← Ch.0155 | Ch.0157 → |
- Ha ha, không ngờ Diệp tiểu thư lại nhớ tại hạ như vậy?
Lý Dật khẽ mỉm cười.
Diệp Khinh Vũ dậm chân, hiển nhiên chuyện ở Vạn Triều Thành khiến vị Đại tiểu thư này vẫn nhớ hận đến bây giờ. Có điều cơ hồ nghĩ đến điều gì, nàng chỉ phẫn hận ngồi xuống, chỉ là ánh mắt sắc như dao như muốn giết người cắm vào người Lý Dật.
Nhưng Miêu Khả bên cạnh Diệp Khinh Vũ lại lộ vẻ ngạc nhiên, sau chốc lát khẽ cười nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, mới nửa tháng không gặp, tu vi của Lý Dật Thiếu gia lại có tiến bộ rồi a!
Lý Dật thản nhiên nói:
- Đây là phải cảm tạ hồng phúc của Miêu Khả trưởng lão và Diệp Đại tiểu thư ban cho a...
Dứt lời, Lý Dật khẽ chắp tay, sau đó hắn phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Hắn đứng dậy, nhìn Nạp Lan Thiên Triết cười nhàn nhạt, nói:
- Tiểu điệt Lý Dật, tham kiến Nạp Lan thúc thúc.
- Lý Dật?
Nạp Lan Thiên Triết sau một hồi cảm thấy quái dị, rồi mới đưa bộ mặt khó tin nhìn Lý Dật, nói:
- Ngươi là con trai của Lý Hàn huynh đệ...
Vẻ mặt của Nạp Lan Thiên Triết khiến Lý Dật cảm thấy rất kỳ lạ, thế nhưng hắn vẫn gật đầu, nói:
- Chính là Vạn Triều Thành Lý Dật!
- Ha ha ha, đúng là anh hùng xuất thiếu niên! Không tồi! Không tồi! Lý Hàn huynh đệ có một người con như ngươi, đúng là niềm vui lớn rồi!
Nạp Lan Thiên Triết cất cao giọng cười:
- Nói ra, mấy năm trước ta còn đi Vạn Triều Thành gặp hiền điệt một lần. Không ngờ mấy năm không gặp, hiền điệt đã có tiến bộ đến như vậy, quả nhiên là người không thể nhìn vào tướng mạo a!
Dứt lời, Nạp Lan Thiên Triết lắc đầu. Hiển nhiên bản thân hắn cũng không tin vị Thiếu gia Lý Dật mang danh phế vật khi xưa, lại trở thành một người có khí thế như vậy!
Nhưng sự thân thiết của Nạp Lan Thiên Triết lại khiến Lý Dật cảm thấy xấu hổ. Lần này hắn đến lúc nào hắn cũng nghĩ xem người Nạp Lan Gia sẽ đối xử với hắn như thế nào, thế nhưng lại không thể ngờ, Nạp Lan Thiên Triết lại nhiệt tình như vậy...
Cái gọi là có đánh cũng không đánh người cười, bộ dạng thân thiết như huynh đệ của phụ thân của đối phương, nếu lát nữa mà trở mặt, ngươi có mặt mũi nào hạ sát thủ không?
Về phần những người khác, sau khi nghe vậy cũng nhìn Lý Dật một cách cổ quái. Đặc biệt là Nạp Lan Lâm, cơ hồ nàng không ngờ, người khiến cho mình sợ hãi trong lòng như vậy chính là tên phế vật thành danh đó.
- Đúng rồi!
Nạp Lan Thiên Triết đột nhiên thôi cười, vẻ mặt đầy ý vị nhìn Lý Dật một hồi, rồi nhìn Cung Vô Song đằng sau Lý Dật, nhàn nhạt nói:
- Lý Dật hiền điệt, không biết người đằng sau ngươi là vị nào...
Lý Dật nhàn nhạt nói:
- Vị này à? Xem như là bảo tiêu ta giữa đường mới được, có điều con người nàng ta thích thần bí, vì vậy ta cũng học cách cổ quái của nàng ta, ha ha...
Cơ hồ tất cả người trong đại sảnh đền trợn tròn mắt lên, tin ngươi mới là lạ đấy!
- Thì ra là vậy.
Chỉ có Nạp Lan Thiên Triết lại nhàn nhạt gật đầu, sau chốc lát mỉm cười nói:
- Cái gọi là không có chuyện thì không đến Điện Tam Bảo, Vân Thủy Thành và Vạn Triệu Thành tuy cách nhau không xa, thế nhưng ở giữa lại bị ngăn cách bởi Sơn mạch Nạp Gia, đi lại cũng không dễ... Chỉ là không biết, hiền điệt vất vả khổ nhọc đến Vân Thủy Thành này là có chuyện gì? Ha ha, không phải là đến để chúc thọ lão gia tử chứ?
Lý Dật sắc mặt sa sầm xuống, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Có điều vừa nghĩ tới bộ dạng đau khổ của Lý Băng vẻ mặt hắn lại ngưng trọng lại, chỉ khẽ chắp tay nói:
- Nạp Lan thúc thúc, lần này ta đến quả thực không phải để chúc thọ lão gia tử... Mà là có chuyện cầu xin, vẫn mong Nạp Lan thúc thúc chấp nhận.
Thấy sắc mặt của Lý Dật, Nạp Lan Thiên Triết trong lòng cảm thấy kỳ quái. Hắn không thể nghĩ ra, một đứa tiểu mao nhi có thể cầu xin chuyện gì, ngay lập tức hắn chỉ khẽ cười, nói:
- Hiền điệt cứ nói đừng ngại.
Lý Dật cắn răng sau chốc lát nói:
- Ta nghe nói, Nạp Lan Nhị Thiếu gia Nạp Lan Hạ, có một hôn ước với biểu tỷ Lý Băng ta!
Nạp Lan Thiên Triết khẽ gật đầu, rồi lại liếc nhìn Nạp Lan Hạ đã thoáng lộ vẻ sững sờ, rồi nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, phụ mẫu của Bằng nhi năm đó có quan hệ rất tốt với ta. Trước lúc lâm chung, đã hứa hôn cho Băng nhi với Hạ nhi nhà ta... Theo thời gian, ta muốn là sau khi chúc thọ lão tô tông Hạ nhi sẽ đi đến cưới Băng nhi, chuyện này... Chuyện này có vấn đề gì sao?
- Không có vấn đề gì.
Lý Dật trầm giọng nói:
- Chỉ có điều, chỉ có điều... Lý Băng biểu tỷ nàng không đồng ý với hôn sự này, vì vậy, lần này ta đến, chính là muốn xin Nạp Lan thúc thúc, đồng ý hủy bỏ hôn sự này!
Bùm!
Tách trà đang hờ hững trong tay của Nạp Lan Thiên Triết ngay lập tức bị bóp thành mảnh vụn.
Trong đại sảnh, bầu không khí vốn dĩ đã quái dị, lúc này lại càng thêm kỳ quặc. Ánh mắt cổ quái của mọi người nhìn về phía Lý Dật. Phải biết rằng, cho dù là Nạp Lan Bá hay là Nạp Lan Thiên Triết, thứ mà họ yêu nhất chính là thể diện...
Hiện giờ, ngay cả một tiểu bối cũng dám đến yêu cầu thoái hôn, chuyện này khác nào ném dép vào mặt hắn?
Khuôn mặt của Nạp Lan Thiên Triết nhăn nhúm lại một hồi, rồi đưa ánh mắt khó tin nhìn Lý Dật, rành rọt từng chữ:
- Vừa rồi ngươi nói gì? Nói lại lần nữa?
Lý Dật khẽ hít vào một hơi, sau đó nhàn nhạt nói:
- Ta hy vọng Nạp Lan Gia, có thể đồng ý hủy bỏ hồn sự với Lý Gia chúng ta!
- Hỗn xược!
Nạp Lan Thiên Triết đánh một chưởng vào chiếc bàn đá bên cạnh, ngay lập tức trên mặt bàn đẹp đẽ ấy hiện ra những vết nứt chằng chịt như mạng nhện! Sau đó, đổ rầm xuống đất.
- Lý Dật! Ta nể người gọi ta một tiếng Nạp Lan thúc thúc, nếu lúc này người thu lại lời nói vừa rồi, ta sẽ coi như chưa có việc gì xảy ra... Bằng không đừng nói ngươi là con trai của Lý Hàn, cho dù là Lý Hàn tự mình đến! Hừ!
Mặt hắn tái xanh lại, vẻ nhiệt tình vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, chỉ lạnh lẽo nhìn Lý Dật...
Có điều, thứ Lý Dật sợ chính là vẻ nhiệt tình ấy của hắn, lúc này cho dù đã trở mặt, hắn cũng không phải sợ nhiều, chỉ đưa tay vuốt mặt, chậm rãi nói:
- Nạp Lan Gia chủ, ta biết yêu cầu này của ta đã làm khó cho người. Thế nhưng... Chuyện hôn nhân không phải trò chơi, mà là chuyện cả đời... Nếu như, biểu tỷ của ta yêu quý công tử, dĩ nhiên ta sẽ không nói gì. Có điều bản thân nàng lúc nào cũng từ chối chuyện hôn nhân này. Kẻ làm đệ đệ như ta, dĩ nhiên phải ra mặt cho nàng! Vẫn mong Nạp Lan Gia chủ nề mặt của gia phụ, hủy bỏ hôn ước này đi...
- Khốn kiếp? Nể mặt Lý Hàn?
Nạp Lan Thiên Triết vẻ mặt âm lạnh:
- Chuyện này đừng nói là Lý Hàn, ngay cả Thiên Vương lão tử ta cũng không thể nể! Lý Dật, nhân lúc ta còn niệm tình cũ, ngươi cút ngay cho ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí!
Lý Dật khẽ cười, nói:
- Nạp Lan Gia chủ đã bỏ qua một điểm. Ta nghĩ... Cho dù không nói tới việc khác, nói không chừng quý công tử cũng không đồng ý thì sao? Nếu đôi bên không đồng ý, hủy hôn sự này có lẽ đều là tốt cho mọi người chứ? Ngươi xem... Dù gì biểu tỷ của ta không có ý gì với quý công tử cả!
- Khốn kiếp! Băng nhi và ta thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp! Nói cái gì mà không có chút cảm tình? Hai chúng ta lần này từ Học viện La Lan trở về, chính là vì hôn sự này!
Nạp Lan Hạ đột nhiên nhàn nhạt nói:
- Lý Dật Thiếu gia, ta biết Băng nhi yêu kiều động lòng người, ngươi động tâm với nàng cũng là chuyện bình thường... Ta còn thường nghe nàng nói, biểu đệ như người thế nào thể nào... Không ngờ nàng tốt với người như vậy mà người lại có ý này với nàng! Dám tự lộng quyền đến phá hoại hôn sự của chúng ta! Nếu nàng biết được, ngươi sẽ ăn nói thế nào? Ta khuyên người một câu, đừng vì một nữ nhân mà phá hoại tình cảm thế giao của hai nhà chúng ta... Nói thật ra, Lý Gia các ngươi trong mắt Nạp Lan Gia chúng ta chẳng là cái khỉ gì cả!
- Hay cho câu chẳng là cái khỉ gì...
Lý Dật đột nhiên cười ha hả:
- Nếu vừa rồi, ta còn nể tình hai nhà mà khách khí đôi chút! Nếu như Nạp Lan Thiếu gia đã lên tiếng rồi. Vậy thì Nạp Lan Gia chủ ngươi cũng đừng trách ta vô lễ! Hôn sự này hôm nay các ngươi muốn hủy cũng phải hủy, không muốn hủy cũng phải hủy! Bằng không ta sẽ không ngại khiến Nạp Lan Gia các ngươi từ nay biến mất khỏi Vân Thủy Thành này!
- Cuồng vọng! Ngang tàng! Không biết trời cao đất dày!
Nạp Lan Thiên Triết đập tay vào tay vịn, đứng bật thẳng người dậy.
- Lý Dật tiểu tử! Đừng tưởng rằng bên cạnh người có một cường giả Đấu Vương mà chúng ta phải sợ ngươi! Nạp Lan Gia chúng ta tung hoành vùng Tây Bắc này bao năm, đã từng sợ ai? Đừng nói là Lý Gia các ngươi, ngay cả Thập Đại Đấu Vương đến nơi này, cũng đều phải cung kính! Lý Dật, người sẽ không cho rằng người có một cường giả Đấu Vương thì có thể khiến chúng ta thế nào cũng được!
Vừa dứt lời, đấu khí trên người của Nạp Lan Thiên Triết đã vụt lóe, hiển nhiên đã có ý đồ nổi giận muốn xuất thủ.
Nạp Lan Hạ lại xem ra rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt như độc xà nhìn Lý Dật.
Xung quanh thấp thoáng có sát khí tràn ra, cơ hồ bố trí lúc trước của Nạp Lan Gia, rất nhanh đã được khởi động.
Lý Dật cười ha hả, nói:
- Nạp Lan Gia chủ... Lý Dật ta không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên sẽ không chỉ dựa vào một Đấu Vương để đạt được chuyện gì, nếu như ta đã lên tiếng rồi cho thấy ta có bản lĩnh để làm được... Ngươi, có cần thử xem không!
Lúc nói chuyện, Lý Dật tiến lên một bước, đấu khí trên người vụt lóe, tuy không sắc bém, thế nhưng dường như lờ mờ lại có thể đối kháng với Nạp Lan Thiên Triết.
Nhất thời, sát khí ngập tràn trong đại sảnh, khiến người khác phải cau mày!
Nạp Lan Khánh, chỉ ngồi ngay nguyên vị, không nói một lời. Nạp Lan Lâm vẻ mặt khó tin, cơ hồ không ngờ Lý Dật lại ngang tàng đến vậy.
Hồng Vũ vẻ mặt như cười như không. Diệp Khinh Vũ rất đỗi ngạc nhiên, cơ hồ không ngờ gan Lý Dật lại lớn như vậy.
Chỉ có Miêu Khả biến sắc. Lão khác với Nạp Lan Thiên Triết, biết rằng sau lưng Lý Dật có một sự tôn vô cùng khủng khiếp. Tuy rằng chưa từng gặp, nhưng hắn tám thành có thể khẳng định, vị sư tôn đó nói không chừng là lão quái vật cùng cấp bậc với Tông Chủ Bắc Đấu Tông. Còn người mà Lý Dật gọi là hộ vệ, có khả năng chính là do sự tôn của hắn phái đến bảo vệ hắn mà thôi.
Lý Dật lần này có thể hủy Nạp Lan Gia được không thì không nói, thế nhưng nếu hắn xảy ra chuyện ở đây, với tính của các lão quái vật đó, e rằng mọi người ở đây cũng đều gặp phải liên lụy a!
Nghĩ tới đây, Miêu Khả đã khẽ đứng dậy, khẽ vụt người, ngăn chặn ở giữa hai người, hắn chỉ khẽ cười, nói:
- Nạp Lan Gia chủ, Lý Dật tiều hữu... Ta thấy hai bên là thế giao, chuyện này không cần phải phát triển tới mức này chứ. Nếu hai vị không ngại, ta lại có một cách khiến đôi bên hài lòng.
Nạp Lan Thiên Triết nhếch miệng hừ một tiếng rồi lui về sau, coi như đã chấp nhận chuyện này.
Dù gì, hắn có thể không nề mặt Miêu Khả, thế nhưng thể diện của Bắc Đấu Tông thì không thể không lo.
Về phần Lý Dật, lại có thể có hoặc không hắn chỉ khẽ cười, nói:
- Miêu Khả lão tiên sinh cứ nói đừng ngại...
Miêu Khả cười ha hả, nói:
- Hôn ước này à? Tuy rằng là người đời trước định ra, thế nhưng nếu thật sự tính ra, thì lại là chuyện của lớp trẻ các ngươi rồi... Những ngọn ngành bên trong thì chúng ta không rõ. Chỉ có điều, với chuyện không rõ ràng như thế này, Bắc Đẩu Tông chúng ta trước nay đều có một cách để giải quyết. Đặt vào trường hợp lúc này lại rất thích hợp, công bằng lại không làm tổn thương hòa khí!
Nạp Lan Thiên Triết nhíu mày, nói:
- Lão Miêu, có cách gì cứ nói, cần gì nhiều lời như vậy, người cho rằng đây là Bắc Đấu Tông của ngươi sao?
Nghe thấy lời nói đầy giận dữ của Nạp Lan Thiên Triết, Miêu Kha lại không hề nổi giận, chỉ nhàn nhạt nhìn Lý Dật, rồi lại nhìn Nạp Lan Hạ đầy ý vị, nhàn nhạt nói:
- Cách này thật ra rất đơn giản, chính là đề Lý Dật tiểu hữu, và Nạp Lan Thiếu gia công bằng đánh một trận đi... Nếu Nạp Lan Thiếu gia thắng, vậy thì tất cả vẫn làm như cũ. Còn nếu như Lý Dật Thiếu gia thắng... Vậy thì hôn ước này sẽ hủy bỏ, thế nào? Còn ta, thì đại diện Bắc Đấu Tông sẽ coi như nhân chứng cho chuyện này... Hai bên nếu sau chuyện này mà hối hận, chính là gây khó dễ với Bắc Đấu Tông ta, thế nào?
← Ch. 0155 | Ch. 0157 → |