← Ch.0144 | Ch.0146 → |
Cuộc đối thoại này khiến cả hai người đều cảm thấy kỳ quặc, nhưng dù sao thì bị hai Đấu Hoàng, bảy Đấu Vương truy sát cũng là sự thật.
Có điều, chuyện khác không nói, chỉ riêng việc Lý Dật và Cung Vô Song có thể khiến các cường giả hàng đầu Đế quốc Thiên Phong truy sát với phạm vi lớn như vậy cũng đã coi như là gây được tiếng tăm.
Sau đó là một khoảng thời gian im lặng, trên chiếc xe ngựa lắc lư, hai người vẫn đang chăm chú điều khí, chỉ hy vọng có thể hồi phục phần lớn thực lực trước khi đến Vân Thủy Thành.
Ngoài việc chuyển đấu khí vào Vân Hoang Giới Chỉ ra thì Lý Dật còn không ngừng luyện hóa Thiên Khôn Địa Càn Châu, để nó liên hệ chặt chẽ với mình hơn. Trong lần thứ nghiệm tiếp theo, Lý Dật phát hiện thời gian tạo Sa y Đấu khí còn có thể kéo dài đến hơn một khắc.
Cũng có nghĩa là, Lý Dật đã có được khả năng tự bảo vệ.
Dù sao, ở điều kiện bình thường Đấu Sư cường giả đã coi như rất lợi hại rồi, còn về Đấu Vương. Đấu Hoàng thì rất nhiều người cả đời cũng đừng mong đến việc gặp được một người.
Lý Dật lại có vài phần tự tin dù không mượn sức mạnh của Xà Tôn Giả thì khi có gặp lại Đấu Hoàng cường giả nữa, có lẽ không thể làm gì hắn, nhưng chưa biết chừng lại có thể liều được.
Dù sao thì sự tiến hóa của Công pháp, sự đột phá tạm thời của cảnh giới, và cả Đấu kỹ cấp Bạch Hổ có thể đem lại hiệu quả như vậy cũng không thể coi là khoa trương.
Phía bên ngoài, chiếc xe ngựa dừng lại, đội xe vốn rất yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, rõ ràng là đội xe đã đến điểm tập trung, có lẽ là ở qua đêm ở đây.
Lý Dật nhìn nhau, hai người cùng thu lại trạng thái tu luyện. Sắc mặt Cung Vô Song đã tốt hơn vài phần, nhưng để không bị người khác nhìn ra sơ hở, thúc động một chút đầu khí thế là sắc mặt đã tiêu tụy lại càng đáng thương hơn.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, rồi tiếng gõ cửa, Hàn Đang cười nói vọng vào:
- Tiểu bằng hữu... chúng ta đã đến nơi tập trung bên ngoài Vân Thủy Thành. Đêm nay đội chúng ta sẽ nghỉ ở đây, nếu mai đi nhanh hơn thì có lẽ chiều tối sẽ đến Vân Thủy Thành. Nếu hai vị hôm nay ở trong xe đã thấy bức bối thì hãy ra ngoài hít thở không khí...
Lý Dật hơi nhíu mày, hắn gãi mũi rồi từ từ vén rèm xe lên, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hàn Đang, rồi hơi cung tay:
- Xin đa tạ lão gia tử quan tâm, nhưng...
Hàn Đang xua tay:
- Ngươi yên tâm, đây là vùng duy nhất yên bình trong vòng vài trăm dặm quanh đây. Đa số các thương đội đều chọn nơi này để tập trung. Dù có nguy hiểm gì thì mọi người cùng đồng lòng đối kháng. Vì thế tiểu bằng hữu yên tâm... Hà hà, lão phu còn có một vài chuyện cần xử lý, các ngươi cứ đi dạo đi, cứ ở trong xe mãi bức bối chết mất!
Nói rồi Hàn Đang khẽ gật đầu rồi đi về một bên.
Không lâu sau, từ xa vọng lại tiếng người hò nhau, rõ ràng là mọi người trong đội đang dựng trại.
Lý Dật và Cung Vô Song nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ là trong lúc này không được thể hiện một sự quá đặc biệt nào, nếu không thì chưa biết chừng sẽ khiến người khác nghi ngờ, thế thì phiền phức lắm...
Tuy rằng tỷ lệ phiền phức xuất hiện rất thấp.
Vậy là Lý Dật đỡ Cung Vô Song ra khỏi xe ngựa. Lúc này hắn mới nhận ra đội xe ngựa lớn đã tản ra khắp nơi, quay lại thành hình tròn. Những con ngựa kéo xe cũng đã tháo yên cương buộc ở một nơi gần đó.
Ở giữa vòng tròn, người trong thương đội và Dong binh đang bận rộn luôn tay, không lâu sau một cái lều đã được dựng xong. Trong doanh địa khắp nơi là những đống lửa trại, phảng phất trong gió là mùi hương của rượu và thịt.
Đây cũng coi như một cảnh tượng yên bình khiến cho Lý Dật cảm thấy kỳ lạ. Ở kiếp trước, hắn cũng đã từng tham gia hành quân, mỗi lần đi thực hiện nhiệm vụ không phải chưa lần nào lại gặp cảnh như thế này.
Chỉ là không muốn nghĩ lại chuyện cũ mà thôi...
Khẽ thở ra một hơi, Lý Dật đỡ Cung Vô Song ngồi xuống một góc rồi nhìn lướt qua toàn doanh địa.
Những người của Thượng đội Hàn Gia, trừ mười mấy người hộ vệ có vẻ là Đấu Giả ra thì đa số những người đang chạy đi chạy lại kia dường như chỉ là người bình thường. Còn những người trong Dong binh đoàn Thiết Dực gì đó thì dường như ai cũng có vài phần bản lĩnh, còn có vài người có khí tức của Đấu Sư... Mà những kẻ thực lực gần Thất Tinh, Bát Tinh Đấu Sư ấy không hề che giấu khí tức của mình a!
Nhìn về một hướng nào đó, một bóng người khá gầy gò đang chỉ huy cái gì đó... Nếu Lý Dật không nhầm thì có lẽ đó là thủ lĩnh của Dong binh đoàn Thiết Dực.
Cứ ngồi như thế hơn nửa tiếng, mọi người đã bắt đầu ngừng tay, những đợt gió đêm thôi qua đem theo những mùi vị đặc thù.
Trừ những người phải trực đêm ra thì rất nhiều Dong binh ăn thịt miếng to, uống rượu bình lớn đều đang trong trạng thái hơi điên rồ.
Điều này dường như cũng rất dễ hiểu thôi. Dù sao Dong binh cũng là người sống nhờ vào đao kiếm, mà bảo vệ Thương đội Hàn Gia cho đến tận đây chắc cũng không dễ dàng gì, điểm này thì nhìn những vết thương trên người họ là có thể biết được.
Mà có lẽ đến gần Vân Thủy Thành cũng không có gì nguy hiểm nữa nên các Dong binh này mới thả cửa đến vậy.
Một lúc sau, dường như có một vài Dong binh chú ý đến Lý Dật và Cung Vô Song ở trong góc. Ánh mắt của họ đều có vài phần cổ quái mà cuồng nhiệt..
Lý Dật hơi giật mình, rồi nhìn Cung Vô Song dường như chẳng có biểu hiện gì...
Sự kiều diễm của nữ nhân này đến mình còn động lòng, chứ đừng nói đến những Dong binh cả đời chẳng được mấy lần nhìn thấy mỹ nhân kia.
Có điều, đám Dong binh đó cũng chỉ nhìn từ xa, rõ ràng là đã nhận được sự ám thị nào đó nên không dám gây chuyện.
Nữ nhân quá xinh đẹp, nhiều lúc rất rắc rối.
Lý Dật nghĩ thầm, đám Dong binh đó nhìn thấy Cung Vô Song lúc này đều có vẻ mặt như Trư Bát Giới, nhưng nếu Cung Vô Song thể hiện thực lực Đấu Hoàng cường giả thì e là chúng...
Nghĩ đến đây, Lý Dật bỗng quay ra nhìn.
Quả nhiên là có một nam từ khoảng hai bảy hai tám tuổi đang chắp tay sau lưng vừa cười vừa tiến lại gần. Người đó mặc một chiếc áo choàng màu xanh, vài lọn tóc thả tự do sau lưng, trên gương mặt thanh tú còn nở nụ cười tươi rói...
Người đó chậm rãi tiến lại gần Lý Dật và Cung Vô Song hơi cung tay nói:
- Hàn Gia, Hàn Trụ, hai vị nhìn khá lạ, chắc là người được Hàn tồng quản cứu trên đường?
Tuy Hàn Trụ cười rất bình thản, dường như chỉ nhìn Lý Dật với ánh mắt của chính phái, nhưng ánh mắt thinh thoảng lại liếc nhìn Cung Vô Song mới để lộ ra mục đích của hắn.
Lý Dật cười thầm, gần như có ý nghĩ sẽ không làm gì để xem Cung Vô Song sẽ có cảm giác thế nào. Nhưng hắn cũng rõ, giờ là lúc quan trọng, muốn diễn trò cũng phải đồng bộ.
Thế là hắn đứng dậy, cung tay nói:
- Hàn Trụ Thiếu gia khách khí rồi... Hai tỷ đệ bọn ta đúng là được Hàn lão gia tử cứu. Nếu không có lão gia tử thì có khi đêm nay hai tỷ đệ ta đã nằm trong bụng Ma thú rồi... nể tình của Hàn lão gia tử, đương nhiên và cả Thương đội Hàn Gia, bọn ta xin ghi lòng tạc dạ, đệ nói phải không tỷ tỷ?
Hai chữ 'tỷ tỷ' vừa thốt ra, Lý Dật đã nhìn Cung Vô Song với ánh mắt nửa cười nửa như không,
Đến nước này thì Cung Vô Song cũng không thể tỏ ra lạnh lùng, nở nụ cười yếu ớt, muốn đứng dậy hành lễ nhưng lảo đảo một chút rồi lại ngã xuống, lúc này Cung Vô Song mới cười nhẹ:
- Đúng là phải cảm tạ Hàn Trụ Thiếu gia, nếu không lần này bọn ta không biết phải làm thế nào.
Dáng vẻ yếu ớt của Cung Vô Song càng khiến ánh mắt Hàn Trụ không gọi mà đến nay ánh lên sự cổ quái. Nhưng vị Hàn Trụ Thiếu gia này cũng coi là một nhân vật cao quý, hắn ho hắng rồi nói:
- Nếu Đỗ Tuyết tiểu thư không được khỏe thì cứ ngồi nói chuyện cũng được... À đúng rồi, ta thường hành tầu khắp nơi, cũng có một số kiến thức về y thuật. Nghe Hàn tổng quản nói Đỗ Tuyết tiểu thư bị phong hàn, chi bằng hãy đề tại hạ trị bệnh giúp tiểu thư.
Sắc mặt Cung Vô Song tái đi. Với tính cách mạnh mẽ của Cung Vô Song làm sao có thể để tên Hàn Trụ ở đâu nhảy ra chạm vào người mình? Nhưng lúc này cũng không thể lật mặt, thế là Cung Vô Song bèn cười:
- Hàn Trụ Thiếu gia nói đùa rồi. Hai tỷ đệ ta mạo muội gia nhập thương đội đã là phiền phúc rồi. Lẽ nào lại còn phiền đến Hàn Trụ Thiếu gia? Xin Hàn Thiếu gia đừng nhắc đến chuyện này nữa, bọn ta không gánh vác nổi đâu...
Lý Dật ở bên cạnh muốn cười đến vỡ bụng. Rõ ràng tên Hàn Trụ này mượn cớ lợi dụng vậy mà lại lấy cái lý do đó. Với sự hiểu biết của hắn với những Thiếu gia thế gia này thì nếu chúng mà hiểu y thuật thì đúng là có quỷ!
Lý Dật vốn định cứ thế xem tiếp, nhưng thấy Cung Vô Song gần như sắp nổi điên, hắn vội xua tay, tiến lên một bước nói:
- Hàn Trụ Thiếu gia, bệnh của tỷ tỷ đã rất lâu rồi. Thầy lang khắp nơi đều nói không thể khỏi trong một sớm một chiều được. Muốn dưỡng bệnh chỉ có cách tìm một nơi tốt tĩnh dưỡng, vì thế không dám làm phiền Hàn Thiếu gia...
- Vậy à?!
Hàn Trụ tỏ ra khá thoải mái, nhưng nét mặt khi nhìn Cung Vô Song thì lại càng hau háu:
- Đỗ Tuyết tiểu thư nếu thật sự cần tĩnh dưỡng thì khi đến Vân Thủy Thành hãy để ta sắp xếp cho... Các ngươi cũng không cần lo lắng. Hàn Gia chúng ta ở Vân Thủy Thành tuy không có thể lực gì nhưng sắp xếp cho vài người thì vẫn có thể.
- Làm thế sao được...
Lý Dật vội xua tay:
- Lần này bọn ta đã làm phiền mọi người quá rồi, nào dám phiền đến cả Hàn Thiếu gia? Xin Thiếu gia không cần lo lắng cho bọn ta, đến Vân Thủy Thành bọn ta sẽ tự sắp xếp được.
- Ha ha, nếu đã vậy, đến lúc đó rồi xem vậy...
Hàn Trụ gật đầu, khẽ lướt nhìn qua Lý Dật rồi nói:
- Tại hạ còn có việc phải làm, vậy không làm phiền Đỗ Phi huynh đệ và Đỗ Tuyết tiểu thư nghỉ ngơi nữa... Gió đêm lạnh, sáng sớm mai còn phải vội lên đường, hai vị nghỉ sớm đi!
Nói rồi, Hàn Trụ cung tay chào rồi rời đi.
Nhìn bóng hắn Lý Dật khẽ nhíu mày:
- Hàn Trụ Thiếu gia này không đơn giản đâu...
Cung Vô Song thờ ơ:
- Có gì mà không đơn giản, chẳng qua là một Thiếu gia nhà gia thế mà thôi.
Lý Dật cười:
- Cung Đại tiểu thư, không phải người bị thương một tẹo là thành ra chẳng biết gì nữa đấy chứ? Hay là chuyện gì cũng biết nhưng lại giả vờ là không biết? Vừa rồi hắn đến gần, ít nhất đã dùng ba cách để thăm dò thực lực của chúng ta. May mà tình trạng hiện nay của người là một người bình thường, và thực lực bên ngoài của ta cũng chỉ là Đấu Giá nên mới không gây nghi ngờ... Nhìn có vẻ như đến để chọc ghẹo mỹ nữ, nhưng thật ra lại là ngâm ngầm do thám thực lực, loại bỏ nguy cơ đe dọa từ phía chúng ta... Vị Hàn Trụ Thiếu gia này... không đơn giản mà...
← Ch. 0144 | Ch. 0146 → |