi, lần này chúng ta không phải bảo vệ hàng hóa mà là quà mừng của Nạp Lan Thiếu gia cho Nạp Lan lão gia!
Lý Dật khẽ gục gặc. Hôm nay tham gia đoàn Dong binh này thu được nhiều tin tức hơn hắn tưởng ít nhất thì trước đó hắn không biết Nạp Lan lão gia sắp mừng thọ sáu mươi...
Nếu nói về thế lực độc bá một thành của Gia tộc Nạp Lan, ngày thọ yến, đương nhiên chật kín chỗ ngồi, người đến chúc thọ nườm nượp. Đối với chuyện mình muốn làm thì ngày này không phải ngày tốt.
Nếu mình muốn động thủ thì nên tính đến sau thọ yến nhi? Lúc đó đại hỷ vừa qua, chắc Gia tộc Nạp Lan sẽ canh phòng lỏng lẻo hơn.
Đúng lúc đó, đoàn người đột ngột dừng lại, đội Dong binh càng trở nên căng thẳng hơn trước.
Lý Dật nhìn thấy Nạp Lan Thiếu gia ra hiệu gì đó, lập tức mấy hộ vệ bên cạnh hắn phân ra bảo vệ chiếc xe ngựa phía sau, còn những hộ vệ khác cũng chia ra bốn phía.
Xem ra thứ bên trong chiếc xe ngựa đó là quan trọng nhất!
Lý Dật cười thầm, nhưng hắn không làm chuyện thừa thãi không cần thiết, hắn làm theo những người khác rất thanh trường đao bên hông ra rồi hỏi:
- Thế này là sao?
Dong binh bên cạnh hắn cười:
- Tiểu huynh đệ, ta thấy hình như ngươi là lần đầu tiên vào trong Sơn mạch Nạp Gia phải không? Tình hình này thật ra không khoa trương đâu, chẳng qua là chúng ta đã gặp phải Ma thú thường gặp nhất trong Sơn mạch Nạp Gia thôi!
- Nó là gì vậy?
Lý Dật chau mày.
- Nạp Gia Ma Lang đó mà!
Dong binh đó bình thản nói.
Lý Dật thì khẽ nheo mắt, hắn đến thế giới này lâu rồi, tuy nghe qua đại danh của Ma thú, nhưng đến giờ chưa gặp Ma thú nào ra hồn, xem ra hôm nay chưa biết chừng được mở mang tầm mắt.
Từ trong lùm cây rậm rạp truyền ra tiếng sói tu, rồi từ trong đám cây đó sáng lên vô số những điểm sáng màu đỏ.
Số lượng dày đặc khiến Dong binh bên cạnh Lý Dật hít một hơi sâu:
- Chết tiệt, không ngờ lần này lại đông đến vậy. Những con Nạp Gia Ma Lang này mũi rất thính, chúng thích nhất là nuốt sống người. Xem ra đúng là lần này chúng ta hơi đông! Tiểu huynh đệ, người phải chú ý đấy, những con Nạp Gia Ma Lang này toàn thân còn cứng hơn sắt, cách duy nhất đối phó với chúng là dùng đầu khí ép nát nội tạng của chúng!
Trong lúc đó, tiếng hú của bầy sói càng ngày càng lớn, rồi vô số bóng đen nhảy xô ra từ lùm cây.
Lý Dật chỉ nhìn đã thấy nổi da gà.
Vẻ ngoài của những con Nạp Gia Ma Lang này không khác mấy so với những con sói bình thường chỉ có điều lông của chúng đều là màu đỏ tươi của máu, nanh và vuốt cực dài và sắc.
Nhưng thế vẫn chưa là gì, điều khiến người ta cảm thấy khủng khiếp nhất chính là số lượng hàng nghìn của chúng. Dù là đàn sói bình thường nhiều thế này cũng khiến người ta khiếp đảm, huống hồ là đám Nạp Gia Ma Lang này?
Lý Dật đoán những con Ma Lang này là Ma thú cấp hai, tương đương với con người cấp Đấu Giả. Hàng nghìn Đấu Giả xông vào thì dù là ai cũng không thể coi thường.
Khi Lý Dật còn suy nghĩ vẩn vơ thì các Dong binh và đàn Nạp Gia Ma Lang đã xông vào nhau. Nháy mắt, các loại đấu khí đủ màu sắc sáng rực, máu tươi bắn tứ tung.
Ngay Dong binh vừa rồi giải thích tình hình cho Dong binh cũng đã nghiến răng đập chết hai con Nạp Gia Ma Lang.
Phía này có một con đang lao về Lý Dật.
Lý Dật cười thầm, nhưng gương mặt lại để lộ ra một chút khủng hoản, thanh trường đạo chém thẳng lên đầu con sói.
- Keng!!
Lưỡi đao tóe lửa, Lý Dật không dùng đến đấu khí nhưng với cánh tay của hắn thì e một Đấu Già bình thường cũng không chịu nổi.
Những con Nạp Gia Ma Lang này chỉ bị ngã ra đất, nó đứng dậy khẽ ngọ nguậy đầu rồi lại lao về Lý Dật.
Điều này khiến Lý Dật khẽ giật mình, mắt hắn hơi nheo lại, đao chuyển từ thế chém sang đâm, với tốc độ không thể tưởng tượng hắn đâm thẳng đạo vào mồm con sói.
Tuy Ma Lang lông dày mà kiên cố, nhưng trong mồm thì không thể nào mọc lông được.
Đòn này khiến Lý Dật khá hài lòng, hắn không muốn thể hiện trước mặt các Dong binh, với hắn lúc này, cư xử bình thường chính là vỏ bọc tốt nhất.
Dong binh kia tuy khá kinh ngạc nhưng dù sao cũng có không ít người dùng cách đó đối phó với Nạp Gia Ma Lang. Những Dong binh dùng cách lấy cương trị cương như hắn đa số là những kẻ không tu luyện Đầu kỹ gì tinh diệu.
Lý Dật cố tình ngụy trang trong trận chiến chỉ giết được ba con Nạp Gia Ma Lang, lại còn bị chút thương nhẹ. So với các Dong binh khác mỗi người giết đến mười mấy con thì thành tích của Lý Dật chỉ có thể nói là tệ hại.
Cũng may người trong thương đội không để ý tiểu tiết, chỉ theo quy định của Dong binh đoàn, để cho Dong binh xử lý xong chiến lợi phẩm của mình thì tiếp tục lên đường.
Dong binh bình thường thì đều không có thứ cao cấp như Dung giới, vì thế cái gọi là xử lý ở đây chẳng qua là để họ tìm ma hạch trong cơ thể Ma thú, còn về những việc phiền phức như đem theo bộ da thì chẳng ai làm.
Lý Dật cũng tìm ma hạch trong mấy con Ma Lang mình giết, không thấy viên ma hạch nào thì chỉ đành lắc đầu thở dài.
Dong binh lúc nãy cười hề hề, cầm hai viên ma hạch nói:
- Tiểu huynh đệ, những con Ma thú này là thế, có lúc ngươi giết bao nhiêu con thì có bấy nhiêu ma hạch. Cũng có lúc giết cả đồng nhưng một viên cũng không có. Cái này tùy thuộc vận khí của người thôi. Nhưng người cũng đừng buồn, trên đường đi Ma thú gặp phải chắc chắn không chỉ có bấy nhiêu!
Nói rồi hắn cũng không hề có hảo tâm tặng cho Lý Dật một viên ma hạch mà cười tươi rói cất đi.
Với những Dong binh dựa vào đao kiếm mà sống thì đây chính là sinh mệnh của họ!
Lý Dật cố ý tỏ ra ngưỡng mộ. Khi tính hư vinh lại dâng cao thì Dong binh kia đương nhiên chẳng có chút nghi ngờ gì với người mới Lý Dật...
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |