← Ch.0149 | Ch.0151 → |
Ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn con chim lửa khổng lồ đang lao xuống sắc mặt Lý Dật tối lại. Tuy không phải lần đầu tiên hắn đối kháng trực diện với Đấu Sư cường giả bằng thực lực của chính mình, nhưng lần này dù sao người ta có Đấu kỹ đẳng cấp này đúng là cũng có vốn liếng đề mà tự hào...
Ánh sáng xanh nhạt trên hai tay lóe sáng một vài đạo điện lôi từ từ cuộn lên, Lý Dật hét lên một tiếng, đánh một chưởng xuống con chim lửa đang xông tới.
- Chu Tước Trung cấp, Thanh Vân Thủ!
Xẹt~~
Một âm thanh xé gió vang lên, vào thời khắc ấy, không khí dường như không kịp tránh đã bị Lý Dật xé toạc ra. Luồng đấu khí sắc lẹm như có thể xé tan mọi thứ chém xuống đầu con chim lửa khổng lồ!
Lúc này Thanh Vân Thủ đối kháng với Phụng Phá Thiên!
Uỳnh~~
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cảm tưởng như mọi ngôi nhà xung quanh đều sẽ bị đồ sập xuống. Các hộ vệ vốn đang nằm dưới đất đều bị thổi bay. Tại điểm hai luồng đấu khí và chạm, trời đất rung chuyển dữ dội, mặt đất xuất hiện những vết nứt hình mạng nhện, kéo dài đến tận cuối cùng của con ngõ.
Những con tuấn mã kéo xe dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, con nào con nấy cũng hí lên ầm ỹ.
Ánh sáng xanh tỏa ra sáng chói, một đạo khí tức sắc nhọn bắn thẳng lên trời. Con chim lửa dường như sợ hãi muốn lùi lại. Nhưng đúng lúc đó, thân hình to lớn được ngưng kết từ đấu khí ấy đã bị chẻ ra làm hai!
Không gian tĩnh lặng trong giây lát, rồi một bóng người bắn ra đâm sầm vào một bức tường máu tươi bắn ra tung tóe, bức tường bỗng vỡ vụn ra thành từng mảng...
Con ngõ nhỏ vang lên tiếng thở của rất nhiều người, rõ ràng là trận đánh giữa Lý Dật và Hàn Tụ đã gây chú ý cho rất nhiều người. Lúc này thấy Hàn Tụ lại là kẻ chiến bại, bất giác ai cũng phát ra tiếng động.
Trong đám bụi mịt mù, một dáng người xuất hiện, theo từng bước chân hắn chiếc Sa y Đấu khí màu tím đã dần biến mất, nhưng lần này những kẻ đang xem trộm kia không còn dám coi thường hắn nữa.
Bước lên vài bước, Lý Dật nhìn Hàn Tụ đang bị vùi dưới đống gạch khẽ cười:
- Hàn Tụ Thiếu gia, hình như người nói thì hay... nhưng mà làm thì chẳng ra sao cả!
Hàn Tụ nghiến răng hằn học:
- Khốn kiếp, ngươi đừng tưởng mình có vài Đấu kỹ cấp cao mà lên mặt! Thiếu gia ta bất cứ lúc nào cũng có thể gọi người đến chém chết ngươi!
- Chết đến nơi còn cứng mồm...
Lý Dật khẽ cười những ánh mắt thì lạnh lẽo.
- Tiểu tử! Trừ phi ngươi giết ta ngay bây giờ, nếu không sau này ta sẽ nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Dường như cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt Lý Dật, Hàn Tụ nghiến răng.
Lý Dật cười:
- Giết ngươi? Hàn Tụ Thiếu gia, nói thật... Lý Dật ta đúng là một người tốt đấy. Đừng nói giết người, ngay giết gà giết vịt ta cũng chưa bao giờ làm. Vì thế ta đâu có thể đi giết người bừa bãi? Ngươi xem, vốn dĩ hôm nay hai tỷ đệ ta cáo từ thì người tiên là được. Vậy mà ngươi cứ phải làm thành thế này... Nhìm đấy, giờ cả hai ta đều không thoát ra được. Ta vốn chẳng muốn giết ngươi, dù sao thì lần này các ngươi cũng giúp ta... Hà hà, nhưng ta cũng biết được lòng dạ của Hàn Tụ Thiếu gia người lại hẹp hòi đến vậy. Việc hôm nay, dù ta tha cho thì chắc chắn người cũng sẽ không bao giờ quên... Vì thế Hàn Tụ Thiếu gia, ta đành miễn cưỡng tiễn người lên đường thôi! Vì thế... người đi chết đi cho ta!
Cùng với tiếng hét, đấu khí trên tay Lý Dật lóe sáng, đánh xuống ngực Hàn Trụ.
Hàn Trụ vẻ mặt rất dữ tợn, dường như hắn muốn cầu xin, nhưng với tính cách của hắn thì không thể nào lại mở mồm nói ra điều đó!
- Tiểu bằng hữu! Hãy nương tay!
Vào lúc nắm đấm Lý Dật sắp rơi xuống ngực Hàn Trụ, một giọng già nua vang lên.
Binh~~
Lý Dật khẽ lật tay, làm vỡ vụn hết đám gạch ở bên cạnh đầu Hàn Trụ.
Lạnh lùng nhìn gương mặt tái mét vì sợ hãi của Hàn Trụ, Lý Dật khẽ cười, rồi thu tay lại nhìn về phía sâu trong con ngõ:
- Không biết lão gia tử có gì dặn dò:
Hàn Đang nhanh chóng lao ra, cười bối rối, rõ ràng là lão biết rõ chuyện này. Lão cung tay trầm giọng nói:
- Đỗ Phi tiểu bằng hữu, có thể nề mặt tối qua bọn ta đã cho hai người đi cùng mà tha cho Thiếu gia bọn ta không?
Lý Dật khẽ lắc đầu, một lúc sau mới nói:
- Theo tính cách trước đây của ta thì loại người này là kẻ ta gặp là phải giết... Nhưng lần này nể mặt Hàn lão gia tử, thôi bỏ qua... Nhưng Hàn lão gia tử chắc cũng biết, Hàn Trụ Thiếu gia của các ngươi là kẻ có thù tất báo... Chuyện hôm nay cũng coi như thôi, nếu có lần sau, hắn mà vẫn như thế này thì đừng trách ta không nề tình!
Hàn Đang vội gật đầu:
- Đương nhiên rồi. Thương đội Hàn Gia bọn ta cũng không phải những kẻ không biết đến đạo lý. Tiểu bằng hữu yên tâm, lão phu nhất định sẽ không cho Thiếu gia làm bừa...
Lý Dật khẽ gật đầu, cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhìn những hộ vệ ở xung quanh.
Hàn Đang thở dài rồi vỗ vỗ tay:
- Các ngươi lui đi... Tiểu bằng hữu, cô nương, lão phu vốn định mời hai người ở lại vài hôm, nhưng giờ xem ra các ngươi sẽ không đồng ý... Lão phu cũng không mặt dày như vậy, vì thế, lão phu không tiễn...
Nhìn Hàn Trụ nằm trong đống đổ nát, Lý Dật khẽ lắc đầu, nhìn sang Cung Vô Song rồi hai người cùng ra khỏi con ngõ.
Đúng lúc Lý Dật quay người đi, ánh mắt Hàn Tụ lóe lên sự thù hận, hai tay đập mạnh xuống mặt đất, hai con dao găm từ trong ống tay áo nhanh như chớp, bắn về phía lưng Lý Dật.
Biến cố đột ngột này khiến Hàn Đang sững người, muốn ngăn lại nhưng nhất thời lại quên không ra tay.
Xoẹt~~
Hai con dao găm xé gió bay về phía lưng Lý Dật. Uy lực của Hàn Tụ khi phẫn nộ quả nhiên bất phàm.
Nhưng vào lúc con dao sắp đâm vào gáy Lý Dật thì keng... keng... hai tiếng, con dao găm đã biến thành bằng tinh rơi xuống mặt đất.
Đấu khí Băng hệ?!
Cảnh đó khiến Hàn Tụ khựng lại, đang định hạ lệnh cho hộ vệ bao vây tấn công thì 'phụt... ' lại một ngụm máu tóera.
Chỉ vì Cung Vô Song không biết từ lúc nào đã xuất hiện và một chân đang dẫm lên ngực hắn.
- Xin hãy nương tay! Cô nương...
Hàn Đang sung ra một lúc mới hét lên.
Cung Vô Song khẽ lắc đầu, nhìn Hàn Đang một cách khó hiểu rồi nói:
- Hàn lão gia tử, sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn thôi. Dù bọn ta có nợ ngươi một ân tình nhưng vừa rồi đã tính đủ... Đây là do Thiếu gia của các ngươi tự nạp mạng chẳng trách được ai!
- Dùng tay!
Hàn Đang vội vã lao tới. Lão biết rõ vị Thiếu gia này là người lão gia yêu quý nhất, sao có thể đề hắn xảy ra chuyện trước mặt mình!?
Xoẹt~~
Hàn Đang còn chưa lao tới nơi thì một đạo đấu khí đã hất lão ngã ra đất, nhưng dù gì Cung Vô Song cũng nhớ ân tình của lão nên không hạ sát thủ. Nếu không thì với thực lực Đấu Hoàng cường giả của mình, e là chiêu này của Cung Vô Song đã khiến Hàn Đang thổ huyết mà chết rồi!
- Không! Xin đừng!
Hàn Đang hét lên mặc cho mình đang thồ huyết vô số.
Nhưng Cung Vô Song dường như không nghe thấy gì, chỉ cười lạnh lùng, chân dẫm mạnh hơn, một luồng đầu khí lạnh bằng chui vào ngực Hàn Trụ.
Phụt~~
Lại một ngụm máu nữa phun ra, Hàn Tụ lúc này đến sức để oán hận cũng không còn nữa, cơ thể hắn rũ rượi dưới đất, dường như đến ngón tay cũng không nhấc lên nổi nữa.
Cảnh tượng này khiến các hộ vệ ở xung quanh sững người, sau đó thì tất cả cùng xông lên.
- Dùng tay! Tất cả dùng tay cho lão phu!
Hàn Đang gắng gượng đứng dậy, mắt hơi đỏ lên, một lúc sau nghiến răng
- Thiếu gia tự làm tự chịu, không trách người khác được! Các ngươi lui hết đi, không ai được ra tay!
Các hộ vệ hơi lưỡng lự một chút rồi lùi lại mấy bước.
Cung Vô Song cười lạnh, cũng không nói thêm gì, quay người bỏ đi. Lý Dật nhìn theo Cung Vô Song một cái rồi quay lại cung tay nói:
- Lão gia tử xin cứ yên tâm, gia tỷ tuy ra tay trong khi tức giận nhưng cũng có nương tay... Thiếu gia các ngươi không chết được đâu. Nhưng có lẽ cả đời này chỉ có thể làm người bình thường mà thôi, vẫn xin lão gia tử đảm đương...
Nói rồi Lý Dật quay người nhanh chóng cùng Cung Vô Song rời đi.
Bàn tay phải Hàn Đang run lên lẩy bẩy, một lúc sau mới nhìn Hàn Tụ đang hôn mê, cười khổ:
- Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi! Hai bọn họ trẻ tuổi như vậy mà đi lại trên bình nguyên Hắc Nham lâu như vậy mà không có chút thương tích, đáng lẽ phải đoán được không phải bình thường... Có thể ra được loại đấu khí đó thì phải từ Đấu Vương trở lên mới...
Nghĩ đến đây Hàn Đang bất giác rùng mình.
Nếu không phải người ta nể tình thì với hành vi của Thiếu gia hôm nay e là sau này không còn Thương đội Hàn Gia nữa. Hàn Đang biết rõ một Đấu Vương cường giả có thực lực đến mức nào...
Càng chưa nói Thiếu gia nhà mình lại còn muốn Đấu Vương cường giả về làm vợ bé...
Đúng là tự làm tự chịu thôi, không oán ai được!
- Người đâu, còn không mau dìu Thiếu gia vào trong!
Chần chừ một lúc Hàn Đang cười khổ.
Các hộ vệ làm theo lời Hàn Đang vài người có vẻ là đứng đầu nhanh chóng lại gần Hàn Đang nói nhỏ:
- Tổng quản, hôm nay bị như vậy, với tính cách của mình Thiếu gia nhất định sẽ không để yên đầu... Còn cả lão gia nữa, chúng ta liệu có nên sai người theo dõi hai tỷ đệ kia, nếu không khi lão gia trở về, hoặc Thiếu gia tỉnh lại, chúng ta sẽ không biết phải ăn nói thế nào?
- Theo dõi? Các ngươi là lũ ngu à?
Hàn Đang tát một phát, mặt hộ vệ kia sưng vệu.
- Các người mù cả rồi sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy, lão phu không tiếp nồi một chiều của nữ nhân đó sao? Nếu không phải người ta nương tay thì lão phu đã tan xác lâu rồi đâu còn ở đây mà nói với các ngươi? Theo dõi? Với loại cao thủ như thể các ngươi định theo dõi kiều gì? Nếu lão phu không nhầm thì nữ nhân kia là Đấu Vương cường giả! Các ngươi thấy lũ bỏ đi như các ngươi có thể theo dõi người ta sao?
Hàn Đang gần như quát lên.
- Đấu... Đẩu Vương...
Mấy hộ vệ nhìn nhau mà mồ hôi lạnh túa ra. Chúng đương nhiên biết Hàn Đang sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Đấu Vương cường giả với chúng dường như là đối tượng mà chúng chỉ có thể ngưỡng mộ, vậy mà Thiếu gia lại muốn nhân vật như vậy làm thiếp...
Đúng là không biết chết là thế nào...
← Ch. 0149 | Ch. 0151 → |