← Ch.0123 | Ch.0125 → |
Nằm phục trên cành cây hồi lâu, xác định xung quanh không có ai, gã Dong binh đó mới thở phào.
Khó khăn lắm hắn mới đợi được đến lúc trăng bị mây che khuất, rồi luồn xuống dưới đất di chuyển về hướng bắc.
Vì sợ bị phát hiện tung tích nên hắn đi rất chậm, đến thở cũng vô cùng nhẹ.
Cũng may những ngày này đám Ma thú bị các loại khí tức cường giả trong Vạn Mộc Lâm dọa cho chạy hết, nếu không thì đường đâu có để đi thế này.
Đến được một dòng sông trong Vạn Mộc Lâm, hắn thở phào, quỳ xuống uống nước.
Những ngày này hắn liên tiếp bị người ta truy sát, đừng nói đến uống nước, ngay thời gian thở cũng không có. Nếu không phải còn có tương lai rạng rỡ mà Đấu Hoàng mộ địa tạo nên còn đang đợi hắn thì chưa biết chừng đầu hắn đã nổ tung rồi.
Lúc này, được một ngụm nước trôi xuống họng hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời, đang định tiếp tục hành trình thì hắn bỗng giật mình, người luồn nhanh xuống nước dùng cỏ dưới nước che chắn, nhô nửa cái đầu lên thở nhè nhẹ.
Quả nhiên, một lúc sau có ba bóng người hạ xuống bên bờ sông.
Cũng may ba người này không phải đang đuổi theo hắn, chỉ là tạm dừng chân ở đây. Nhưng lúc này lại là lúc nguy hiểm nhất những ngày vừa qua, vì dựa vào ánh trăng hắn cũng nhận thấy những kẻ này là nhân vật nguy hiểm đến mức nào.
Nếu hắn không nhớ nhầm thì kẻ đứng phía trước chính là Phong Hoàng Hải Kim uy danh khắp Đế quốc Thiên Phong! Trong Bắc Đấu Tông, dù là quyền thế hay thân thủ hắn đều chỉ kém vị Tông chủ cao thâm khó lường!
Mà những kẻ đang đứng đằng sau hắn thì đương nhiên không cần hỏi, chắc chắn là Nguyệt Hoa Nhị Thị của Hải Kim rồi!
Ba người ngồi xuống Nguyệt Thị Phục Linh nói:
- Đại trưởng lão, chỉ là một Đấu Sư nhỏ nhoi, tên gì mà Thượng Kiệt... kẻ mà đến danh hiệu còn chưa nghe thấy, lại khiến Bắc Đẩu Tông chúng ta dấy binh, quả thực có hơi...
Hoa Thị Hà Thiên nói:
- Đừng nhiều lời, Đại trưởng lão tự có chủ ý, ta và người cứ làm theo là được rồi. Ban đầu cũng là người cứ xúi giục Đại trưởng lão đến, lúc này chưa nhìn thấy tên Thượng Kiệt đó, cũng không biết tin đó có phải thật không. Nhưng vì điều này mà Bắc Đấu Tông chúng ta đã đắc tội Đạo Hoàng Ba Lâm, còn cả một cô nàng rất lợi hại nữa. Nếu cuối cùng chúng ta tóm được tên tiểu tử đó, lại phát hiện tin tức là giả thì thật là vui nhỉ...
Im lặng hồi lâu, một giọng nói trong trẻo vang lên. Hải Kim nói:
- Sao? Chưa đến mười ngày mà hai người đã ra nông nỗi này rồi? Thêm vài ngày nữa không phải các ngươi điên luôn chứ? Nói cho cùng thì lai lịch của tin đồn về Đầu Hoàng mộ địa vốn rất đáng tin. Đây là tin mà Đinh Tử ở nơi đó truyền về... đừng nói Tông chủ đã xác nhận nguồn tin, dù không có thì chỉ tin này thôi cũng đủ để chúng ta phải chú ý rồi! Nếu có được di vật của Đấu Hoàng thì thực lực của Bắc Đấu Tông chúng ta e là sẽ lại tăng nhiều!
Nguyệt Hoa Nhị Thị nhìn nhau, đồng thanh nói:
- Vâng Đại trưởng lão anh minh... Chỉ là chúng ta cứ ở đằng sau không làm gì liệu có được không?
Hải Kim nói:
- Lão hồ ly Ba Lâm chưa ra tay thì chúng ta hà tất phải ra tay? Các ngươi đừng thấy những thế lực khác đang chạy muốn gãy chân, nhưng ta dám đảm bảo, Đấu Hoàng mộ địa cuối cùng trừ chúng ta ra, Ba Lâm là kẻ có khả năng đoạt được Đấu Hoàng mộ địa nhất. Vì thể chúng ta không cần phải làm quá nhiều chuyện, chỉ cần cứ quan sát Ba Lâm. Khi đến lúc, tự nhiên sẽ có kết quả, vội gì chứ?
Hà Thiên nói nhỏ:
- Đại trưởng lão anh minh, chỉ là... Ba Lâm cũng còn để đối phó. Ta đã nhận được một báo, bên Đấu Thần Điện hình như cũng có được tin tức. Với tác phong hành sự của đám Thần Côn đó, nếu chuyện này chúng đã biết thì chắc chắn không bỏ qua. Nếu đợi đến khi chúng xuất hiện chúng ta mới hạ thủ thì lại có thêm vài nhân tố bất định, chỉ e là...
Hải Kim cười ha hả:
- Hà Thiên, người cẩn trọng quá như vậy chả trách mà nhiều năm như vậy cũng không đột phá được Đấu Hoàng... Dù người của Đấu Thần Điện xuất hiện thì sao chứ? Cái khác không nói, chỉ việc điều động tay chân đến đây cũng tốn rất nhiều thời gian rồi, chứ chưa nói đến việc xuất hiện... Đến lúc đó, Đấu Hoàng mộ địa e là đã bị lật tung lên rồi, chứ đừng nói đến những việc khác!
Hắn vừa dứt lời thì từ phía xa vang lên một tiếng động lớn, hai đạo đấu khí một xanh lam một đỏ đâm vào nhau.
Hải Kim cười:
-Xem ra Hồng Vũ lại động thủ với kẻ nào rồi. Vị Hồng Thiếu gia của nhà họ Hồng đó dường như cũng là một nhân vật không tầm thường chúng ta qua đó xem sao!
Nguyệt Hoa Nhị Thị cùng vâng rồi nhanh chóng theo sau Hải Kim đi về phía đó.
Nhìn theo bóng ba người, Dong binh kia, cũng là Thượng Kiệt mà chúng vừa nhắc đến, thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau mới từ từ nhô nửa người lên mặt nước.
Hắn cũng chỉ để lộ ra nửa thân người thôi.
Lúc này, hắn cảm thấy lạnh sống lưng, rõ ràng là có một lưỡi dao sắc lạnh đang chia sau lưng, khiến niềm vui mừng thoát được khỏi tay Hải Kim biến thành sự u ám.
Cùng lúc đó, một tiếng cười vang lên:
- Trước mắt Phong Hoàng Hải Kim mà trốn được kỹ như vậy, chưa nói đến cái khác, mánh này cũng vô cùng lợi hại rồi... chi bằng các hạ nói xem các hạ là ai?
Giọng nói này rất nhẹ, như hai người bằng hữu nói chuyện khi đi du xuân vậy, nhưng Thượng Kiệt cảm nhận rõ ràng rằng chỉ cần mình dám phản kháng là sự lạnh lẽo sau lưng kia sẽ không ngần ngại mà đâm vào ngực mình.
Đừng nói đến việc không kịp dùng đấu khí tạo áo giáp, dù có tạo được cũng sợ là không đỡ được bao lâu, vì hắn cảm nhận được rằng luồng khí tức sau lưng ít nhất cũng là của Đấu Vương cường giả...
Trong tình huống này hắn không thể không trả lời, nuốt nước bọt một cái, hắn nói nhỏ:
- Thượng Kiệt!
Phía sau lưng im lặng, một lúc sau mới có tiếng nói:
- Ồ, chính là Thượng Kiệt dẫn đến sự tranh giành Đấu Hoàng mộ địa đó sao? Xem ra vận khí của ta cũng tốt quá...
Thượng Kiệt nghĩ, ngữ khí của người này rõ ràng là không có ý hại mình, có lẽ vì hắn chưa biết trong mộ địa có thứ gì, chưa biết chừng có thể lợi dụng cơ hội này...
Nghĩ đến đây hắn nói thẳng thắn:
- Đúng thế, ta chính là Thượng Kiệt đó!
Kẻ sau lưng nửa cười nửa không:
- Nếu là ngươi, Đấu Hoàng mộ địa tốt thế không ở lại, lại chạy ra ngoài này làm gì? Muốn tặng mình cho người khác hả?
Thượng Kiệt thở hơi gấp, nhưng vẫn nói:
- Dù ở lại trong mộ địa thì cũng phải ăn cơm, uống nước chứ?
Người sau lưng nói:
- Thì ra là vậy... Có điều, thân là Dong binh, ai chẳng có lương thảo cho vài tháng? Dong binh bình thường không có nhẫn Dung Giới, người thế nào thì cũng là một Đấu Sư, ta nghĩ lớn nhỏ thế nào chắc cũng có một cái? Có phải muốn ta kiểm tra xem thật giả thể nào không?
Thượng Kiệt giật mình, cũng biết cái lý do có vẻ hoàn hảo đó không thể lừa được kẻ sau lưng. Cảm nhận được sự lạnh lẽo sau lưng, hắn khẽ hít một hơi, nói:
- Đợi đã, ta nói! Không phải ta không muốn ở lại mộ địa... mà là cửa lớn của mộ địa có đấu khí phòng hộ, ta không mở ra được. Lần này ta ra là muốn tìm người giúp, nhưng không ngờ trong Vạn Mộc Lâm lại có vô số cường giả, ta không tìm được người giúp mà ngược lại lại rơi vào cảnh bị truy sát...
Người sau lưng dường như hơi khựng lại, một lúc sau mới nói:
- Cũng có nghĩa là, thứ bên trong Đấu Hoàng mộ địa đó, người chưa lấy được cái gì hết?
Thượng Kiệt cần thận nói:
- Cũng không thể nói vậy, ta chỉ là không mở được cửa lớn ở bên trong, nhưng bên ngoài có vài thứ. Chỉ là phần lớn đều bị người đồng hành với ta lấy mất rồi. Ta chỉ có Quyển trục Công pháp này, còn là Chu Tước Trung cấp... nếu các hạ có hứng thú thì mời nhận lấy, chỉ xin các hạ tha cho ta...
- Công pháp Chu Tước Trung cấp?
Rõ ràng là người đó rất kinh ngạc.
Cái cảm giác này khiến Thượng Kiệt có vài phần đắc ý, nhưng lập tức lại thấy lạnh lẽo. Chuyện này nếu đã nói thì hắn chắc chắn không thể thu lại, chỉ đành lòng vòng:
- Công pháp này có lẽ là do vị tiền bối Đấu Hoàng đó để lại... Cũng coi như là thứ tốt hiếm có. Ta cũng tu luyện vài lần, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với Công pháp của ta nữa... nếu như... nếu như...
Vừa nói, Thượng Kiệt vừa lấy ra từ trong người một cuộn Công pháp quyển trục.
Nhưng người đằng sau lại phì cười, nói:
- Ai cần Công pháp quyển trục của ngươi... bị ngươi nói lăng nhăng làm ta quên mất chính sự. Không phải người nói cần giúp đỡ sao? Ngươi thấy ta được không?
Lời nói này Thượng Kiệt không dám trả lời.
Người đó cười:
- Thôi vậy, xem ra ngươi cũng không nói mộ địa ở đâu... ta cũng không ép, chỉ cần người giúp ta một chuyện ta sẽ thả ngươi, thế nào?
Thượng Kiệt toàn thân run lên:
- Thật chứ?
- Đương nhiên là thật.
Dường như người sau lưng đang cười:
- Chỉ cần người đồng ý với ta, nếu lần sau bị kẻ khác bắt, nhất quyết rằng chưa từng gặp ta là được, điều kiện này thế nào?
Thượng Kiệt gật đầu ngoan ngoãn.
- Rất tốt, ngươi nhớ kỹ đây... Ta chính là Ba Lâm, nếu ngươi hở ra, thì e là dù ngươi muốn chết cũng không chết được đâu! Đi đi!
Một chưởng đánh vào lưng Thượng Kiệt.
Thượng Kiệt cảm thấy có một luồng đấu khí xâm nhập vào cơ thể, hắn hộc máu, nhưng cũng cảm nhận được đối phương đã nương tay. Đến nước này, chưa nói đến mở mồm nói, ngay việc quay đầu lại nhìn hắn cũng không dám, chỉ có thể học thêm ngụm máu nữa rồi nhanh chóng lao về phía trước.
Một lúc sau, hơi nước xung quanh tan đi, hai bóng người từ từ đi ra.
Người đi trước là một thiếu niên, hắn cười, nhìn về hướng Thượng Kiệt đi:
- Tên Thượng Kiệt này khá thú vị... Lời nói ra thì ba phần thật, bảy phần giả, e là chẳng ai phân biệt được câu nào của hắn là thật.
Mỹ nữ mặc áo giáp da phía sau hắn lạnh lùng nói:
- Nếu dễ dàng bị người khác nghe ra thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi, còn thoát được khỏi vòng vây của bao nhiêu người thế sao?
Người thiếu niên gật đầu:
- Cũng phải, nếu không có vài phần giảo hoạt thì hắn đã chết lâu rồi... Có điều, dù hắn chạy trốn thì cũng chỉ chạy đến đây. Kẻ khác không nói, tên Hồng Vũ gì đó sắp phát điên vì tìm hắn rồi. Cung tỷ tỷ nói xem chúng ta có nên báo tin cho Hồng Gia cho chúng xuất tí huyết?
Cung Vô Song chau mày:
- Lý Dật... người thấy những động tĩnh người gây ra vừa rồi kẻ khác không cảm nhận được sao? Lúc này không cần người nói thì đã có không biết bao nhiêu kẻ nhắm vào hắn rồi. Giờ chúng ta nên làm gì? Đuổi theo hay là...
Lý Dật cười ha hả:
- Cũng phải, người khác thì không biết, mấy tên Đấu Vương kia, còn cả Hải Kim và Ba Lâm chắc chắn đã cảm thấy được gì đó. Chúng ta cứ cách xa một chút, dù sao mục đích của chúng ta không phải Đấu Hoàng mộ địa. Đứng nhìn bọn chúng đánh nhau sống chết cuối cùng mới thu lợi... Hừm, Bắc Đẩu Tông... Hải Kim... các ngươi đừng có tưởng từ Đạo Hoàng Ba Lâm ra, trong Vạn Mộc Lần này không còn ai có thể đối phó với các ngươi!
Lý Dật gãi mũi, đang định ra hiệu tiến lên thì ánh mắt bỗng chuyển hướng, hắn thấy một vệt sáng yếu ớt lóe lên rồi lập tức bao trùm cả tầm mắt...
← Ch. 0123 | Ch. 0125 → |