← Ch.0132 | Ch.0134 → |
- Công pháp Bạch Hồ...
Lý Dật nhấc cuộn Quyền trục lên xoay vài vòng trên tay rồi nói:
- Nếu ta nhớ không nhầm thì Cung tỷ tỷ tu luyện đấu khí Băng hệ phải không...
- Vậy thì sao?
Cung Vô Song nói.
Lý Dật cười hì hì:
- Ta là người rất công bằng, tuy quan hệ giữa chúng ta cổ quái nhưng lần này vào Đấu Hoàng Mộ địa ta đâu có thể chiếm hết lợi lộc... vì thế chúng ta mỗi người chia một nửa... cái này, nếu Cung tỷ tỷ có hứng thú với Nam Minh Lưu Hỏa Quyết này thì...
- Thôi...
Cung Vô Song thản nhiên:
- Thể chất của ta chỉ thích hợp với tu luyện đấu khí Băng hệ, Công pháp Hỏa hệ này dù là cấp Thanh Long thì cũng chẳng có tác dụng với ta, người giữ đi.
Lý Dật đập đập cuộn Quyền trục, không khách khí cất vào cái nhẫn Dung Giới, rồi nói nhỏ:
- Đã thế thì ta không khách khí nữa... Chúng ta xem còn có thứ gì tốt nữa không nào.
- Xem cái tiếp theo là gì đi!
Nói rồi Lý Dật phẩy tay dùng đầu khí nhấc chiếc hộp thứ hai lên, hai người vẫn phối hợp ăn ý và mở hộp ra một cách thuận lợi.
Nhìn bên trong chiếc hộp đang tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, Lý Dật khẽ cười:
- Lại là Quyền trục? Hy vọng chúng ta không xui xẻo đến mức lại gặp Quyền trục Công pháp Hỏa hệ nữa chứ...
Vừa nói Lý Dật vừa lấy cuộn Quyền trục ra khỏi hộp, lật lật quan sát rồi chậm rãi mở ra.
Lập tức, một luồng hàn khí trào ra, tuy Lý Dật hơi run lên nhưng lập tức nhìn thấy mấy chữ lớn màu bạc: Đầu kỹ Chu Tước Cao cấp Hàn Quang Trảm!
- Hàn Quang Trảm?
Lý Dật khẽ chau mày rồi khẽ cười ném cho Cung Vô Song cuộn Quyền trục:
- Thứ này vừa nghe tên đã biết Đấu kỹ Băng hệ, có tác dụng gì ta cũng không xem nữa... Vừa rồi Công pháp quyền trục kia người đã nhường cho ta thì Đấu kỹ Băng hệ này coi như của ngươi.
Cung Vô Song khẽ nhíu mày, không ngờ Lý Dật lại chịu cho mình thế này. Dù sao lúc này cô ta vẫn nghĩ rằng mình đã nuốt Thiên Ma Hóa Thân Đan của Lý Dật, sống chết nằm trong tay hắn, dù hắn không cho mình cái gì thì cũng chẳng thể làm gì được...
Tên này sao lại...
Khi Cung Vô Song vẫn đang ngẩn ra thì Lý Dật huơ tay:
- Được rồi, đừng có ngây ra nữa... xem còn gì không nào.
Nói rồi Lý Dật nhìn chiếc hộp thứ ba, có kinh nghiệm từ hai cái trước, hai người dễ dàng mở được hộp, nhưng hai người bất giác nhìn nhau, mắt ánh lên vài phần cổ quái...
- Lại là Quyền trục...
Lý Dật lầm bầm vài câu có vẻ không hài lòng. Tình cảnh này mà bị kẻ khác biết thì không biết liệu có thồ huyết mà chết không,
Chưa nói đến Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp của Cung Vô Song chỉ riêng Công pháp Bạch Hỗ Hạ cấp trong tay Lý Dật, nếu xuất hiện ở Đế quốc Thiên Phong thì không biết có bao nhiêu người phát điên!
Phải biết là Công pháp là thứ quan trọng nhất trong thực lực của một người. Một bộ Công pháp tốt không những có thể khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn mà còn có thể có thêm được nhiều lượng đầu khí thuần khiết hơn. Mà ở Đế quốc Thiên Phong có lẽ ngoài Bắc Đấu Tông và Đấu Thần Điện ra thì cũng không có thể lực nào có thể có được Đấu kỹ cấp Bạch Hồ. Dù sao thứ này thật sự là muốn mà không được...
Kẻ đứng trước mắt mình có được lợi ích to bằng trời như vậy mà lại chỉ có quá nhiều Quyền trục sao?!
Vẫn là Lý Dật, hắn lấy Quyền trục ra nhìn, bất giác nhíu mày, vì trên cuộn Quyền trục này hình như có điện quang mấy lần hắn muốn mở ra nhưng lại bị điện quang ngăn cản...
- Rốt cuộc thì...
Cung Vô Song cầm lấy cuộn Quyền trục, quan sát một lúc rồi ném lại cho Lý Dật:
- Phong ấn trên đó chưa mở. Mà loại phong ấn này ta cũng không biết cách mở. Có lẽ... phải là Đấu Tôn cường giá mới mở được. Vì thế người cứ cất đi, thứ này chúng ta không dùng ngay được đâu.
Chép miệng không cam tâm nhưng Lý Dật vẫn cất vào trong nhẫn. Hắn biết rõ với nhãn lực của Cung Vô Song cô ta sẽ không lừa mình chuyện này... Còn Xà Tôn Giả có thể mở được hay không thì giờ cũng không phải lúc để hỏi. Thế là hắn nhìn chiếc hộp gỗ cuối cùng, tuy với ánh mắt chờ đợi...
Ba thứ trước tuy tốt nhưng cũng không đến mức có thể khiến thể lực như Bắc Đấu Tông phát cuồng lên như vậy. Như vậy cũng có nghĩa là thứ tốt nhất ở bên trong đó rồi...
Lấy chiếc hộp cuối cùng xuống một cách cẩn thận rồi hắn mở ra.
Ngoài dự liệu của cả hai bên trong không những chẳng có thứ gì hay, cũng không có Quyền trục mà chỉ có một quả cầu nhỏ nửa trong suốt... Nó cùng lắm cũng chỉ to bằng ngón tay cái, trên đó cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Lần này là Cung Vô Song lấy ra, quan sát kỹ lưỡng một lúc, cô ta đưa cho Lý Dật, nói lưỡng lự:
- Đây... liệu có phải loại linh được nào đó nhưng do thời gian đã quá lâu rồi nên mất đi dược tính không?
Lý Dật nhận lấy:
- Sao lại nói vậy?
Cung Vô Song đáp:
- Ngươi nhìn bố trí ở đây xem, dù là Quyền trục hay cái này thì đều là thứ mà Đấu Hoàng đã qua đời khi còn sống không thể sử dụng lại không nỡ vứt đi. Ta đoán là vị Đấu Hoàng này ko tu luyện đấu khí Hóa hệ hay Băng hệ gì. Vì thế ở đây mới cất giữ Đấu kỹ và Công pháp Quyển trục thuộc tính trái ngược nhau như vậy. Còn thứ cuối cùng này, chắc là đến hắn cũng chẳng hiểu đây là cái gì... Hơn nữa người nhìn bố trí ở đây xem, rõ ràng là chưa hoàn chỉnh. Chắc khi sinh thời, vị Đấu Hoàng kia muốn dùng đầu khí phong ấn những thứ này, nhưng lại có biến cố gì đấy khiến hắn không thể hoàn thành mọi việc. Do vậy mà lần này coi như chúng ta cũng có lợi... Còn thứ này do không được phong ấn nên cùng với thời gian đã mất đi tác dụng vốn có. Vì thế mà ta nghĩ, đây có thể là một loại linh dược...
Đầu Hoàng Hôi nhà bố trí cuối như chúng biến cố gi đây
- Ừm, có thể...
Lý Dật lưỡng lự đáp, đồng thời hắn thử truyền một chút đầu khí vào trong quả cầu, quả nhiên giống như Cung Vô Song nói, bên trong chẳng có gì khác lạ cả.
- Hửm?!
Đúng lúc Lý Dật thu lại đấu khí thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Xà Tôn Giá:
- Sao có thể là thứ này... Tiểu tử, đừng động bừa, để Bản tôn cảm nhận xem sao!
Lời nói còn chưa dứt, một luồng đấu khí đỏ nhạt tỏa ra từ chiếc nhẫn trên tay Lý Dật và chui vào bên trong quá cầu. Một lúc sau, Xà Tôn Giả lên tiếng:
- Quả nhiên là nó! Tiểu tử, lần này ngươi đúng là chó ngáp phải ruồi rồi! Giờ ngươi không được có biểu hiện gì hết, cất được thứ này đi đã rồi nói. Ngươi cũng đừng hỏi gì cả, đợi rời khỏi đây xong Bản tôn sẽ cho ngươi biết!
Xà Tôn Giả nói vậy khiến Lý Dật mừng thầm, nhưng nghe ngữ khí cần thận đó, hắn cũng đoán được vài phần. Rất có khả năng Bắc Đấu Tông lần này lại gióng trống phất cờ như vậy là vì quả cầu nhỏ nhìn có vẻ rất bình thường này rồi.
- Sao? Có manh mối gì không?
Thấy nét mặt Lý Dật cổ quái, Cung Vô Song hỏi.
Lý Dật lắc đầu, hờ hững cất nó vào đi rồi nói:
- Có lẽ là thứ gì đó, nhưng nếu chúng ta không biết thì cứ giữ đã, chưa biết chừng sẽ có lúc dùng được.
Biểu hiện của Lý Dật không hề gây nghi ngờ gì cho Cung Vô Song hết, cô ta chỉ gật đầu, nhìn xung quanh rồi nhíu mày nói:
- Nhưng mà bên trong chẳng có mật thất gì khác... Bốn thứ này cũng chẳng có gì trác tuyệt, sao lại khiến Ba Lâm dù phải đắc tội với Bắc Đẩu Tông cũng phải đến lấy...
Lý Dật hơi giật mình, nhưng rồi nhanh chóng cười:
- Sao lại không có gì tốt? Cái khác không nói, Công pháp Bạch Hổ Hạ cấp của ta nếu xuất hiện thì có lẽ cả Thiên Phong Thất Hoàng cũng phát điên. Hơn nữa, không phải còn một Quyền trục bị phong ấn sao? Nếu là cấp Thanh Long thì...
Vừa nói Lý Dật bất giác liếm môi.
Cung Vô Song cười khô:
- Đừng có nói chưa ai từng nhìn thấy cái gì cấp Thanh Long. Cho dù là cấp Thanh Long thật thì người tưởng rằng sẽ có thể mở phong ấn dễ dàng sao? Đừng nói Đế quốc Thiên Phong chúng ta, theo ta biết thì mấy Đế quốc lớn quanh đây có lẽ cũng không tìm nồi Đấu Tôn cường giả để mở phong ấn cho ngươi! Hơn nữa, dù là có thì người dám đưa cho người ta sao?
Lý Dật khựng người lại, rồi cười méo xẹo, hắn gãi mũi nói:
- Đúng thế thật, nếu bỗng từ đầu chạy ra một Đấu Tôn cường giả, dù ta đề hắn mở phong ấn thì việc đầu tiên hắn làm có lẽ là đánh chết ta rồi đem về nghiên cứu... Vì thế thứ này đúng là chẳng có ý nghĩa gì nhiều...
- Trừ phi ngày nào đó người tu luyện được đến cấp Đấu Tôn.
Cung Vô Song thản nhiên nói. Nhìn cô ta như vậy hình như cũng chẳng động lòng mấy về thứ này.
Lý Dật khẽ lắc đầu, hắn vốn định là nếu Cung Vô Song thể hiện chút hứng thú thì đưa Quyền trục bị phong ấn cho cô ta là xong. Dù gì mình cũng có Xà Tôn Giả, sau này cũng có thể có được đồ tốt.
Những Cung Vô Song lại tỏ ra như vậy, Lý Dật cũng không làm gì nhiều tránh bị nghi ngờ.
Dù sao với một ý nghĩa nào đó, Lý Dật chắc chắn là Cung Vô Song chẳng dám làm gì mình. Còn Cung Vô Song lại nghĩ Lý Dật chịu cho mình Đầu kỹ Băng hệ đã là nể mặt mình rồi.
Sau đó hai người ra khỏi căn thạch thất, nhìn đống vàng bạc châu báu đầy mặt đất, Lý Dật chau mày một lúc rồi không khách khí nhét một đồng vào nhẫn, dù gì không lấy thì thật là uổng...
Sau đó hắn nhìn cỗ quan tài một cách cổ quái:
- Xem ra, thứ mà Bắc Đẩu Tông cần chính là ở trên kia rồi...
Hai người nhìn nhau rồi cùng tiến lên trên đài, đồng thời cũng đề cao cảnh giác. Họ không tin là một Đấu Hoàng cường giả sau khi bố trí được Mộ địa này lại có thể không có chút thủ đoạn bảo vệ gì với thi thể của mình..
Cái đài này to khoảng bằng một phần ba Mộ địa, cỗ quan tài đặt ở chính giữa. Khi hai người lên đến trên bất giác ngần ra. Nắp quan tài không hề đóng khít, từ góc của họ nhìn thì thấy một bàn tay thò ra đặt lên mép quan tài...
Phảng phất như có mùi hương lạ tỏa ra từ cỗ quan tài, cảm giác này khiến hai người càng thấy nghi hoặc.
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hai người vẫn tiến đến một cách cẩn thận rồi quan sát kỹ lưỡng.
Bên trong cỗ quan tài bằng đá xanh có một thi thể đã hoàn toàn phân hủy, đang dựa vào một bên, dường như là muốn bò vào quan tài nằm, nhưng chưa kịp nằm xuống thì đã đứt hơi mà chết.
Quần áo trên thi thể đã vụn ra từ lâu, ngay một phần xương cốt cũng rơi trong quan tài. Nhưng nhìn thể nào thì cũng thấy bộ xương này rất kỳ quái...
← Ch. 0132 | Ch. 0134 → |