← Ch.0167 | Ch.0169 → |
Trên con đường vắng vẻ tiêu điều ở Vân Thủy Thành.
Lúc này, Lý Dật đã mặc lại hắc bào lên người, che kín khuôn mặt của hắn lại. Dù gì, lần này hắn đã bị lộ mặt ở Vân Thủy Thành, nếu lúc này bị người khác nhìn thấy, khó tránh tạo ra chút phiền phức.
Cung Vô Song ở bên cạnh hắn, cơ hồ đã suy nghĩ rất lâu, mới nhàn nhạt nói:
- Tiếp sau đây người muốn đi đâu?
- Ta?
Lý Dật thoáng ngây người, rồi khẽ cười nói:
- Tiếp sau đây đương nhiên ta phải về nhà rồi. Lần này xa nhà cũng gần một tháng rồi, chuyện quan trọng nhất cũng đã giải quyết xong rồi, hiện tại phải về nhà tu dưỡng một thời gian. Không bao lâu sau sẽ là Tế Thần Điển của Đấu Thần Điện rồi...
- Ngươi cũng muốn tham gia Tế Thần Điển?
Cung Vô Song cơ hồ rất đỗi ngạc nhiên, bất giác vội hỏi.
Lý Dật gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên rồi, một thịnh hội như Tế Thần Điển, nếu bỏ lỡ thì đúng là thiệt thòi...
Nói đến đây, hắn cơ hồ nhớ ra điều gì, liếc nhìn Cung Vô Song cười hì hì nói:
- Có điều nàng có thể yên tâm, chỉ một Tế Thần Điển mà thôi, lẽ nào ta lại chết ở trong đó?
Sắc mặt của Cung Vô Song tối sầm lại, trầm giọng nói:
- Ngươi là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết? Lẽ nào không rõ, Tế Thần Điển còn có một cái tên khác là Tế Thần Huyết Điển sao? Người tham gia vào Tế Thần Điển từ trước đến giờ, trong một trăm người mà có một người sống sót đi ra đã rất tốt rồi! Nhiều lúc, thậm chí tất cả người tham gia Tế Thần Điển không ai có thể trở về! Nơi đó có thể không đi thì không nên đi tốt hơn!
Lý Dật vẻ mặt cổ quái nhìn Cung Vô Song nhíu mày nói:
- Nàng đã đi rồi?
- Không.
Cung Vô Song khẽ gật đầu, rồi ngờ vực nhìn Lý Dật, nói:
- Thường thì những người tham gia Tế Thần Điển, đều là những người không được trọng vọng trong gia tộc. Họ tự biết thân phận của mình không thể nào tu luyện được Công pháp Đấu kỹ cao thâm trong gia tộc, mới bất đắc dĩ đi vào con đường này... Ta thấy, đừng nói đến gia tộc ngươi, chi vị sư tôn đứng sau lưng người, e rằng cũng là một nhân vật khủng khiếp rồi! Với bối cảnh và thực lực của ngươi, đâu cần thiết vào đi tới nơi như vậy?
Lý Dật khẽ cười, nói:
- Nói ra, ta vẫn thật sự không thể không tham gia... Tế Thần Điển này đối với người khác mà nói có lẽ vô cùng khủng khiếp, nhưng đối với ta, ha ha... Đó là nơi then chốt để ta thăng cấp Đấu Sư!
- Đấu Sư? Không phải người đã là...
Nói đến đây, Lý Dật vẻ mặt như cười như không nhìn nàng.
Cung Vô Song khẽ thở dài nói:
- Bỏ đi, cái tên thần bí cổ quái nhà ngươi, hiện tại ta cũng không thể rõ thực lực thật sự của ngươi là gì nữa rồi! Ngươi muốn đi thì cứ đi, có điều Tế Thần Điển đó chỉ có những người dưới cấp Đấu Sư mới có thể tham gia, ta không thể nào đi cùng ngươi được!
- Điều này dĩ nhiên ta rất rõ.
Lý Dật gật đầu:
- Vì vậy, lúc ta không có mặt, không phải nàng sẽ được tự do sao?
Cung Vô Song cơ hồ biến sắc, sau chốc lát chán nản lắc đầu.
Lúc nói chuyện, hai người đã đi ra tới công Vân Thủy Thành, có lẽ là vì rất nhiều người đã đến, nơi ở cổng Vân Thủy Thành trông rất vắng vẻ, sau khi hai người nghênh ngang bước ra, mấy con mắt lờ lờ của mấy tên binh sĩ mới mở to ra đôi chút.
- Tiếp theo đi thế nào? Vẫn xuyên qua Sơn mạch Nạp Gia chứ?
Bước trên con đường mòn ở khu rừng bên ngoài thành, Cung Vô Song nhàn nhạt nói.
- Ta còn chưa ngốc đến mức ây.
Lý Dật bĩu môi, sau đó rút bản đồ ra chỉ, nói:
- Dù gì vẫn còn hơn một tháng nữa, vòng qua Sơn mạch Nạp Gia đề về Vạn Triều Thành cũng không phải chuyện gì khó. Chỉ cần kịp về trước khi Tế Thần Điển diễn ra, chắc rằng sẽ không có vấn đề gì...
- Tùy ngươi...
Cung Vô Song liếc nhìn lên bản đồ, nhàn nhạt nói.
- Nếu đã vậy rồi thì đi thôi. Lý Dật gật đầu, chọn xong phương hướng rồi tự mình bước đi trước.
Chỉ có điều, mới đi được vài bước, hắn chợt khựng người lại, rồi đưa mắt nhìn Cung Vô Song khóe miệng lộ ra một nụ cười âm lãnh.
- Bằng hữu, nếu đã tới rồi thì đừng trốn nữa...
Lý Dật lạnh lùng nói.
- Ha ha ha ha... Quả nhiên giống với lời đồn, ngươi đúng là một tiểu quỷ cao ngạo! Có điều, tiểu quỷ, nếu chỉ phát hiện ra chúng ta mà không tìm thấy thì cũng chẳng có bản lĩnh gì a!
Một giọng nói quái gở giống như quỷ mị vang lên từ bốn phương tám hướng, khiến người khác phải choáng váng đầu óc, dường như không gian xung quanh đang méo mó.
Lý Dật khẽ nhíu mày, cảm giác choáng váng này khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngay lập tức đã thúc động đấu khí trong cơ thể, đến lúc đấu khí vận chuyển được một vòng cảm giác này mới nhẹ đi phần nào.
Thế nhưng Cung Vô Song đột nhiên lại cười lạnh một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa một luồng sát khí âm lãnh:
- Câu Hồn Ma Âm! Mị Ảnh Ma Tông!
- Ha ha ha ha... Xem ra quả nhiên có một cao nhân đây! Ngươi lại có thể nhận ra Mị Ảnh Ma Tông của ta? Không tồi, không tồi... Chỉ có điều, chỉ có thể nhận ra điều này thì không có ý nghĩa gì?
Giọng nói văng vẳng lúc gần lúc xa vẫn vang lên, khiến người khác cảm thấy đầu óc tế ràn.
Cung Vô Song nhíu mày, thấp giọng quát:
- Tên khốn giả thần giả quỷ! Ra đây cho ta!
Theo tiếng quát của nàng nhiệt độ xung quanh giảm sụt xuống, sau đó, một luồng hàn khí bằng lạnh quét ra bốn phía từ hướng trung tâm phía hai người đứng
Xuy~~
Một âm thanh khẽ vang lên, hơi nước trong không khí động kết lại hoàn toàn thành bằng tinh, ngay cả cây cối xanh biếc ban đầu trong chớp mắt cũng kết thành bằng trông thật vô cùng quỷ dị!
Chỉ có điều, nếu chỉ như vậy vẫn không thể ép được bất cứ người nào ra!
Vẫn là tiếng cười u uất đó:
- Không tồi, không tồi... Có thủ pháp ngưng kết thiên địa này, chắc rằng các hạ chí ít cũng là cường giả Đấu Vương rồi! Đế quốc Thiên Phong này lúc nào lại có một cường giả Đấu Vương Bằng hệ vậy, đúng là hiếm có a! Chỉ có điều, nếu muốn tìm ra ta, cho dù ngươi là cường giả Đấu Vương cũng không có ý nghĩa gì?
Lý Dật và Cung Vô Song đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng nhíu mày, đối phương ở trong chỗ tối, lại huyện hoang như vậy, hiển nhiên đã nắm chắc bên mình không thể tìm được họ. Tuy răng không biết có lại lịch gì, thế nhưng kẻ địch không nhìn thấy chính là người khó đối phó nhất.
- Người của Nạp Lan Gia?
Lý Dật nhíu mày một hồi, thấp giọng nói.
Cung Vô Song khẽ lắc đầu, nói:
- Có lẽ không phải, Nạp Lan Gia tuy rằng cũng có chút thế lực ở Đế quốc Thiên Phong thế nhưng thế lực Mị Ảnh Ma Tông này cực lớn, hơn nữa trước giờ đều ẩn mình rất kín đáo.
Lý Dật trầm giọng nói:
- Mị Ảnh Ma Tông rốt cuộc là lại lịch gì?
Cung Vô Song suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói:
- Chuyện này, ta cũng không rõ, ta cũng chỉ thỉnh thoảng nắm được tin tức một số nguồn... Nghe nói Mị Ảnh Ma Tông có thực lực tuyệt đối không kém gì Bắc Đấu Tông. Trong thế giới hắc ám, họ và Bắc Đẩu Tông cũng đối đầu với nhau, thế nhưng lần nào Bắc Đấu Tông cũng bị thiệt lớn... Thể lực thần bí này vô cùng khó nhằn, may mà mục tiêu của họ cơ hồ không phải tranh đoạt gì, mà là cơ hồ đang tìm kiếm thứ gì. Vì vậy quan hệ với các thế lực lớn của Đế quốc Thiên Phong mới xem như hòa mục. Ta nghĩ rằng họ tồn tại ở trong Đế quốc Thiên Phong, Hoàng thất, Đấu Thần Điện, Bắc Đấu Tông chí ít cũng biết ít nhiều, chỉ có điều ho hành sự kín đáo, ba thế lực lớn cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở mà thôi!
- Vậy họ hiện giờ...
Lý Dật thấp giọng nói.
- Có lẽ là vì chiêu Đấu kỹ của ngươi mà tới thôi. Nhíu mày trong chốc lát, Cung Vô Song với nhàn nhạt nói.
- Thế nào... Bàn tán cả nửa ngày trời có cách gì chưa?
Giọng nói u uất ấy lại vang lên:
- Nếu các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này... Hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, mọi người cũng có thể đỡ chút sức!
Lý Dật đang định đáp lời, trong đầu lại vang lên tiếng cười lạnh của Xà Tôn Giả:
- Bên trái!
Keng!
Đoạn Hồn Nhận trong tay của Lý Dật ứng tiếng phóng ra, nhanh chóng phi sang bên trái. Sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn, trong không khí lóe ra những tia lửa, cơ hồ đã nhìn thấy một nhân ảnh hắc sắc hiện ra từ hư không, rồi vụt lui về sau vài bước, sau đó từ từ hạ xuống chặn ngay trước đường đi của Lý Dật và Cung Vô Song
Người này trong khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt, trên người mặc một bộ y phục hắc sắc. Người hắn tỏa ra một luồng hắc khí nhàn nhạt, khí tức của hắn ẩn chứa bên trong khiến người khác không thể nào cảm ứng được vị trí của hắn.
Người này bị bản thân bức ra, cơ hồ vẻ mặt thoáng lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Lý Dật một lượt, rôi nhàn nhạt gật đầu nói:
- Không tồi, đã rất lâu rồi không có ai nhìn ra thân pháp của ta. Tiểu quỷ, quả nhiên người rất có bản lĩnh!
Giọng nói âm lãnh vừa phát ra đã chứng tỏ, hắn chính là người vẫn nói chuyện từ lúc đầu đến giờ!
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Cung Vô Song cũng không phí lời, tay phải vụt giơ lên, bằng tinh đang rải khắp đất trời đã nhanh chóng kết thành bằng lăng đập thẳng vào phía người đó đứng!
Người đó trông thấy vậy, cơ hồ cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Cường giả Đấu Vương, quả nhiên bất phàm! Nói không chừng ta cũng không cản lại được! Chỉ có điều... Hừ!
Vừa dứt lời, tay phải hắn vung mạnh ra, hắc khí trên người đã nhanh chóng ngưng kết thành một bàn tay lớn hắc sắc chụp cả người hắn vào trong
Keng~Keng~Keng~
Một âm thanh vô cùng kỳ lạ không ngừng phát ra. Bàn tay hắc sắc của người đó dưới đòn tấn công liên hoàn của Cung Vô Song tuy không ngừng hiện ra những vết nứt, thế nhưng lại không hề bị vỡ nát.
- Ma Thủ Vạn Biến của Mị Ảnh Ma Tông sao?
Cung Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Chẳng khác nào mai rùa!
Lạnh lùng mắng một tiếng, ấn ký trong tay của Cung Vô Song vừa định biến đổi, Lý Dật đột nhiên đã hừ một tiếng nặng nề, nói:
- Cẩn thận!
Cung Vô Song cũng biết hắn nhất định sẽ không nhìn lầm, ngay lập tức vụt chuyền người. Bằng khí vốn đang đánh ra ngay lập tức xoay tròn, ngưng kết thành một bằng tinh lớn, chụp hai người vào bên trong
- Bum! Bum! Bum!
Đúng lúc tường bằng được ngưng kết thành, chí ít cũng có mấy đạo hắc khí cơ hồ cùng lúc đánh vào trên bằng tinh, gây ra một trận rung chuyển dữ dội.
Đến lúc trận rung chuyển biến mất, vùng đất bên ngoài bằng tinh, có vụt hiện ra thêm mười mấy đạo nhân ảnh hắc sắc từ bốn phương tám hướng!
Cảnh tượng này khiến Lý Dật và Cung Vô Song thầm kinh hãi trong lòng, ánh mắt trở nên ngưng trọng!
Vừa rồi chỉ có một người xuất hiện, hai bọn họ tuy không bị tổn hại gì, thế nhưng cũng không chiếm được lợi thế nào, thế nhưng cảnh tượng lúc này... Đối phương rõ ràng trước khi tới đã có chuẩn bị:
Lý Dật trong lòng chợt động nhanh chóng hỏi trong lòng:
- Lão quỷ!Ngươi biết Mị Ảnh Ma Tông lại là thứ quỷ gì không?
Tiếng cười nhàn nhạt của Xà Tôn Giả vang lên, nói:
- Thế nào tiểu tử... Hiện tại mới nhớ ra hỏi ta rồi?
Lý Dật hừ một tiếng trong lòng, nói:
- Lúc này không phải lúc nói nhiều!
Xà Tôn Giả cơ hồ khẽ cười một tiếng, sau chốc lát mới thấp giọng nói:
- Nếu nói đến Mị Ảnh Ma Tông này, không thể không nói đến Đại lục Đấu Thần này... Tiểu tử, đầu tiên người nên biết, Đại lục Đấu Thần này rất lớn, rất lớn! Lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng! Ở nơi rộng lớn này, dĩ nhiên có các thế lực tồn tại, mà thể lực đỉnh điểm nhất thì... Ha ha, nói như vậy đi, Đấu Thần Điện, là một trong những thực lực đỉnh điểm nhất, còn Mị Ảnh Ma Tông cũng là một trong số đó! Còn về Bắc Đấu Tổng gì gì đó của các ngươi nhiều nhất cũng chỉ đáng là thể lực tam lưu mà thôi! Hơn nữa, lại lịch của Mị Ảnh Ma Tông rất cổ quái, cho dù là Bản tôn, đến nay cũng không thể hiểu rõ họ rốt cuộc lợi hại thế nào. Chỉ có điều, phàm là những người đắc tội với họ, đều chỉ có chết mà thôi!
- Phiền phức như vậy, há không phải nói hôm nay ta chết chắc rồi sao?
- Chết chắc rồi? Ha ha, tiểu tử, người đang nói đùa đấy à.
Xà Tôn Giả nhàn nhạt nói:
- Mười mấy người này, ngay cả một Đấu Vương cũng không có, hai người các ngươi có thể thua họ sao? Chỉ có điều mà, nói ra, Công pháp Đấu kỹ của Mị Ảnh Ma Tông này đều vô cùng quỷ dị, rất khó đối phó, nếu các ngươi không cẩn thận, khó tránh sẽ bị thiệt thòi... Có điều là...
← Ch. 0167 | Ch. 0169 → |