Vay nóng Tinvay

Truyện:Đấu Thần - Chương 0107

Đấu Thần
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0107: Ra tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Cảnh này khiến sắc mặt Nạp Lan Bình khẽ biến, nhưng dù sao hắn một nửa cùng là người buôn bán. Người buôn bán thì thường rất coi trọng hòa khí, nếu gặp ai cũng chém cũng giết thì không được mấy lần thuê Dong binh là hết sạch tiền.

Lúc ấy Nạp Lan Bình khẽ cười:

- Xem ra mấy nghìn kim tệ này không lọt được vào mắt xanh của chư vị? Là do tại hạ suy nghĩ không chu đáo. Lần này có nhiều huynh đệ như vậy, số tiền này chắc không đủ, chi bằng tại hạ sẽ tặng thêm vài nghìn kim tệ nữa để thể hiện thành ý. Việc hôm nay như vậy có được không?

Từ xa vang lên tiếng cười nhạt với vài phần coi thường:

- Nạp Lan Bình, Thượng đội Nạp Lan các ngươi nền tảng hùng hậu đương nhiên bọn ta biết. Chỉ có điều thế lực của Gia tộc Nạp Lan có lớn thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến được bên trong Sơn mạch Nạp Gia này của bọn ta. Hừ, đêm nay bọn ta đến không phải vì vài kim tệ, mà là muốn tìm một người trong đội ngũ của ngươi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn để bọn ta vào lục soát, chỉ cần tìm được người, bọn ta sẽ lập tức đi ngay! Nếu kháng cự thì... Hừ!!

Nạp Lan Bình chau mày suy nghĩ một lúc mới nói:

- Không biết chư vị muốn tìm ai?

Vẫn giọng nói đó vang lên:

- Đấy không phải chuyện các ngươi cần biết. Chỉ cần các ngươi mở rộng đội hình, bọn ta sẽ tự vào tìm người. Nạp Lan Thiếu gia, ta nói thẳng các ngươi tuy có gần trăm Dong binh và vài chục hộ vệ nhưng nếu bọn ta cùng xông lên thì các ngươi không chống lại được đâu! Sống hay chết do ngươi lựa chọn đấy!

Trán Nạp Lan Bình càng nhăn tít.

Hành tẩu nhiều năm ở Sơn mạch Nạp Gia này đương nhiên hắn biết không thể đắc tội với những kẻ bề ngoài là Dong binh nhưng bên trong lại là kẻ cướp. Thuê một tốp Dong binh rồi lại dùng tiền đuổi cướp, có thể nói đây là quy tắc ngầm ở Sơn mạch Nạp Gia này. Chỉ cần làm được hai điều này thì cũng chẳng có ai làm khó mình, dù sao mọi người cùng lăn lộn ở đời đều coi trọng cái hòa khí.

Nhưng cái hòa khí này không phải là đáp ứng mọi yêu cầu của đối phương nếu đối phương muốn nuốt trọn bên mình thì còn quy tắc ngầm gì nữa?

Nếu những tên cướp này muốn nhiều tiền bạc hơn thì Nạp Lan Bình đưa luôn, dù sao chỉ cần đưa những thứ còn lại ra khỏi đây là được.

Nhưng đám này lại muốn tìm người?!

Chưa nói đến việc liệu chúng có thực sự muốn tìm người không chỉ một điều là cho chúng vào trong vòng phòng ngự thôi đã rất nguy hiểm rồi. Nếu chúng trở mặt thì đến cơ hội chống trả mình cũng không có. Vì thế, tuyệt đối không thể cho chúng vào trong, cùng lắm liều!

Bên Nạp Lan Bình mới chỉ hơi do dự đám cướp đã cao giọng:

- Nạp Lan Bình, rốt cuộc ngươi có đề bọn ta vào lục soát không? Nếu không đồng ý thì bọn ta phải động thủ đó! Đêm nay lão tử chí tại tất đắc, tìm không được người là tiêu diệt cả Thương đội Nạp Lan các ngươi!

Nói rồi, tên cướp đứng đầu vẫy tay ra hiệu, đám quân đằng sau bắt đầu hét lớn tiếng dọa nạt.

- Không cần phải nhiều lời, Lão Đại, chúng ta xông lên đi!

- Giết sạch bọn chúng rồi từ từ tìm cũng được, dù gì lệnh trên cũng đã nói rồi, sống hay chết cũng được!

- Đúng thế, đúng thế, bên trong thương đội còn có mấy cô nàng lão tử lâu rồi chưa được chạm vào nữ nhân, tay chân ngứa ngáy quá!

- Giết, giết! Giết sạch nam nhân, để lại nữ nhân được rồi!

Những lời nói đó khiến Nạp Lan Bình tái mặt, hắn cũng biết trong tình huống này, chuyện này không thể giải quyết trong hòa bình rồi. Nhưng bảo hắn vô duyên vô cớ đem người đi chém giết thì hắn thật sự không muốn.

Lý Dật ở ngoài đã lùi vào chỗ tối, cười:

- Xem ra Thượng đội Nạp Lan lần này gặp phải họa từ trên trời rơi xuống rồi. Nếu ta tính không nhầm thì những người này không phải đến để tìm người trong thương đoàn mà là tìm ta!

Tiếng của Xà Tôn Giả vang lên:

- Ngươi đoán không sai, đám cướp này bên trong ấn giấu một vài khí tức rất mạnh mẽ, khá giống với vài kẻ ở chỗ bán đấu giá... Xem ra, mấy kẻ đó vẫn canh cánh chuyện ngươi lấy đi Đấu Thần Tàn Ngọc... Tiểu tử, còn không đi sao? Lát nữa nếu Nạp Lan Bình chùn bước để chúng vào lục soát thì ta xem ngươi chạy đi đâu!

Lý Dật cười lạnh:

- Muốn tìm Lý Dật ta đâu có dễ như vậy? Huống hồ ta đã chuẩn bị cho việc chúng đánh nhau rồi. Lão quỷ, ngươi cứ chờ xem thủ đoạn của Thiếu gia ta đi!

Trong lúc Lý Dật nói thì Nạp Lan Bình đã suy nghĩ rất nhanh, một lúc sau trầm giọng nói:

- Chư vị, chi bằng để ta...

Chữ 'ta' còn chưa nói xong thì đã nghe thấy một tràng cười vang lên từ trong Thương đội Nạp Lan:

- Không phải chỉ là một đám ô hợp sao, cũng dám nhăm nhe vào Thương đội Nạp Lan bọn ta sao? Thật là không biết sống chết!

- Vù~~

Một trận kình phong tạt qua bên cạnh Nạp Lan Bình. Nạp Lan Bình chỉ thấy một bóng người lao vút như tia điện về phía đám cướp. Tốc độ đó dù là Đấu Sư như hắn nhìn mà cũng phải ngưỡng mộ...

Nhưng ngay lập tức hắn tức giận, Bản Thiếu gia vẫn còn chưa quyết định làm gì sao lại có kẻ dám tự tiện ra tay?!

Nhưng bên mình đã có kẻ ra tay thì có chuẩn bị thế nào nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩ gì. Nạp Lan Bình chỉ đành nghiến răng tay phải vẫy một cái, như vậy là đã hạ lệnh liều mạng!

Bóng người lạ đó nhanh như điện, nháy mắt đã đến phía trước đội hình bọn cướp. Tất cả chỉ nhìn thấy một luồng sáng bạc lóe lên...

Đám cưới không ngờ được là trong tình hình này lại có kẻ dám chủ động xông tới, chỉ chần chừ giây lát đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên...

- Phụt!!!

Một tia máu bắt phạt lên trời, một cái đầu nát vụn, chỗ cổ hắn, nơi vết thương to bằng cái bát, máu đang tóe ra, một lúc sau thân người mới đổ rạp xuống.

Bóng dáng Lý Dật khẽ nhún, bàn chân đứng trên lưng ngựa, tay phải hắn cầm một thanh trường thương màu bạc, gương mặt thoáng vẻ chế giễu...

Tên vừa rồi bị hắn giết cũng có thực lực của Đấu Giả, nhưng trong mắt Lý Dật thì cái gọi là Đấu Gia... chỉ là cặn bã...

Đám cướp kinh hoàng một chút rồi ngay lập tức không biết kẻ nào hét lên:

- Giết hắn!

Mười mấy cây trường thương lao tới, Lý Dật khẽ nhếch mép, cây thương trong tay lao vút đi mang theo luồng đấu khí màu đen cháy rực như ngọn lửa. Chỉ đập nhẹ là đánh bay hết vũ khí trong tay những tên cướp kia. Tiếp đó, cây thương rung lên bần bật, nơi đầu thương tách ra thành mấy phần, chớp mắt phát tán ra tứ phía như tuyết rơi.

Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh leng keng vang lên giòn giã, mười mấy tên vừa rồi ra tay vừa kêu thảm thiết vừa bay ra sau. Khi đâm xuống mặt đất thì kẻ nào kẻ nấy đều đang hấp hối, xem ra không sống được bao lâu nữa.

Chỉ có điều những tên cướp này hung hãn thể nào chứ?

Tuy một lúc bị Lý Dật hạ gục mười mấy người nhưng những kẻ còn lại không hề sợ hãi, chúng hò nhau:

- Giết hắn đi! Giết hắn đi! Hắn chỉ có một mình, sợ gì chứ!!!

Tên cầm đầu chỉ liếc nhìn Lý Dật một cái, ánh mắt thoáng qua cảm giác kỳ lạ, nhưng không hề có ý ra tay.

- Các ngươi tự tìm cái chết đừng có trách ta!

Lý Dật khẽ thở dài, vẫn đứng yên trên lưng ngựa, những cây thương chĩa về đám người kia.

Thấy xung quanh ánh gươm đao loang loáng, đấu khí lan tỏa xông về phía mình, Lý Dật bất giác bật cười, hào khí trong lòng lại dâng trào!

Hào khí một trăm bước hôm đó ở Mạc Gia một lần nữa xông lên não!

Cây trường thương trong tay khẽ rung lên, đầu mũi thương phát ra một vài hạt sương lạnh, ngay sau đó là 'uỳnh!!', một đám đấu khí dày đặc bùng nổ, đấu khí của đám cướp và của Lý Dật va chạm.

- Hồi Phong Chưởng! Hóa Kình!

Từng đám đấu khí màu đen tạo nên một cái xoáy ốc phát ra từ cây trường thương của Lý Dật.

Dường như là sự giằng co diễn ra rất lâu. Luồng đấu khí vốn tấn công về Lý Dật cũng nổ tung tạo ra một làn sóng không khí cuộn về bốn phía. Tiếp đó là một làn sóng xung kích mắt thường cũng có thể nhìn thấy, lập tức những tên cướp đang bao vây kia ngã nhào ra.

Chưa hết thời gian của một cái chớp mắt, hàng chục tên xung quanh Lý Dật đã bị đánh ngã hết, một số thì lập tức tắt thở, một số còn đang lăn lộn rên rỉ một cách khổ sở...

Những kẻ còn lại hơi sững lại, tuy chúng mạnh mẽ, nhưng cũng chưa gặp người nào như Lý Dật, lấy một chọi trăm, chỉ một người một thương mà đánh được cả đám.

Thật ra cũng không thể trách chúng không có kiến thức, với thân thủ lúc này của Lý Dật, những kẻ chưa ngưng tụ được Sa y Đấu khí kia lại là đối thủ của hắn sao?!

Tên đứng đầu mắt lóe lên sắc lạnh, hắn nhìn Lý Dật khẽ cười, rồi nói:

- Bản lĩnh lắm! Thủ đoạn lắm! Có điều, nếu ngươi chỉ có vậy thì tối nay phải nằm lại đây rồi!

Nói rồi, tên thủ lĩnh chậm rãi rút ra thanh trường kiếm bên hông cùng với động tác đó, một luồng đấu khí màu đỏ cháy rực trên lưỡi kiếm của hắn...

Tư thế này khiến đồng tử Lý Dật hơi co lại hắn khẽ cười:

- Khá thú vị!

- Đợi khi ngươi chết rồi thì sẽ cảm thấy thú vị hơn đấy!

Tên thủ lĩnh cười lạnh, thanh kiếm khẽ chuyển động đem theo khí thế mạnh mẽ đập xuống Lý Dật.

- Huyền Vũ Cao cấp, Hỏa Liệt Trảm!

Vù~~

Tên thủ lĩnh xông tới, đem theo hai bên người hắn là hai biển lửa cháy rừng rực.

Lý Dật khẽ nheo mắt, cây thương trong tay hắn đang thả lỏng ở một bên, đồng thời đấu khí ở đan điền đã theo kinh mạch tụ tại bàn tay hắn hình thành một lớp màng mỏng màu xanh da trời.

Nhưng nếu không nhìn kỹ thì dường như lớp màng này không hề tồn tại.

- Vậy thì ta dùng ngươi thử xem Đấu kỹ mới của Thiếu gia ta xem thế nào?

- Thanh Vân Thủ!

Lý Dật thầm hét lên trong đầu, hai tay hắn như cánh hoa bay, nhẹ nhàng xuyên qua biên lửa, nhưng nặng tựa Thái Sơn khi chạm vào ngực tên thủ lĩnh...

Biền lửa nóng bỏng tạo ra bởi đấu khí kia lại không hề có ảnh hưởng gì đến hắn!

Bum

Một tiếng nỗ long trời vang lên.

Tên thủ lĩnh chỉ cảm thấy hai tay của Lý Dật đột ngột xuất hiện trong tầm mắt rồi trong nháy mắt, điểm đến là nơi ngực hắn.

Hắn cảm thấy mình bị một lực rất mạnh đánh trúng đấu khí sắc bén đâm xuyên qua người, nháy mắt đã phá vỡ hàng đấu khí phòng hộ trong cơ thể, mùi máu tanh xộc lên mũi.

Phụt! Miệng hộc máu, cả người hắn bay vút đi đâm gãy cả một cái cây cổ thụ. Sau khi êm ái va chạm với đất thêm vài lần mới dừng lại, sống chết không biết thế nào...

Lý Dật khẽ cười, dường như đang nói với chính mình:

- Đến Đấu Sư cũng không phải mà dám nghênh ngang trước mặt ta...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1005)